Chương 6 Thằng bé hàng xóm:-Cứu tinh sành điệu-1-
Độc giả đã biết ngay từ đầu rằng hai người phải bòn vét mới đủ thực phẩm cho hai ngày đầu. Từ ngày thứ ba họ bắt đầu tính đến việc ninh một đôi giày da trong nồi áp suất. Đã định bỏ nốt con cá Nam Mỹ ăn thịt người vào nồi áp suất mà ninh. Bình thường nó chỉ là một thứ tiêu bản, một vật trang trí trong phòng. Họa sĩ trồng chuối đi Mỹ làm triển lãm mua về làm kỷ niệm. Bây giờ thì cả giầy da của gã lẫn con cá kỷ niệm đều có thể phải đem ninh nhừ.
Chị đã đọc ở đâu đó về những con tàu lạc lối giữa biển. Thủy thủ phải lôi tất cả những gì là đồ da ra để ninh. Đi lạc trên Bắc Cực trong sa mạc chẳng hạn. Anh thì nghe nói về những cuộc bao vây phong tỏa. Thành Lêningrađ trong chiến tranh thế giới thứ hai chẳng hạn. Chiến sĩ ta mắc kẹt mấy chục ngày trong căn nhà hoang thời chống Mỹ chẳng hạn. Cũng phải tự tìm ra những gì thay cho thực phẩm trước khi phá vây. Không phải là họ không nghĩ đến cách tự phá vây. Biết lúc nào tay họa sĩ chủ nhà mới trở về. Rất có thể là chỉ một lát nữa thôi. Ngày nào họ cũng thầm khấn rằng hôm nay anh ta sẽ trở về. Phải mất tám ngày khấn khứa đầy hy vọng trong tuyệt vọng. Hết ngày thứ nhất anh đã nghĩ cách thoát vây. Không thể hét lên với bà mẹ họa sĩ ở căn hộ bên phải. Không thể hét lên với hàng xóm ở bên trái. Gọi giúp chúng tôi ông họa sĩ, bảo ông ấy về mở cửa cho chúng tôi ra. Bà mẹ sẽ chạy sang. Hàng xóm sẽ xộc sang. Hai vị là ai, ở đâu đến đây? Sao lại mò vào nhà người khác khi người ta đi vắng? Nếu khai là họa sĩ cho chúng tôi vào nhà, rồi họa sĩ đi có việc thì sẽ có người không tin. Có người sẽ bảo tôi tin rồi, nhưng mời hai vị đi ra công an phường để trình bày sự việc. Tên tuổi hai người sẽ bị ghi vào sổ, lời khai sẽ bị ghi âm, chữ ký phải lưu lại. Từ đó người ta sẽ biết hai người này vào căn hộ này để ngủ với nhau. Từ đó họ sẽ lần ra tung tích của anh của chị. Chuyện sẽ tung tóe ra. Ôi thôi. Thôi.
Anh đã nghĩ đến việc trèo xuống qua ban công. Nửa đêm. Lấy hết vài trải giường, lấy hết mấy bộ quần áo của họa sĩ, cởi bớt quần áo ngoài của mình. Bện thành dây. Thòng từ ban công xuống. Chỗ vải vóc bòn vét kể ra cũng đủ gần hai mươi mét chiều cao từ tầng sáu xuống đến mặt đất. Nhưng cuộc phiêu lưu vặn vẹo gần hai mươi mét ấy thật quá sức phụ nữ. Không có gì đảm bảo là chị sẽ không rụng nửa chừng. Đấy là không nói một người có thể thoát một người có thể bị bảo vệ bắt, chưa nói cả hai đều bị bắt. Kịch bản đưa về trụ sở công an phường lặp lại. Mức độ nghiêm trọng ê chề hơn.
Hai người nấn ná ở lại, tự chấp nhận tình trạng bị phong tỏa. Chấp nhận. Cũng còn vì không ai nghĩ chủ nhà lại có thể biến đi lâu đến thế. Anh ta có thể đãng trí, có thể vui đâu chầu đấy ghé vào uống rượu với bạn bè, có thể say rượu qua đêm. Tưởng tượng ra mà tự giải thích cho nhau. Chờ hết một ngày. Chờ hết hai ngày. Chờ hết ba ngày. Ngày thứ hai đã gợn nghĩ hay là nó đâm đầu vào ô tô nó chết ở đâu rồi. Nghĩ đi thì ác, nghĩ lại thấy dại.
Nó chết thì người ta đã sang mở phòng này làm inh ỏi cả lên. Hao người không biết chuyện họa sĩ đã có tiền sự: đang uống rượu với đối tác bỏ ra ngoài rồi bay luôn vào Sài Gòn. Lần đi Sài Gòn ấy gã đi với anh. Nhưng anh không hề biết gã bỏ ngang một bữa nhậu để đi.
Hai con người bị mắc kẹt không có đủ trí tưởng tượng để thả cho nó bay xa hơn. Loại bỏ ngay phương án leo nhà cao tầng hoặc tri hô cho hàng xóm biết. Chọn phương án ở lại trong vòng vây. Ăn no ngủ kỹ chờ chủ nhà về giải phóng. Chắc là y sắp về rồi. Sắp rồi. Sắp.
Ngủ kỹ thì có thể. Nhưng làm sao mà ăn no? Thực phẩm đã bòn vét mút mát đến từng cái xương vịt. Hết ngày thứ hai thì cũng hết thực phẩm. Hết hoàn toàn. Ngày thứ ba nếu phải ninh giày da ninh con cá tiêu bản thì nhớ bỏ cả đống xương vịt vào mà ninh. Nhưng mà may quá. Cuộc phiêu lưu của hai người lên tột đỉnh mà không đến mức phải nếm mùi đôi giày da ninh nhừ. Ông thần bếp hiện ra trong cái lốt một thằng bé khoảng mười lăm tuổi. Đúng vào ngày thứ ba.
2.Anh đã nhiều lần ra ban công để quan sát hai cái ban công hai bên. Quan sát một cách thận trọng. Phải nghé nhìn ra trước, đảm bảo không có ai mới ngó hẳn đầu ra. Chắc chắn mọi người đã đi vắng thì mới cho cả chị cùng đứng lấp ló ở ban công. Thiếu ăn, hy vọng bồn chồn, nhưng không thể thiếu dưỡng khí. Hưởng thêm chút nắng trời. Thời gian đã ngừng lại trong ba ngày này. Nắng ấy là nắng hè hay nắng thu cũng chẳng quan trọng nữa. Cũng có khi là nắng đông nắng xuân. Chỉ cần biết là có nắng và hai người đang đứng trên tầng sáu tắm nắng. Cả một không gian cao rộng mở ra mấy đầm sen ở dưới kia. Rồi mấy đầm sen ấy cũng sẽ bị lấp hết, sen sẽ vĩnh viễn chôn vùi dưới nền móng những chung cư như thế này. Nghìn năm sau người ta sẽ khai quật được những tiêu bản sen hóa thạch. Có thể lắm. Sen tươi trên đầm và sen hóa thạch chỉ là hai cái chớp nháy của máy ảnh. Nó là cái chớp mắt của cuộc bể dâu.
Tức là thời gian không gian chẳng có nghĩa gì lắm với hai con người này. Họ cầm tay nhau. Hơi ưỡn ngực. Mắt nhắm hờ. Cũng thở ra hít vào thật sâu. Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhòa.
Chính vào lúc ấy một tiếng huýt sáo làm họ mở choàng mắt. Giai điệu không lời đúng vào cái câu mà họ đều biết. Và em đã biết nói tiếng yêu đầu tiên. Không huýt tiếp mà lặp lại. Và em đã biết nói tiếng yêu đầu tiên. Như là tập cho đúng nhạc. Như là ca sĩ luyện thanh đúng một câu. Lặp lại lần nữa. Như là nhìn thấy hai người đứng bên ban công và huýt gây chú ý.
Tất nhiên phải chú ý. Hai người bất cẩn nhô nửa người ra ban công đã bị bắt quả tang. Họ đã kịp liếc sang ban công bên trái và thấy một thằng bé. Cao khoảng một mét bảy mươi. Vẻ mặt mười lăm tuổi. Cái đầu xịt gôm sành điệu tuổi mười tám. Tóc nhuộm vàng vuốt gôm tua tủa dựng ngược như đinh guốc. Cái huýt sáo lấc cấc tuổi hai mươi. Một chú nhóc mười lăm đang kiễng chân đua theo bọn đàn anh băng nhóm. Anh gật đầu cười cười tự tin. Ra vẻ tự tin của nhà hùng biện, đã nói nhầm nhưng tự tin thì người ta tưởng mình nói đúng. Bây giờ thì tự tin cho người ta tưởng mình là khách bên này. Nhưng rồi cái cười tắt ngay. Anh chợt nảy ra ý định nhờ chú nhóc sành điệu đi tìm họa sĩ. Có thể nó biết anh ta đang ở đâu. Có thể thôi, dân đô thị hàng xóm sát nách có khi còn không biết tên nhau.
– Anh nhờ nó đi tìm họa sĩ nhé?
Anh hạ giọng đủ cho chị nghe.
– Vâng, nhưng phải dặn nó kín đáo.
Chị bỗng thấy hồi hộp, khả năng thoát vây dường như đang rất gần.
Anh hắng giọng. Rồi anh quay sang chú nhóc cười gây thiện cảm. Sắp sửa nói. Đúng lúc ấy thì chú sành điệu xua tay. Chú viết gì đó vào quyển sổ cầm tay, xé trang giấy vo lại rồi ném sang.
"Chú cần gì?"
– Tìm hộ chú ông chủ nhà này. Anh nói.
Thằng bé nghe hiểu ngay. Nó lại viết lại xé trang giấy, vo viên rồi ném sang. "Cháu không biết chú ấy ở đâu. Chú cần gì nữa không?"
Loại bỏ ngay phương án đi tìm họa sĩ. Bây giờ nên yêu cầu điều gì thiết thực nhất. Thực phẩm. Tất nhiên.
– Mua giúp chú hai suất ăn trưa. Anh nói.
– Cô chú bị kẹt lại đây, ông chủ mải đi nhậu chưa về.
Anh nói thêm. Cần phải giải thích sơ sơ về tình cảnh của mình. "Hai suất ăn trưa. OK. 400 nghìn đồng".
Bốn trăm nghìn đồng. Bắt bí thế này thì chứng tỏ nó đoán được cái thế rất kẹt của hai người. Bắt chẹt. Tống tiền. Chưa sợ tống tiền bằng sợ điều tiếng. Phải thận trọng. Coi chừng ầm ĩ cả khu nhà lên ngay bây giờ.
"Chú yên tâm. Đây là chuyện giữa chú và cháu. Sẽ không ai biết". Nó ném sang thêm một cục giấy. Đành phải tin thôi. Ngay cái việc nó không câm điếc mà không chịu nói có thể cũng là cách nó thuyết phục anh. Cháu sẽ câm như hến. Với tất cả mọi người.
Buộc phải tin. Cái bụng đang réo gọi đòi bữa trưa bồi thường cho cả bữa sáng hôm nay. Anh vào nhà lấy bốn trăm nghìn. Chị ngăn lại. Chị đã kịp rút vào trong nhà ngay khi anh bắt đầu đối thoại với thằng nhóc. Chị rút lại hai trăm nghìn. Đưa sau anh ạ. Anh hiểu ý. Anh cuộn chặt bốn tờ năm chục nghìn rồi ném sang ban công nhà thằng nhóc. Khoảng cách bốn mét. Trúng đích.
– Tiền tạm ứng đấy. Khi nào nhận hai suất cơm sẽ trả nốt.
Trong vòng phong tỏa tưởng không còn khái niệm thời gian không gian, quán tính hồi phục nhanh chóng giúp họ xử sự như vậy. Không nên đưa tiền trước. Nếu phải đưa trước thì chỉ đưa tạm ứng đặt cọc. Đưa hết cả gói tiền là phải chấp nhận dịch vụ không xứng đáng. Dạo trước anh từ Sài Gòn ra Hà Nội, mua trước cả vé khứ hồi. Ra đến Hà Nội rồi, muốn đổi giờ bay đến văn phòng làm thủ tục, cô nhân viên nào mặt cũng như cá ướp lạnh. Phòng nọ chỉ sang phòng kia. Chịu làm quả bóng cho đội bóng đá nữ hàng không sút qua sút lại. Anh hỏi han một lát thì cô nào cũng ra vẻ mình đang bận đang nhiều khách. Mặt các cô chuyển sang như bánh dày nặn méo. Phải giở trò tán tỉnh galăng thì mới được một cô mê giai cắn câu. Rốt cục đổi được chuyến bay chỉ vì mình đẹp giai hót giỏi chứ không phải đàng hoàng khách bay được phục vụ. Quy thành tội thì chỉ vì mình đã trả tiền khứ hồi. Rút kinh nghiệm. Từ đó trở đi anh chỉ mua một lượt vé. Ra Hà Nội mới mua vé trở về. Tiền trao cháo múc. Có tiền mặt, cô nhân viên nào cũng vui vẻ phục vụ. Gọi mang vé đến nhà cũng dễ.
Thói yêu tiền mặt. Thói bán được hàng thì có hoa hồng. Thói lấy được tiền trước thì không muốn phục vụ nữa. Thiếu đạo đức kinh doanh. Vô trách nhiệm.
Chị có thêm kinh nghiệm kể cho anh. Họ vẫn kể cho nhau nghe đủ mọi thứ chuyện theo lối nghìn lẻ một đêm. Bây giờ là kể trong khi chờ thằng nhóc đi mua cho hai suất ăn. Khẳng định việc không nên trả tiền trước. Chuyện mua những thùng nước tinh khiết sử dụng trong nhà chẳng hạn. Mỗi phòng một thùng. Nhà chị phải cùng lúc dùng đến năm thùng nước. Ban đầu mua lẻ thùng nào trả tiền thùng ấy. Rồi công ty tỉ tê chị mua luôn cả tích kê một trăm thùng, công ty sẽ tặng luôn hai máy có vòi nước sôi có vòi nước lạnh. Bị thuyết phục. Con bé giám đốc công ty mới hơn hai mươi tuổi còn sặc giọng đồng chua đất phèn. Giọng ấy nói mà thành ra ngon ngọt. Trả tiền luôn hai trăm năm mươi bình lấy năm cái máy. Hai trăm năm chục bình chắc phải vừa uống vừa tắm mấy năm trời. Nhưng mà mỗi khi hết nước gọi thay bình thì ít nhất nửa ngày sau mới đến. Sáng thứ bảy gọi thì khất đến thứ hai mới có nhân viên đưa bình. Hẹn đến sáng thì đến chiều. Lại còn dạy mình cách vận trù: nhà chị mỗi phòng có một bình cơ mà, chị lấy cái bình ở phòng ăn đổi ra phòng khách mà dùng tạm vậy. Mới có cái bình nước đã bực dọc, hỏi trong nhà còn bao nhiêu thứ khác gây bất mãn. Gọi mang ga đến. Gọi bảo hành tivi tủ lạnh máy nóng lạnh. Cứ cái gì trả hết tiền trước là gây bất mãn. Nhà xây xong bị thấm bị dột, không giữ lại khoản tiền phòng ngừa thì đố ai gọi được nhà thầu quay trở lại bảo hành. Công trình nhỏ công trình lớn đều thế cả.
Mới chủ nhật trước chị mời bạn bè đến nhà ăn trưa. Nhiều việc để cô giúp việc làm, nhưng nhiều việc chị tự làm lấy. Bún ngan chị biết cái hàng ngon nhất Hà Nội. Đi mua. Nhà hàng không có sẵn nồi to đựng nước dùng cho khách. Chị cứ mang bún mang cái về trước, chị để lại địa chỉ tí nữa bọn em mang nồi nước đến. Tin ngay. Tí nữa thôi. Trả hết tiền ung dung đi về. Bạn bè đến đông đủ. Dự định mười hai giờ bắt đầu ăn. Mười hai giờ mười lăm không thấy mang nước dùng đến. Mười hai giờ hăm lăm. Mười hai giờ năm mươi. Một giờ mười lăm. Thôi, ăn đi, không có nước dùng ta ăn khô vậy. Nó hẹn tí nữa trơn tru, tin, thành ra không lấy điện thoại của nó. Bây giờ muốn gọi nó cũng không được. Ngồi đếm phút mà vẫn tin nó sắp đến. Rốt cuộc phải bảo anh xe đưa đi lấy nước dùng. Mất thêm ba mươi phút nữa. Chủ lẫn khách phải bốc bải mầm đá ăn tạm. Chị đến nơi nó lại cười tươi như không. Cái tờ giấy chị ghi địa chỉ, em bỏ đi đâu mất, chị thông cảm nhé.
Thông cảm. Câu khẩu hiệu mà cả xứ này phải hô thường xuyên. Thông cảm thông cảm thông cảm. Bài học rút ra từ vụ này vẫn là đừng bao giờ trả tiền trước. Đừng trả hết.
3.Chỉ tạm ứng hai trăm. Hai trăm còn lại đưa nốt lúc nhận hàng. Hai suất cơm hộp. Loại cơm hộp văn phòng, đựng trong cái hộp vuông chia nhiều ngăn nhỏ đựng thức ăn. Mỗi suất mười nghìn đồng. Bốn trăm nghìn mua được bốn chục suất cơm như thế này. Nó bắt chẹt. Tức là nó cũng lờ mờ đoán biết được tình cảnh của mình. Nhưng mà thằng nhóc cứ im như mọi thứ máy mất điện. Đành phải tin vào nó mà thôi.
Thằng nhóc đi mua cơm hộp về. Hoặc là nó gọi mang cơm đến. Trong trường hợp nó gọi điện thoại di động thì hộp cơm đội giá lên, không còn là mười nghìn nữa. Nó lấy dây buộc chữ thập quanh hộp cơm. Lôi từ trong nhà ra một cái cần câu quăng. Cần câu sành điệu của mấy tay trưởng giả đời mới. Tiền mua cần câu không biết phải câu mấy tạ cá mới gỡ lại được. Lưỡi câu thì to như cái đinh năm phân, chắc phải là loại lưỡi câu cá mập. Thằng nhóc móc lưỡi câu vào nút dây chữ thập. Cái hộp cơm lủng lẳng đầu lưỡi. Nó đứng bên ban công nghiêng người lấy đà rồi văng câu sang. Lăng một cái. Hộp cơm đã bay sang ban công bên này. Anh gỡ hộp cơm ra. Nó lại móc lại lăng một cái nữa. Hộp cơm thứ hai sang nốt.
Anh định mang cơm đi vào thì nó vẫy tay ra hiệu đứng chờ. Nó ném sang hai chai nước khoáng cho anh bắt. Hai chai nước khuyến mại. Đúng kiểu kinh doanh, tiền trao cháo múc sòng phẳng vẫn có khuyến mại.
Cơm hộp mà như cao lương mỹ vị. Như nem công chả phượng. Cơm còn nóng thức ăn còn nóng. Bữa cơm đầu tiên sau hai ngày rưỡi ăn bánh mì và mút mát mấy cái xương đến mức xương bóng nhẫy. Có cơm có rau có cá, ngửi lại mùi một đời sống ẩm thực bình thường. Không còn bất thường như mấy ngày ăn nhịn để dành không cơm. Bữa chiều không cơm hộp nữa. Thực đơn khác. Theo yêu cầu của thực khách. Lăng một cái. Một hộp cơm trắng. Lăng một cái. Một con gà quay. Lăng một cái. Một túi rau sống. Nước chấm rau trong cái túi ni lông nhỏ. Tất cả đều móc vào lưỡi mà văng từ ban công này sang ban công kia. Lăng mấy cái. Thực phẩm đủ cho mấy bữa ăn. Thực đơn theo yêu cầu thực khách thì người cung ứng cũng có yêu cầu. "Cháu cần mua một môbai chụp ảnh. Năm triệu. Sẽ có đủ thực phẩm cho chú ăn năm ngày nữa".
– Sao biết chú cần ăn năm ngày nữa?
"Cháu tạm tính vậy. Đồng ý chi năm triệu không chú?"
– Chú cần biết là tiền ấy không dùng mua ma túy hay hùn vốn giải thưởng đua xe.
"Cháu sẽ trình chú cái môbai mới. Hôm qua đứng chơi Bờ Hồ, thấy cụ rùa chĩa đầu lên mà không chụp được. Bỉ mặt trước bạn bè quá"
Ném tệp tiền sang. Ngay buổi tối nó huýt sáo gọi anh ra ban công. Và em đã biết nói tiếng yêu đầu tiên. Anh lén ngó đầu ra. Sợ giờ này bố mẹ nó có nhà. Nó chìa cho anh xem cái điện thoại chụp ảnh. Ôkê rồi. Duyệt. Thình lình nó bấm máy. Chụp. Anh đưa tay lên che mặt nhưng không kịp. Thụt vào thì hơi tiếc là mình đã che mặt. Cứ chìa mặt ra đàng hoàng xem nào, ra cái điều ta không có gì phải giấu. Nghĩ lại thì cũng chẳng ân hận gì nữa. Nó bắt chẹt tống tiền mình chứng tỏ nó biết mình phải chui nhủi trong này. Lý do cụ thể nó không biết. Nhưng biết mình cần kín tiếng. Đôi bên gần như đang chơi bài ngửa. Bốn ngày trôi qua như vậy. Người cung ứng thực phẩm cũng chỉ văng thức ăn sang mỗi ngày một lần. Có bữa lòng lợn mắm tôm. Bao tử cá ba sa xào dưa chua. Thịt đông. Rau bí rau lang rau muống. Bốn ngày cũng được đổi món. Ăn mà tự hỏi không biết sau thời hạn năm ngày thực phẩm, thằng nhóc có đòi lên đời điện thoại di động? Tiền mặt vẫn còn. Giá lúc ấy hai người mang theo không đủ tiền thì họ sẽ phải gán cái gì? Nhẫn vàng dây chuyền vàng? Điện thoại di động đã hết pin của mình? Gì gì nữa trong ví trong túi xách?
4.Bốn ngày được cung cấp thực phẩm, hai người không phải chỉ ăn trong cam chịu. Không ăn thụ động như gia súc nuôi trong nhà, ăn và yên tâm về cái đời được vỗ béo. Đã nghĩ ra những giải pháp khác. Đã đưa tiền mua lấy những bữa ăn giá cao thì cũng có thể đưa tiền để mua những thứ khác. Chìa khóa. Thằng nhóc phải lo bằng được một cái chìa khóa mở cho họ ra. Nó muốn làm cách nào mặc kệ. Lấy trộm chìa khóa của bà mẹ họa sĩ.
Bí mật gọi thợ khóa vào đánh chìa. Dùng dây thép dùng móc mở khóa. Cách nào cũng được. Miễn là có thể phá vây. "OK. Năm triệu chú ơi"
– Chú sẽ không hỏi cháu lên đời điện thoại hay làm gì. "Đàn ông thời nay tốn lắm chú ơi"
Đàn ông. Mười lăm tuổi. Ngôn ngữ khệnh khạng ngang hàng. Sau mỗi lần văng thức ăn sang, tóc trên đầu lại nhuộm thêm mấy sợi khác màu. Mấy sợi vàng. Sau thêm mấy sợi bạch kim. Thêm mấy sợi đỏ đồng. Thêm mấy sợi xanh lá mạ. Đến cuộc hợp đồng chìa khóa thì đầu đã như lông vẹt.
Buổi tối cuối cùng chị kể chuyện về cuộc hội thảo quốc tế. Ông Giáo Sư Một khuềnh khoàng bốc bải. Ăn xong răng ông giắt đầy lá hành nhánh tỏi cười nói bô bô. Người Việt ê mặt lảng đi hết để lại ông một mình đối đáp với quan khách nước ngoài. Đấy là câu chuyện của tối cuối cùng. Tất nhiên bây giờ độc giả biết rằng đấy là buổi tối cuối cùng. Còn hai nhân vật chính khi ấy thì không hề biết.
Có tiếng lạch cạch khe khẽ ở cửa ra vào. Đột ngột. Hai người tưởng lại là bà già ghé vào xem thằng con họa sĩ ra sao. Định nhào vào phòng tắm để trốn. Lạch cạch khẽ hơn. Bà già thì không cần vừa mở khóa vừa nghe ngóng như vậy. Rồi có tiếng huýt sáo ngoài hành lang. Và em đã biết nói tiếng yêu đầu tiên.
Thở phào. Thằng nhóc sành điệu nhẹ nhàng đẩy cửa lọt vào phòng. Nhẹ nhàng chốt cửa lại ngay. Đầu tóc lòe loẹt con vẹt. Nó tiến lại gần đưa tay lên môi ra hiệu đừng nói gì. Nhưng chính nó lại nói.
– Chú cho cháu xin nốt ba triệu. Chú mới đặt cọc hai triệu.
– Thì ra mày cũng biết nói đấy chứ.
– Nhưng chuyện này thì từ nay cháu mãi mãi câm chú ơi
Anh đưa nó ba triệu.
Thằng nhóc nhận tiền xong, rút trong túi ra cái điện thoại chụp ảnh. Nó bấm lên cho anh xem cái ảnh nó chụp anh đứng bên ban công. Có cả hình chị lấp ló ở sau lưng. Lấp ló nhưng vẫn rõ mặt.
– Cháu bán lại cho chú cái điện thoại này. Năm triệu. Anh hơi sững lại một giây suy tính.
– Nhanh lên chú. Người ta biết mò đến bây giờ thì sao.
Thằng nhóc đã tính toán để đứng cách anh một khoảng cách có thể tránh được cú đánh bất ngờ. Không còn tiền đồng. Anh đưa cho nó ba trăm đô.
– Cũng được. Chú đặt tiền lên mặt bàn kia và ra cửa trước đi.
Anh làm theo. Nó tung cái điện thoại di động cho anh bắt. Anh và chị đi ra cửa. Mở hé cửa. Nghiêng ngó nhìn ra hành lang một lát rồi mới đi ra.
Cánh cửa khép lại hơi két một tiếng. Bên ngoài cánh cửa này là tự do. Phải đoạt lấy nó bằng tiền. Bằng bảy đêm tám ngày cầu khấn. Người bước qua cổng nhà tù ra ngoài phút đầu tiên cảm nhận thế nào? Khoảng cách bên ngoài cánh cửa đến điểm an toàn gần nhất sao mà xa thế. Phải đi nhanh nhanh để không bị quản giáo vừa mới nhận được lệnh đuổi theo bắt lại. Nhanh nữa. Nhanh nữa. Cái hành lang đi đến cửa thang máy sao mà xa thế. Hai người dã đến bên thang máy. Nhấn nút xuống. Hai tấm kim loại sáng bạc vẫn khép cửa lạnh lùng. Biển số đỏ trên đầu báo hiệu thang máy đang lên. Tầng hai. Nhanh nào. Tầng ba. Nhanh lên. Sao dừng lâu quá.
Thình lình đằng sau có tiếng khóa tách một cái. Tiếng một bà già rít lên.
– Tao bắt được quả tang nhé. Đêm hôm mày phá khóa vào nhà người ta à?
– Bà ơi, mở cho cháu ra đi. Cháu nghe có tiếng người cạy cửa vào đây, cháu sang rình xem thế nào.
Tiếng thằng nhóc vọng qua khe cửa. Nó đã bị bà già khóa nhốt từ bên ngoài.
– Còn chối phỏng? Mày cứ ở trong ấy mà rình. Tao đi gọi công an.
Thang máy vừa lên đến tầng sáu. Nhưng hai người không thể chờ cửa mở được nữa. Anh kéo tay chị chạy nhào xuống cầu thang bộ. Thoáng thấy cửa thang máy mở ra sáng lòe ở đằng sau.