← Quay lại trang sách

CÔ NÀNG ÕNG ẸO RỞM (hay NHỮNG NGƯỜI KHÓ CHỊU)

Ông Frexcô khuyên cô cháu gái đừng soi mình trong gương, nếu cô không thích, như cô nói, nhìn nhìn thấy những người khó chịu

(Êmili kể chuyện)

Thưa các bạn, vì đầu óc tôi vừa nghĩ vơ nghĩ vẩn nên tôi xin các bạn đừng giận nếu câu chuyện của tôi quá ngắn ngủi. Giá có thể, tôi còn muốn xin các bạn miễn lượt cho tôi nữa kia, nhưng vì phải tuyệt đối tuân theo lệnh của Hoàng Hậu nên kể hầu các bạn, được thế nào hay thế ấy, điều lầm lẫn ngốc nghếch của một cô gái trẻ. Câu nói dí dỏm và rất đúng chỗ mà chú cô bảo cô, lẽ ra cô có thể áp dụng bổ ích cho mình, nếu cô ta có đủ từ thông mình để hiểu được ý nghĩ của ông Frexcô đi Xêlaticô có một cô cháu gái mà, vì kỳ quặc người ta đặt tên cho là Xietca. Cô ta xinh xắn, người cân đối, và có vẻ khá cao quý, tuy thế vẫn không thuộc vào hạng đàn bà đẹp mà gặp lại người ta bao giờ cũng thấy một niềm vui thú mới mẻ, trái lại, sự kiêu ngạo và tự phụ của cô khiến không ai chịu đựng nổi. Cô làm ra về miệt thị đàn ông. khinh bỉ đàn bà, chẳng thấy ở người khác có gì đáng yêu hết thảy, mà không biết rằng chính cô lại có nhiều tính xấu hơn bất cứ ai. Tính cô hỗn xược, khó chịu, thất thường, chẳng bao giờ làm gì vừa lòng cô hết. Với óc đố kỵ đến cao độ, và nhiều tính xấu khác, cô không khỏi nghĩ mình quý hóa ngang hoặc hơn một công chúa hoàng tộc nước Pháp. Khi cô ra đường, cái gì cũng khiến cô sợ hôi thối, và hầu như lúc nào cô cũng đề khăn tay bưng mũi, tóm lại một câu, cô thực đúng cung cách là một bà đài các rởm.

Một hôm, chỉ trong khoảng một khắc đồng hồ đi ra phố lại về ngay, cô thốt ra hàng nghìn tiếng kêu rên khinh miệt, kèm theo đủ kiểu nhăn nhó giả tạo rồi cô đến ngồi bên cạnh chú cô. Chú hỏi cô:

- Xietca, tại sao hôm nay là ngày hội mà cháu bỏ về sớm thế?

- Cháu chả thấy cái gì thích thú cả, chú ạ, - cô õng ẹo trả lời - Cháu chả bao giờ tưởng được rằng ở đô thị này lại có nhiều đàn ông, không ra hồn người và nhiều đàn bà mặt khó đăm đăm đến như hôm nay cháu gặp. Cái gì bày ra trước mắt, cháu cũng thấy là xấu xa và tởm lợm, mà ngó những cái khó chịu thì không ai trên đời này chán cho bằng, cho nên cháu bỏ về để khỏi phải nhìn thấy chúng.

Frêxcô không chịu đựng nổi những bộ điệu của cô cháu, nghiêm trang bảo cô:

- Nếu những người khó chịu khiến cháu bực dọc đến thế thì cách tránh cho cháu nỗi buồn buồn ấy, cháu ạ, là đừng bao giờ tự soi mình vào gương hết.

Cô nàng dốt nát và ngu xuẩn cũng ngang với tính tư phụ nhưng vẫn cứ tưởng mình khôn ngoan tài giỏi ngang với Xalômông[29] không hiểu được ông chú muốn nói gì nên trả lời ông rằng, cô vẫn muốn soi mình vào gương như mọi người khác. Vì thế nên suốt đời cô cứ là ngu xuẩn và rởm đời.