← Quay lại trang sách

Chương 5

Một giờ sau, khi đã tắm rửa, xức nước hoa, thay áo quần chỉnh tề, Fenner xuống đường vẫy tắc xi. Địa chỉ ông đưa lái xe nằm ở khu trung tâm New York.

Trong lúc tắc xi chạy giữa dòng xe cộ nườm nượp vào buổi tối, Fenner ngồi bất động, đầu óc trống rỗng. Nhưng hai nắm tay bóp chặt đặt trên đầu gối chứng tỏ ông đang trong trạng thái thần kinh căng thẳng tột độ.

Xe rẽ vào đại lộ số Bảy và lọt trong đường phố hẹp đông đúc, náo nhiệt. Xe đỗ lại. Fenner quăng đồng đô la vào tay lái tắc xi rồi băng qua đường, tránh những đứa trẻ đang chơi đùa dưới lòng đường

Fenner lên một cầu thang cao, dốc, cũ kỹ. Ông ấn chuông. Vài phút sau, một bà già không sốt sắng gì mấy, ra mở. Bà già xét nét nhìn khách.

-Ike có đây không? - Fenner hỏi vắn tắt.

-Ông là ai?

-Fenner.

Bà già rút then, mở cánh cửa.

-Ike hôm nay đang cáu. Ông cẩn thận một chút.

Fenner gạt bà già, leo lên cầu thang hẹp.

Mùi thức ăn trong bếp đưa ra làm ông nhăn mặt. Lên đến tầng hai, Fenner gõ vào một cánh cửa... Tiếng thì thào bên trong rồi im bặt. Cánh cửa từ từ hé mở. Một chàng trai gầy nhưng bắp thịt to và rắn chắc, cằm nhọn hoắt thò đầu ra nhìn Fenner từ đầu đến chân.

-Tôi cần gặp Ike. Tôi là Fenner.

Chàng trai đóng cửa. Fenner nghe thấy cậu ta nói gì đó rồi ông thấy cửa lại mở. Cậu trai ra hiệu mời Fenner vào.

Ike Bush ngồi bàn cùng với bốn người nữa. Họ đang chơi bài.

Fenner vào, đứng sau lưng Ike. Những người kia nghi ngại nhìn Fenner nhưng vẫn tiếp tục chơi bài. Bush đăm chiêu nhìn vào cỗ bài. Đó là một người đàn ông to lớn, mặt đỏ gay, lông mày rậm. Bàn tay to tướng khiến quân bài trên đó trở thành rất nhỏ.

Fenner đợi Ike chơi thêm vài phút, mới cúi xuống, ghé vào tai Ike nói nhỏ:

-Sắp thua to rồi...

Ike vẫn chăm chú chơi bài, hắng giọng rồi nhổ nước bọt xuống sàn. Ông ta quăng những quân bài xuống chán nản, đẩy ghế đứng dậy kéo Fenner ra góc phòng.

-Cậu cần gì? - Ike hỏi.

-Hai thằng Cuba. Mặc đồ đen, cả hai. Mũ phớt đen, sơ mi trắng, cà vạt lòe loẹt. Giày đen, mõm vuông. Côn đồ. Đều mang súng.

Ike lắc đầu:

-Mình không biết. Chúng không ở đây. Fenner lạnh lùng nhìn Ike:

-Vậy thì cậu hỏi và hỏi nhanh lên. Mình cần thanh toán với chúng một việc. Ngay bây giờ.

Ike nhún vai.

-Chúng đã làm gì cậu? Mình đang chơi bài. Fenner nghiêng đầu cho Ike thấy gò má rỉ máu.

-Hai thằng khốn kiếp đó đến chỗ mình và làm mình thế này đây. Chúng lột cả quần áo Paula... rồi đi mất tăm.

Ike trợn mắt.

-Cậu đợi một chút, - ông nói.

Ike nhấc máy điện thoại trên chiếc bàn nhỏ kê trong góc nhà. Nói chuyện rầm rì một lúc lâu. Ông đặt máy xuống, ra hiệu cho Fenner đến gần.

-Tìm ra chưa?

-Rồi, - Ike nói, quệt mồ hôi trán bằng lưng bàn tay to bè. - Chúng đến đây đã được năm ngày. Không ma nào biết chúng là ai, ở đâu đến, thuộc băng nào. Nhưng có vẻ chúng lắm tiền. Hình như chúng có vòm ở phía Brooklyn. Mình ghi địa chỉ ra giấy cho cậu đây. Có lẽ là phòng trọ cho thuê... không phải khách sạn.

Fenner đỡ mảnh giấy Ike đưa.

- Cậu cần quân không? Mình cử một hay hai thằng đi với cậu?

Fenner nhe răng cười, nụ cười không vui.

-Không cần. Mình tự lo lấy.

Ike nhấc một cái chai mầu đen, không dán nhãn, nhìn Fenner dò hỏi:

-Một ly trước khi chia tay chứ?

Fenner lắc đầu. Rồi vỗ vai thân mật Ike xong, ông nhét mảnh giấy vào túi, đi ra.

Xe tắc xi vẫn đậu trước cửa nhà.

Lái xe cúi xuống nhìn qua cửa xe, thấy Fenner đang bước xuống thang gác, bác ta nhe răng cười:

-Tôi biết đây không phải nhà ông cho nên tôi đợi. Đi đâu bây giờ?

Fenner mở cửa xe.

-Tương lai cậu huy hoàng đấy, anh bạn. Cậu có theo lớp thám tử hàm thụ nào không?

Lái xe nghiêm giọng đáp:

-Làm ăn bây giờ không dễ dàng đâu. Đành phải động não thôi. Ta đi đâu?

-Bên kia cầu Brooklyn. Sau đó tôi đi bộ.

Xe lao nhanh về phía những ngọn đèn của đại lộ số Bảy.

-Ông bị đứa nào đánh hả?

-Không. Chỉ là bà cô ngứa răng, cắn chơi một cái thôi.

- Bà già mà dữ nhỉ? - lái xe nói.

Họ đến đầu cầu Brooklyn thì trời đã tối đen. Xe qua cầu, Fenner bảo đỗ lại. Ông trả tiền rồi bước ra, vào quán rượu gần đấy. Gọi một bánh xăng uých và ba đốt whisky. Trong lúc nhai bánh, Fenner hỏi thăm đường đi đến đó. Renner lấy thêm một ly whisky nữa, uống cạn rồi trả tiền, bướsc ra.

Fenner đi bộ nhanh trong mười phút thì đến địa điểm ghi trong mảnh giấy. Ông thấy ngay ngôi nhà ghi trong giấy loại nhà có phòng sẵn đồ đạc để khách thuê dài ngày. Không cần hỏi thêm ai, và không bị lầm.

Fenner đi thêm một quãng, quan sát đường phố rồi mới quay lại quan sát ngôi nhà. Một ngôi nhà nhỏ, hai tầng nằm ở góc phố, có tường rào bên ngoài che cửa vào nhà.

Bên trong không cửa sổ nào sáng đèn. Fenner đẩy cổng sắt bước vào, đi qua một lối đi lát xi măng rồi nép vào chỗ tối quan sát. Fenner không vào cửa chính mà vòng ra sau, vẫn không thấy cửa nào có ánh đèn bên trong. Cả phía sau.

Thấy một cửa sổ loại cánh cửa kéo từ trên xuống để hé, Fenner thò tay vào, bấm đèn pin soi. Bên trong không có ai. Ông kéo cửa lên chút nữa, trèo vào và nhún nhẹ chân nhảy xuống để không gây tiếng động. Fenner khẽ vặn quả đấm, mở cửa, bước ra hành lang. Trước mặt ông là cầu thang lên tầng hai.

Fenner đứng im một lúc lắng nghe động tĩnh. Không thấy gì. Chỉ có tiếng xe cộ ngoài đường vọng vào.

Fenner bước lên thang gác, tay lăm lăm khẩu súng tự động. Toàn thân căng thẳng, miệng mím chặt. Lên đến đầu cầu thang, Fenner đứng lại lần nữa nghe ngóng. Một mùi gây gây quen thuộc làm ông nhăn mặt. Mùi gì nhỉ?

Trước mặt ông là ba cửa ra vào. Fenner chọn cửa giữa. Vặn quả đấm thật nhẹ, ông hé mở cánh cửa. Mùi bên trong xộc ra. Bây giờ thì Fenner đã hiểu, đó là mùi ở các lò mổ. Fenner rón rén đi vào, khép cửa lại. Ông bấm đèn pin tìm bảng điện và bật đèn.

Fenner đưa mắt nhìn quanh. Một phòng ngủ đồ dạc rất sang nhưng không có ai. Cẩn thận, Fenner vặn chìa, khóa trái cửa lại để đề phòng mặt tấn công phía đó. Rồi ông bắt đầu xem xét. Đây là phòng ngủ của phụ nữ. Góc phòng có bàn trang điểm. Fenner mở tủ áo. Ông thấy treo bộ đồng mầu Marian Daley mặc hôm cô ta đến tìm Fenner tại văn phòng.

Ông mở ngăn kéo trên cao của một tủ khác, thấy chiếc mũ nhỏ cô ta đội hôm đó. Ngăn kéo dưới đựng đồ lót, tất, giày... Fenner lôi ra tất cả những thứ đó quăng lên giường.

Ông đến bàn trang điểm, mở ngăn kéo bên dưới tấm gương soi. Lại thấy một vật nữa của Marian Daley: xắc tay. Fenner lôi ra cầm ở tay rồi ngồi vào giường. Ông suy nghĩ, mắt nhìn xuống thảm. Không thấy gì đặc biệt thêm nữa.

Fenner mở xắc, đổ tất cả ra giường. Ông lấy ngón tay lựa xem nhưng không thấy gì đặc biệt. Nhưng lúc nhét các thứ vào túi, ông làm rách vải lót và thấy bên trong làn lót rơi ra một mảnh giấy. Fenner mở ra đặt lên giường đọc. Đấy là một lá thư viết trên giấy xé ở vở học sinh.

Key West [1]​

Marian thân mến,

Em đừng lo lắng gì hết. Noolen đã hứa giúp anh. Pio không biết gì hết. Anh tin rằng bây giờ thì mọi sự sẽ ổn thỏa.

Thư không ký tên.

Fenner cẩn thận gấp mảnh giấy, cho vào hộp đựng thuốc lá. Ông ngồi xuống giường, suy nghĩ...

Key West và hai tên Cuba! Trong đầu Fenner bắt đầu hiện lên mờ mờ vấn đề. Ông đứng dậy lục soát khắp căn phòng nhưng không tìm thấy gì hơn. Fenner bèn mở cửa, tắt đèn, bước ra hành lang. Ông sang phòng bên trái. Ánh đèn pin cho thấy đây là phòng tắm, khá rộng. Sau khi biết chắc rèm cửa rất dầy ông bật đèn.

Quang cảnh trong này giống như trong lò mổ vào cuối một ngày làm việc. Bồn tắm phủ một tấm vải trải giường đẫm máu. Vách tường cũng nhuốm nhiều máu. Sàn đầy máu. Trên chiếc bàn bên cạnh bồn tắm còn sót lại thứ gì đó tấm khăn đẫm máu.

Fenner đứng lặng người, nhìn một lượt khắp phòng. Mặt ông tái nhợt và căng thẳng. Fenner từ từ bước về phía chiếc bàn bên cạnh bồn tắm. Ông dùng nòng súng thử lật nhẹ tấm khăn phủ.

Một cánh tay phụ nữ, trắng trẻo và mềm oặt, bị chặt man rợ chỗ vai. Cánh tay chuyển động, lăn xuống bên cạnh chân Fenner.

Fenner đổ mồ hôi lạnh. Ông cố nuốt nước bọt, cổ họng đang khô khốc. Ông không dám đụng vào cánh tay kia, chỉ quan sát bằng mắt. Bàn tay thon, dài. Các móng đều sửa rất tỷ mỷ.

Lúc châm thuốc lá hút, bàn tay ổng run rẩy. Fenner rít một hơi thật dài, thở ra bằng mũi để đẩy ra mùi lờm lợm chết chóc làm ông buồn nôn. Rồi ông quay sang chỗ bồn tắm, đắp lại tấm khăn trải như cũ.

Fenner có thần kinh bằng thép. Ông đã từng viết tin giật gân trên báo. Những cái chết tai nạn hay tàn bạo đều không làm ông mảy may rung dộng. Ông quen coi những tai nạn, vụ giết người, tử thi chỉ là đề tài để viết báo, không hơn. Vậy mà quang cảnh nhìn thấy hôm nay làm ông rùng mình kinh hoàng. Fenner còn kinh hoàng hơn vì nạn nhân bị mổ như mổ lợn ở đây lại là cô gái ông đã gặp. Cô ta là khách hàng của ông. Mới cách đây bốn tiếng đồng hồ, cô Marian Daley này còn sống đàng hoàng, trò chuyện với ông. Tại nhà ông.

Những thứ Fenner nhìn thấy trong phòng tắm nay đã rõ ràng. Ông thấy không còn phải nghi ngờ gì nữa.

Fenner đậy lại tấm khăn trên bàn rồi bước ra ngoài. Ra đến hành lang, ông đóng cửa rồi đứng tựa lưng vào cánh cửa, im lặng một lúc lâu. Giá được ly rượu bây giờ! Rồi ông lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt, bước ra đầu cầu thang.

Phải báo cho Grossett biết vụ này. Để ông ta bắt ngay hai tên man rợ kia.

Nhưng một ý nghĩ làm Fenner sững người. Xác chết còn thiếu hai chân và một cánh tay. Cả đầu cũng không có. Vậy là hai tên giết người này đem dần từng bộ phận đi đâu giấu chăng? Chúng không dám đem đi một lúc. Nếu vậy tất chúng còn quay lại để đem đi nốt.

Fenner nheo mắt. Ông đã quyết định ở lại đây đón chúng. Ông cần thanh toán món nợ với chúng.

Chưa kịp quyết định nên gọi điện báo Grossett hay tự mình đón đợi chúng ở dây và thanh toán lấy. Fenner nghe thấy tiếng xe hơi đậu ngoài cổng và tiếng cánh cửa xe đóng sập lại.

Fenner rón rén quay trở lại phòng ngủ. Ông để cửa hé mở, nấp sau cánh cửa tay cầm súng chuẩn bị chiến đấu.

Tiếng cửa dưới nhà mở ra rồi đóng lại. Đèn hành lang dưới nhà bật sáng.

Fenner rón rén bước ra hành lang nhìn xuống. Đúng là hai tên đã đến văn phòng Fenner. Chúng đứng lại trong hành lang nghe ngóng.

Chú thích

[1] Tên một hòn đảo nhỏ trên Đại Tây Dương