← Quay lại trang sách

Chương 3 Bald, Iraq

Khi lần đầu tiên Phan nghe đến cái tên SUN, chàng đã bắt đầu cho công tác tại căn cứ của CIA tại Bald, Iraq trong vòng 1 năm. Thoạt tiên ông Hoàng chỉ muốn giữ Phan tại trung ương, nhưng chàng đã yêu cầu được đến nhiệm sở tại Iraq. Phan cố thuyết phục ông Hoàng vì chàng vừa nói được tiếng bản xứ lại thông hiểu văn hóa Iraq. Nhưng thực sự vì Phan đã truy lùng con người tên Sun hàng 10 năm nay hay hơn nữa từ khi chàng còn là một sinh viên tại đại học Columbia và bắt đầu chú ý đến nhóm Hồi giáo cực đoan.

“Ở Iraq rất loạn!” ông Hoàng nói như thế.

“Thì đã sao?” Phan đáp “Vậy lại càng hay”

Phan không thích thú và quan tâm gì đến chính sách của chính phủ. Để việc đó cho Bộ Ngoại Giao hay những anh bình luận gia thảo luận trong các chương trình trên đài truyền hình. Chàng là người duy nhất ở Mỹ không muốn nói đến thảm họa tại Iraq. Phan muốn có mặt ở đó. Làm việc cho ông Hoàng, Phan đã giúp và huấn luyện cho các nhân viên trẻ tuổi làm thế nào để sống sót. Còn Iraq và nhóm Hồi giáo cực đoan đã trở thành một ám ảnh đối với Phan. Ông xếp chàng thấy rõ điều đó và ông đã cử Phan đến Iraq để biết đâu với Phan, mọi sự sẽ khác đi.

“Việc của anh là nuôi guồng máy tại đó” ông Hoàng đã nói với Phan khi ký công vụ lệnh. Phan đã không hiểu ý ông Hoàng muốn nói gì cho đến khi chàng tới căn cứ không quân Balad, cách Baghdad 50 dặm về phía bắc. Phần lớn những nhân viên làm việc tại căn cứ suốt ngày theo dõi những màn hình. Vị chỉ huy căn cứ đã đưa Phan vào phòng chính điều khiển mọi sự. Một màn hình vĩ đại trong phòng đập vào mắt Phan. Bên dưới màn hình có 3 bảng tên: “Chili”, “Speck”, “Nitrate”. Nghe cứ như tên thú vật hay tên những nhân vật trong các chương trình phim hoạt họa cho trẻ con. Nhưng đây chính là những mật hiệu cho 3 chiếc máy bay không người lái ngoài Balad. Trên một màn hình nhỏ hơn cho thấy hình ảnh của 3 chiếc máy bay không người lái tại Afghanistan. Tên của những chiếc máy bay này là: “Pacman”, “Skybird”, “Roulette”. Những hình ảnh rất bắt mắt mặc dù người nhìn không biết là mình đang nhìn gì. Phan quay sang nhìn màn hình ở Iraq và thấy một chiếc xe đậm màu đang chạy trên đường bỗng lạng sang cạnh đường và đi về phía sa mạc. Trên cao, chiếc máy bay không người lái yên lặng và gần như vô hình vì quá nhỏ theo sau chiếc xe. Phan hỏi họ đang nhìn thấy gì?

“Phía tây Iraq, gần biên giới Syria” vị chỉ huy căn cứ đáp “Chúng tôi nghi là chiếc xe này đi đón một nhân vật quan trọng”.

Mọi người cùng theo dõi chiếc xe trên màn hình cả 10 phút rồi bỗng dưng màn hình tắt phụp, tối om! Viên chỉ huy nói với nhân viên phụ trách rồi quay sang nói với Phan:

“Lỗ trống”

Có nghĩa là nhân vật quan trọng nào đó không có mặt trong chiếc xe. Lúc đó Phan mới hiểu vấn đề!

Viên chỉ huy để Phan ngồi đó ngay chính giữa phòng và ra ngoài liên lạc với trung ương. Trong phòng chỉ có tiếng động rì rì của máy móc, những nhân viên phụ trách dán mắt vào màn hình máy điện toán riêng để theo dõi, tường trình... Người nhân viên ngồi gần chỗ Phan nhất đang theo dõi những đối đáp từ những nhóm liên lạc qua lại online. Anh ta đang thu thập những tin tức tình báo qua ngả này trên khắp thế giới. Đây là một công việc trong tình báo buồn thảm nhất, ngày này qua ngày khác cho đến khi có một biến động gì xảy ra. Có tiếng kêu khác lạ từ màn hình bên Afghanistan làm mọi người đều bỏ dở công việc và nhìn lên.

“Pacman!”

Chiếc máy bay không người lái mang tên Pacman chiều hôm đó đang lẩn quẩn bay trên vùng Waziristan về phía tây bắc của Pakistan để truy lùng một trong những nhân vật sừng sỏ của Al Qaeda. Chiếc máy bay Pacman hầu như không di chuyển trên đỉnh một hang đá trên dãy núi cao, chờ đợi cho con mồi xuất hiện.

Một nhân viên trong phòng lên tiếng:

“Tôi nghĩ có gì đang di chuyển trong hang!”

Tất cả mọi người trong phòng không lên tiếng.

Những người điều khiển máy bay không người lái Pacman đang theo dõi tại trung ương (ở thủ đô Hoa Kỳ). Họ sẵn sàng nhả đạn nếu họ nhìn thấy một người đàn ông cao gầy trong hang. Phan có thể nhìn thấy những chuyển động của bóng hình và rồi ra khỏi hang. Phan nghĩ: đây rồi!

Nhưng cái bóng ra khỏi hang ấy không phải là một con người mà là một con bò rừng! Có những tiếng kêu tiếc nuối thất vọng trong phòng! Pacman đã một lần làm cho họ thất vọng, và đây là lần thứ nhì! Rồi thì Pacman lại lượn sang nơi khác nơi có những con sông.

Đây là một sản phẩm tinh vi của nền tình báo Hoa Kỳ vì họ có thể điều khiển con chim sắt trên bất cứ vùng nào nguy hiểm đến đâu. Điều khôi hài phần lớn là con chim sắt không biết tìm gì bên dưới! Một con chim với đôi mắt tuyệt hảo nhưng không có trí óc!

“Nuôi guồng máy, cho cỗ máy ăn” Bây giờ thì Phan hiểu ý ông Hoàng khi giao cho chàng nhiệm vụ tại đây: Mang lại những tin tức tình báo có thật để những người mang nhiệm vụ điều khiển những chiếc máy bay không người lái sẽ biết phương hướng mà gửi những con chim sắt này đi. Với những tin tức xác thực, họ sẽ biết chiếc xe bus nào chở những phần tử cực đoan từ phi trường Damascus đến nhà an toàn ở vùng ngoại ô Baghdad. Hoặc biết chính xác những chiếc xe tồi tàn nào đang chở những đội ngũ quá khích.. Nếu Phan có được những tin tức đó thì những con chim sắt này sẽ biết mục tiêu của nó và theo dõi từng bước. “Nuôi cỗ máy, cho máy ăn” là như thế!

“Anh là người lý tưởng nhất để làm việc này” ông Hoàng đã nói như vậy. Ông ta nói rất đúng! Phan nói tiếng Ả Rập thành thạo, tóc thì đen và những nét trên gương mặt chàng dễ làm người ta tưởng nhầm chàng là người Ả Rập nếu Phan mặc y phục nơi đây. Ngoài ra Phan thích mạo hiểm, nếu không muốn nói là chàng thích những công việc nguy hiểm.

*

Phan đã trải qua một tuần lễ với viên chỉ huy tại Baghdad. Ông ta là người Ái Nhĩ Lan nhưng nếu ông ta nhuộm mái tóc đỏ và bộ râu sang màu đen, có thể nhầm đây là một vị giáo sĩ thuộc phái Sunni. Ông ta đã đưa Phan đi xem một vòng khu vực được ẩn kín trong vùng gọi là Vùng Xanh: nơi đây họ sơn lại xe qua đêm, thay bảng số xe.. và là cửa ngõ để cơ quan đưa nhân viên tình báo ra khỏi vùng vào đời sống thật. Hàng tá xe hơi bị hư hại đậu phía bên kia trong Vùng Đỏ. Chàng đến cả những nhà an toàn tại Iraq nơi mà Phan sẽ hoạt động. Họ uống và nói đùa để xua đuổi nỗi sợ hãi.

Ông ta nói vào ngày cuối trước khi Phan đi lên vùng phía bắc:

“Đừng để bị bắt! Đây là quy luật chính ở đây. Nếu anh bị bắt, họ sẽ giết anh, nhưng trước khi giết anh họ còn hành hạ để anh phải khai. Nên, đừng để bị bắt! Chỉ có vậy thôi. Nếu anh thấy một con đường bị chặn lại và anh nghĩ là họ sẽ bắt anh ngừng lại thì phải bắn luôn, bắn cho đến khi nào anh thoát được. Nếu không là anh chết!”

“Tiếng Ả Rập của tôi khá lắm” Phan nói.

Ông ta lắc đầu:

“Tôi lập lại lần nữa: đừng để bị bắt! Anh không thể nào nói để thoát chết được đâu với những người đó. Bắn trước. Điều đó làm họ nể anh hơn. Đừng làm ra vẻ thông minh. Nếu anh bắn hạ được họ thì chuyện anh nói giỏi tiếng Ả Rập hay không giỏi không thành vấn đề nữa”.

*

Phan ở Iraq gần 3 tháng. Hầu như ngày nào chàng cũng lo sợ và lần này cũng thế. Trong khi Phan đang tắm thì căn cứ bị ném bom vào sáng sớm. Chàng đã phải quấn vội chiếc khăn, thay quần và chui ẩn nấp dưới một vật chắn bằng xi măng. Không lâu thì ngừng và chỉ thiệt hại bên vòng ngoài.

Sáng đó chàng ra bên ngoài căn cứ. Phan ở bên ngoài 1 tuần rồi lại trở về căn cứ 1 tuần. Ông Hoàng không thích như vậy vì theo ông những lúc di chuyển tới lui trong ngoài là lúc nguy hiểm nhất. Viên chỉ huy vùng ngại là Phan sẽ mất mạng nơi đây trong một trận chiến không đáng để phải hy sinh. Nhưng Phan cho rằng sự cẩn thận đề phòng lui tới ở đây là vô ích. Khi đi thì phải đi, khi về thì phải về, không thể nửa chừng được.

Phan mặc quần áo theo như người bản xứ. Chàng đã để râu đủ dài như đòi hỏi tại Iraq. Với bộ trang phục này trông chàng không hẳn là một người Iraq nhưng giống như một người Ai Cập. Và đó cũng là chân tướng giả của Phan. Đầu tiên chàng học tiếng Ả Rập tại Cairo, Ai Cập trong một khóa học được chọn ở bất cứ quốc gia nào khi còn đang theo học tại đại học Columbia. Diệu, vợ Phan, nếu thấy chồng mình trong trang phục này sẽ bắt Phan đi thay ngay. Diệu thích mọi thứ ở Phan, trừ cái nghề điệp viên!

Phan rời căn cứ cùng với những người Ả Rập khác làm việc trong đây khi xuất làm đêm chấm dứt nhường chỗ cho xuất làm ban ngày vào. Chàng biết là họ không nói chuyện với mình. Những người Iraq làm việc tại những căn cứ của người Mỹ ở đây không nói chuyện với ai. Họ liều mạng để kiếm thêm tiền mang về nhà. Nếu bọn phiến quân tìm thấy họ, chắc chắn là họ sẽ chết. Cho nên vừa ra khỏi căn cứ lại họ tứ tán thật nhanh. Phan cũng thế.

Một chiếc xe đợi sẵn bên ngoài. Đây là một xe Mercedes cũ rích từ thập niên 70, bên ngoài trầy trụa xấu xí. Người tài xế là một trong những nhân viên của Phan, một thanh niên trẻ tên Ba đã từng sống trong cộng đồng người Iraq tại Dearborn, Michigan và đã ngây thơ đến độ được CIA chiêu dụ trở về Iraq để làm việc dĩ nhiên cho CIA. Gia đình anh ta từ vùng này nên họ hàng Ba bảo vệ anh ta và cũng tin rằng Ba trở về nước để làm ăn trong thương vụ nhập cảng. Rồi một ngày nào đó Ba sẽ bỏ mạng nơi đây, Phan biết chắc như vậy. Nhưng chàng không thể làm gì khác hơn được.

Phan lên tiếng chào anh bạn Ba bằng thổ ngữ Iraq rồi chui vào xe ngồi cạnh người tài xế sau khi đã quay kính xe lên. Ba mặc áo ngoài bằng da loại rẻ tiền, đầu thì bôi dầu láng bóng.

Ba hỏi Phan:

“Ông khỏe không?” rồi nói một tràng tiếng Mỹ bằng ngôn ngữ.. vỉa hè, hay nói khác đi là tiếng lóng. Có lẽ Ba thích như vậy mặc dù Phan đã nhắc nhở anh ta nhiều lần là nói kiểu này rất nguy hiểm vì sẽ nhắc nhở Ba đến một quê hương thứ hai ở Michigan, Hoa Kỳ.

“Tôi OK” Phan nói. “Ra khỏi doanh trại thật dễ chịu quá! Tôi sẵn sàng để đối phó với mấy thằng khùng bên ngoài!”

“Hôm nay tôi có 1 thằng điên cho xếp đây. Ông không bao giờ có thể ngờ nổi! “ Ba nói với một vẻ hào hứng hơn thường lệ.

“Nói nghe coi!”

“Một thằng Al Qaeda từ vùng Tikrit. Tôi biết nó từ khi còn nhỏ, trước khi tôi rời khỏi đây. Tên nó là Na. Nó muốn sang Mỹ nhưng không có giấy tờ. Cũng giống như mọi đứa con trai tại Tikrit, nó gia nhập Al Qaeda. Bây giờ thì nó sợ lắm rồi, nó nói như vậy”

Đây là điều mà Phan chờ đợi từ 3 tháng nay, nếu đúng là sự thật.

“Làm sao chú mày tìm được nó?”

“Nó kiếm tôi. Nó sợ sẽ bị giết. Lẽ ra nó phải vào ban thánh chiến, nhưng nó sợ. Nó biết nhiều lắm. Nó muốn mình giúp nó.. ông hiểu không? Nó muốn ra khỏi đây”

Phan lắc đầu:

“Ê, chú mày không có nói là làm việc cho ai chứ?”

“Đời nào, tôi đâu có ngu. Nó đến tôi vì tôi đã từng ở Mỹ, chỉ có vậy thôi. Tôi nói là để tôi xem có giúp gì được nó hay không. Nó đang ở nhà bác tôi, ở giữa đây và Tikrit. Tôi nói với nó là sẽ gặp nó hôm nay”

Phan gật gù nhìn Ba:

“Ta rất hãnh diện vì chú mày!”

*

Ba lái xe lên xa lộ 1, đây là con đường chính đi lên phía bắc dọc theo Tigris về Tikrit. Những chiếc xe vận tải chở những người lính Mỹ và quân nhu chạy ngang qua. Ba cho xe chạy chậm và nép sang bên đường nhường cho đoàn xe. Ba mở nhạc trong xe. Đây là một đài radio hỗn hợp nhạc Mỹ và Ả Rập mang lại nhiều thành công về phương diện tuyên truyền cho Hoa Kỳ.

Phan nói với Ba:

“Anh phải cẩn thận lắm mới được. Nếu thằng đó mang lại cho mình nhiều tin tức như anh nói thì chúng sẽ giết nó ngay khi nghi ngờ nó phản bội. Chú mày phải hết sức cẩn thận đó”

“Dĩ nhiên rồi xếp! Tôi rất tỉnh”

“Không, tôi không thấy như vậy! Chú mày sẽ làm cho tất cả đều chết, cả ta lẫn chú mày và thằng Na. Mình phải di chuyển luôn luôn không ở một chỗ, bắt đầu từ tối nay. Chú mày cũng vậy, không ở cùng một chỗ nào 2 lần trong một tuần. Mình cũng không muốn thằng Na bị giết. Không phải lúc nào mình cũng có manh mối như thế, phải cẩn thận và kín đáo lắm mới được, hiểu không?”

“Dạ, nghe”.

*

Nhà người bác của Ba nằm trên một con đường đất đỏ gần vùng Ad-Dawr, cách Tikrit vài dặm. Trước đây là nông trại, nay chỉ còn những hệ thống tưới nước và những cánh đồng đầy cỏ dại. Phan bảo Ba đậu xe đàng sau căn nhà chính để nếu có ai ngoài đường sẽ không nhìn thấy xe. Một căn nhà nhỏ cách nhà lớn không xa. Ba nói nhà nhỏ để không. Phan bảo Ba đưa Na đến căn nhà nhỏ và đừng cho bác của Ba hay ai khác biết sự có mặt của Phan. Ba giơ ngón tay lên nhưng Phan có thể nhìn thấy ngay là thằng nhóc sợ!

Phan đi vào trong căn nhà nhỏ. Một mùi hôi khó tả! Không hiểu là mùi phân người hay chất thải của thú vật. Ở đây người dân có thể giải quyết chuyện vệ sinh bất kể nơi đâu, nếu thuận tiện. Chàng mở cửa sổ cho thoáng hơi, tìm vài chiếc ghế và đặt ở vị trí nào mà bên ngoài không nhìn thấy. Phan ngồi xuống ghế và chờ đợi.

Mười phút sau Ba đến cùng với Na. Anh chàng Na lùn, râu ria che gần hết miệng. Hai người nói với nhau bằng thổ ngữ Iraq với nhiều tiếng lóng nên Phan không hiểu. Nhưng chàng có thể đoán là Na rất căng thẳng và sợ hãi. Giọng của y run run cho dù nói với Ba, mắt y đảo ngang đảo dọc như tìm tòi những nguy hiểm đang rình rập. Khi Na vào trong căn nhà nhỏ, y nhìn Phan.

Ba chỉ Phan rồi nói:

“Đây là ông bạn người Ai Cập của tôi. Có thể ông ấy giúp anh được”

Cả hai bên trao đổi những nghi thức thông thường đầy vẻ tôn giáo nào là Thượng Đế ở cùng anh, Thượng Đế ban sức khỏe cho anh..v.v.. Ba mang một chai nước từ trong nhà Bác của anh ta rồi đổ vào 3 chiếc ly không lấy gì là sạch sẽ. Trong thế giới ở đây, vội vã là hỏng chuyện, cứ từ từ rồi hãy bắt đầu.

“Tôi có thể giúp bạn” Phan nói bằng tiếng Ả Rập pha giọng Ai Cập.

“Tạ ơn Thượng Đế!” Na nói.

“Nhưng tại sao bạn cần giúp đỡ? Bạn sợ điều gì?”

“Tôi biết nhiều thứ quá! Tôi biết nhiều bí mật. Tôi đã từng đi đây đó với những nhân vật lãnh đạo. Họ tin tôi. Họ sắp sửa gửi tôi đi ra ngoài Iraq. Họ sửa soạn cho tôi. Nhưng vài ngày trước họ lại nói lại là họ cần tôi vào hoạt động cho nhóm thánh chiến sẵn sàng tử vì đạo ở Baghdad. Tôi nghĩ là họ không tin tôi nữa. Tôi không hiểu tại sao. Những lời đồn đãi chăng? Có thể. Có thể họ biết là tôi quen anh Ba đây. Đó là lý do tại sao tôi chạy trốn. Họ có quá nhiều người sẵn sàng tử vì đạo. Tôi không muốn chết. Tôi muốn được sang Hoa Kỳ”.

“Tôi có thể giúp bạn” Phan lập lại. “Tôi quen biết người có thể đưa bạn vào Hoa Kỳ. Tiền, thẻ thông hành, và thẻ xanh. Mọi sự. Nhưng bạn biết người Mỹ mà. Bạn phải cho họ cái gì thì họ mới giúp bạn. Vậy thì bạn có thể cho họ cái gì? Bạn nói với tôi thì tôi mới biết là có thể giúp bạn hay không”

Na lắc đầu:

“Nguy hiểm lắm, tôi chỉ nói với người Mỹ. Tôi không tin người Ả Rập. Họ sẽ phản bội tôi”

Phan suy nghĩ. Mọi điều Na nói nãy giờ nghe hợp lý. Và lẽ dĩ nhiên Na cũng có lý khi không tin người Ả Rập nói chung. Nếu bây giờ Phan thố lộ mình là người Mỹ thì đây đúng là một sự vi phạm trầm trọng, nhưng chàng không nghĩ ra cách nào khác. Chàng chồm người tới phía trước, kéo khăn choàng đầu xuống để Na có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt Phan.

“Tôi là người Mỹ” Phan nói bằng tiếng Anh “Tôi làm việc cho cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ” Chàng lại lập lại bằng tiếng Ả Rập “Tôi có thể giúp bạn sang Mỹ, nhưng bạn phải cho tôi biết những gì bạn biết rồi mình sẽ làm chương trình đưa bạn ra khỏi đây sang Mỹ”

Na nhìn mặt Phan như tìm kiếm một xác định nào đó về thân phận người đàn ông này. Rồi Na đột ngột làm một cử chỉ mà Phan không ngờ đến. Na quỳ xuống đất, cầm tay Phan lên và hôn. Mắt Na ràn rụa nước mắt. Đây có lẽ là sự biểu lộ sợï hãi, sọ hãi cùng cực rằng người của Al Qaeda sẽ giết y.

Phan nói nhỏ nhẹ:

“Nói cho tôi nghe những điều bạn biết rồi tôi sẽ giúp bạn. Nói cho tôi nghe những điều lớn lao để xếp của tôi tại Hoa Thịnh Đốn, hay nói rõ hơn là tổng thống Mỹ, sẽ hoan hỉ khi nghe”

Na nhắm mắt lại. Y biết đây là lá bài duy nhất mà y phải dùng. Phan đặt tay lên trán Na như thể đang chữa lành cho y. Chàng chả làm như thế với ai bao giờ, nhưng lúc này đây, hành động này rất hợp.

“Họ muốn tôi rời Iraq” Na nói.

“Đúng rồi, nãy bạn đã nói điều đó. Tại sao họ muốn bạn rời khỏi Iraq?”

“Bởi vì những thứ tôi đã được huấn luyện. Tôi biết cách làm bom, tôi biết hoạt động như thế nào. Tôi đã được huấn luyện rất kỹ. Họ nói họ cần những người như tôi cho những điệp vụ tại Âu châu. Xe bom. Đó là chương trình của họ, xe bom tại Âu châu, giống như tại Baghdad. Nhưng họ không có đủ người. Họ cần tôi” Na ngừng lại như sợ phải nói thêm.

“Ai cần bạn?” Phan hỏi và nhìn thẳng vào mắt của Na rồi lập lại câu hỏi “Ai cần bạn, Na? Nói đi không tôi sẽ rời khỏi nơi đây ngay”

“Người điều khiển mạng lưới Al Qaeda mới. Đó là người tổ chức những vụ ném bom tại Âu châu. Người mà người Mỹ sợ nhất. Những người ở đây liên lạc với người ấy và họ muốn đưa tôi đến đó”

“Người đó là ai?”

Na yên lặng. Y ngồi đó, lắc đầu và sợ sệt quá đỗi.

Phan có cảm tưởng là mình sẽ mất con mồi này nếu không hành động ngay. Chàng đứng lên làm như muốn đi ra khỏi đây. Phan nói:

“Nói đi Na! Chúng tôi đi đây!”

Na nói một cái gì đó, nhỏ rí, Phan không nghe được.

“Nói lớn lên!” Phan nói với Na.

“Sun” Na thầm thì “Đó không phải là tên thật của ông ta. Người ta gọi ông ta như vậy. Ông ấy là người lập ra mọi chương trình hành động”

Chúa ơi! Đúng như vậy rồi! Phan nghĩ thầm và tự hỏi làm thế nào để giữ mạng sống của Na?