Chương 4
Paula quay ra thì gặp Fenner cũng đang bước ra phía cổng.
- Cô vừa đi đâu thế?
- Em vừa nói chuyện với Lindsay và lấy toàn bộ chi tiết về vụ con gái ông cụ mất tích. Anh nên ngó qua một cái.
Fenner thản nhiên nhìn cô thư ký:
- Cô có mặc áo chống đạn đấy chứ?
- Sếp quan tâm đến áo quần của em từ thuở nào đấy?
- Về đến văn phòng, tôi sẽ kiểm tra xem áo cô có đủ bảo đảm không. Và tôi kiểm tra xong thì cô yên tâm rằng cô sẽ vững như cái cán chổi... Trong khi chờ đợi, tôi đề nghị ta không bàn đến vụ Lindsay và con cái lão ta. Vụ ấy tôi không quan tâm, đã và sẽ không quan tâm. Đầu óc tôi quá tải rồi.
- Chuyện ấy thì em chẳng ngạc nhiên chút nào. Thứ gì dung tích nhỏ thì chưa nhét gì vào đã quá tải rồi, - Paula lạnh lùng nói, đi theo sau sếp.
Về đến văn phòng. Fenner ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc, gọi to:
- Vào đây Paula!
Paula chạy vào, ngồi sát sếp, cuốn sổ ghi tốc ký đặt trên đùi. Fenner lắc đầu:
- Không cần ghi gì cả. Tôi muốn tranh luận với cô thôi.
Paula đặt hai tay bắt chéo trên dùi.
- Ôkê!
Fenner im lặng suy nghĩ một lát.
- Nếu tôi nhờ cảnh sát tìm lai lịch cô gái Marian Daley kia thì họ sẽ nhúng tay vào vụ này mất. Vừa rồi lão công tố Grossett gây chuyện với tôi về chuyện xác chết tên người Hoa. Lão ta sẽ cho người theo dõi tôi và tất cả những công lao của chúng ta lão sẽ phỗng tay trên hết.
- Thì đã sao nào? Grossett rất có thể tìm ra lai lịch Marian Daley nếu như sếp để họ làm.
Fenner lắc dầu:
- Tôi vẫn tin ở trực giác của tôi. Và trực giác bảo tôi rằng không nên để cảnh sát dính vào vụ này.
Paula liếc nhìn đồng hồ trên bàn. Đã gần năm giờ chiều.
- Hôm nay sếp chưa làm được gì đâu. Em thì đang có việc.
Fenner gắt:
- Ngồi đấy! Theo tôi biết thì cô vẫn còn làm cho tôi!
Paula ngồi lại cho ngay ngắn. Cô biết sếp nói cái giọng cáu kỉnh đó thì tốt nhất là đừng có làm gì trái ý sếp.
- Nếu như con bé không đến đây nữa, vụ ấy coi như xong. Tôi có muốn làm cũng chẳng biết đường nào mà lần. Tôi không biết cô ta từ đâu chui ra. Tôi chỉ biết mỗi một điều là em gái cô ta quan hệ với mười hai người Hoa. Nếu như người Hoa chết kia trong số mười hai tên đó thì bây giờ họ chỉ còn mười một. Tại sao cô ta đưa tôi cả mười hai ngàn đô rồi lại chuồn đi mất tăm?
- Có thể cô ta nhìn thấy một người quen nào đó, - Paula khẽ đáp. - Cô ta cuống lên.
Fenner cân nhắc giả thuyết đó.
- Cô có nhìn thấy người nào khả nghi lúc đó không?
- Sếp thừa biết phòng khách khách sạn Baltimore vào giờ đó đông đến mức nào rồi.
- Fenner đứng dậy đi đi lại lại trên tám thảm màu sắc sặc sỡ, hai tay đút túi. trán cau lại suy nghĩ.
- Cô nói có lý. Nếu như vậy thì ta phải trực máy điện thoại liên tục để lỡ cô ta gọi điện đến. Nếu cô ta gọi đến, tôi cần phải biết ngay lập tức, không chậm trễ.
- Paula có vẻ không tán thành.
- Vậy thế này, - Fenner nói. - Cô về nhà, nhét vài thứ cần thiết vào va li rồi xách đến đây. Cô sẽ ngủ trên đi - văng.
- Paula đứng lên, nói:
- Còn anh thì về nhà, nằm trên giường êm ấm, nếu em không lầm.
Fenner mặc áo măng tô, đội mũ.
- Bởi nếu bảo vệ thấy tôi cũng ngủ ở đây nữa thì sẽ sinh lắm thứ rắc rối.
- Sếp khỏi lo. Họ biết em có những ý thích oái oăm và họ sẽ không làm gì đâu.
Paula ra, đóng sập cửa lại. Fenner bật cười vang, nhấc máy, quay số.
- Văn phòng Viên Công tố quận? Cho tôi gặp ông Grossett. Tôi là Fenner.
Lát sau có tiếng người ở đầu dây kia:
- Chào Fenner! Ông chịu nói rồi chứ?
Fenner cười:
- Chưa đâu, ông bạn. Tôi muốn ông nói kia, Grossett. Người Hoa bị giết ấy, ông đã khám nghiệm y và thấy có chi tiết gì có thể giúp chúng tôi nhận định không? Grossett bật cười:
- Ông quá quắt đấy, Fenner. Hay ông muốn tôi cho ông biết cả những chỉ điểm của chúng tôi, cả người đã mật báo chúng tôi biết có cái xác đó trong phòng giấy của ông?
Fenner nghiêm giọng đáp:
- Nghe tôi nói đây, Grossett. Vụ này tôi chưa bắt đầu điều tra. Tôi chỉ mới linh cảm thấy, nếu khơi ra, nó sẽ thành một vụ chấn động. Tôi nghĩ ta nên chặn trước để tai họa chưa kịp bung ra.
- Tôi báo trước. Fenner. Nếu chúng tôi phát hiện ra là do ông giữ riêng một số thông tin khiến chúng tôi không có được biện pháp ngăn chặn kịp thời thì ông liều liệu với chúng tôi đấy.
Fenner bực tức chuyển tư thế trên ghế ngồi.
- Đừng giở cái giọng ấy, Grossett. Ông thừa biết theo quy định tôi có quyền bảo vệ khách hàng của tôi. Nếu ông hào hiệp cung cấp cho tôi thông tin về người mật báo cho ông thì tôi sẽ trả ơn ông hậu hĩ bằng những thông tin còn giá trị hơn. Ông chịu như thế không, Grossett?
- Ôi, Fenner! Ông đúng là tay kinh doanh, chưa chi đã nói đến vay trả,- rồi trả hậu hĩ. Nhưng thôi, cũng được. Chỉ có điều là chúng tôi chưa phát hiện ra được thứ gì hết.
- Chúng đưa cái xác ấy đến bằng cách nào?
- Dễ thôi? Cho vào sọt quần áo giặt, đưa qua cổng sau và đưa lên bằng thang máy nội bộ. Sau đấy chúng nhét vào một phòng giấy bỏ trống trước khi đưa sang phòng giấy của ông.
- Phòng giấy bỏ trống, chấm sang dòng, - Fenner chữa lại. - Chúng chưa hề đem sang phòng giấy của tôi.
Grossett cười khùng khục trong máy. Fenner hỏi tiếp:
- Có ai nhìn thấy những tên mang cái xác đó đến không?
- Không.
- Thôi đù. Cảm ơn. Tôi sẽ xin trả ơn sau. Trả hậu hĩ. À, nhưng ngoài ra ông không thấy thêm chi tiết nào lạ nữa chứ?
- Hàng trăm chi tiết lạ. Nhưng tôi chưa thấy chi tiết nào bổ ích để có thể từ đó tìm tiếp. Nạn nhân bị cắt cổ và vết cắt được khâu lại! Đấy là điều lạ! Trên lưng nạn nhân rất nhiều vết roi đánh. Đánh tàn bạo. Đấy cũng lại là một chi tiết lạ nữa.
Fenner giật mình:
-Tên người Hoa ấy bị đánh à?
-Đúng thế. Vết gậy hay roi sắt gì đó chi chít trên lưng y. Chi tiết ấy gợi cho ông điều gì, Fenner?
-Hiện nay thì chưa nhưng tương lai sẽ có ích cho tôi đấy.
Fenner đặt máy. Ông đứng bất động một lúc lâu, nhắm mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, mặt hơi cau lại.
Hai tiếng đồng hồ sau, Paula đến văn phòng thấy sếp ngồi lọt thỏm trong ghế bành, chân gác lên bàn, áo vét đầy tàn thuốc và cặp mát vẫn đăm chiêu như lúc trước.
Paula đặt va li con xuống đi văng, cởi măng tô và mũ.
-Có tin gì mới không?
Fenner lắc đầu.
-Nếu không có xác tên người Hoa, tôi coi như mình vớ bở một khoản tiền và cho qua. Mười hai ngàn đô chẳng lớn lao gì, coi như tiền thưởng thêm. Nhưng cái xác kia cho thấy có những kẻ đang rất cần vô hiệu hóa tôi một thời gian để chúng mưu đồ trò gì đó. Bởi đem một cái xác chết đến đây và nhét vào phòng giấy của tôi đâu phải là việc dễ dàng, nhưng chúng vẫn làm, cốt để cảnh sát tạm giam tôi một thời gian, trong khi họ chưa làm sáng tỏ vấn đề.
Paula mở va li, lấy ra một cuốn sách.
-Em ăn tối rồi, sẵn sàng nhận phiên gác điện thoại. Sếp có thể về nhà được rồi, nếu muốn.
Paula đã ngồi xuống. Fenner đứng lên.
-Ôkê! Tôi đi một lát thôi. Nếu con bé kia gọi điện đến, bảo nó là tôi rất cần gặp. Bảo con bé cho địa chi và hứa hão với nó vài câu. Tôi đang cần nghiên cứu con bé sâu một chút.
-Nghiên cứu sâu à? Em đâm lo đấy! - Paula khẽ nói.
Nhưng Fenner đã ra đến cửa và không nghe thấy câu cô nói.
Vừa mở cửa ông thấy hai người đang đợi ông. Đứng kề vai nhau. Mặc y hệt nhau: mũ phớt đen, sơ mi trắng, cà vạt lòe loẹt. Người Mêhicô hay Tây Ban Nha? Fenner không thể biết chắc.
Mỗi tên đều thọc tay vào túi bên phải áo vét cắt rất đẹp. Nhìn chúng như hai diễn viên hề trong đoàn tạp kỹ hay đoàn xiếc, chuyên diễn những tiết mục cặp dôi. Nhưng cặp mắt chúng lại là cặp mắt ti hí độc ác của loài rắn hoặc của loài gì đó không chân.
- Các ông muốn gặp tôi? - Fenner hỏi.
Hai nòng súng ngắn tự động lập tức chĩa vào bụng Fenner. Hai thứ đó còn rõ ràng hơn là mọi câu trả lời.
- Đúng thế, - tên thấp nói. - Bọn tôi nhân đi qua, ghé vào thăm ông.
Fenner quay vào. Hai tên kia vào theo. Paula lén mở ngăn kéo đặt tay vào báng khẩu súng của Fenner cất trong đó.
- Để đấy! - tên thấp quát khẽ.
Hắn nói như rít và giọng đe nẹt.
Paula bèn buông tay, ra ngồi ghế bành, bắt chéo hai tay trên đùi.
Tên thấp quay sang phòng làm việc của cô thư ký, xem xét. Hắn mở cánh tủ lớn. nơi Paula cất giấy tờ tài liệu, nhìn vào trong. Hắn lầu bầu gì đó. Fenner nói:
- Nếu hai ông có thời gian, chúng tôi xin làm cái gì mời hai ông dùng và hai ông có thể ngủ tại đây. Tôi muốn các ông thoải mái tự nhiên như ở nhà.
Tên thấp vớ chiếc gạt tàn rất nặng đang trong tầm tay, nhìn Fenner một chút rồi dùng hết sức mạnh, quật vào mặt ông. Fenner không kịp tránh. Những cạnh thủy tinh khối tạo thành một vết lõm dài trên gò má người thám tử.
Tên thứ hai lấy trong túi ra một khẩu súng ngắn cưa nòng dí vào bụng dưới Paula mạnh đến nỗi Paula đau quá thét lên.
-Mày dở trò gì là tao cho ruột gan mày xổ tung ra tấm thảm này ngay! - tên thấp nói.
Fenner rút khăn tay trong túi áo ngực lau máu chảy dòng dòng trên mặt. Máu chảy xuống bàn tay, thấm đẫm măng - sét cổ tay áo.
-Có thể chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, Fenner rít qua kẽ răng.
-Đứng vào tường, - tên thấp quát. - Tao cần lục soát vòm của mày. Đừng cản trở, kẻo tao lại cho mày một đòn như nẫy.
Đột nhiên Fenner nhận ra đây là hai tên gốc Cuba, loại người ta gặp rất nhiều ở các bến cảng miền cực Nam Hoa Kỳ.
Fenner đứng áp mặt vào tường, hai tay giơ cao ngang vai. Ông đang rất uất cáu và nếu như không có Paula ở đây, ông dám liều thử một phen. Nhưng Fenner thấy hai tên này thuộc loại tàn bạo hết mức và ông không dám liều.
Tên thấp lục soát khắp người Fenner rồi nói:
- Cởi áo vét đưa tao!
Fenner cởi, quăng cho hắn. Hắn ngồi vào bàn giấy, xem xét tỷ mỷ các đường chỉ rồi lôi ví của Fenner ra, mở xem bên trong. Xong xuôi, hắn ném chiếc áo vét xuống sàn.
Hắn quay ra lục soát tiếp trong người Fenner. Hơi thở của hắn nồng nặc mùi hành tỏi và Fenner chỉ muốn bóp cổ hắn...
Hắn quay sang Paula, nói:
-Đến lượt mày! Lại đây!
Paula cắn môi, nhưng cô đành đứng dậy, tiến một bước.
-Đừng có động đến người tôi, đồ bẩn thỉu! - cô điềm tĩnh nói.
Hắn nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha với tên thứ hai. Tên kia hất đầu về phía Fenner.
-Lại đây! - hắn ra lệnh.
Fenner đi ngang qua gian phòng. Lúc ngang qua tên thấp, hắn quật báng súng vào gáy ông, Fenner choáng váng, lảo đảo, khuỵu xuống, chống hai tay xuống sàn. Hắn đá mũi giày mõm vuông vào thái dương. Thế là Fenner lăn ra sàn.
Paula mở miệng định hét nhưng tên thứ hai đã dí mạnh nòng súng vào bụng dưới của cô. Không dám kêu, cô đau đớn ôm bụng và khuỵu đầu gối xuống.
Tên cao xốc nách Paula giữ cho cô đứng thẳng. Tên thấp cầm gấu váy Paula lật ngược lên để trói chặt hai tay và chẹn miệng cô. Chúng bắt đầu lục soát, xé tan quần áo lót của cô. kéo dây nịt tất xuống dưới đầu gối cô.
Không thấy thứ cần tìm, hắn giận dữ phát mạnh vào vú cô. Tên thứ hai hất Paula ngã nằm xuống đi văng rồi ngồi vào ghế đặt ở góc bàn.
Tên thấp lục lọi rất nhanh toàn bộ văn phòng. Hắn làm rất thành thạo, chứng tỏ hắn rất quen với loại công việc này. Hắn lần lượt kiểm tra từng thứ, không bỏ sót thứ gì. Hết phòng trong đến phòng ngoài.
Fenner thấy rõ chúng đang lục lọi nhưng toàn thân ê ẩm, ông không nhúc nhích được chân tay. Định đứng lên, nhưng không nổi. Một làn sương mỏng màu hồng máu chập chờn trước mắt ông.
Mãi đến khi hai tên Cuba bỏ đi, đóng sập cửa lại, Fenner mới đứng lên được. Ông lần ra bàn, ngồi xuống, đưa cặp mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Paula đang co rúm người trên đi - văng. Cô đã gỡ được vạt váy trùm lên đầu thả xuống và bây giờ đang khóc tấm tức.
- Quay đi! - cô hét lên. - Không được nhìn!
Fenner loạng choạng vịn tường lần ra phòng ngoài, rẽ vào phòng rửa mặt. Ông úp mặt vào nước lạnh một lúc lâu. Lúc ngẩng lên mặt nước đỏ hồng. Rồi ông bước, chân lúc này đã hơi vững, đến tủ ly, lấy chai Scotch và hai chiếc ly. Ông uống một lúc lâu. Đầu váng như búa bổ. Chất rượu mạnh đốt cháy cổ họng nhưng làm ông dễ chịu được đôi chút. Fenner rót rượu ra ly thứ hai, đem sang phòng giấy.
Paula đã chỉnh đốn xong áo váy. Cô quấn bộ váy áo bị rách thành một bọc, đồ lót tung tóe dưới sàn. Cô vẫn thổn thức khóc, không ra tiếng.
Fenner đặt ly rượu lên bàn, gần chỗ Paula.
- Uống đi, cô em. - Fenner nói. - Cô sẽ thấy dễ chịu hơn.
Paula nhìn sếp rồi nhìn ly rượu. Cô nhấc mạnh chiếc ly, cặp mắt lóe lên căm giận, mặt tái nhợt. Paula ném thẳng chiếc ly vào mặt Fenner.
Fenner không tránh. Ông điềm tĩnh lấy khăn tay đã thấm đầy máu, lau mặt. Paula úp mặt vào hai bàn tay, khóc nức nở. Lần này cô khóc thật sự không cần ghìm nén.
Fenner ngồi vào bàn giấy, tháo cổ áo đẫm rượu Scotch, quẳng vào sọt giấy lộn. Rồi ông lấy khăn tay khác ra, cẩn thận lau cổ.
Họ ngồi như thế một lúc lâu. Chỉ có tiếng khóc tấm tức của Paula. Fenner thấy đầu nhức nhối tưởng như sắp vỡ tung. Gò má ông đau buốt giật từng nhịp theo mạch máu. Rượu thấm vào càng xót. Fenner mở hộp thuốc, lẩy bẩy tìm một điếu.
Paula nín khóc. Cô nói:
- Xưa nay anh vẫn tự cho là gan góc, vậy mà vừa rồi anh hèn thế? Anh để yên cho hai thằng Cuba lọt vào đây và làm tất cả những chuyện này!... Ôi, lạy Chúa! Thám tử tiếng tăm lẫy lừng Fenner bây giờ lộ nguyên hình chỉ là một thằng hèn!
Giọng Paula mỗi lúc một thêm uất ức:
-Tôi cộng tác với anh vì tưởng anh là thằng đàn ông đủ sức bênh vực tôi. Nhưng tôi đã lầm. Anh sợ chết và anh thành hèn! Anh nghe rõ tôi nói gì rồi chứ?
Fenner im lặng. Paula vẫn nói tiếp:
-Không dám bênh vực một phụ nữ! Nam nhi thứ gì mà để hai thằng côn đồ lột trần một phụ nữ ra trước mặt anh! Đồ hèn! Hèn!
Paula đấm mạnh xuống chiếc gối trên đi văng rồi lại khóc nức nở:
-Fenner! Sao anh có thể để chúng ngang nhiên làm những trò ấy! Hả, Fenner?
-Đúng! Cô nói đúng. Lâu nay tôi không xông vào trận nào. Tôi đâm thành hèn!
Fenner đứng lên, cầm mũ.
-Cô cần nghỉ ngơi vài ngày. Chúng ta tạm đóng cửa văn phòng ít hôm. Tôi có một việc phải làm, việc của một mình tôi thôi...
Fenner mở ngăn kéo, lấy ra khẩu súng tự động, nhét vào thắt lưng rồi vuốt lại nếp vạt áo vét để khỏi lộ báng súng. Kéo mũ sụp xuống rồi đi ra.