Chương 17
Nguyên chờ sáng và chung quanh Nguyên đêm bướng bỉnh kéo dài rồi đêm cũng chịu thua người rút lui đi những tầng bóng đen thù nghịch. Thật xa nơi mặt hồ dưới thấp, một vài tiếng động mơ hồ vang lên. Nguyên nhìn những vì sao trời đang tàn, tưởng như sao rụng xuống hồ lạnh, gây thành những tiếng động xa xôi mơ hồ ấy. Những hình cây nổi dần trong ban mai dấy lên, phảng phất, như một niềm ngờ vực. Ngày bước đi những dấu chân ánh sáng thăm dò thứ nhất. Trên những ngọn cỏ đồi ướt đẫm sương. Giữa những thân cây rừng ngái ngủ. Nguyên mở cửa đi ra, đứng trên thềm, nhìn trời. Trời vén mở từ từ những hàng my bóng tối, trời là một sân khấu lớn, ngày là một tiền trường, vở kịch của đời sửa soạn ra mắt. Tôi sẽ đóng vai chính trong vở kịch mới là cuộc đời tôi đổi chiều từ một hướng gió tình cảm. Tôi thừa sức sống, đủ sức mạnh đương đầu, đủ khả năng thực hiện vai trò quan trọng nhất của định mệnh. Tôi bắt đầu đây, và Nguyên bất giác bước tự thềm cao bước xuống như đích thực chàng vừa khơi cho chàng một cuộc hành trình.
Không khí ban mai chảy vào Nguyên như một giòng suối. Da trời trong vắt không màu, trong khoảnh khắc, rồi ửng lên một màu hồng phơn phớt. Chúng mình sẽ thu xếp cho nhau một phần đời còn lại dành hết cho tình yêu. Một phần đời cách biệt khuất lánh, như một thiên đường đóng kín. Chúng ta ung dung dắt tay nhau bước đi, xa dần những cặp mắt thù ghét của người đời. Hai câu hát của cuốn phim tình diễm lệ Ramona trở lại trong trí nhớ. Nguyên hát nho nhỏ hai câu hát ấy, nhiều lần. Và lời chàng hát như đang tìm đường trên cỏ đồi, qua muôn gốc thông rừng bát ngát, sẽ đến với Châu. Em sẽ khóc. Nhưng sau những giọt lệ là nụ cuời. Chúng ta đang ở một đêm giao thừa đó, sau trừ tịch sẽ là Nguyên Đán, sẽ tới mùa xuân. Đàlạt này sẽ là nơi chúng ta trở lại. Một căn nhà gỗ nằm nghiêng trên một sườn đồi thoai thoải. Thông reo trên cao đỉnh đồi mây bay. Hồ duới thấp như một phiến gương trong vắt. Những con đuờng nhỏ vấn vuơng nắng chiều trải lụa. Những chỗ ngồi tựa đầu vào gốc cây, đệm cỏ êm như nhung, mái tóc em thơm, đôi mắt dịu hiền, những ngón tay em đếm nhỏ từng giòng năm tháng nguy nga, cuộc đời ở đâu thôi không biết nữa, chỉ còn tình yêu như một giấc mộng chúng ta không tỉnh thức bao giờ.
Nguyên đứng lại, giữa bãi cỏ mỉm cuời nói nhỏ: ‘‘Hẹn em lát nữa’’. Rồi chàng nhìn lên phiến trời hồng một lần nữa và quay trở vào.
Tần đã thức. Tần ngồi truớc bàn phấn, một cái áo len quàng trên vai gầy. Dáng điệu nàng co ro, rét mướt.
- Anh ra ngoài làm gì sớm thế.
- Em thức lúc nào.
- Mới đây thôi.
- Trong người đã khoẻ chưa.
- Khoẻ. Chỉ cái rét làm khó chịu quá.
- Em không ở được Đàlạt.
- Em không thấy đâu thích hợp hơn là ở Sàigòn.
- Đúng thế. Lát nữa em và các con sẽ về.
Tần đang chải đầu. Cái lược ngừng lại, ngạc nhiên, trong mái tóc:
- Em và các con là thế nào?
- Là em và các con về trước sáng nay. Anh sẽ về sau.
Tần quay lại, nhíu mắt:
- Anh ở lại?
Nguyên đứng ở giữa phòng, chàng chịu đựng cái nhìn của Tần và chàng nghe thấy chàng nói, bình tĩnh và cương quyết:
- Anh có việc bận. Quan trọng. Anh sẽ về sau.
- Bao giờ?
- Một hai ngày nữa gì đó. Chỉ sau một hai ngày nữa gì đó.
- Anh lại làm em bực mình rồi đấy. Chuyện quan trọng là chuyện gì?
- Rồi anh sẽ nói cho em biết ở Sàigòn.
- Nói ngay bây giờ không được?
- Không. Không được.
- Em muốn biết là chuyện gì ngay. Tần sẵng giọng.
Nguyên lại gần, đặt tay lên vai Tần, cử chỉ như một trấn tĩnh người đàn bà nóng nảy.
- Em đừng hỏi, đừng muốn gì hết. Thu xếp quần áo cho em và các con xong đi. Anh đi đằng này một lát. Trở về anh sẽ đưa mấy mẹ con ra bến xe. Anh bảo chuyện quan trọng chưa thể nói bây giờ, thì em phải tin đó là chuyện quan trọng. Nói ra dài lắm. Rồi ở Sàigòn anh sẽ nói hết cho em hiểu. Bây giờ anh không có thì giờ.
Để chấm dứt câu chuyện có thể kéo dài thành một vụ to tiếng mà Nguyên hết sức muốn tránh, Nguyên đi nhanh ra khỏi phòng. Chàng sang buồng tắm rửa mặt, chải đầu, làm vẻ rất tự nhiên. Khi chàng trở lại buồng, Tần vẫn ngồi im ở chỗ cũ trước bàn phấn. Tần nhìn Nguyên thay quần áo, đi giầy bằng một cái nhìn chứa đầy nghi ngờ bực bội. Nguyên lờ đi, chàng biết chàng tàn nhẫn, nhưng làm thế nào, không tránh được, mọi sự tan vỡ nào cũng có sự tàn nhẫn trong đó, rồi chàng sẽ lựa lời giảng giải, Tần sẽ chấp nhận, khi Tần hiểu thấu được cái lẽ sống giản dị này là người ta không thể chung sống khi tình yêu đã chết.
Ra đến xe, mở cửa, vào ngồi trước tay lái, Nguyên nhắm mắt lại, định thần, xếp đặt lại những ý nghĩ trong đầu. Không nghĩ gì nữa, nghĩ đã nhiều, những đường rãnh của ý nghỉ nung nấu đã làm nát nhầu tâm trí. Đã lựa chọn, đã quyết định rồi, hãy đi thẳng về trước mặt, thôi không nhìn trở lại sau lưng. Đi thẳng về trước mặt. Nguyên mở máy dận chân ga. Chiếc xe phóng vút đi, bánh nghiến lạo xạo trên bờ đường nhỏ lượn vòng, thân xe nghiêng nghiêng, chồm lên, khi ra tới đường lớn. Chung quanh Nguyên buổi sáng lên rồi. Những giòng suối vắng thứ nhất chảy vàng trên mặt cỏ.
Nguyên đậu xe trước khách sạn. Một giây đồng hồ sau, chàng đã đến chân cầu thang. Trong cái đà vui mừng hồi hộp gần như làm chàng cuống quýt, Nguyên chợt cảm thấy cần dừng lại để thở. Khi chàng đập cửa buồng bước vào, báo cho Châu chàng đã quyết định, từ bây giờ trở đi, không bao giờ chàng và Châu xa nhau nữa, phản ứng của Châu sẽ ra sao? Nàng sẽ đứng im. Chàng sẽ mỉm cười, nụ cười của chàng như bảo Châu ‘‘ Tin vui đấy, tin vui nhất của đời chúng ta, em đừng khóc.’’ Châu sẽ nói ‘‘Để cho em nhỏ xuống một giọt lệ, một giọt lệ sung sướng’’. Rồi là bốn cánh tay đánh một vòng đai kỳ diệu, giữ chặt lấy hai định mệnh đoàn tụ đời đời.
Nguyên chạy trên cầu thang. Chàng thoáng nghe thấy có tiếng gọi sau lưng:
- Ông Nguyên.
Không dừng bước, Nguyên quay đầu lại:
- Gì thế?
- Ông là ông Nguyên?
- Phải. Tôi.
- Có người nhờ tôi...
Người nói với Nguyên là người chủ khách sạn. Y đứng sau quầy rượu, và làm một cử chỉ như định trao cho Nguyên một vật gì. Nhưng Nguyên đã lên tới cầu thang bỗng dừng lại. Chàng nói vọng xuống:
- Lát nữa. Lát nữa tôi trở xuống.
Hành lang khách sạn buổi sáng vắng ngắt. Những cửa buồng đóng kín. Một người bồi phòng đang kéo lết một cái bao tải ướt sũng trên nền đá hoa. Nguyên vuốt lại tóc, đập cửa buồng Châu. Chàng nhìn đồng hồ tay. Đúng tám giờ sáng. Chắc bây giờ Châu đã thức. Nàng dậy sớm lắm, chắc chàng không làm mất giấc ngủ của nàng. Mà nàng có đang ngủ, thật ngon lành, cũng chẳng sao. Điều chàng sắp báo cho nàng hay còn quý gấp trăm lần một giấc ngủ ngon nhất. Nguyên giật mình, khi thấy sau một phút đợi chờ, bên trong vẫn im bặt. Không một tiếng động. Không một bước chân. Nguyên lại gõ cửa, gõ nữa. Chàng gọi ‘‘Châu! Châu!’’ Chàng gọi ‘‘ Mở cửa.’’ Nhưng tiếng gọi của chàng không có tiếng nói nào đáp lại.
Nguyên bắt đầu cảm thấy một lo lắng thực sự tràn ngập vào ý nghĩ. Căn buồng đóng kín, im lặng một im lặng bất thường. Nguyên bàng hoàng buông thõng tay nhìn cánh cửa đóng kín, cánh cửa đóng kín như một trêu ghẹo tàn ác. Rồi không dừng được, Nguyên lại đập cửa, lại gọi. Trong khoảnh khắc, chàng đã làm ồn ào cả hành lang. Nhiều cái đầu thò ra với những khuôn mặt bực tức còn nặng trĩu giấc ngủ.
Một người đàn ông lực lưỡng, nét mặt hầm hầm, ném về phía Nguyên câu nói giận dữ:
- Để cho nguời ta ngủ chứ?
Nguyên quay lại, quắc mắt, chàng không còn cần giữ phép lịch sự tuy chàng biết chàng có thiếu lịch sự:
- Ai cấm ông ngủ.
- Ông làm ầm lên, không ai ngủ được.
Miệng nói, người đàn ông đẩy cửa, đi tới. Nguyên mím môi đứng im, chờ đợi một cuộc xô xát. Chàng không còn hiểu chàng muốn gì, định gì, xử trí ra sao. Cánh cửa đóng kín, gọi và Châu không trả lời, và tâm trí Nguyên chợt rối loạn như có một lò lửa nóng dẫy vừa bùng cháy, làm cho hơi thở đứt quãng, trái tim ngừng đập.
Vừa lúc đó, một tiếng chân chạy rảo từ phía cầu thang đi lên. Nguời chủ khách sạn béo mập đã nghe thấy những tiếng ồn ào vọng xuống tầng dưới. Y chạy đến truớc mặt Nguyên, hỏi lại Nguyên câu hỏi ban nãy ở cầu thang:
- Ông là ông Nguyên?
- Phải. Sao?
- Ông lên vội vã quá. Có người nhờ tôi trao cho ông một lá thư.
- Ai? Nguyên hỏi dồn.
- Bà ở buồng này.
- Nguyên thấy chàng đưa tay ra, bàn tay cầm lấy lá thư mà người chủ khách sạn vừa trao cho, mắt chàng sững sờ nhìn xuống, lá thư trước cái nhìn như một vật lạ. Nguyên nhắm mắt lại, thở ra từ từ. Sự trấn tĩnh ở chàng là một cố gắng phi thường. Và trái tim đau nhói.
- Bà Châu?
- Đúng. Bà Châu nhờ tôi trao thư nầy cho ông.
- Hồi nào.
- Hồi sớm. Chừng một giờ trước khi ông đến.
Nguyên nhìn cánh cửa buồng đóng kín. Châu không còn ở bên trong cánh cửa kia, Nguyên nhắc lại, thầm nhắc lại, trong đầu chàng, như một điệp khúc tuyệt vọng.
Nguyên dịu giọng nói với gã đàn ông lực lưỡng:
- Xin lỗi đã làm ồn.
- Ông tìm ai? Có chuyện quan trọng lắm sao?
Nguyên nhìn xuống lá thư cầm trên tay, lắc đầu không trả lời. Chàng đi bên cạnh người chủ khách sạn về phía cầu thang. Buổi sáng ở Đàlạt trong chàng đột nhiên buồn thảm và lạnh buốt. Chàng rùng mình. Hình ảnh một cánh đồng mưa tuyết rơi lả tả bất chợt hiện lên, trên cánh đồng đó, chàng lại đi một mình, như cũ.
Ngập ngừng một phút rồi Nguyên hỏi, tuy biết câu hỏi là thừa và vô ích.
- Bà Châu đi, có đem theo...
- Vâng. Va-ly. Đã trả hết tiền buồng. Hình như có chuyện gì gấp lắm. Bà ấy xuống thang, hấp tấp như người chạy trốn. Nói có việc phải về ngay Sàigòn. Dặn tôi thế nào cũng đưa thư này cho ông.
Hai người dừng lại ở dưới chân cầu thang. Chừng như người chủ khách sạn nhìn thấy ở nét mặt Nguyên một vẻ gì kỳ lạ. Y ân cần:
- Ông cần gì không?
Nguyên nhìn trân trân. Chàng nhìn người chủ khách sạn như một hình ảnh nữa của cuộc đời lạ mặt, thù nghịch, vô nghĩa, chàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đoạn, Nguyên khẽ lắc đầu và đi thẳng ra cửa.