Chương 13
Sòng bạc nằm sâu trong một khu vườn rộng. Hiên nhà hình bán nguyệt. Kiến trúc khá đặc biệt.
Không khí buổi tối ở đây rất oi bức, ầm ĩ và sực nức những mùi của cảng. Fenner bảo tắc xi đỗ sau một dẫy xe hơi đang nhả khách, rồi ông bước lên những bậc thềm rộng.
Các cửa vào đều mở rộng và Fenner nhìn thấy gian tiền sảnh đèn thắp sáng trưng.
Hai gã đàn ông đứng hai bên cửa nhìn Fenner bằng cặp mắt hau háu. Ông đoán đấy là vệ sĩ của Noolen. Fenner đi qua tiền sảnh, vào một gian phòng rất rộng, có hai bàn đánh bạc đang hoạt động. Fenner đi vòng xung quanh, hy vọng gặp cô gái trên du thuyền lúc chiều.
Fenner mới vào được năm phút thì một thanh niên vóc bé nhỏ bước đến.
- Ông là Ross? - Cậu ta lễ phép hỏi.
- Có chuyện gì? - Fenner nói.
- Mời ông vào phòng giấy.
Fenner mỉm cười.
- Tôi chỉ đến đây tiêu khiển thôi. Vào phòng giấy để làm gì?
Hai vệ sĩ đứng ngoài cửa đã đi nhanh vào, kẹp hai bên Fenner Chúng nhe răng cười, nhưng mắt không cười.
- Ông nên vào đó, thưa ông, - cậu trai bé nhỏ nói rất khẽ
Fenner nhún vai, theo chân cậu ta vào một phòng giấy nhỏ phía bên trái.
Noolen ngồi trong đó. Y đi đi lại lại, sải những bước dài. Đầu cúi, điếu xì gà rất to ngậm miệng. Y đứng lại, ngước nhìn Fenner.
Cậu trai bé nhỏ đóng sập cửa lại ngay trước mũi hai tên vệ sĩ.
Fenner thấy cách ăn mặc của Noolen đã khá hơn. Sạch sẽ và bộ smoking khá hợp với thân thể y.
Noolen hỏi:
- Tối nay cậu đến đây làm gì?
- Mình tưởng đây là nơi công cộng? - Fenner nói,- Tại sao cậu hỏi?
- Bọn tôi không cho tên nào thuộc băng Carlos vào đây.
Fenner bật cười, ngồi xuống ghế nệm bọc da.
- Đừng dớ dẩn như thế, - ông nói.
Mặt Noolen căng thẳng. Y nói dằn từng tiếng:
- Ra khỏi đây ngay và đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa.
Fenner làm một cử chỉ:
- Bảo thằng bé kia đi ra. Mình cần nói chuyện riêng với cậu.
Noolen ngập ngừng một chút rồi ra hiệu cho cậu bé đi ra ngoài.
- Sao cậu căm ghét Carlos thế? Để làm gì! Cần phải thông cảm với hắn.
- Cậu định chơi cái trò gì vậy? - Noolen hỏi. - Cậu là thằng cha thế nào, tôi vẫn chưa hiểu.
Fenner lấy giọng rất nghiêm chinh nói:
- Tôi không thấy... Nhưng thú thật với cậu, nếu mũi tôi ngửi không lầm thì tôi sẽ thực hiện những thay đổi to lớn tại đây. Lúc đó tôi sẽ nhờ cậu một tay. Tôi không ưa Carlos. Kiểu làm ăn của nó làm tôi kinh tởm. Tôi nghĩ tôi sẽ phải diệt hắn.
Noolen cười khẩy.
- Cậu điên rồi. Carlos thừa sức bóp cậu thành cám.
Fenner lắc đầu:
- Cậu tưởng thế. Nhưng sự thật ngược lại. Cậu có muốn thấy thằng cha tởm lợm ấy biến mất không?
Noolen ngập ngừng một chút rồi lắc đầu.
- Muốn. Nhưng mình không tin.
Fenner đăm chiêu nhìn xuống mũi giầy:
- Nếu tôi cần hỗ trợ, cậu có lực lượng không?
Noolen ra ngồi cạnh Fenner.
- Có. Nhưng quân tôi không mạnh bằng quân Carlos. Chúng không đủ gan.
Fenner mỉm cười:
- Tôi sẽ huấn luyện chúng. Khi chúng thấy Carlos bắt đầu suy yếu, chúng sẽ dám xông vào.
Noolen bắt chéo hai tay, suy nghĩ một lúc rất lâu. Y nói:
- Cậu không sợ tôi báo Carlos sao?
Fenner nhún vai:
- Cậu làm thế để làm gì? Cậu chỉ cần ngồi ung dung yên ổn trên cặp mông của cậu để chờ mình quét dọn vùng này.
- Xong rồi! Vậy cậu quật đi. Tôi sẽ chỉ nhẩy vào khi thấy cậu đã bắt đầu khởi sự. Nhưng liệu đấy, dừng có lấn sang sân của tôi. Chỉ cần cậu chạm vào đất của tôi một chút thôi là tôi không tha cậu đâu.
Fenner đứng dậy.
- Chuyện ấy cậu khỏi băn khoăn cho đến khi có lệnh mới. Ta sẽ tính đến chuyện đó sau.
Noolen nghi ngờ nhìn Fenner:
- Tôi chưa tin cậu, Ross! Tôi chưa biết cậu nói thật hay nhằm mục đích gì.
- Thằng cha Thayler là loại thế nào? - đột nhiên Fenner hỏi.
- Thayler? Cậu hỏi hắn làm gì?
Mắt Noolen đột nhiên sáng lên.
- Tôi nhìn thấy du thuyền cùa hắn chiều nay. Nghe nói hắn hay đến đây. Tôi nghĩ gặp hắn cũng hay.
Noolen đứng dậy mở cửa.
- Hắn hiện đang ở ngoài kia.
Fenner đi theo Noolen ra hành lang.
- Chỉ cho tôi. Tôi muốn làm quen với hắn.
Noolen lách qua đám đông, nhìn bên phải lại bên trái.
- Hắn ngồi kia kìa, ghế thứ ba, bên cạnh cô gái tóc vàng ấy.
Fenner nhìn thấy cô gái. Dưới ánh đèn điện sáng trưng, tóc cô có mầu vàng ánh đỏ rất đẹp. Cặp mắt thẫm lại và cặp môi bóng loáng. Cô ta mặc áo liền váy đen cắt rất khéo.
- Con bé tên gì? - Fenner hỏi giọng hờ hững.
- Gloria Leadler. Ngon lành đấy chứ, công nhận không? Nhưng phần đáng giá nhất của con bé lại lấp dưới gậm bàn kia...
Mặt Noolen đỏ bừng. Mắt chớp chớp và ươn ướt. Fenner ngạc nhiên nhìn y. Noolen nói tiếp:
- Nếu cậu muốn gặp Thayler, cậu phải đợi hắn chơi xong. Hắn không thích ai quấy rầy hắn giữa chừng.
- Cũng được. Nhưng Gloria Leadler là đứa thế nào?
Noolen quay đầu nhìn Fenner:
- -Cậu mê con bé rồi hẳn?
- Nó có cặp mắt rất hay, - Fenner nói.
Noolen cười khẩy:
- Tôi để cậu ở lại đây. Tôi đang dở một việc trong kia.
Fenner nhìn theo Noolen, tự hỏi không biết y đang dở việc gì. Ông đến ngồi bên quầy rượu ở cuối gian phòng. Ông gọi một ly Whisky gừng ngồi tựa lưng vào thành quầy. Ngồi chỗ này Fenner thấy được đầu và đôi vai Gloria. Ông quan sát cả Thayler. Cao lớn, vạm vỡ, da rám nắng. Mắt xanh biếc, mũi nhỏ, đúng là một tên đàn ông hết sức đẹp trai.
Khi Fenner nhìn lại Gloria, ông thấy cô ta cũng đang nhìn ông. Fenner ngắm cô gái và ngạc nhiên sao hai chị em giống nhau đến thế. Nếu cô ta không phải em gái của Marian Daley thì quả mình là thằng có cặp mắt lợn luộc.