Chương 9
Nightingale kéo Fenner chen lách trong đám người đông đúc tại phòng khách khách sạn Flagler. Họ vào thang máy.Nightingale ấn nút lên tầng năm. Buồng thang máy chạy vụt đi như mũi tên.
-Cậu nhớ là để tôi nói, - Nightingale dặn, lúc thang máy dừng lại. - Có thể hắn không chịu nhận cậu, nhưng tôi sẽ cố.
Fenner gật đầu, theo con người bé nhỏ kia đi dọc theo hành lang. Nightingale đứng lại trước phòng 47 gõ ba tiếng liên tiếp rồi hai tiếng cách xa nhau.
- Ám hiệu… - Fenner nói giọng thán phục.
Mở cửa, một người lùn, mặc âu phục đen, nhìn hai người với cặp mắt lạnh nhạt.
-Họ đang đợi tôi, - Nightingale nói nhỏ với gã.
Gã để hai người vào. Lúc gã đóng cửa, Fenner thấy báng khẩu súng ngắn phồng lên trong túi áo vét của gã.
Bây giờ họ đứng trong một gian tiền sảnh rộng, có ba cửa vào ba phòng.
Nightingale hỏi:
- Anh em có mặt đông đủ chứ?
Gã gật đầu, rồi ra ngồi ghế kê bên cạnh cửa vùi đầu vào một tờ báo, coi như không có hai người mới đến kia.
Nightingale vào cửa giữa. Trong phòng, bốn người đàn ông đang ngồi nhàn hạ, rải rác mỗi người một góc. Tất cả đều mặc sơ mi và hút thuốc lá. Hai đọc báo, một nghe đài và một lau súng. Họ liếc nhanh nhìn Nightingale rồi tập trung nhìn Fenner.
Tên lau súng đứng dậy chậm chạp:
- Ai đây? - y hỏi.
Cách nói của y như rít lên qua kẽ răng. Y mặc bộ âu phục trắng, sơ mi đen, cà vạt trắng. Tóc đen và cứng cắt ngắn. Mắt nửa xanh nửa vàng, trông lạnh lùng, đa nghi.
- Tôi xin giới thiệu Ross, - Nightingale nói. - vừa ởNew York tới. Người quen của Crotti. Cậu ta làm ăn biết điều.
Rồi quay sang Fenner, y nói:
- Xin giới thiệu Reiger.
Fenner nhạt nhẽo nhe răng với thằng cha tên là Reiger. Tên này có cái đầu không hợp với toàn thân hắn chút nào. Hắn hờ hững gật đầu:
- Chào! Cậu định ở đây lâu không?
Fenner trỏ mấy tên kia:
- Chúng nó là bạn của cậu hay chỉ để làm phỗng?
Mắt Reiger tóe lửa:
- Tôi hỏi cậu, định ở đây lâu không?
Fenner quắc mắt nhìn hắn:
-Nghe thấy rồi. Nhưng cậu hỏi làm gì? Lâu hay mau thì sao?
Nightingale đặt bàn tay lên cánh tay Fenner. Tuy hắn không nói nhưng Fenner hiểu là hắn nhắc ông coi chừng, đừng gây sự vội như thế. Fenner vẫn chằm chằm nhìn Reiger. Reiger cũng trừng mắt nhìn lại. Hai bên "chiếu tướng" nhau một lúc lâu, cuối cùng Reiger không chịu nổi, đành cụp mắt xuống. Hắn nhún vai.
- Ngồi bên cạnh đài kia là Cane Hạt dẻ, - Reiger nói. - Kia là Borg, đây là Miller.
Ba tên vừa được nhắc đến tên, gật đầu về phía Fenner. Không tỏ thái độ vui vẻ, Fenner vẫn thoải mái.
- Chào các bạn, - ông nói. - Tôi không đòi các cậu mời tôi uống đâu. Hình như nhà này kiêng rượu, đúng không?
Reiger giận dữ quay sang nói với Nightingale:
- Thế nghĩa là sao? Cậu móc đâu ra thằng cha mồm mép thế hả?
Miller, vóc to lớn, da bóng nhẫy, đầu hói trước tuổi, nói:
-Ở đống rác chứ còn ở đâu!
Fenner bước nhanh đến bên gã và vả liền hai cú lên miệng gã.
Khẩu súng đã nằm trong tay Nightingale.
-Thôi! Không đánh nhau! Tôi xin!
Fenner không ngờ bọn chúng lại nể Nightingale như vậy. Cả bọn đứng yên, không động đậy. Ngay Reiger cũng hơi tái mặt.
- Không được đụng đến cậu ta! - Nightingale nói rồi quay sang Fenner - Lại đây!
Giọng hắn có vẻ đe dọa và lạnh lùng khiến Fenner đột nhiên rùng mình. Thì ra Curly nói đúng, thằng cha này dám giết người lắm.
Fenner rời khỏi Miller, hai tay thọc túi.
Nightingale nói:
-Tôi không thích các cậu như thế. Tôi dẫn ai đến đây là tôi muốn các cậu đối xử hẳn hoi với người ta. Đồ thô bỉ, nhìn các cậu mà tôi muốn đo kích thước các cậu để đóng cho mỗi cậu một tấm áo bằng gỗ thông!
Fenner bật cười.
-Nghĩa là cậu muốn quật chúng rồi chôn chúng, có đúng không hả?
Nightingale cất súng vào túi. Bọn côn đồ thở phào nhẹ nhõm.
Reiger cười gượng, nói:
-Trời nóng bức quá đâm dễ nổi khùng với nhau.
Rồi hắn mở tủ lấy rưọu mời tất cả.
Fenner ngồi cạnh Reiger. Ông đánh giá hắn là tên nguy hiểm nhất trong bọn và cần chú ý đến hắn nhất. Fenner điềm tĩnh nói:
-Đúng là nóng bức làm các cậu mệt mỏi, ông ném một cái nhìn nghi ngờ. – Bản thân tôi cũng mất cả hứng.
Reiger nói:
-Thì tôi có nói gì đâu? Cậu đã đến đây thì tự nhiên.
Fenner nhấp một ngụm, hờ hững nói.
- Carlos có nhà không?
Reiger ngạc nhiên, trợn mắt:
-Carlos bận không tiếp khách. Tôi sẽ nói với sếp là cậu đến.
Fenner uống cạn ly rượu rồi đứng lên. Nightingale cũng định đứng lên, nhưng Fenner đưa tay ngăn lại. Rồi nhìn lần lượt.vào mặt từng người, Fenner nói:
-Thôi được, cũng tốt thôi. Tôi tưởng sẽ gặp ở đây những người ra hồn, thì ra tôi nhầm. Loại các cậu mình không cần đến. Các cậu tưởng các cậu làm vương làm tướng ở cái đất này. Các cậu tưởng các cậu ghê gớm lắm. Nhưng tôi thấy các cậu chỉ là hạng xoàng. Tôi nghĩ có lẽ Noolen khá hơn. Tôi thử đi gặp hắn xem có hơn các cậu không. Sợ cũng lại chẳng ra gì. Tôi nghe nói Noolen là một thằng theo đuôi. Nếu vậy thì tốt. Tôi sẽ tạo cho hắn ta thành thằng cừ khôi. Thà như thế còn thú vị hơn là mất thời giờ với lũ xoàng xĩnh như các cậu.
Reiger thò tay vào túi nhưng Nightingale đã chĩa súng về phía hắn.
-Rút tay ra! - y quát.
Bốn tên ngồi im, nét mặt uất ức. Nhìn chúng mà Fenner muốn cười phá lên.
Nightingale nói:
- Chính tôi bảo cậu ta đến đây, nếu cậu ta không thú các cậu thì để cậu ta đi. Tôi coi bạn của Crotti là bạn của tôi.
- Hôm nào tôi sẽ gặp cậu, - Reiger nói với Nightingale.
Fenner đi ra. Lúc ông qua cửa, gã ngồi canh không thèm nhìn ông. Fenner dùng thang máy xuống tầng trệt. Người bảo vệ trông không có vẻ lạnh nhạt. Fenner bèn hỏi bác ta, có biết Noolen ở đâu không. Bác ta trả lời là Noolen có một văn phòng gần phố Duval. Fenner bèn gọi tắc xi để đi.
Văn phòng của Noolen đặt trên gác một cửa hiệu. Fenner phải leo không biết bao nhiêu bậc thang mới lên đến một cánh cửa có ô lắp kính mờ. Lúc Fenner bước vào, cô thư ký ngực mông đều lép, trạc ba mươi tuổi đang đánh máy, ngước lên nhìn bằng cặp mắt nghi ngờ.
Fenner cười rất tươi với cô, bởi ông nghĩ chắc ít khi có ai cười với cô.
-Noolen có nhà chứ?
-Sếp đang bận. Ông là ai?
- Ross. Dave Ross. Cô báo với cậu ta là tôi không có gì để bán đâu. Rằng tôi cần gặp cậu ta ngay lập tức.
Cô thư ký đứng dậy, bước đến một cánh cửa ngay sau lưng cô. Fenner để cô ta đi trước một chút, rồi sải chân theo sát, cùng một lúc với cô vào phòng giấy bên trong.
Noolen trạc bốn mươi tuổi, tóc đen, bụng phệ, cằm hai lớp và mũi khoằm. Mi mắt nặng, cụp xuống và cái nhìn lén lút. Y nhìn nhìn Fenner rồi hỏi cô thư ký:
-Ai thế? - giọng y như chó sủa.
Cô thư ký quay lại thấy Fenner, ngạc nhiên.
- Ông ra ngoài đợi!
Không thèm nghe cô gái, Fenner đi thẳng đến bên bàn giấy to. Ông nhận thấy những vết rây mỡ trên áo vét của Noolen, bàn tay nhớp nhúa và những móng tay cáu bẩn của y. Nightingale nói rất đúng: "Noolen là đứa theo đuôi!"
- Tôi là Ross, - Fenner nói. - Thế nào?
Noolen ra hiệu cho cô thư ký và cô ta bước ra, đóng sập cửa lại.
- Ông cần gì? - Noolen cau mày hỏi.
Fenner chống tay lên bàn, cúi xuống nói với y.
- Tôi cần kiếm việc ở đây. Tôi đã gặp Carlos. Hắn không muốn biết gì hết. Cậu là người thứ hai trong bản danh sách của tôi. Thế là tôi đến gặp cậu.
- Ai giới thiệu cậu đến gặp tôi? - Noolen hỏi.
- Crotti.
Noolen ngắm những móng tay đen kịt.
- Carlos không muốn nhận cậu à? Tại sao?
Trong giọng nói của Noolen có chút móc máy.
- Hắn chưa gặp tôi. Tôi chỉ mới gặp lũ bù nhìn rơm của hắn. Thế là tôi đủ biết. Chỉ thấy mấy thằng cha đó tôi đã ớn cả người. Thế là tôi ra ngay.
- Tại sao cậu đến gặp tôi?
Fenner cười toác miệng:
- Bởi tôi nghe nói cậu là thằng chuyên theo đuôi. Tôi nghĩ tôi có cách chữa cho cậu cái thói ấy.
Mặt Noolen dần dần dỏ lên.
-Chúng nó nói thế hả?
-Thế đấy. Hai thằng chúng ta có thể dành ra năm phút để cười bọn ngu xuẩn ấy.
-Cậu nói thế nghĩa là sao?
Fenner khoèo chân móc một cái ghế, kéo lại rồi ngồi xuống. Ông cúi đầu, nhấc một điếu xì gà nhỏ mầu xanh trong hộp. Fenner chậm chạp đốt điếu xì gà. Noolen chăm chú nhìn Fenner chưa hiểu ra sao.
Fenner chậm chạp duỗi chân, nói:
- Cần nhìn sự việc theo cách của tôi... Crotti khuyên tôi đến làm ăn vùng đất này. Tôi muốn kiếm nhiều tiền mà không phải đổ mồ hôi, giống như các cậu thôi. Crotti bảo tôi: "Carlos hoặc Noolen"! Băng Carlos thì quá lo thế thủ, không muốn nhận tôi. Thậm chí tôi cũng chưa gặp được Carlos. Còn cậu, tôi vào và thấy cậu ngồi với một con bé ngực lép như tờ giấy. Tôi nghĩ bụng: tại sao Crotti lại bảo mình đến gặp Noolen nhỉ? Hay ngày xưa cậu đã từng vùng vẫy nhưng bây giờ suy tàn rồi mà Crotti ở xa chưa biết? Mà cũng có thể cậu tài ba thật và tất cả những thứ này chỉ là cái vỏ? Tôi cân nhắc và thấy có lẽ tôi với cậu, ta có thể cộng tác...
Noolen nhún vai rồi lắc đầu:
-Hiện giờ thì chưa được. Tôi không quen Crotti. Mà cũng chưa nghe thấy nói đến tên cậu ta bao giờ. Tôi cũng chưa tin cậu đến là do Crotti giới thiệu. Theo tôi đánh giá lúc này thì cậu chỉ là thằng ăn cắp vặt và bây giờ muốn làm một cú lớn. Tôi không cần đến cậu và tôi hy vọng sẽ không bao giờ cần đến.
Fenner đứng dậy, vươn vai rồi ngáp.
- Tốt lắm. Càng có dịp cho tôi xả hơi ít bữa. Bao giờ cậu suy nghĩ chín, cậu có thể tìm tôi ở khách sạn Haworth. Và nếu cậu quen Nightingale thì cậu hỏi lão ta về tôi. Nightingale sẽ cho cậu biết tôi là thằng biết chống trả lắm.
Fenner hất đầu chào Noolen rồi đi ra. Ông đi tắc xi về khách sạn và gọi món thịt bò rán ngồi ăn.
Trong lúc Fenner đang ngồi ăn, Nightingale vào, ngồi xuống cạnh bàn.
-Cậu ngán công việc đóng quan tài rồi hả?
Fenner hỏi, miệng nhồm nhoàm. - Hay làm ăn kém quá?. '
Nét mặt Nightingale có vẻ băn khoăn.
-Lúc nãy, lẽ ra cậu không nên bỏ đi như vậy.
- Sao? Không nên à? Nhưng tôi không thích bị ai tiếp như tiếp một con chó.
- Cậu đừng lầm. Reiger không phải là thằng cha thối chí đâu. Cậu đừng xử sự như thế với hắn...
-Thật à? Vậy cậu nói cho tớ nghe đi.
Nightingale gọi bánh mì đen, pho mát và ly sữa. Khi hầu bàn bưng đến, Nightingale nói tiếp:
- Cậu đưa mình vào tình thế dớ dẩn.
Fenner đặt dao và nĩa xuống, cười rất tươi:
- Chà, mình thấy khoái cậu rồi đấy, Nightingale. Cho đến lúc này, cậu là đứa duy nhất đã giúp mình. Cậu đừng bỏ mình nhé. Sẽ đến lúc mình có ích cho cậu đấy.
Nightingale nheo mắt chăm chú nhìn Fenner qua hai mắt kính rất dày. Một tia nắng xiên chéo từ ngoài vào làm hai mắt kính lóe sáng.
- Nhưng cũng có thể, cậu sẽ làm cho tôi lụn bại đấy, - hắn lạnh lùng đáp.
Fenner lại tiếp tục nhai.
- Cái mảnh đất chết tiệt này!
Ăn xong, Fenner đứng dậy không thèm đợi Nightingale:
- Tôi để cậu ngồi lại! Hẹn hôm khác gặp nhau.
-Ta sẽ trò chuyện bổ ích hơn, - Nightingale gợi ý.
Fenner bỏ mũ, thọc tay vào tóc.
-Chưa biết. Tôi chưa biết. Trong khi chờ đợi, tôi kiếm chút tiền tiêu vặt vậy. Cái nóng ở đây làm tôi ngán rồi.
Fenner quay về khách sạn, lên phòng nằm duỗi dài trên giường. Vừa nhắm mắt ông đã ngủ thiếp luôn.
Chuông điện thoại đánh thức Fenner. Ông hốt hoảng ngồi phắt dậy. Nhìn đồng hồ, thấy đã ngủ suốt hai tiếng đồng hồ. Ông nhấc máy. Tiếng ở đầu đây kia:
- Cậu đến khách sạn Flagler ngay lập tức. Sếp muốn gặp cậu:
Fenner cau mặt:
- Bảo hắn là sáng nay tôi đến rồi. Tôi có lệ không đến đâu hai lần.
Fenner đặt máy xuống.
Lại nằm xuống giường, nhắm mắt. Được một phút, chuông điện thoại lại reo. vẫn tiếng người lúc nãy:
-Cậu nên đến. Carlos không thích kẻ nào bắt ông ta chờ lâu.
- Bảo Carlos là hắn đến đây, nếu hắn muốn gặp tôi.
Fenner lại đặt máy xuống. Lần này ông suy nghĩ một chút rồi mới đặt hẳn.
Nghe tiếng chuông lần thứ ba, Fenner không nhấc máy mà sang phòng tắm, vục đầu vào nước lạnh. Saú đó ông uống một ly đầy whisky, mặc áo vét, đội mũ, xuống nhà.
Mặt trời như đổ lửa. Không khí oi đến mức Fenner gần như ngạt thở. Phòng khách dưới nhà rất ít người. Fenner ngồi vào ghế nệm gần cửa sổ ra phố. Ông đặt mũ xuống đất, nhìn phố xá qua ô kính cửa sổ.
Fanner nghĩ, khó đẩy việc điều tra tiến tới nếu không đi tìm em gái của Marian Daley. Ông tự hỏi không biết cảnh sát đã tìm thấy những bộ phận thân thể của Marian và xác hai tên Cuba chưa. Và không biết lúc này Paula đang làm gì.
Fenner ngắm đường phố kéo dài hun hút. Đột nhiên một chiếc xe hơi lớn lao đến, đỗ xịch kiểu thô bạo trước cửa khách sạn.
Fenner co người ngồi lọt thỏm vào ghế nệm, kéo mũ sụp xuống che mặt.
Trong xe có bốn mạng. Chỉ lái xe ngồi lại còn ba tên bước ra. Fenner nhận thấy Reiger và Miller, còn tên thứ ba ông chưa nhận ra. Chúng đi nhanh vào khách sạn, nheo mắt để nhìn cho rõ trong bóng tối, vẻ tìm ai. Reiger thấy ngay Fenner, bèn tiến về phía ông.
Fenner hé mở mắt nhìn gã rồi nói giọng thản nhiên:
- Cậu tìm ai? Nhân viên khách sạn vừa chạy đi đâu rồi.
- Carlos muốn gặp cậu. Cậu đến đi.
Fener lắc đầu:
- Nóng bức quá. Bảo hắn là để hôm khác.
Hai tên kia áp sát hai bên Fenner. Mặt mũi chúng hung hãn.
- Cậu có đi không? - Reiger hỏi rất khẽ. - Hay phải để bọn tao điệu đi?
Fenner chậm chạp đứng dậy:
- Nếu vậy thì...