← Quay lại trang sách

Chương 6

Jenner không làm một tiếng động nhỏ. Hai tên Cuba, mỗi tên xách một va li to. Chúng đưa mắt nhìn nhau. Rồi tên thấp nói nhỏ câu gì với tên kia. Chúng đặt va li xuống sàn, bước lên gác.

Chúng đi nhanh đến nỗi Fenner không kịp nấp.

Một tên nhìn thấy Fenner lúc hắn đến chỗ ngoặt cầu thang. Hắn liền thò tay vào túi áo vét.

Fenner cười gằn, nhe răng, bắn luôn ba phát vào trúng bụng hắn.

Tiếng súng vang to trong sự tĩnh mịch ban đêm. Tên này thở dốc, cong người tay ôm bụng.

Fenner lao xuống, hất tên bị trúng đạn xuống thang rồi lao người theo. Tên thấp nghe tiếng súng, hốt hoảng chững người lại. Vì quá bất ngờ, hắn đứng trơ ra. Tuy bàn tay theo bàn năng thọc vào túi áo nhưng hắn không thể nhấc chân lên được.

Chín mươi lăm ki lô thịt và xương của Fenner đè lên nó như một quả trái phá, không để hắn kịp thét lên. Đột nhiên Fenner choáng váng. Lúc nhẩy xuống ông đã đánh rơi khẩu súng và bây giờ đột nhiên ông thấy cánh tay nhói đau.

Tên Cuba không nhúc nhích nữa. Fenner thận trọng đứng lên, lấy chân đá thử. Đầu hắn ngoẹo sang một bên vẻ không bình thường. Fenner chợt hiểu, ông đã làm nó gẫy cổ.

Fenner quỳ xuống lục túi hắn, nhưng không thấy gì đáng kể. Ông mở một va li. Bên trong rỗng nhưng những vết máu thấm vào lần vải lót chứng tỏ lúc trước thứ gì được đựng trong dó.

Fenner nhặt súng, bước chân lên thang gác nhìn tên kia. Nó cũng đã chết. Miệng nhăn lại, nhe răng như cái thủ lợn. Hắn co quắp trong góc tường trên bậc thang gác.

Fenner lục lọi túi áo nó nhưng cũng không thấy gì đáng chú ý. Ông bước nhanh xuống nhà, muốn rút khỏi đây thật nhanh. Ông tắt đèn hành lang, mở cửa chính, bước ra ngoài bóng đêm.

Xe hơi vẫn đậu ngoài cổng, không có ai. Fenner không đụng vào. Ông đi ngược đường phố, lẫn dưới bóng cây cối. Mãi khi ra đến phố Sulton đông đúc. Fenner mới thở phào nhẹ nhõm. Tại đây, ông nhẩy lên một chiếc tắc xi.

Về đến tòa nhà nơi đặt văn phòng, Fenner vạch ra kế hoạch tác chiến. Ông vào thang máy lên tầng ba, vào văn phòng. Qua ô kính, Fenner thấy bên trong đèn sáng. Tay nắm báng súng, ông mở cửa bước vào.

Paula ngồi trong ghế bành, trước máy điện thoại. Nghe tiếng người bước vào, cô giật nẩy mình. Cô vừa chợp mắt.

-Sao cô không về nhà? - Fenner hỏi.

Paula hất đầu về phía máy điện thoại.

-Lỡ cô ta gọi, - Paula nhẹ nhàng nói.

Fenner mệt mỏi gieo mình xuống bên cạnh cô thư ký.

-Fenner! Em xin lỗi sếp là lúc nãy em đã...

-Quên đi. - Fenner nói, trìu mến vỗ vào bàn tay cô thư ký. - Cô khích tôi như thế là rất tốt. Vừa có vài chuyện. Thứ nhất, hai tên Cuba lúc nãy đã tóm được Daley và giết cô ta. Sau đấy chúng chặt cô ta làm nhiều mảnh. Tôi bắt gặp chúng đúng lúc chúng đang mang dần những mảnh đó đi thủ tiêu. Tôi đã giết cả hai đứa...

Paula định ngắt lời, Fenner ngăn lại:

-Khoan, nghe nốt đã. Tôi sẽ kể thật nhanh. Tôi không muốn để bọn cớm dính vào vụ này. Chuyện vừa rồi tuyệt đối chỉ hai chúng ta biết. Vậy là tôi đã bắt tay vào việc. Hai tên kia chỉ là thủ hạ. Còn nhiều thứ khác nữa. Cô đọc đi.

Fenner đưa Paula mành giấy ông lấy được trong lần lót xắc xách tay của Marian Daley trong phòng ngủ ở Brooklyn.

Paula đọc xong, mặt hơi tái đi. Nhưng cô vẫn giữ được điềm tĩnh.

-Key West? - Paula hỏi.

- Đúng thế. - Fenner đáp. - Nơi ấy có gợi cô nghĩ đến thứ gì không?

Paula bĩu môi.

- Cô ta muốn nhờ mình tìm em gái, vậy mà không kể cho chúng ta biết cô em ở đâu. Tại sao cô ta không kể gì với em về Key West? Anh hiểu em định nói gì chưa? Em thấy lá thư này được tạo ra để đánh lạc hướng. Trong chuyện này em thấy rất nhiều thứ đáng ngờ.

Lúc đọc lại lá thư, Paula hỏi:

-Pio là ai? Lại Noolen nữa, là ai?

Fenner lắc đầu. Cặp mắt ông lạnh như băng.

-Tôi chưa biết gì hết, cô em thân mến. Nhưng tôi sẽ đến đó. Ta đang có mười hai ngàn đô của cô gái kia. Tôi sẽ tiêu hết số tiền đó nếu cần, nhưng phải làm sáng tỏ vụ mờ ám này.

Fenner nhấc máy điện thoại, quay một số. Trong lúc chờ cắm phích nối, ông nói:

- Ike sẽ tiến hành một việc để thực hiện khoản tiền tôi trả công anh ta.

Tiếng lạo xạo trong máy. Fenner hỏi:

- Ike đấy à? Vậy bảo ông ấy là Fenner gọi. Nếu ông ta không chạy đến cầm máy ngay thì liệu hồn đấy.

Fenner chờ, bàn chân phải sốt ruột cọ cọ chân ghế. Cuối cùng Ike ở đầu dây kia.

- Tốt lắm, I ke! Cỗ bài ấy làm mình chết dở đấy. Đang có việc tối khẩn. Mình cần cậu cung cấp tên một người nào đó để mình có thể gặp ở Key West. Một người có uy thế với đám anh chị ở đó.

- Key West à? - Ike cầu nhầu. - Mình không quen ai ở đấy.

Fenner nhe răng.

- Vậy cậu đi hỏi thằng cha nào biết rõ vùng đó. Mình đợi cậu ở đây. Làm nhanh lên đấy.

Fenner đặt máy xuống.

- Sếp nhất định đi đến Key West? - Paula hỏi.

Fenner gật đầu.

- Nơi đấy xa thật, nhưng tôi có linh cảm vụ này phải đến đó mới kết thúc được. Có thể tôi lầm nhưng tôi muốn đến xem tận nơi.

Paula đứng dậy:

-Em đi cùng với sếp chứ?

- Không, cô em. Nếu có chuyện cần đến cô, tôi sẽ điện cô đến. Cô ở nhà tốt hơn. trong lúc này. Cô cần phải tác dộng vào Grossett. Bảo ông ta rằng tôi đi nghỉ vài ngày, nhưng cô không biết tôi nghỉ ở đâu...

-Vậy em đến nhà anh, chuẩn bị va li cho anh.

Fenner gật dầu.

- Ừ, cô đi đi.

Paula ra rồi, Fenner lấy bảng giờ bay của hãng hàng không Pan - American. Có một chuyến bay đi Floride vào mười hai giờ ba mươi. Ong nhìn đồng hồ tay. Mười một giờ năm. Nếu Ike trả lời sớm ông có thể kịp đáp chuyến ấy.

Fenner ngồi vào bàn giấy, châm thuốc hút. Chờ hai mươi phút thì chuông điện thoại reo. Ông nhắc máy nghe.

Đầu dây kia Ike nói:

-Người cậu cần liên lạc là một thằng cha tên là Buck Nightingale. Hắn ta dính vào hầu hết các vụ làm ăn ở dó. Cậu mềm mỏng với hắn. Thằng cha tính hơi đàn bà đấy.

-Thì mình cũng vậy. - Fenner nói - Vậy cậu thu xếp tiếp theo cho mình. Báo Nightingale là Dave Ross sẽ đáp chuyến máy bav gần nhất đến và cần hắn ta giới thiệu. Cậu chuẩn bị cho mình một lời giới thiệu tốt nhất vào. Mình sẽ bảo cô Paula chuyển cho cậu tấm ngân phiếu một ngàn đô đền công vất vả của cậu.

-Đồng ý, đồng ý, - Ike đáp bằng thứ giọng ngọt như mật. - Mình sẽ lo chuyện đó. Ike đặt máy.

Fenner quay số khác.

-Paula đấy phải không? Xếp va li nhanh lên. Tôi sẽ đi chuyến máy bay mười hai giờ rưỡi. Cô mang thẳng va li ra sân bay cho tôi, cô em nhé?

Fenner mở ngăn kéo, lấy quyển ngân phiếu, ký sẵn năm tờ để trống. Ông đội mũ và dừng lại nhìn xung quanh. Rồi Fenner tắt đèn, bước ra, sập cửa lại.