← Quay lại trang sách

Chương 12

Tóc cô ta mầu vàng đỏ. Cặp vú cao, chân dài, bàn chân nhỏ nhắn, cô mặc quần âu trắng, dép đỏ và áo săng đai [1] cổ lọ cũng đỏ chót. Fenner thấy tim đập rộn ràng. Ông đã biết cô gái này là ai. Sự giống nhau là không thể lầm được. Chính là em gái của Marian Daley.

Bugsey cũng đã nhìn thấy cô ta. Y thốt lên một tiếng huýt sáo.

- Lạy Chúa! Con bé ngon lành quá!

- Cậu biết nó à?

- Biết sao được? Nếu biết mình chịu đứng yên thế này à?

Trông Bugsey lộ vẻ thèm thuồng. Y nói tiếp:

- Cậu nghĩ sao? Cặp vú kia là vú thật hay vú giả? Được bơm ở mỹ viện bên Paris chăng?

Fenner không nghe y nói. Ông đang đọc tên du thuyền kẻ ở mũi tầu:

NANCY W.​

Rồi đi tiếp, Fenner nói với Buesey:

- Tại có cậu đi cùng, nếu không mình đã tán con bé kia rồi.

Buesey nhe răng cười:

- Không ăn thua đâu. Con bé đó là loại gái cao cấp. Nó không đời nào đi với loại rách chúng mình đâu.

Fenner kéo Buesev vào một quán rượu:

- Có lẽ cậu nói đúng. Nhưng mình vẫn muốn thử xem sao.

Fenner nói với bồi, lúc ông gọi đồ uống:

- Ngoài kia có chiếc du thuyền đẹp quá.

Người bồi hờ hững nhìn ra ngoài cừa quán, gật đầu.

- Hai ông dùng gì?

Fenner lấy hai ly rượu gin. Khi người bồi quay lại, ông bắt chuyện.

- Du thuyền kia là của ai thế?

Người bồi gãi tai:

- Du thuyền nào?

- Nancy W.

- Thế thì đúng là đẹp rồi. Của Thayler đấy một ông chủ rất giầu.

Bugsey thở dài.

- Phải bộn tiền mới bao được một đứa con gái đẹp nhường kia.

- Thayler à? - Fenner nói. - Thằng cha làm nghề gì?

Người bồi nhún vai.

- Tiêu tiền. Ông ta thuộc loại gặp may hiếm có. Sinh ra đời đã lắm tiền rồi.

- Hắn ta sống ở đây à?

- Có chiếc du thuyền tuyệt vời đó còn cần gì nhà? - người bồi đáp.

Fenner nhắp một hơi cạn nửa ly rượu:

- Còn cô bé kia?

- Làm sao tôi nhớ hết được họ? Nghe đâu ông Thayler móc ngoặc với tòa thị chính để nếm mùi lần lượt tất cả gái đẹp trong vùng.

- Sướng đấy nhi? - Bugsey nói. - Hắn có cần người trợ giúp không nhỉ?

Fenner nói:

- Làm cách nào gặp được hắn?

- Gặp ông Thayler ấy à? Ông ta đâu ở cố định nơi nào? Nhưng rất hay mò đến sòng bạc của Noolen.

Fenner nhìn Bugsey:

- Noolen có sòng bạc à?

Bugsey nhăn răng cười:

- Noolen là đứa theo đuôi, chuyên sống dựa vào đứa khác.

- Bây giờ thì mình bắt đầu tin đúng là như thế, - Fenner nói.

Fenner uống cạn ly rượu, đứng dậy, khoác tay Bugsey ra ngoài trời nắng.

Sòng bạc cùa Noolen nằm ngay bên ngôi nhà của Ernest Hemingway ở góc phố Oliva và phố Whitehead.

Fenner bảo tài xế tắc xi đỗ lại để ngó xem ngôi nhà của Hemingway, rồi đi tiếp đến sòng bạc.