← Quay lại trang sách

Chương 8

Fenner theo Nightingale dọc theo hành lang rồi leo lên một tầng nữa, cầu thang rất hẹp. Nightingale mở một cánh cửa nhỏ, mời Fenner vào. Gian phòng rất rộng và mát mẻ. Hai cửa sổ lớn trông ra một bao lơn nhỏ. Đứng đây nhìn thấy vịnh Mêhicô.

- Cậu ngồi xuống, - Nightingale nói. – cởi áo vét ra nếu thích.

Fenner cởi áo vét, xắn ống tay áo sơ mi lên rồi ngồi chiếc ghế gần cửa sổ.

- Uống nhé? - Nightingale nói.

- Được.

Khi hai ly đã đầy rượu, Nightingale ngồi vào ghế dáng thoải mái. Fenner đang, rối óc, chưa biết nên mở đầu như thế nào đây. Ông biết trước hết phải thăm dò xem thằng cha này là loại người thế nào và có thể tin hắn ta đến mức nào. Không được để hắn nghi ngờ gì.

- Cậu lo cho mình được đến bao giờ? - Fenner hỏi.

Nightingale gõ những ngón tay to bè vào thành ly rượu. Hắn hơi ngạc nhiên.

- Đến tận cùng, – hắn đáp. - Cậu muốn mình giúp cậu đến tận cùng chứ gì?

Fenner duỗi chân.

- Mình muốn nhập cuộc với các cậu ở đây. New York bắt đầu khó làm ăn đối với mình rồi.

- Mình có thể giúp cậu chuyện đó. Crotti bảo cậu là típ người biết điều và anh ta nhờ mình giúp đỡ cậu. Crotti đã giúp mình rất nhiều và mình rất mừng có dịp đền ơn anh ấy.

Fenner thầm nghĩ, chắc Crotti là người Ike Bush đã liên hệ và nhờ giới thiệu ông.

- Chắc cần thêm mười tờ lớn để bổ sung cho lòng biết ơn Crotti của cậu chứ? - Fenner thăm dò.

Nightingale nhăn mặt:

- Mình không cần tiền của cậu, - hắn nói đơn giản. - Crotti bảo mình: "Cậu hãy giúp thằng cha đó!" thế là đủ.

Fenner ngọ nguậy trên ghế. Ông rất ngạc nhiên thấy Nightingale thành thật như thế với ông.

- Hay lắm! Cậu đừng giận nhé! Tại New York, không có ai giúp đỡ vô tư như thế đâu.

- Mình sẽ giới thiệu cậu với anh em. Nhưng cụ thể yêu cầu của cậu là gì?

Chinh Fenner cũng chưa biết mình cần thứ gì. Òng dò thử.

- Mình cần kiếm ít bạc. Kiếm khơ khớ. Cậu có thằng bạn nào có thể mướn mình không?

- Crotti kể rằng cậu táo tợn lắm. Chơi súng là chuyện thường xuyên, đúng vậy chứ gì?

Fenner làm ra vẻ khiêm tốn, trong thâm tâm thầm rủa "sáng kiến" của Ike Brush.

- Mình tự vệ thôi, - Fenner nói giọng hờ hững.

- Có lẽ Carlos cần đến người như vậy đấy.

Fenner ném hòn đá thăm dò nông sâu.

- Mình lại nghĩ có lẽ làm việc với Noolen hay hơn.

Cặp mát trắng nhợt của Nightingale sáng lên.

- Noolen à? Nó là thằng ngu, chỉ ăn theo đứa khác thôi.

- Thật à?

- Carlos hét một tiếng là Noolen vội vã làm ngay. Đừng có dại mà làm ăn với một thằng vừa ngu vừa hèn như nó.

Fenner thoáng nghĩ, vậy ra Noolen không phải là tên ghê gớm. Tuy nhiên ông vẫn khăng khăng:

- Cậu nói lạ! Mình nghe đồn Noolen là đầu sỏ ở đây.

Nightingale vươn cổ, bĩu môi, nhổ nước miếng xuống sàn.

- Đồn láo!

- Carlos là loại ra sao?

Nightingale đã lấy lại được thái độ vui vẻ.

- Hắn mới đúng là thằng cha cậu cần cộng tác, với Pio, cậu có thể đi rất xa.

Fenner nhấp một ngụm whisky nữa.

- Vậy ra tên thằng cha là Pio Carlos?

Nightingale gật đầu. Hắn giơ bàn tay vuông to bè, từ từ nắm lại thành quả đấm rất chật.

- Hắn như thế này này. Cậu hiểu không?

Fenner hơi cúi đầu.

- Ôkê! Tôi nghe cậu.

Nightingale đứng lên, đặt ly rượu xuống bàn.

- Tôi đang làm dở một việc nhỏ. Làm xong tôi sẽ dẫn cậu đi giới thiệu với các chiến hữu. Cậu hãy tạm nằm nghỉ ở đây. Trời nóng bức thế này đi lang thang làm gì?

Nightingale vừa ra khuất, Fenner đã nhắm mắt cân nhắc. Ông không ngờ việc bắt mối lại nhanh như thế. Không ngờ mọi thứ chóng vánh thế. Từ phút này trở đi phải hết sức thận trọng.

Fenner thấy một luồng gió lùa vào bèn mở mắt. Chị tóc vàng ban nãy đã vào phòng, đang khe khẽ khép cửa. Chị ta vặn chìa, khóa trái cửa lại.

"Lạy Chúa! Fenner nghĩ. Cô ta sắp chồm lên mình mất thôi!"

Đang gác chân lên ghế bành Nightingale ngồi ban nãy. Fenner bỏ chân xuống, đứng lên.

- Ngồi yên đấy, - chị tóc vàng khẽ nói, bước đến. - Tôi cần nói với ông một chuyện.

Fenner ngồi xuống.

- Tên cô em là gì, con sói nhỏ của tôi? - Fenner hỏi để trì hoãn thời gian.

- Robbins. Thân tình thì gọi là Curly (1).

- Tên hay đấy. Cô em băn khoăn chuyện gì vậy?

Curly ngồi xuống ghế đối diện, vắt chân lên nhau. Fenner nhìn thấy làn da dùi tráng nõn của chị ta.

"Loại nệm này êm đấy!" Fenner thầm nghĩ.

Curly thầm thì:

- Em khuyên ông anh, hãy về nhà ngay. Loại côn đồ nơi khác đến không làm ăn được ở đây đâu.

Fenner trợn mắt:

- Ai bảo cô em tôi là côn đồ?

- Cần gì ai bảo. Ông anh dến đây để kiếm chác chứ gì? Không ăn thua đâu. Bởi dám tội phạm ở đây không ưa người nơi khác đến tranh chỗ của chúng. Ông anh ở lại thì chúng làm thịt ông anh đấy.

Fenner rất cảm động:

- Ôi, cô em thật đáng yêu. Nhưng tôi cần kiếm ăn và tôi sẽ ở lại đây.

- Curly thỏ dài.

-Em biết ông anh không chịu nghe em mà, - chị ta đứng dậy. - Nếu ông anh khôn ngoan, ông anh nên cuốn gói rời khỏi đây ngay. Hay ít nhất thì cũng mở to mắt ra, đừng bạ gì cũng làm. Riêng em, em không tin một thằng nào trong tất cả bọn chúng. Nhất là lão Nightingale. Trông lão có vẻ tò mò, nhưng ông anh phải cẩn thận. Lão chuyên giết người đấy... Coi chừng!

Fenner đứng dậy.

-Ôkê, cô em! Tôi sẽ coi chừng. Nhưng bây giờ cô em đi đi kẻo lão thấy cô em trong này sẽ lôi thôi to.

Fenner đưa chị ra cửa.

-Em nói thế bởi ông anh trông ngon lành lắm. Em không muốn nhìn thấy một chàng trai to lớn, bảnh như ông anh đâm đầu vào những trò ma quỷ.

Fenner mỉm cườỉ, phát một cái rất mạnh vào mông Curly:

- Ôi, cô em khỏi lo cho tôi.

Curly ngước mắt nhìn Fenner. Vì thấy chị ta khá duyên, ông ôm hôn chị ta. Curly quàng hai tay lên cổ Fenner vít xuống và ấn hai đùi áp chặt vào đùi ông.

Họ đắm đuối trong một cái hôn dài mấy phút đồng hồ. Rồi Fenner nhẹ nhàng đẩy Curly ra. Chị ta đứng im nhìn Fenner một lát, hơi thở phập phồng. Đột nhiên mặt chị ta đỏ bừng.

- Ôi, chắc tôi điên rồi, - Curly nói.

Fenner thọc một ngón tay vào cổ áo mở rộng của chị ta.

-Tôi cũng vậy. Tôi cũng đâm thèm cô em, nhưng nguy hiểm lắm! Hãy ra đi đã, cô em yêu quý. Đừng để ai nhìn thấy. Ta sẽ còn gặp nhau, đúng không nào?

Curly rón rén đi ra, khép cửa lại. Fenner rút khăn tay lau mồ hôi trán, suy nghĩ. Ông nói lên thành tiếng:

- Thì ra chuyến đi này sẽ thú vị đấy!

Fenner lại ngồi vào ghế bên cạnh cửa sổ mở rộng.