← Quay lại trang sách

Chương 10

Carlos còn trẻ. Khoảng giữa hai mươi và hai mươi nhăm. Da y rám nắng như da thuộc, môi mỏng như tờ giấy và đỏ như ứa máu. Trông tưởng hắn bị ai cứa cổ họng và đưa vết cứa đó lên đặt bên trên cằm hắn.

Mũi hắn nhỏ xíu nhưng lỗ lại to. Mắt to, lông mi dài và rậm. Mầu mắt của hắn lại màu khói:

Hai tai hắn không vểnh ra mà áp sát vào thái dương. Thoạt nhìn không thấy Carlos xấu, nhưng càng nhìn càng thấy hắn dị dạng. Cái miệng trở nên vô cùng tàn bạo và như không có tai. Nhất là cặp mắt hắn, người khác nhìn vào, càng nhìn càng thấy ghê sợ. Cặp mắt như thể bằng lòng trắng trứng và phủ một lớp khói.

Reiger trình sếp Carlos:

- Dave Ross!

Nói xong Reiger kéo Budsey ra ngoài.

Fenner gật nhẹ đầu ra ýchào rồi ngồi xuống. Ông giữ khoảng cách khá xa để tránh mùi cần sa của điếu thuốc marihuana phả ra.

Carlos giương cặp mắt màu khói trắng dã nhìn Fenner rồi cất giọng khàn khàn nghe rất chối tai:

- Cậu muốn gì?

-Sáng nay tôi đến định gặp cậu,-Fenner nói.- Nhưng mấy thằng cha kia bảo cậu đang bận... hay gì đó... Tôi không quen bị ai đối xử kiểu ấy, thế là tôi bỏ về. Bây giờ đâm tôi chẳng còn thấy hứng thú gì gặp cậu nữa.

Carlos thò chân xuống đất, ngồi thẳng dậy trên đi văng.

- Tôi phải cảnh giác. Phải thế. Khi biết cậu đến thành phố này, tôi đã gọi điện thoại đường dài cho Crotti. Tôi muốn biết đôi chút về cậu đã. Thế là dũng, cậu công nhận chưa?

-Tất nhiên rồi.

Cặp mắt Fenner nheo lại.

-Crotti bảo cậu là loại làm ăn đứng dắn.

-Thế thì sao? - Fenner nhún vai nói.

- Tôi có thể dùng cậu. Nhưng cậu phải chứng minh cho tôi thấy cậu là loại tôi cần.

- Tùy thôi. Nhưng có khi cậu cũng không phải loại tôi cần

Carlos mỉm cười. Nụ cười không vui vẻ chút nào.

- Có vẻ cậu tự tin quá đấy. Kể ra đấy cũng không phải khuyết điểm.

Fenner đứng dậy.

-Tôi chống trả, có vậy thôi. Sao bây giờ?

Carlos cũng đứng lên.

-Cậu ra chơi bời trò chuyện với anh em ngoài kia. Sau đấy tôi sẽ đưa cậu ra cảng. Tối phải ra đấy làm một việc. Cậu sẽ thấy và tôi tin cậu sẽ lý thú.

-Cậu ghi tên tôi vào danh sách trả lương chứ?

-Hai trăm đô mỗi tuần, được chưa? Đấy là trả tạm cho đến khi tôi biết rõ khả năng của cậu. Cậu thấy thế nào?

- Nhưng thời gian này ngắn thôi nhé? - Fenner nói nghiêm túc. - Bởi hai trăm tôi tiêu vặt chưa đủ.

Nói xong Fenner đi ra, khép cửa lại.

*

* *​

Một tiếng đồng hồ sau Fenner, Carlos, Reiger và Budsey vào một hiệu bán sản phẩm bằng sữa rất đông khách. Những cặp mắt tò mò nhìn tốp người trông không bình thường này đi ngang qua, vào trong rồi ra lối cửa sau. Cửa này được ngụy trang bên ngoài bằng một tấm màn rộng, như cửa dành cho diễn viên ở hậu trường sân khấu.

Fenner thấy Bugsey rất tha thiết muốn làm thân với ông. Y thấp, to ngang và đang đà to ngang thêm. Mặt tròn như vầng trăng rằm, mắt nhỏ lúc nào cũng như đang cười và hai môi to như hai chiếc xúc xích.

Reiger thì căm ghét Fenner và cả hai đều biết như vậy. Cho nên hắn đi với Carlos, còn Fenner đi với Bugsey.

Họ đi dọc theo một hành lang dài, tối tăm và im ắng, xuống một loạt bậc thang. Fenner thấy đây là một gian hầm. Đến một cửa, Carlos lấy chìa khóa trong túi ra mở. Họ bướcvào.

Gian hầm khá rộng. Fenner nhận xét thấy muốn đóng cánh cửa, Bugsey phải đạp rất mạnh. Cánh cửa rõ ràng rất nặng và khi đóng vào tạo nên một tiếng khẽ và trầm. Chỉ có hai ngọn đèn ở cuối phòng còn cả phần bên ngoài tối om. Carlos và Reiger đi về phía ánh đèn. Fenner đứng lại chờ Bugsey. Ông nhìn Bugsey bằng cặp mắt dò hỏi: ta có nên đến đó không?

Bugsey bĩu môi:

- Bàn giấy của sếp đấy, - y nói khẽ.

-Thế chúng ta làm gì, tôi và cậu? - Fenner hỏi - Ngồi nhìn chăng?

Bugsey gật đầu.

Carlos đã ngồi vào sau chiếc bàn rất lớn, bên dưới một ngọn đèn điện.

- Dẫn nó đến đây! - hắn ra lệnh cho Reiger.

Reiger đi vào góc phòng tối om. Lúc quay ra, gã lôi một người đàn ông đi theo. Đúng là "lôi" bởi Reiger túm cổ áo vét của người lạ, kéo đi sềnh sệch trên sàn, như ta lôi một bao tải than. Không cần nhìn xem người lạ làm gì, Reiger lôi ông ta đến chiếc ghế ngay cạnh Carlos rồi hất ông ta ngồi lên đó.

Fenner nghiêng đầu nhìn. Đấy là một ông già người Hoa. Ông ta mặc bộ âu phục nhầu nát. Ông ta ngồi bất động, như thể bị đặt lên đó chứ không phải ông ta tự ngồi. Hai chân bắt chéo, hai tay cũng chéo, thọc vào hai nách. Lưng ông ta còng xuống như gấp làm đôi.

Fenner đưa mắt nhìn Bugsey, thấy y lại bĩu môi, nhưng lần này y không nói gì.

Reiger đã bước đến người Hoa, lật mũ ông ta, nắm đuôi sam kéo giật ra phía sau, bắt ông ta phải ngửa mặt lên.

Fenner tiến lên một bước nhưng dừng lại ngay. Khuôn mặt người Hoa ánh lên trong luồng ánh sáng cùa ngọn đèn điện. Da mặt căng như mặt trống. Môi vều lên lộ hàm răng. Hai mắt trũng sâu.

Carlos hỏi người Hoa:

- Mày chịu viết không? Viết cái lá thư tao nói ấy?

Người Hoa không trả lời. Reiger giật mạnh đuôi sam rồi lay làm mặt người Hoa nhăn lại đau đớn mỗi khi bị kéo sang chiều khác

Carlos mỉm cười:

- Đúng là đầu bằng đất thô, không có xương cổ! Mày thấy không, Reiger?

Carlos mở ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó đặt lên bàn.

- Đặt bàn tay hắn lên bàn. Reiger.

Reiger bèn nắm cổ tay gầy guộc của người Hoa, kéo mạnh. Nhưng người Hoa vẫn cố giữ bàn tay giấu kín trong nách. Cố giữ đến cùng. Phải một lúc lâu Reiger mới lôi được bàn tay người Hoa ra.

Bây giờ Fenner mới nhìn thấy bàn tay ấy. Mồ hôi trên trán người Hoa chảy dòng dòng. Tiếng rên đau đớn của ông ta nghe khe khẽ và đều đều liên tục.

- Lạy Chúa, thế là thế nào vậy? - Fenner khẽ hỏi Bugsey.

Bugsey làm một cử chi nhưng không nói gì. Fenner nhìn người Hoa không rời mắt.

Bàn tay gầy guộc cong lại như cái móng vuốt của loài chim lớn từ từ ló ra. Rồi ông già thét lên: Reiger đã túm được cổ tay ông ta, đặt bàn tay ông ta lên bàn. Fenner nhìn thấy những mảnh giẻ đẫm máu quấn vào các ngón tay ông ta.

Carlos đẩy tới trước mặt ông già người Hoa cuốn vở, lọ mực và cây bút lông.

- Viết đi, - hắn ra lệnh.

Người Hoa không đáp cũng không nhúc nhích.

Carlos đưa mắt cho Reiger. Reiger giật những mảnh vải đẫm máu quấn vào bàn tay người Hoa.

Fenner cố gìm một tiếng thét kinh hoàng. Những ngón tay của ông già người Hoa nát bươm. Những mẩu bẹp, rách, đẫm máu dỏ.

Không ghìm nổi, Fenner thốt lên một tiếng kêu bị nén lại:

- Lạy Chúa tôi!

Carlos ngẩng đâu, nhìn về phía có tiếng kêu. Hắn nhìn thấy Fenner.

- Cậu lại gần đây mà xem.

- Ngồi đây tôi cũng nhìn rõ, - Fenner điềm tĩnh nói.

Carlos nhún vai. Hắn nhấc vật lúc nãy lấy trong ngăn bàn ra rồi thản nhiên đặt nó lên một ngón tay của ông già người Hoa. Ông già không hề cố gắng rụt lại. Ông vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bất động, rên rỉ khe khẽ như con chó vừa bị đánh đau. Reiger giữ chặt cổ tay ông già trên bàn.

Carlos nói:

- Mày làm tao ngán đến tận cổ rồi, thằng Tàu chết tiệt kia. Mày chịu viết hay không chịu nào?

Ông già người Hoa không đáp. Carlos bèn nghiến răng vặn chiếc đinh ốc có tai của dụng cụ hắn vừa đặt lên ngón tay ông già. Thì ra đó là một cái ê tô nhỏ. Óng già nghiến răng chịu đựng. Tên Reiger bèn nhấc cổ tay ông già lên cao, quật bàn tay ông rất mạnh xuống bàn liên tiếp mấy lần. Ông già nghiến răng, nước mắt trào ra, nhưng vẫn chỉ rên rỉ. Lúc này tiếng rên rỉ nghe rùng rợn.

Fenner từ từ quay mặt đi. Ông đã quen nhìn thấy những cảnh rùng rợn, nhưng cảnh tượng này vượt quá sức chịu đựng của ông. Ông nắmcánh tay Bugsey.

-Nếu cậu không giảng cho tôi nghe thế kia là sao, tôi sẽ chạy lên ngăn chúng lại.

Mặt Bugsey tái nhợt. Y nói nhanh:

- Ông lão già có ba con trai ở trong nước. Sếp muốn lôi kéo ba thằng con đó vào lưới của sếp. Bởi mỗi thằng đem lại cho sếp tám ngàn đô.

Tiếng reo khoái trá vọng đến từ đầu phòng phía kia. Fenner quay đầu lại nhìn. Ông già người Hoa đang viết. Carlos đứng bên cạnh, chăm chú nhìn chữ ông già viết lên trang vở.

Viết xong, ông già ngửa người ra lưng ghế. Fenner nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của ông:

- Bỏ ra... bỏ ra... bỏ ra...

Cái ê tô nhỏ vẫn kẹp trên ngón tay ông già.

- Tất nhiên chúng tao sẽ bỏ,- Carlos nói.- Lẽ ra mày chẳng nên ương bướng như vậy, đồ ngu!

Carlos cầm chiếc ê tô giật mạnh ra. Ông già vội nhắm nghiền mắt lại. Fenner quay đi không dám nhìn. Ong già thét lên một tiếng rồi gục đầu xuống. Ông ngã bổ chửng về phía trước.

Mặt lộ vẻ ghê tởm. Carlos lấy ra khẩu súng ngắn tự động, bước nhanh đến bên ông già người Hoa, dí nòng súng vào thái dương ông bóp cò. Tiếng súng vang to trong gian phòng lặng lẽ.

Carlos nhét súng vào túi, quay vào chỗ, ngồi xuống bàn. Hắn nhấc trang giấy ông già người Hoa viết, cẩn thận gấp lại nhét vào ví.

-Cậu bảo Nightingale nhét lão già vào một áo quan nào đó,- hắn bảo Reiger.

Rồi Carlos bước đến trước mặt Fenner, nhìn ông.

- Cậu thấy sao? Thú công việc này chứ?

Fenner muốn đập vỡ mặt hắn, nhưng ông điềm tĩnh nói:

- Tôi biết cậu làm thế là đúng, nhưng tôi thấy cậu hơi quá tay. Carlos cười vang.

- Ta lên trên kia, tôi sẽ giảng cậu hiểu.

Đang trong gian hầm dịa ngục, lên đến tiệm giải khát trên mặt đất Fenner tưởng như đây là thiên đường. Ông ngồi xuống bên bàn, hít liền một lúc ba hơi dài không khí trong lành. Carlos kéo ghế ngồi đối diện với Fenner. Thấy không có việc gì, Reiger kéo Bugsey ra phố.

Carlos lấy ra bao thuốc sợi, quấn một điếu thứ thuốc lá vàng nâu thái rất mảnh. Một cô gái lai đen bưng đến cho họ hai tách cà phê đặc sánh, rất nặng. Lúc cô đi ra, Carlos ghé vào tai Fenner nói:

- Bây giờ cậu hiểu công việc là thế nào rồi chứ? Nếu không thấy thú, cậu cứ nói thẳng. Bây giờ cậu rút lui vẫn còn kịp. Nếu cậu thấy thú, tôi sẽ nói tỷ mỷ với cậu. Chỉ có điều... cậu đã nhập cuộc rồi thì không được bỏ. Cậu thấy sao, Ross?

Carlos nói xong, nhìn Fenner cười, nụ cười lạnh buốt.

Fenner gật đầu:

- Tôi thấy thú. Được đấy.

-Cứ nghĩ đi. Tên nào đã nhập băng của tôi mà vô cớ bỏ cuộc là tôi không để yên đâu! Nhớ là như thế.

-Đừng ngại! Còn nếu cậu chưa tin thì tôi chuồn ngay từ bây giờ.

Carlos nhấp một ngụm cà phê, đưa cặp mắt lờ đờ nhìn khắp quán giải khát. Rồi đột nhiên hắn nói:

- Trên bờ biển phía Tây, nhu cầu nhân công rất lớn, loại nhân công rẻ mạt người Hoa. Tôi nói rẻ mạt có nghĩa là rẻ mạt. Chính quyền Hoa Kỳ không muốn cho bọn lao động người Hoa lọt vào đây. Đúng là thối. Nhu cầu thì lớn, người ao ước sang đây làm thì nhiều, vậy mà lại cấm! Tôi bèn khai thác tình trạng đó. Tôi cung cấp nhân công rẻ mạt đó cho thị trường. Tôi nhập lao động người Hoa...