← Quay lại trang sách

Chương 15

Tiếng máy của một chiếc xe hơi đậu lại ở ngoài đầu con đường lớn. Thưởng xuống xe. Nhìn thấy xe Nguyên. Y mỉm cười hài lòng, lấy dáng điệu mạnh bạo bước vào.

Nguyên quay lại, chờ đợi. Bóng tối phủ xuống dần dần. Những chùm lá thẫm tối. Cảnh tượng trời đất rơi hút vào những chiều sâu thăm thẳm. Yên lặng đầy hơn, một yên lặng căng thẳng. Thưởng đến trước mặt Nguyên. Y đứng lại. Hai người đối diện nhau, cả hai cùng cố biểu tỏ một thái độ trầm tĩnh. Phút này, họ là hai võ sĩ thượng đài đang thủ thế, thăm dò, tìm hiểu những chỗ yếu của địch thủ để tấn công.

Nguyên lên tiếng trước:

- Tôi là Nguyên. Người mà ông đang muốn gặp.

Thưởng phác một nụ cười khó hiểu:

- Ông cũng được. Một người khác cũng được. Một người đàn bà.

Nguyên đã thấy bốc nóng trong đầu. Toàn thân chàng là một sự lay chuyển bất ngờ gây nên bởi phẫn nộ. Nhưng chàng trấn tĩnh được ngay. Chàng sắp đánh với tên làm tiền khốn kiếp một canh bạc, canh bạc này chàng phải tháu cáy. Quan trọng là chàng phải bình tĩnh. Bình tĩnh đến tận cùng. Nguyên nghe thấy nhịp đập của trái tim chàng. Giọng Nguyên thư thái:

- Ông không thể gặp được người đàn bà ấy. Người đàn bà ấy không bao giờ cần gặp ông. Tôi cũng chỉ gặp ông một lần này thôi.

- A, tôi lại không nghĩ thế. Ông bà chắc còn phải ở lâu cái đất Đà Lạt này. Đà Lạt thật là một vùng lý tưởng cho những người yêu nhau.

- Sáng mai, những người ông định làm phiền đều đã rời bỏ nơi này. Về Sàịgòn, mọi chuyện không còn gì đáng nói nữa.

Câu nói của Nguyên làm cho Thưởng choáng váng không ngờ. Nhưng у chợt nghĩ ra, là у còn có tấm hình. Tấm hình như một bằng chứng cụ thể, tố cáo hữu hiệu, lúc nào cũng vẫn có một hiệu lực tàn hại ghê gớm.

Y mỉm cười:

- Thế tức là ông không đồng ý mua chuộc sự im lặng.

- Sự mua chuộc không cần thiết nữa.

- Ông cũng không thấy cần mua lại những tấm hình.

Nguyên chỉ bối rối một giây, một giây thôi:

- Những tấm hình đó cũng không làm hại được ai. Ngươi đàn bà đã được chồng bằng lòng cho ly dị.

Nguyên nói dối như không. Giọng chàng bình tĩnh quá. Sự bình tĩnh này khiến cho tên đàn ông làm tiền đâm ra lung lay và không còn tự tin ở những bằng chứng у nắm giữ trong tay nữa.

Nguyên nhận thấy như thế. Chàng nhìn đồng hồ:

- Chúng ta nói chuyện như thế là đủ. Nếu ông còn nhân cách, tôi khuyên ông nên bỏ qua chuyện này. Trái lại, ông muốn làm gì thì làm. Nhưng một điều ông nên nhớ: rồi những chuyện không hay sẽ xảy ra chọ chính ông nếu ông gây chuyện không hay cho người khác.

Nguyên nói xong, lẳng lặng vượt qua Thưởng đi ra. Buổi tối đã xuống hẳn. Chàng lên xe. Chàng đoán chừng một giờ nữa, thế nào Châu cũng đến tìm chàng. Tên làm tiền sẽ làm gì? Nguyên không đoán được. Nhưng chàng nghĩ canh bạc tâm lý vừa diễn ra, phần thắng đã về chàng, Nguyên thở ra. Lòng chàng nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng. Chàng nhấn ga. Chiếc xe phóng đi như một mũi tên. Con đường lượn vòng qua những cánh rừng thông bạt ngàn. Gió thổi thao thao trong những vùng bóng tối rộng lớn. Nguyên tựa lưng vào thành ghế, ngửng đầu, đón gió đêm rừng núi thổi tràn qua mái tóc. Chàng nghĩ thầm: tạm yên được ít nhất là qua ngày hôm nay. Ý nghĩ này vừa làm chàng yên tâm vừa làm chàng đau đớn. Tình yêu không nhìn thấy tương lai, phương hướng và chân trời. Ngày nào biết ngày đó. Phút nào qua biết phút đó mà thôi. Tình yêu chỉ như từng hạt ngọc của trời rớt xuống, lượm được hạt nào biết đó là một hạt ngọc của trời. Nguyên lại thở dài. Cảnh ngộ ngang trái, người ta sống với nó và không định đoạt, không làm chủ được. Nguyên có cảm tưởng Châu và chàng thả buông thân thế trên một giòng chảy không nhìn thấy đâu là bến bờ. Rồi muốn ra sao thì ra, đến đâu thì đến. Phó mặc cho những bất ngờ tàn nhẫn do bàn tay định mệnh tạo nên. Người ta có những lúc không làm chủ được đời mình, và đau đớn là những lúc không làm chủ được đời mình là những lúc đáng sống nhất. Những lúc đáng sống nhất lại là những lúc không bao giờ được sống trọn vẹn.

Khi Nguyên ngừng xe lại ở đầu con đường lượn vòng đưa vào căn biệt thự nhỏ bé nằm bên sườn đồi hẻo lánh, đêm đã xuống. Hoàn toàn. Bóng tối đã lan đầy. Nghĩ thế nào Nguyên lại tắt máy, đậu xe ngoài đường lớn. Chàng xuống xe đi bộ. Con đường nhỏ thấp thoáng dưới chân. Con đường này cũng đã trở thành với bao nhiêu hình ảnh, nơi chốn khác, hình ảnh và nơi chốn của kỷ niệm. Lần đầu tiên Châu đến, khi nàng về, chàng đã đưa tiễn nàng trên lối đi này của cỏ, trên lối đi này của đôi lứa. Bây giờ chàng đang muốn đi lại, bằng hồi tưởng, những bước đi bên cạnh người yêu. Đi như đi trong chiêm bao. Đi như đi trên những phím đàn. Đêm thơm hương. Đêm dịu dàng một giòng suối ngọt. Đêm khép vòng tay, đêm nghiêng mái đầu, đêm êm đềm nhịp thở, đêm thư thái dáng điệu, đêm trở thành nơi chốn cho tự tình, đêm hoang đường đẹp, đêm lãng quên đời. Một vài đêm thôi, nhưng mỗi đêm của chúng ta là một đêm ngà ngọc. Đêm của tột đỉnh hạnh phúc, của tan nát tình yêu, của sự hòa nhập kỳ diệu và sáng láng giữa hai tâm hồn, hai tâm hồn hòa nhập làm một, và đêm che khuất tình yêu với đời, đêm dựng thành sự cách biệt với chung quanh cho tình yêu tuyệt vọng được gần nhau. Rồi từng đêm ngà ngọc bốc cháy thành từng đêm giông bão. Những giọt nước mắt của Châu. Nàng nhỏ xuống đời từng hàng lệ đẹp, lệ của nàng là mưa tưới thấm xuống hai vùng đất đai hiu quạnh là hồn chàng và hồn nàng trước đó, làm nẩy mầm những nụ mới, những hạt mới, lệ của nàng nhỏ xuống cấy những chùm sao lên một vòm trời, ngẩng đầu lên, nhìn lên những chùm sao ấy của vòm trời mới ấy, thấy hồn được giải thoát bởi đời đã lãng quên ta. Nguyên tưởng tượng như thấy có Châu đang đi bên cạnh. Nàng luồn cánh tày dài vút của nàng trong tay chàng, tựa thân hình mềm mại và ấm áp vào chàng, lúc đó nàng hoàn toàn là một người đàn bà theo đúng cái ý nghĩ chân thực, và đằm thắm nhất của người đàn bà. Lúc đó nàng là nàng, tận cùng là nàng. Lúc đó nàng là nàng, riêng về chàng, riêng cho chàng, chỉ riêng chàng ở đời, biết được người đàn bà ấy ở Châu, như nàng có một thế giới riêng, một quê hương riêng, riêng chàng dành được diễm phúc viếng thăm và ở lại.

Nguyên chỉ nghĩ được tới đó. Căn nhà đã hiện ra, ánh đèn sáng khung cửa sổ mở rộng, với một bóng người, một bóng người đàn bà, làm cho Nguyên bàng hoàng đứng sững lại.

Chàng khẽ kêu lên một tiếng ‘‘Tần’’ và chạy như bay từ con đường nhỏ đi lên. Tới bực thềm, Nguyên đứng lại, trong lòng xao xuyến mất hết bình tĩnh. Chàng nhíu mày, cố sắp đặt lại một thứ tự bất thần bị xáo trộn trong đầu. Tại sao Tần bất ngờ lên Đà Lạt? Ở Sàigòn có chuyện gì xảy ra cho mấy đứa con đòi được đi, nhưng chàng đã bắt phải ở lại với Tần? Chàng nhớ đã đánh điện tín cho Tần, báo tin cho Tần biết chàng sắp về. Tại sao Tần còn lên? Hay Tần đã biết chuyện chàng và Châu? Hỏi và Nguyên không tìm được trả lời.

Vuốt mái tóc cố tìm cho chàng một nét mặt thản nhiên, Nguyên đẩy mạnh cánh cửa bước vào.

Tần ngồi ở đi-văng, giữa hai đứa nhỏ. Tần như đang đợi chờ Nguyên về. Thấy Nguyên, Tần đẩy hai đứa nhỏ, đứng lên, hỏi Nguyên bằng một giọng đầy lo lắng:

- Chuyện gì thế anh?

Nguyên ngần người:

- Chuyện gì là chuyện gì?

Đến lượt Tần ngẩn người, tỏ hết vẻ ngạc nhiên không hiểu được của nàng. Nguyên hỏi:

- Các con vẫn mạnh khỏe cả đấy chứ.

- Vâng. Mạnh khỏe cả. Thằng Tuấn bị cảm qua loa nhưng đã khỏi từ hôm qua.

- Anh có đánh điện tín báo tin một hai ngày nữa anh sẽ về. Em còn lên làm gì?

Tần cau mặt, trợn mắt:

- Ô hay, anh vừa đánh điện gọi em lên có chuyện khẩn cấp mà.

- Chuyện khẩn cấp?

Tần lắc đầu chán nản:

- Thế thì em chịu không thể nào hiểu được nữa. Thế bức điện tín này là của anh đánh cho em hay là của ai đây?

Nguyên đón lấy tấm giấy màu xanh mà có cảm tưởng như chàng đón lấy ở tay Tần một cục lửa hồng. Bức điện tín ký tên chàng. Rõ ràng Nguyên. Rõ ràng, không nhầm lẫn. Nguyên đọc:

‘‘ Lên ngay, có chuyện khẩn cấp nguy hiểm đến đời sống của chúng ta. Nguyên.’’

Có chuyện khẩn cấp, nguy hiểm đến đời sống của chúng ta? Nguyên đoán ngay được kẻ giả mạo tên chàng gửi bức điện tín cho Tần. Thật khốn nạn và nham hiểm. Trời đang lạnh mà mồ hôi Nguyên toát ra. Chàng vò nát bức điện tín trong tay, đi đi lại lại mấy bước, lãng quên hẳn sự có mặt của Tần. Tiếng Tần, làm Nguyên giật mình:

- Ô hay, anh trả lời em đi chứ.

- Cái gì? Trả lời cái gì?

- Bức điện tín. Có phải anh gửi cho em không?

Nguyên gượng cười. Chàng phải dùng tất cả sức cố gắng phi thường trong chàng Ịúc đó, để có thể trả lời Tần bằng một giọng vui vẻ:

- Của anh. Anh gửi.

Rồi Nguyên cười lớn, trấn áp xúc động và sự thật bên trong, tiếng cười vỡ trong tâm hồn thành muôn ngàn mảnh nhọn sắc lạnh và rức buốt đau đớn.

- Không anh thì còn ai.

Tần giậm chân:

- Anh úp úp mở mở làm em bực mình. Em đang mệt, nhà đã không có ai. Em không chịu được lạnh mà anh lại đánh điện bắt em lên ngay, thế là nghĩa gì. Chuyện nguy hiểm đến đời sống chúng ta là chuyện gì vậy. Anh nói ngay đi.

Nguyên vòng tay, ôm ngang lưng Tần. Tay chàng hẫng đi vì thân hình Tần gầy gò và cứng nhắc. Trong một cảm giác mà thần trí hỗn loạn không còn quy định được nữa, Nguyên nhớ đến một thân hình khác. Da thịt mềm mại. Đường nét uyển chuyển. Một thân hình mà vòng tay chàng đã cưới lấy, bao nhiêu lần, một thân hình đã cùng một tình yêu đi thật sâu vào trí nhớ và đời sống tình cảm của chàng, một thân hình mà đã mười hôm nay, lúc nào chàng cũng tưởng như đang ôm trong tay, đang nhìn thấy di động trước mắt trong một di động duyên dáng và thanh thoát. Trái tim Nguyên lại như có một mũi nhọn đâm suốt thấu làm cho nhói buốt. Chàng sống một tâm trạng phản phúc. Chàng đang lừa dối Tần. Cũng lại đang lừa dối Châu. Cũng đang lừa dối chính chàng. Dội đập bàng hoàng vào ý thức Nguyên tất cả sự thật tức cười, phi lý, ngớ ngẩn và sót thương của một tấn kịch mà chàng đang thủ vai chính. Như Châu, chàng chỉ biết yêu. Như Châu, chàng chỉ biết đáp lại tiếng gọi thiết tha mãnh liệt của tâm hồn. Như Châu, chàng không biết đối phó thế nào với một trở lực bất thần xảy đến. Phút này, bức điện tín và sự có mặt của Tần là những trở lực thất thần. Thưởng khốn nạn thật. Y đã tính đủ hai nước cờ. Làm tiền trước đã. Làm tiền không nổi thì phá vỡ cuộc tình duyên thầm kín bằng cách mượn tên chàng đánh điện thoại gọi Tần lên. Cũng may, Châu không có mặt. Châu có mặt, cắt nghĩa thế nào ổn thỏa và tự nhiên về sự có mặt ấy. Nguyên hối hận ban nẫy gặp Thưởng, không cho у một bài học. Nhưng bây giờ là chuyện quan trọng phải đối phó, là vở kịch phải đóng đến cùng. Nguyên gắng gượng đóng kịch, vừa đóng vừa thầm khinh mình.

- Anh đùa đấy.

- Đùa? Tần mở lớn mắt, ngạc nhiên không tả được. Chưa bao giờ Nguyên đùa kỳ dị và vô lý như thế.

- Đùa mà. Muốn em lên rồi mai chúng mình cùng về, thì đánh điện như thế, trêu em làm hoàng hốt một lần cho vui.

Tần lắc đầu, nhìn Nguyên đăm đăm:

- Anh làm sao ấy.

- Sao đâu. Em không thích đùa thì không bao giờ có chuyện đùa cợt nữa.

- Không phải. Nhưng anh thế nào ấy. Em thấy anh thế nào ấy.

- Xem tướng chồng đấy ư? Làm sao là thế nào?

- Anh ngơ ngác, anh mất bình tĩnh. Anh không còn là anh trước khi anh lên đây.

Phải đùa cợt, đánh làng câu chuyện, mãi mãi rồi Nguyên mới làm cho Tần yên tâm không đá động đến sự vô lý của bức điện tín nữa. Chàng đã hỏi Tần đã ăn cơm chưa, đi đường có mệt mỏi lắm không, ở Sàigòn đang xảy ra những chuyện gì. Chàng hỏi lung tung đủ mọi thứ chuyện, mà đầu óc chàng thì nghĩ đến một chuyện khác. Lúc nào Nguyên cũng thấp thỏm nhìn ra phía cửa, đợi chờ những tiếng gõ cửa nổi lên, một tiếng đàn bà, thật ấm áp, thật dịu dàng, ‘‘Em đây’’ rồi là Châu lộng lẫy, tươi tắn bước vào. Trời ơi! Châu đến lúc này thì sẽ ra sao? Chàng sẽ phải nói như thế nào. Cũng may, Châu chưa đến. Và Nguyên chợt sống với một ước aọ đầy mâu thuẫn. Vừa như mong Châu đừng đến, để sự ngang trái khỏi xảy ra. Lại như mong Châu đến, đến ngay bây giờ, để muốn xảy ra điều gì cũng được, xảy ra chuyện gì càng hay, càng tốt. Chàng và Châu đã chẳng thầm mong một chuyện gì xảy ra đó ư, chuyện xảy ra như một trận bão tàn phá tan tành quá khứ, xô ngã một khung đời cố định, mở một lối đi, một lối thoát mới mà tự chàng, tự Châu không thực hiện được. Cuối cùng rồi tình yêu ngõ cụt, tình yêu bi thảm và tuyệt vọng không tự định đoạt đã trông mong mơ hồ vào sự tình cờ. Cuối cùng rồi tình yêu bi thảm và tuyệt vọng chờ đợi não nùng một cái gì ngoài nó, khách quan, đến giải vây cho nó, chỉ dẫn cho nó, tạo thành cho nó. Cuối cùng rồi tình yêu bi thảm và tuyệt vọng bó tay. Núi kia cao quá chúng ta không lên được. Biển kia lớn quá, chúng ta không vượt được? Hay chỉ tại vì tình yêu chúng ta lý tưởng và trang trọng quá, tình yêu chúng ta không phải là một sự điên cuồng cho nên chúng ta không phá vỡ được, bởi người ta chỉ phá vỡ được bằng liều lĩnh, bằng đam mê điên cuồng bừng bừng ngọn đỏ? Hay tại vì chúng ta lương tâm quá, sáng suốt quá, nên bao nhiêu vấn đề đã đặt ra. Cái tốt. Cái xấu. Sự đau khổ của người khác. Dư luận. Xã hội. Chắc là như thế. Chỉ có thể là như thế. Muốn yêu phải lao đầu vào. Nhắm mắt lại. Đừng nghĩ. Chúng ta đang nghĩ, nghĩ nhiều quá, và suy nghĩ chính là cái hỏng, suy nghĩ chính là sự cùng đường, đem tới cái trạng thái hoài nghi phân vân, không chủ định.

‘‘Anh không còn là anh trước khi anh lên đây ”. Thì ra Tần cũng thấy Nguyên đã thay đổi. Nguyên nghĩ chàng đang đóng kịch thật vụng về. Chàng không biết đóng kịch. Không bao giờ biết đóng kịch.

Nguyên cười xòa:

- Thay đổi? Chuyện đó cố nhiên. Người nào lên Đà Lạt dăm bảy ngày mà không bị cảnh trí, khí hậu và thời tiết vùng Cao Nguyên này làm cho thay đổi ít nhiều. Anh khỏe hẳn ra. Các con cũng thế, em thấy không? Chỉ phải cái tội buồn.

- Anh muốn về?

Nguyên nghĩ đến Châu. Chàng lúng túng:

- Em không thích ở lại một vài ngày?

Tần cau mặt gắt lớn:

- Thích hồi nào. Anh hỏi lẩn thẩn làm em bực mình hết sức. Đã bảo không bao giờ em thích lên đây hết. Chỉ tại bức điện tín mà em phải lên. Trời đất lúc nào cũng lạnh lẽo như thế này, em chịu lạnh không quen, làm sao em thích được.

Nguyên dịu dàng:

- Tần mệt lắm không?

- Không. Nhưng em lạnh. Lạnh đến buốt cả óc.

Nguyên kéo tay Tần đứng lên:

- Vào nhà trong đắp chăn nằm nghĩ, sẽ hết lạnh ngay.

Tần đứng lên, uể oải theo Nguyên vào buồng trong.