← Quay lại trang sách

Chương 7

Jenner đến Key West lúc chín giờ sáng. Ông thuê phòng ở khách sạn gần nhất, tắm vòi hoa sen lạnh rồi đi nằm. Ông thiếp ngủ trong tiếng ru nhè nhẹ và đơn điệu cùa chiếc quạt trần quay trên đầu.

Fenner ngủ được hai tiếng đồng hồ thì chuông điện thoại reo đánh thức theo đúng yêu cầu của ông.

- Chào ông, - tiếng nữ nhân viên khách sạn nói trong máy.

Fenner yêu cầu đem nước cam tươi và bánh mì nướng lên phòng. Ông còn gọi thêm cho ông một chai whisky Scotch. Trong lúc chờ đợi Fenner lại tắm nước lạnh lần nữa.

Mười một giờ mười lăm Fenner rời khách sạn, ra đại lộ Rooseselt. Vừa đi ông vừa nghĩ đến cái nóng. Ông tự nhủ nếu ở lại đây lâu ông phải tìm cách nào để chống cái nóng khủng khiếp này.

Fenner hỏi một nhân viên cảnh sát, có biết một người tên là Buck Nightingale không.

Nhân viên cảnh sát sửng sốt nhìn Fenner:

-Ông mới đến đây?

- Không. Tôi là người cũ nhất trong thành phố này. Chính vì vậy tôi hỏi ông. Tôi muốn biết ông có thông thạo không?

Rồi Fenner đi tiếp, thầm nghĩ, nêu không cố giữ tỉnh táo thì cái nóng này làm đầu óc ông mụ mẫm mất và ông sẽ làm những trò ngu xuẩn. Nghĩ xong, Fenner thấy óc mình bắt đâu hoạt đsộng.

Để biết nhà Nightingale ở đâu, Fenner hỏi một lái xe tắc xi. Ông vừa nhận được câu trà lòi vừa nhận được một sự kính cẩn. Ông cảm ơn tài xế tắc xi, nhưng lại dại dột là không thuê anh ta. Anh chàng gạ Fenner ngồi một cuốc tham quan thành phố, chỉ lấy nửa đô. Fenner đáp: ông thích đi bộ. Thế là ông bước tiếp, bịt tai không nghe những câu chửi đổng của chàng lái tắc xi.

Fenner không muốn đánh nhau, bởi trời quá nóng bức.

Đến phố Flager, hai chân ông đã nhức nhối. Ông có cảm giác đang đi trên một tấm tôn bị nung. Fenner dành đầu hàng và gọi tắc xi. Ngồi xuống xong, ông vội tháo giầy cho hai bàn chân được hóng gió một chút. Nhưng ông chưa kịp tháo xong chiếc giầy thứ hai thì xe đã đỗ lại trước một cửa hiệu nhỏ.

- Đến nơi rồi, thưa ông chủ, - người lái tắc xi hất đầu.

Fenner vất vả xỏ chân vào giầy. Hai bàn tay đẫm mồ hôi, dính vào lớp vải khi ông thọc tay vào túi. Ông đưa nửa đô cho lái xe rồi bước ra.

Cửa hiệu trông rất sạch sẽ tinh tươm. Kính bên ngoài lóng lánh. Trong tủ kính bên phải có một chiếc quan tài trắng. Bên trong chăng rèm bằng vải đen dầy. Một thiếp đặt trên giá bên cạnh cỗ quan tài, Fenner đọc. Tấm thiếp viết:

“Bản hiệu nhận lo cho con quý Ngài nếu như Chúa không cho nó sống”.​

Fenner cho rằng chủ hiệu có thẩm mỹ hết sức cao. Ông nhìn sang tủ kính bên trái. Cũng chăng rèm đen bên trong. Một tấm thiếp khác dựng trên giá đề:

“Người sinh ra từ cát bụi và sẽ trở về với cát bụi”.​

Fenner lùi lại để nhìn lên tấm biển treo ở giữa, phía trên cao:

BUCK NIGHTINGALE

DỊCH VỤ TANG LỄ

- Chà! - Fenner lẩm bẩm. - Xem chừng đây là nơi linh thiêng.

Fenner vào hiệu. Chuông điện réo và chỉ ngừng reo khi cánh cửa khép lại.

Bên trong cửa hiệu, sự trình bày còn gây ấn tượng mạnh hơn.

Một quầy dài phủ nhung đỏ và trắng chia cửa hiệu ra làm hai phần. Rất nhiều ghế nệm bọc da. Thảm trải mầu tím sẫm. Những hộp kính đựng các mẫu quan tài thu nhỏ làm bằng đủ thứ chất liệu, từ sang nhất là vàng đến tồi nhất bằng gỗ thông.

Bên phải, một cây thánh giá cao tối hai mét được những đèn pha giấu kín đâu đó dọi vào. Pho tượng Chúa trông giống thật đến nỗi làm Fenner giật thót người. Ông tưởng như mình vừa lạc vào nhà thờ.

Một phụ nữ lặng lẽ bước ra từ sau tấm rèm. Chị ta mặc áo liền váy đen, bó sát người. Cổ và cổ tay áo mầu trắng. Tóc chị ta vàng óng. Miệng to, môi dầy trông như một vết thương đẫm máu nằm giữa mặt. Do mầu son chị ta bôi đẫm và ướt.

Chị ta nhìn Fenner nở một nụ cười. Fenner thấy chị ta khá hay.

Chị ta nói giọng trầm và trịnh trọng:

- Tôi có thể giúp được gì cho quý Ngài?

-Những cái hộp này có bán đấy chứ? - Fenner hỏi kèm theo ngón tay cái chỉ vào những cỗ quan tài thu nhỏ.

Chị ta chớp chớp mắt:

- Có. Nhưng đây chi là mẫu. Quý ông đến đây nhằm mục đích mua thứ đó chăng?

Fenner lắc đầu.

- Không. Tôi tò mò thì hỏi thôi.

Người phụ nữ nhìn ông bằng cặp mắt nghi ngờ.

Fenner hỏi:

- Buck Nightingale có nhà chứ?

- Quý ông muốn gặp đích thân ông ta à?

- Đúng là như thế, cô em thân mến. Nếu không tôi đã chẳng hỏi. Cô em bảo ông ta là Ross muốn gặp.

- Để tôi lên xem sao, - chị ta đáp. - Lúc này ông ta đang rất bận.

Fenner nhìn chị ta đi khuất vào sau tấm rèm. Ông thấy rằng nhìn phía sau, chị ta khá hấp dẫn.

Lát sau chị ta quay ra, nói:

- Mời ông lên gác.

Fenner đi theo chị ta lên một cầu thang hẹp. Mùi nước hoa chị ta, dùng rất dễ chịu và Fenner nói với chị ta như thế. Chị ta ngoái đầu ra phía sau mỉm cười với Fenner. Ông thấy hàm răng chị trắng bóng. Chị ta nói:

-Tôi phải làm gì bây giờ? Phải đỏ mặt chăng?

Fenner nghiêm nghị lắc đầu:

-Khi tôi thấy một phụ nữ đẹp, tôi đều muốn cô ta biết điều đó.

Chị ta trỏ một cánh cửa.

- Buck trong đó.

Dừng lại một chút, chị ta nói tiếp:

-Tôi thấy mến ông. Tôi thích cặp mắt của ông.

Sau đó chị ta xuống thang gác, tay vuốt những lọn tóc vàng.

Fenner sửa lại cà vạt.

- Cô ta trông hay đấy, - ông tự nhủ.

Ông vặn quả đấm, bước vào phòng.

Gian phòng rõ ràng là một xuỏng thợ. Bốn cỗ quan tài đặt trên mễ. Nightingale đang vặn đinh ốc để gắn tấm biển đồng lên một cỗ quan tài.

Nightingale vóc nhỏ tóc đen, đeo kính gọng kim loại, mắt kính rất dầy, rất trắng. Nightingale nháy mắt với Fenner, cặp mắt trắng dã và nhỏ đằng sau mắt kính dầy như lồi ra.

- Tôi là Ross, - Fenner nói.

Nightingale vẫn tiếp tục vặn đinh ốc.

- Ông muốn gặp tôi?

- Tôi là Dave Ross, - Fenner nhắc lại, vẫn còn đứng gần cửa. - Tôi tin là ông đang chờ tôi.

Nightingale đặt tuốc nơ vít xuống, nhìn Fenner.

- À, phải rồi, - hắn nói như thể chợt nhớ ra,- Phải rồi. Ông lên trên kia ta nói chuyện.