Chương 13
Nguyên ngồi im, nghe Châu kể chuyện đã xảy ra. Khuôn mặt chàng điềm đạm, hơi buồn, thoáng một nét suy nghĩ xa vắng. Sự thân mật ấm áp sáng láng trong ánh lửa hồng vờn múa trong lò sưởi, và Châu và Nguyên ngồi đó, bao bọc bởi màu lửa như màu của tình yêu. Nguyên vuốt mái tóc Châu, hôn phớt lên gò má nàng. Mắt trong mắt, tay trong tay, họ mỉm cười với nhau âu yếm. Họ biết bên ngoài, đêm miền núi bao la mịt mùng, thông than van đầy trời Đà Lạt, cảnh vật chỉ còn là những con đường hoang vắng mất hút vào đêm tối.
Thấy Nguyên im lặng, Châu tỏ dấu ngạc nhiên. Nàng cau mặt đập nhẹ vào cánh tay Nguyên:
- Em kể anh có nghe không?
Nguyên gật đầu. Châu hỏi:
- Anh nghĩ thế nào?
Nguyên hôn Châu, nụ hôn phớt trên gò má:
- Nghĩ em kể chuyện hay lắm.
Chàng vừa hôn, vừa nói đùa:
- Hay ở cả những chuyện chẳng hay chút nào như chuyện em vừa kể.
Châu gắt:
- Anh đùa lạ thật.
- Anh không đùa. Chính em mới lạ thật.
Châu ngồi thẳng người, dáng điệu hờn giận. Ánh lửa vờn múa trên những đường nét thanh thoát của một khuôn mặt mà Nguyên ngắm nhìn không chán mắt. Lúc hờn dỗi, Châu đẹp thơ ngây như một vẻ thiếu nữ mới lớn. Mới yêu, lần đầu.
Nguyên chớp mắt, thu vào hồn hình ảnh yêu dấu chàng biết chàng sẽ nâng niu, và tưởng nhớ suốt cả một đời chàng. Đoạn, chàng ôm ghì lấy Châu, ôm thật chặt, khiến nàng phải kêu lên. Thân thể nàng mềm mại, tâm hồn nàng đôn hậu, tình cảm nàng mãnh liệt và trong Nguyên bỗng tràn ngập một niềm ân hận lớn lao không bờ bến. Chàng nhắm mắt lại, không nói, và truyền ý nghĩ chàng quý báu hơn lời nói sang Châu cho thành ý nghĩ của nàng, cho thành ý nghĩ của cả hai người: ‘‘Anh thường bảo em là chúng ta đừng bao giờ để cho tâm trí bị dày vò bởi một niềm ân hận. Nhưng lúc này, ôm em trong tay, anh ân hận không biết chừng nào. Ân hận tại sao trời không đưa chúng ta lại với nhau lúc chúng ta chưa có quá khứ, chưa đi riêng đường, chưa phải sống và phải chết với những bổn phận, những ràng buộc của mình. Bao nhiêu vàng ngọc đã để lỡ, bao nhiêu châu báu đã trôi qua, bao nhiêu tháng năm đã mất, bao nhiêu mùa vàng đã uổng, bao nhiêu nắng của đồng nội, bao nhiêu sao trăng của trời, bao nhiêu sương của cỏ, nước của biển, đã lạc chìm vào dĩ vãng, dĩ vãng đó không có anh, không có chúng ta, chỉ là một khoảng thời gian dằng dặc câm nín ở đó chúng ta là sự cô đơn buốt lạnh không cùng. Nguời ta chỉ sống một lần, có một cuộc đời, cuộc đời ấy hữu hạn, chỉ có một số tháng ngày nhất định, cho nên mất một ngày nào, hụt một phút nào, là từng ấy ân hận của anh’’.
Nguyên nới lỏng vòng tay âu yếm. Khuôn mặt Châu thật sát, thật gần, một gần gụi diễm lệ, thân mật, nồng nàn như một sự thực thực nhất của những sự thực. Sự thực đó lại huyền ảo như một giấc mộng.
Nguyên hôn thật lâu, thật êm lên sự thật đó, hôn thật lâu, thật nhẹ lên giấc mộng đó. Châu ứa nước mắt.
- Tại sao em khóc?
- Anh yêu em làm em muốn khóc. Anh yêu em đến thế ư?
- Anh còn muốn yêu em một nghìn lần hơn nữa.
Châu gục đầu lên vai Nguyên. Nàng cảm thấy ở chàng một sự lớn lao nào đó. Như núi. Như biển. Bóng dáng chàng nghiêng xuống đời nàng, đời sống chàng chảy dạt dào qua thân thế nàng thành một điệu ru lâu dài mãi mãi, nàng thu tròn nhỏ bé, yếu đuối trong tình yêu chàng, như một hạt sương nằm tròn trong một đài hoa. Châu sống một cảm giác bình yên, thứ bình yên bao la của đất trời và tạo vật. Trời reo cao tiếng thông. Đêm kéo dài như một dải lụa đen bên ngoài. Tình yêu là một lãng quên đời.
Rồi sự thực trở về lần lần. Sự thực là tình yêu không được đời lãng quên, đã bị phát giác đã bị theo dõi. Châu trở lại với niềm lo âu của nàng khi mới đến:
- Anh tính sao?
- Về sự những kẻ khác đang đe dọa chúng ta?
- Vâng.
- Em nghĩ sao
- Không có sự gì thay đổi hết. Ai muốn làm gì thì làm. Người khác hãy cứ làm những điều phải với họ. Chúng ta hãy cứ sống phải và đúng với chúng ta.
- Không thể dễ dàng như vậy.
Câu nói của Châu gọi về một sự thực. Sôi nổi trong nhiệt tình, Nguyên lãng quên tất cả những trở lực trùng điệp dựng lên trước tình yêu. Bây giờ, chỉ một lời nói của Châu, chàng nhận thức được rõ ràng những trở lực đó. Nguyên kéo Châu nằm xuống. Nàng đặt đầu lên cánh tay chàng. Nguyên nhìn những ánh lửa vờn trên mái tóc óng mướt của người yêu, chàng nghĩ chàng đang ôm Châu trong tay, nằm đây với nàng trong cái thiên đường bé nhỏ, bên ngoài là đêm núi rừng mênh mông xa lạ như cuộc đời, và tình yêu chợt hiện hình như một hòn đảo hoang, tứ phía dạt dào sóng vỗ, trên đầu những bầy hải âu nghiêng cánh, chàng đã đưa Châu đi không biết bao nhiêu đường đất, nhưng hai người dắt nhau đi mà kỳ thực là cuộc đời thù oán vẫn đuổi theo, không thôi, tình yêu đã lang thang chân trời góc biển, nhưng rồi một buổi kia, trời không chân và biển không có góc nữa, và những kẻ ném mình vào phiêu lưu lại phải trở về thú quê hương thảm sầu khốn nạn là những ràng buộc, những hệ lụy của đời sống hàng ngày.
Chúng ta dắt tay nhau bước đi,
Xa dần những cặp mắt thù ghét của người đời.
Không, hai câu hát ấy chỉ là hai câu hát trữ tình chẳng bao giờ thể hiện được thành sự thực. Yêu thoắt trở nên một vấn đề cực kỳ trang nghiêm và muôn vàn khó khăn. Phút lựạ chọn quyết liệt đã điểm. Và, không phải là Châu, nàng yếu đuối, nàng mảnh mai dáng liễu, nàng thanh thoát đài hoa, mà là Nguyên. Chàng là cây thông đứng vững giữa rừng, chàng là ngọn núi che chở cho nàng, chàng phải lựa chọn.
- Ngày mai thiên hạ sẽ nhìn thấy ta khai sinh tình yêu. Cho nó đường hoàng ra mắt.
Chân ngước mặt:
- Anh nói sao?
- Bây giờ người ta hay dùng cái danh từ xuống đường lắm, em biết không?
- Biết. Xuống đường là biểu tình.
- Tại sao biểu tình?
Châu phì cười nhưng cũng cứ trả lời:
- Biểu tình để... đòi hỏi một cái gì đó.
Giải thích giản đơn và ngộ nghĩnh khiến cả hai bật cười thành tiếng:
- Em giải thích như thế thì cũng hay thật. Đúng vậy. Cứ cho là xuống đường để đòi hỏi một cái gì. Sớm mai, thành phố Đà Lạt yên tĩnh này sẽ náo động lên vì tình yêu dũng cảm xuống đường. Tin truyền về Sàigòn, tin truyền đi cả nước là tình yêu đã xuống đường. Hàng vạn người yêu nhau sẽ nhập vào cuộc xuống đường của chúng ta, Phấn đấu cho ai cũng có quyền yêu ai, bất cứ lúc nào, bất cứ tuổi nào. Chúng ta sẽ nói lớn rằng tâm hồn người phải được tự do lựa chọn, tự do yêu và như thế cho đến chết. Điều anh thấy vô lý nhất là chúng ta phải che giấu. Giữ cho nhau thì phải che giấu. Nhưng không một che giấu nào có thể vĩnh viễn kéo dài. Không bao giờ anh quên buổi sáng trên bãi biển Nha Trang, buổi chiều trên đỉnh đèo Ngoạn Mục. Buổi chiều ấy, tình yêu như những vì sao muôn vạn trên đầu. Tình yêu như hoa cỏ. Phải có nắng gió mới sống được. Che giấu trong im lặng và bóng tối là tình yêu tội lỗi. Chúng ta yêu nhau không tội lỗi chút nào. Bởi vậy mà không che giấu nữa.
- Em hiểu. Bây giờ, anh bảo em phải làm gì?
- Phải quyết định. Phải lựa chọn. Anh hỏi em một câu cực kỳ quan trọng. Em nghĩ thật kỹ hãy trả lời. Làm lại một cuộc đời mới ở em có đúng là điều em ước muốn hay không?
Châu nhíu mắt, đăm đăm nhìn trở về quá khứ. Con đường quá khứ lạnh lùng, dài thẳm, là một khoảng trống vắng hoàn toàn. Vinh? Vinh rồi cũng làm lại cuộc đời Vinh. Với một người đàn bà khác. Không, nàng không ân hận. Châu gục đầu vào vai Nguyên, lắc đầu. Nàng lại khóc.
- Anh đã biết sao còn bắt em trả lời.
- Anh không dám biết trước bao giờ những điều thuộc về riêng em nên anh mới hỏi. Không lùi được nữa, thì giản dị có một điều là chúng ta phải đi tới. Cốt nhất là nghĩ cho kỹ. Đã quyết định xong thì không ân hận. Em bằng lòng thế chứ?
Châu trả lời, không vào câu hỏi. Nàng trả lời cái lối trả lời của nàng. Nàng ôm lấy Nguyên và hôn chàng. Chàng lại cảm thấy tất cả sự dịu dàng của nàng, lại cảm thấy nàng muốn yêu, muốn sống không biết chừng nào.
Vấn đề tạm coi như giải quyết xong, đem lại cho hai người sự yên tâm và thư thái chốc lát. Một lát Châu nói nhỏ:
- Bây giờ em về nhé.
- Anh đưa em về.
Lại giữ nhau trong tay thật lâu. Nghĩ rằng đang yêu nhau thật trang trọng. Cảm thấy yêu nhau đến tận cùng. Biết rằng còn nhau mãi mãi. Nguyên cúi xuống. Chàng thở nhẹ trong mái tóc Châu, thu nhận mùi thơm,thân mật của nàng vào làm thành trí nhớ cho tâm hồn, vốn liếng cho cảm giác. Họ cùng sánh vai nhau đi ra. Đêm Đà Lạt đẹp như lòng người yêu nhau. Trời sao lấp lánh. Giông bão và cát bụi ở đâu không biết, ở thấp ở xa đâu đó, còn ở đây chỉ là một khoảng không gian dịu dàng trải rộng, cái võng hoa trời đất mênh mông.
Suốt dọc đường từ nhà Nguyên về đến khách sạn của Châu hai người chỉ trao đổi với nhau một vài lời. Lời nói không cần nữa. Im lặng là lời nói. Châu ngồi sát vào Nguyện, đặt thật sâu mái tóc nàng vào khoảng trũng vừa vặn của vai Nguyên, mái tóc nàng mà nàng biết chàng yêu mến mùi hương. Phút này nàng muốn cho Nguyên hết thảy mùi thơm của mái tóc. Giòng suối của ánh mắt. Đường thon của búp tay. Màu trắng sữa của làn da ngà ngọc, của anh đó. Tặng anh. Cho anh. Tận cùng và không ân hận.
Tới cách khách sạn chừng năm trăm thước thấy xe vẫn lăn đều, Châu nắm lấy tay Nguyên hơi ngạc nhiên:
- Cho em xuống đây chứ.
Nguyên cười, chỉ tay vào khoảng tối thẳm bên đường:
- Khách sạn của em là bụi cây kia?
Châu bấu nhẹ vào cánh tay Nguyên:
- Anh.
Nguyên cười lớn, vòng tay ôm chặt lấy Châu:
- Anh nói đùa. Để anh đưa thẳng em về khách sạn. Chúng ta thực hiện cuộc xuống đường của tình yêu không phải đợi đến sáng mai. Mà bắt đầu ngay từ đêm nay.
Châu lặng yên. Đe dọa đã thực sự tới gần với quyết định của Nguyên và của nàng là lựa chọn sự đường hoàng. Nàng cảm thấy rờn rợn trong người, nhưng phải nói là chưa bao giờ tâm hồn nàng tràn ngập một niềm sung sướng khác thường như vậy. Khi xe đỗ lại trước thềm khách sạn. Châu đường hoàng bước xuống, nàng hất mái tóc về phía sau như thách thức, nàng đứng chờ Nguyên trên vỉa hè, và khi chàng đi ra và đóng mạnh cửa xe lại, nàng cười thành tiếng:
- Có ai trông thấy chúng ta không?
Nguyên gật đầu. Chàng chỉ tay lên những cánh cửa sổ đóng kín của khách sạn, như gọi mọi người đang ngủ say hay đang chờ rình sau những cánh cửa sổ ấy, là hãy thức cả dậy.
Thốt nhiên, Châu và Nguyên cùng ngửa cổ cười lớn. Họ đứng trên hè đường trước khách sạn, nắm tay nhau, buông thả thỏa thuê trong trận cười không kềm giữ. Đêm miền núi vang lên điệu cười coi thường đời. Vang lên thật xa. Vang động thật lâu.
- Thôi anh về. Để cho em ngủ.
Châu nũng nịu lắc đầu:
- Không.
- Đứng suốt đêm trên hè đường này sao?
- Không phải thế. Em mời anh lên chơi trên buồng cho anh biết chỗ em ở. Mời anh một tách nước trà nóng, cho anh tỉnh táo. Rồi mười phút sau anh về.
- Đồng ý.
Nguyên nắm tay Châu đi vào. Chung quanh họ phút này không còn ai. Đêm ngọt ngào yên tĩnh.