← Quay lại trang sách

Chương 14

Lần đầu tiên Nguyên nhìn thấy cái thế giới bé nhỏ thân mật của người yêu. Chỉ là một căn buồng khách sạn lạnh lẽo của Đà Lạt lạnh lẽo, nhưng bằng sự hiện hữu của Châu, căn buồng đã biến thành một nơi chốn ấm cúng mang đầy những dấu tích đằm thắm và thân mật của nàng. Những đồ trang điểm xếp đặt trên bàn phấn gần cửa sổ, mấy cái áo dài treo trên tường, chăn đệm trên giường thầy đều có những ngón tay mềm mại của Châu đụng chạm tới tạo cho chúng một linh hồn, một dáng điệu đặc biệt. Và nguyên bằng cái chủ quan sẵn có của chàng bàng hoàng như bước vào một nơi chốn không thể diễm lệ hơn của một người đàn bà. Chàng đảo mắt quanh một vòng, mỉm cười:

- Buồng ngủ của em có khác.

Châu lại gần Nguyên. Chàng quàng nhẹ lưng nàng. Nàng hỏi:

- Khác gì?

- Không giống một căn buồng nào hết.

- Anh tưởng thế.

Nguyên đùa:

- Không tin, em đánh thức tất cả mọi ngưởi ở hành lang này, hỏi họ xem sao.

Câu nói của Nguyên làm Châu nghĩ đến căn buồng của Thưởng và mụ đốc Oanh, gần buồng nàng, tuy nàng chưa rõ là buồng nào. Một bóng mây lo âu bất chợt phủ thoáng lên khuôn mặt đang tươi vui của Châu, làm cho nghiêm trang lại.

- Quên chuyện đó đi. Nguyên nói. Chắc gì chúng nó đã biết. Nhiều khi mình tưởng tượng ra thế.

Châu lắc đầu:

- Em không tưởng tượng. Chúng nó biết thật. Cái xe hơi mà chúng ta gặp gỡ lưng đèo Ngoạn Mục là xe của Thưởng. Xe ấy đang đậu ở trước thềm khách sạn.

Châu khóa chặt cửa buồng lại. Trở vào nàng kéo Nguyên ngồi xuống thành giường. Bóng họ in vào cái gương hình bầu dục của bàn phấn kê trước mặt. Châu kể chuyện cho Nguyên hay những sự xảy ra ở Sàigòn. Thưởng theo đuổi, tán tỉnh nàng như thế nào. Trường hợp nàng gặp Thưởng ở nhà mụ đốc Oanh như thế nào. Châu chép miệng:

- Biết thế, em không nể bạn cho xong. Theo mụ bạn đến đó mới gặp nó, nó mới biết mình.

Nhưng trong cái dở cũng có cái hay. Châu vừa nhận thấy như vậy. Nàng mỉm cười nói đến điều vừa nghĩ ra:

- Nhưng cũng chính là nhờ đến đó mà lúc về đến đầu ngõ em gặp anh lái xe qua. Trưa hôm ấy anh đi đâu mà sớm thế. Anh không ngủ trưa?

Nguyên nhíu mắt nhớ lại:

- Anh đưa con đi học.

Hình ảnh đứa con, và danh từ ‘‘đứa con’’ vang lên trong căn buồng thốt nhiên im lặng như một âm hưởng kỳ lạ. Đứa con chợt nhắc nhở đến thực tế, đến cuộc đời chung quanh. Phía Châu, là người chồng bị thương đang nằm điều trị trong bệnh viện. Phía Nguyên là gia đình chàng ở Sàigòn. Vợ chàng. Tần. Những đứa nhỏ. Căn biệt thự giữa thành phố ồn ào mà tẻ nhạt, ở đó chàng đã khép mình bao nhiêu năm trời vào một đời sống cơ hồ không còn mảy may là của chàng nữa, mà của vợ con, những hệ lụy, sinh kế hàng ngày những bổn phận đè nặng, và như vậy, cho đến hết một đời người. Đứa con. Chỉ cần nói đến đứa con, giấc mộng nõn nà của tình yêu không đắn đo, suy nghĩ vậy mà đã đánh thức hai tâm hồn đắm đuối trở lại với những bến bờ sự thật. Tình yêu không thể là một con thuyền không bến. Thuyền ra biển khơi rồi một ngày kia thuyền cũng phải trở lại một bến đời buộc chặt. “Chúng ta dắt nhau bước đi. Xa dần những cặp mắt thù ghét của người đời.’’ Đó chỉ là một câu hát. Ở trường hợp Nguyên và Châu, tình yêu đã dắt tay nhau đi trên những nẻo thiên đường, nhưng trần thế và hệ lụy còn đó. Và người ta không thể dắt tay nhau xa đời mãi mãi.

Châu lạnh người. Nàng chợt thấy thứ tình yêu tưởng gắn bó và điên cuồng nhất cũng chỉ là một nhánh hoa dễ tàn, vì trận gió đời, hung bạo, tình yêu lớn mạnh nhất rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một cái bình pha-lê dễ vỡ, bàn tay thô bạo của cuộc đời động tới là cái bình pha-lê đã vỡ tan. Tình yêu tuyệt đối tưởng như không còn là một sự thực của cái xã hội nghẹn ngào u uất này. Đâu đó, trên thiên đường, tình yêu có. Đâu đó, ở một cõi đời nào khác, tâm hồn được làm chủ, tâm hồn hoàn toàn tự do, tình yêu có. Nhưng không có ở cuộc đời này, cuộc đời nàng đang sống.

Châu cúi đầu, chớp mắt, ngập ngừng:

- Anh có được tin gì về... chị và các cháu?

Nguyên cau mặt, lay lay vai Châu:

- Có những câu không bao giờ em nên hỏi, em biết không?

- Anh vừa nói tới thì em hỏi.

- Anh vô ý đả động tới. Em đừng hỏi nữa.

Châu thở dài đứng lên. Nguyên nhìn theo Châu đi đi lại lại, trước mặt. Câu chuyện buồn hẳn, rơi sâu vào một im lặng phiền muộn. Như thế một lúc thật lâu. Rồi Châu đứng lại, gượng cười:

- Anh nói gì với em đi chứ.

Nguyên đứng lên. Cánh tay chàng vẽ thành một vòng thật rộng đón Châu vào. Nàng đặt đầu lên ngực chàng nhắm mắt lại. Thông reo vi vút đầy trời. Lá rung lăn mau thành những tiếng động khô khan trên mái khách sạn. Châu nói nhỏ trên ngực người yêu:

- Anh ở lại đây với em không?

- Em muốn?

Châu gật. Nàng ôm Nguyên chặt hơn, như giữ lấy chàng, như sợ chàng bỏ đi, như sợ mất chàng vĩnh viễn. Mùi thơm của mái tóc. Hơi thở của người yêu. Thân hình nàng trong tay đoán thấy toàn vẹn sự dịu dàng uyển chuyển.

- Lạnh quá. Ôm chặt lấy em. Thật chặt.

Vòng tay Nguyên như một vòng đai bó thắt lấy thân thể và Châu xuýt muốn kêu lên vì đau đớn. Nhưng thâm tâm nàng muốn được đau đớn hơn nữa, tan nát, mê thiếp, chết đi trong tay Nguyên. Châu mạnh bạo ngửng mặt lên. Hai cặp mắt mở lớn, sát gần nhau, như một vùng trời bao la hòa nhập vào một vùng trời thăm thẳm. Tất cả một đời thu vào một đêm nay. Tình yêu bao trùm trước sau, tình yêu là cái vô bờ của một thế giới, cái thế giới ấy lại đánh nhòa mọi dấu tích và đưa vào quên lãng.

Ban mai núi rừng hé lên như một tấm màn nhung vén mở từ từ. Ánh sáng nhạt như màu nước gạo chảy từng đợt vào căn phòng mất dần đi những chiều đầy bóng tối. Nguyên đã mặc quần áo. Chàng ngồi trên thành giường, cảm động nhìn xuống Châu còn bằn bặt ngủ say. Chàng không muốn đánh thức Châu dậy. Biết đã bao nhiêu đêm Châu đã thao thức, tròng mắt không ngủ của nàng đã bao nhiêu đêm làm bạn với những bóng hình lặng im của từng đêm dài vô tận, bây giờ nàng mới ngủ được, và giấc ngủ là một liều thuốc thần quý báu. Nguyên muốn được ngồi im, mãi mãi, thả tầm mắt thương yêu âu yếm vô chừng của chàng xuống giấc ngủ người tình. Trên nền vải trắng, nổi bật giữa vùng buông thả nuột nà của mái tóc, khuôn mặt Châu thiêm thiếp.

Nàng ngủ, hai bàn tay nắm chặt lại như trẻ con ngủ. Giấc ngủ của nàng thơ dại, vô tội, nàng như thế, phúc hậu, ngọt ngào, nàng có quyền được hưởng tất cả những hạnh phúc của một đời người, nhưng nàng cũng như chàng, nàng sống đã bao nhiêu tháng năm buồn rầu và ý nghĩ về một hiện tượng phi lý gần như bất công này làm cho Nguyên xúc động. Chúng ta chỉ có thứ hạnh phúc đó, em yêu dấu, thứ hạnh phức chốc lát, thứ hạnh phúc ảo tưởng, thứ hạnh phúc giấc mộng, thứ hạnh phúc như một hạt mưa sa, thứ hạnh phúc chập chờn như một niềm ngờ vực. Con đường dài thẳm là những tháng năm lê thê nhạt phẳng của một đời người, chúng ta chỉ gặp nhau trên một đoạn ngắn ngủi đó, đoạn đường đi chung hiện ra như một xô đẩy khốc liệt và bất ngờ của định mệnh. Rồi gót đã lìa, nẻo đã chia, lối đã khuất, đã những núi sông đời nghìn trùng cách trở, đã anh tận chân mây em tận cuối trời. Nguyên bâng khuâng cả tâm hồn. Bằng một cử chỉ thật nâng niu ân cần, chàng kéo tấm chăn đắp lên ngang tầm ngực cho Châu.

Đứng lên, Nguyên kiễng chân đi, cố tránh không gây một tiếng động nhỏ. Chàng lại ngồi trước bàn phấn của nàng, lấy trong ngăn kéo một mẩu giấy, dùng cây bút chì kẻ lông mày của Châu, viết để lại cho nàng mấy chữ:

Em ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức. Đừng lo lắng gì hết. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Anh về nhà. Tối nay chúng mình sẽ gặp nhau.

Nguyên trở lại bên giường, và giấc ngủ của Châu, khuôn mặt nghỉ ngơi thư thái của nàng lại kéo hút tầm mắt thương yêu của Nguyên trong một cuốn hút kỳ diệu.

Chợt hình ảnh mấy đứa con chàng hiện lên. Người cha ở Nguyên đã lãng quên chúng mất trọn một đêm. Nguyên bàng hoàng cả người. Đứa con gái của chàng lại sợ bóng tối. Đêm qua, chỉ có mình chúng trong căn nhà vắng lặng. Nguyên thấy chàng không thể không trở về ngay để xem chúng có được bình yên. Nhìn Châu, nghĩ đến đứa con, Nguyên thấy đột ngột hiện lên tất cả sự ngang trái của mối tình ngang trái... Chàng cúi đầu. Nhắm mắt lại. Một tiếng thở dài não nuột. Một tiếng than nhỏ: ‘‘Tôi phải làm gì bây giờ? ‘‘. Trở lại với thần trí Nguyên là cái cảm giác hoang mang lạc lõng, tâm hồn chàng thoắt chốc lại là một hiện tượng ngổn ngang trăm mối, những ý nghĩ chàng thoắt chốc lại là một mớ chỉ rối khó gỡ, và trong tưởng tượng chàng, thoắt chốc lại là những ngả đường, mỗi ngả khác biệt hoàn toàn phương hướng với nhau hiện ra, chập chờn nhảy múa, Nguyên đứng đó, phân vân không biết lựa chọn ngả đường nào. Sự phân vân làm Nguyên đứng ngây người giữa căn buồng ánh sáng mờ mờ như một pho tượng. Không muốn nghĩ thêm, nghĩ thêm càng rối loạn tâm trí, Nguyên cúi xuống hôn nhẹ vào trán Châu. Đoạn, nhẹ nhàng đi ra phía cửa.

Tới gần cửa, bỗng Nguyên nhìn thấy một vật gì màu trắng, hình chữ nhật, nằm đó trên nền nhà. Ngạc nhiên, Nguyên cúi xuống nhặt lên. Đó là một tấm phong bì dán kin. Ngoài phong bì không đề gửi cho ai. Nguyên nhìn xuống khe cửa. Một bàn tay bí mật nào đó đã luồn lá thư vào, hẳn là trong đêm, mà cả Châu và chàng đều không hay biết. Cầm chiếc phong bì trên tay, Nguyên lưỡng lự một chút, rồi xé ra.

Trong ánh sáng nhợt nhạt của một ban mai núi rừng rớt nhẹ vào căn buồng đóng kín, Nguyên nhíu mày đọc những dòng chữ đánh máy trên trang giấy khổ nhỏ:

Hai ông bà,

Chúng tôi, đã theo dõi và biết hết. Chắc hai ông bà đều không muốn chuyện riêng của mình bị phát giác? Đồng ý. Nhưng với một điều kiện. Chẳng nói giấu gì, chúng tôi đang cần tiền, nhiều lắm. Vậy đề nghị với ông bà phải mua sự im lặng của chúng tôi bằng một khoản tiền. Trước hết hãy là một trăm ngàn đông. Đồng ý hay không xin tùy. Đồng ý ông bà nên sửa soạn để có sẵn số tiền ấy, chúng tôi sẽ chỉ dẫn cách trao cho chúng tôi trong vòng 48 tiếng đồng hồ. Khuyên ông nên đồng ý. Như thế tốt hơn. Nếu không...

Phản ứng đầu tiên của Nguyên là định đánh thức Châu dậy, nói cho Châu biết, để chàng và nàng cùng tìm kiếm một phương pháp đối phó. Nghĩ thế nào, Nguyên lại thôi. Chàng đã có chủ định. Nguyên đã đoán được kẻ viết thư làm tiền là ai. Chàng lấy một mẩu giấy nhỏ, viết hai chữ: Đồng ý. Ở dưới chàng hẹn gặp người viết thư ở một con đường vắng vẻ nhất của Đà Lạt. Đoạn, Nguyên mở cửa buồng lặng lẽ đi ra.

Buổi chiều miền núi đã thẫm màu. Chiều là một sức du đẩy nhẹ nhàng đưa bầu trời lên cao, ném vào bầu trời đó những mầu sắc mơ hồ như khói sương lan tỏa. Đường chân trời nhòa đi. Những mặt hồ lãng lãng. Gió thổi trên những đỉnh phi lao. Giờ khởi sự của buổi chiều cũng là giờ nhạc thông bắt đầu trổi lên, trong những âm thanh than van như cung đàn bất tuyệt nức nở vì một vết thương muôn đời không bao giờ hàn gắn. Trên những con đường lào rào lá rụng, bóng tối la đà đã len vào những thân cỏ núi rầu rầu, trên đó Nguyên bước đi từng bước bâng khuâng. Chàng nghĩ đến tình chàng và Châu. Lòng chàng là một biển buồn rầu mênh mông trải rộng. Chúng mình cùng dắt tay nhau ung dung bước những bước đi, xa dần những cặp mắt thù ghét của người đời. Không xa dần được. Người đời đã thấy. Đã thù ghét. Đã nhúng tay vào. Nguyên có cảm tưởng trên một phiến ngọc thạch trong suốt là tình yêu chàng và Châu, đời tàn nhẫn, đời xa lạ đã ném lên đó một vết bẩn, làm cho sự trong suốt tinh khiết, trắng ngần không còn trong suốt, tinh khiết và trắng ngần được nữa. Trên con đường âm thầm và khuất lánh trước đó chỉ có những gót chân son hồng của tình yêu rủ nhau đi tới, đã len vào cái tiếng động thô bạo là những bước chân kẻ khác. Kẻ khác đã lẻn vào thiên đường đem theo sự hiện hữu trần tục khả ố. Kẻ thứ ba không bao giờ vào được. Nhưng đã vào. Kẻ thứ ba không bao giờ tới được. Nhưng đã tới. Chúng tôi xin đời lãng quên, cho chúng tôi được, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi của đời minh, được lãng quên đời. Thỉnh cầu này Nguyên thấy đã không được chấp nhận.

Và cuộc phiêu lưu kỳ diệu tưởng như đã bị ngăn chận lại. Tưởng như đã phải lùi đường. Tưởng như đã phải trở về. Đã nghe thấy tiếng đời gần lại. Từ trên đỉnh cao cách biệt nó đã rơi xuống, đã như thấy cái bóng dáng đời phiền muộn hiện ra trước tầm mắt, dưới kia. Làm thế nào bây giờ? Rủ Châu thực hiện với chàng một phá vỡ hoàn toàn với quá khứ? Như thế là tình yêu sáng suốt hay mù quáng? Thích đáng cho trường hợp Châu và chàng, hay điên cuồng cho cả hai? Lòng Nguyên ngổn ngang và phân vân trăm mối. Chàng cúi đầu bước, nhìn bóng chiều phủ dần trên mặt đất.

Con đường lớn đã bỏ lại ngoài kia. Xe hơi Nguyên đậu ở đầu lối vào, chỉ cho kẻ nào muốn đến gặp biết đường và biết chỗ tìm gặp. Nguyên ném một tầm mắt quan sát ra chung quanh. Không một bóng người đi qua. Không một tiếng động nào ngoài cái âm thanh rên than bất tuyệt cùng trời đất của những hàng phi lao lả lướt. Sự vắng lặng làm Nguyên hài lòng. Chàng sẽ không bị ai quấy rầy. Chàng đến sớm. Chàng cần suy nghĩ một lát.

Một thân cây nằm ngang như chờ đón. Nguyên ngồi xuống đó. Đốt một điếu thuốc. Thở khói cho bay lên. Khói thuốc trong chiều rừng. Chiều rừng trong tâm hồn. Tâm hồn trong tình yêụ. Nguyên nghĩ. Chàng mơ màng. Chàng tưởng tượng. Chàng nhớ lại. Giòng suy tưởng triền miên chìm đắm nào cũng vậy, Nguyên thấy như vậy, ở đâu, giờ phút nào cũng vậy, đều dẫn đưa chàng tới một hình ảnh duy nhất: Châu. Châu như là phải tìm thấy, Châu như sự thật cuối cùng, Châu như định nghĩa cao quý và sầu thảm nhất của tình yêu. Châu như một gặp gỡ bàng hoàng cùng bất ngờ và định mệnh. Châu là gì? Nàng chính là cái thế giới của cõi mộng, cái thế giới khác ngoài cái thế giới của cõi thực. Châu là gì? Nàng chính là quê hương của tâm hồn. Tâm hồn tự do, nhưng thân thế ràng buộc. Tình yêu không thể không có, nhưng bổn phận và thực tế còn kia. Gây được hạnh phúc ở chỗ này là chất cao đau khổ ở một phía khác. Nhiều phương hướng mở ra, nhưng không một phương hướng nào là một giải pháp ổn thỏa toàn diện. Tình yêu không có lối thoát, chỉ còn là một hình ảnh trốn chạy thực tế. Cuộc trốn chạy kéo dài được đến bao giờ. Tất cả vấn đề là ở đó. Nguyên thở dài não nuột. Phút này, chàng chỉ muốn chàng đừng là Nguyên và người yêu của chàng đừng là Châu. Trái tim đừng biết đập. Đầu óc đừng biết nghĩ. Ngu dốt. Đần độn. Tầm thường sống và tầm thường chết. Như cỏ cây. Như phiến lá mục, như cánh bèo trôi. Nguyên đứng lên, lẩm bẩm:

- Thế đời còn ý nghĩa gl nữa?

Chàng không là Nguyên, nàng không là Châu, thì nàng và chàng là gì. Thì làm gì còn tình yêu. Thì hết rồi đời sống. Lần đầu tiên, Nguyên nhận thực tận cùng và toàn vẹn thế nào là sự tuyệt vọng, thế nào là một trạng thái cùng đường, thế nào là sự chia sẻ đau đớn của một lựa chọn quyết liệt.