← Quay lại trang sách

Chương 9 Amman

Ánh Minh lấy chuyến bay đi Boston để dự đám ma người dì. Phan đưa nàng ra phi trường. Ánh Minh mặc váy xanh, áo trắng, cột tóc bằng dây nơ. Phan hỏi nàng:

“Sao em mặc đồ như nữ sinh thế?”

“Em không muốn làm mẹ em sợ. Mặc như vầy để mẹ tưởng ở Jordan rất an bình”

Nàng rất quý người dì mới qua đời. Bà ta là một luật sư, người đã ủng hộ hết mình khi nghe Ánh Minh nói về quyết định đi làm ở Jordan, trong khi mọi người đều cho đây là một ý tưởng điên rồ!

“Dì Yên còn điên hơn em”, Ánh Minh đã viết như thế trong email khi đang ở Boston. Trong vài ngày đầu, hôm nào nàng cũng viết cho Phan. Sau đó bặt tin. Ánh Minh quá bận rộn hay quá buồn trước cái chết của bà dì. Hay cũng có thể khi về với yên ấm của gia đình, nàng quên mất Phan.

Phan vùi đầu vào công việc. Chàng vẫn còn bàng hoàng về chuyến đi của ông Hoàng tới đây. Những điều ông Hoàng nói làm cho Phan thấy rõ hơn là trong công việc này, điều gì cũng có thể chấp nhận được miễn là làm sao được việc. Chàng tự hỏi những điều mình đang làm có thể nào tiến sâu vào mạng lưới của Sun với những thứ chàng đang có trong tay. Thực ra Phan mới chỉ có 1 dữ kiện: địa chỉ của căn nhà an toàn nơi mà tổ chức của Sun thu nhận Na, chàng trai trẻ không may đã bị giết trong vòng chưa đến 24 giờ đồng hồ sau khi gặp Phan.

Đó là một căn nhà ở vùng Jebel Al- Akhthar, phía nam của vòng ngoài Amman. Cơ quan đã đặt một hệ thống quan sát ngày đêm ở đó từ khi Phan cho thông tin tình báo. Họ thu những đường dây điện thoại của căn nhà để truy dò những liên lạc giữa gia đình đó và nhóm Al Qaeda. Nhưng cho đến hiện tại vẫn không có một dấu hiệu nào khả nghi.

Căn nhà xây cất giản dị, bình thường. Chủ nhân là một người bản xứ ngoài 60 tuổi tên là Non. Ông ta trước đây làm việc cho một hãng xây cất Ả rập tại Kuwait, nay đã về hưu. Hai người con trai của ông Non là kỹ sư, cũng làm việc cho cùng hãng xây cất đó. Ngay cả những người vợ và con cái của họ cũng sống cùng dưới mái nhà này. Cả gia đình đều theo Hồi giáo và ngoan đạo. Họ đến đền thờ vào những ngày Thứ Sáu, và mỗi sáng thức dậy hay buổi chiều đều cầu nguyện. Nhưng gia đình này không dính líu gì đến nhóm quá khích ở Jordan.

Người của Phan theo dõi và chờ đợi nhưng không tìm thấy một dấu vết gì chứng tỏ là họ có liên lạc với tổ chức của Sun hay mạng lưới của hắn. Có thể là Non quá cẩn thận. Sau một thời gian, cấp trên của Phan ra lệnh ngưng sự theo dõi tại căn nhà của Non. Quá tốn kém và không đem lại một kết quả cụ thể nào. Nhưng Phan không muốn ngưng. Chàng thấy gia đình Non quá gương mẫu, quá bình thường. Với Phan đây là một sự khả nghi.

Chàng quyết định không ở trong thế thụ động nữa mà phải ra tay trước. Chàng đã chờ đợi Sun giơ tay ra nhưng không nhẫn nại hơn được nữa. Chàng sẽ phải làm một cái gì khuấy động nhắm vào Non để xem phản ứng hắn ta ra sao. Người tiền nhiệm của Phan đã thu nhận một thanh niên trẻ người Palestine tên là M. Cậu ta đang ở Amman và như những người cùng trang lứa đều mong có được thông hành vào Mỹ. Tòa đại sứ đã thông báo ngầm cho cơ quan tình báo CIA về M. Anh đã nhắm vào M để hoạt động cho mình nhưng vì những xung khắc với Sanh nên Anh mất chức. Bây giờ Phan sẽ xử dụng đến lá bài M.

Phan gặp người thanh niên tên M tại một phòng trong khách sạn Quốc Tế. Thời thập niên 80 khi tòa đại sứ Mỹ nằm bên kia đường đối diện với khách sạn Quốc tế bây giờ thì nơi đây rất phồn thịnh, nhưng bây giờ không phải như thế nữa.

Phan ngồi đợi trong căn phòng rộng lớn trên lầu khi M gõ cửa phòng. Phan có thể nhìn thấy sự vui sướng và ngưỡng mộ trong ánh mắt M khi nó vào căn phòng ngủ sang trọng của khách sạn. Có lẽ chưa bao giờ M thấy một căn phòng nào đẹp như thế. Phan quan sát M. Khuôn mặt xương xương, chòm râu quen thuộc của những người Ả Rập, đội nón. Trông M thật hoàn hảo.

Phan cho M những chỉ dẫn như sau: M sẽ đến căn nhà của Non và xin được gặp một trong 2 người con trai của Non. Nếu người con của Non không có nhà, phải hỏi xem bao giờ người ấy về nhà. Nếu gặp người con thì chỉ nói 1 câu: “Tôi có tin của Sun”. Nếu họ hỏi tin gì thì bảo họ đến địa chỉ ở Zarqa ngày hôm sau lúc 7 giờ tối. Đó chỉ là mồi nhử. Nếu bất cứ ai trong căn nhà đó có dính líu tới Sun sẽ theo đến địa chỉ như đã hẹn.

M có vẻ không thoải mái lắm trước những chỉ dẫn đó. Phan trấn an M, cứ làm đúng như vậy rồi sẽ có thông hành sang Mỹ. Nếu làm sai sẽ bị nộp cho GID.

Căn nhà của Non được xây trên sườn đồi dốc, hai tầng. Những cột sắt hoen rỉ trên tầng thứ hai cho thấy chủ nhân định xây thêm tầng thứ ba nhưng vì một lý do nào đó hoặc không có tiền nên bỏ dở dang. Phan đã cho người sửa lại máy ảnh theo dõi bên kia đường đối diện với căn nhà của Non để chàng có thể quan sát M khi nó đến nhà Non.

Khi M gõ cửa nhà Non, một người đàn bà đi ra, kế đến là một người đàn ông lớn tuổi. Phan lắc đầu và nghĩ là M sẽ quay ra. Nhưng một thanh niên trẻ xuất hiện và mời M vào bên trong nhà.

M vào trong căn nhà đó cả tiếng đồng hồ. Phan không biết đấy là dấu hiệu tốt hay xấu? Trong một tiếng đồng hồ họ có thể tra hỏi M đến tan xác! Nhưng khi Phan hỏi lại M đêm đó thì nó cho biết chẳng có chuyện gì xảy ra. M có đưa tin nhắn như Phan chỉ bảo. Nhưng gã thanh niên trong nhà Non bảo chẳng biết Sun là ai. Làm sao có thể có một tin nhắn từ Sun, một người mà họ không biết là ai? Chắc đây là một sự nhầm lẫn. Phan hỏi vì sao lại lâu như thế nếu đây chỉ là một sự lầm lẫn? M cho biết họ mời nó ăn bánh, uống trà, rồi cà-phê như một biểu lộ của sự thân thiện. Họ còn hỏi thăm gia đình nó ở Jenin, rồi hỏi về bạn bè của nó, và hỏi nó có bao giờ bị người Do Thái bắt giữ hay không?

M có vẻ vui vẻ và hài lòng đã hoàn thành sứ mạng Phan trao phó. Nó lại hỏi bao giờ có thẻ thông hành sang Mỹ? Phan cho biết phải vài tuần, chậm lắm là 1 tháng.

3 ngày sau GID tìm thấy xác của M bị nhét trong thùng rác gần địa chỉ ở Zarqa nơi mà cuộc hẹn sẽ diễn ra. Nó bị cắt lưỡi. Nhiều dấu hiệu tra tấn như gẫy xương sườn, ngón tay bị cắt đứt. Một trong những người phụ tá của Sanh đã mang những hình ảnh chụp xác chết của M đến tòa đại sứ Hoa Kỳ, đựng trong một phong bì. Sanh biết là Phan có liên lạc với M, rõ ràng là như vậy!

Phan phải cầm lòng cầm trí khi nhìn vào những bức hình đáng thương của M. Chàng thấy mình nợ M, nợ quá nhiều!

Phan gọi viên phụ tá của Sanh và nói chàng cần sự giúp đỡ. Chàng cho viên phụ tá địa chỉ ngôi nhà của Non ở Jebel Al- Akhthar và yêu cầu cho người lục soát căn nhà đó và bắt giữ bất cứ ai trong ngôi nhà. Phan cho biết là chàng sẽ giải thích cho Sanh sau.

Nhưng khi GID cho nhân viên đến nhà của Non 1 tiếng đồng hồ sau, không ai có nhà. Cả nhà có lẽ đã bỏ trốn từ đêm khuya một cách rất vội vàng.

Viên phụ tá của Sanh gọi cho Phan biết kết quả và cho biết GID sẽ truy tìm Non. Nhưng Phan nghĩ gia đình Non đã qua biên giới đến Damascus hay Riyadh hay có thể là đến Fallujah.

Bài toán thử nghiệm của Phan có kết quả: ngôi nhà an toàn của Non là có thật, nhưng đã bị hủy bỏ. Sanh cũng không gọi lại, nhưng Phan mừng là chàng không phải giải thích với Sanh về M và cái chết của nó.

Cũng từ cái chết của M, Phan lại càng thấy là việc chui sâu vào mạng lưới của Sun rất khó khăn. Chàng đã đụng đến bức tường và chẳng có viên gạch nào đổ cả! Có thể ông Hoàng có lý. Cách duy nhất để chui vào là lừa gạt! Nhưng chàng chưa thấy là phải lừa gạt như thế nào??!!

Phan đợi Ánh Minh trở về. Chàng ghét công việc bàn giấy. Cái gì cũng phải báo cáo và chờ được lệnh cho phép làm. Những bản điện thư được gửi đến dưới nhiều dạng khác nhau, nhiều tên khác nhau. Nhưng Phan thích tình báo, chỉ có công việc giấy tờ là chàng không thích mà thôi.

Đang chán vì giấy tờ thì Phan nhận được một điện thư mật của một người bạn thân từ thời còn được huấn luyện tại trung tâm huấn luyện của CIA là Công. Giống như Phan, Công đang học lấy tiến sĩ thì bỏ ngang và gia nhập đội ngũ của CIA. Công rất cao và có chòm râu dê trông rất kỳ quặc. Lúc đang được huấn luyện, người huấn luyện viên nhiều lần bắt Công cạo bộ râu dê đó nhưng thời gian sau chòm râu lại mọc lại như cũ. Công thích kể chuyện xấu của người khác và hay bàn ra tán vào. Khi mới vào, Công tưởng tượng sự hào nhoáng của cơ quan CIA nhưng đến khi va chạm thực tế thì không phải như vậy! Trước ngày ra trường, Công nói nhỏ với Phan:

“Ở đây toàn là một bọn gặp thất bại trong trường đời!”

Nhưng rồi Công vẫn ở lại làm việc với CIA.

Công việc đầu tiên của Công ra nước ngoài là đến Đài Loan. Nơi đây Công bỏ ngoài tai lời khuyên của người chỉ huy phân bộ CIA tại đó và tự động thu nhận những nhân viên người Đài Loan. Cũng vì hành động đó mà Công bị trừng phạt và bị đưa về lại trung ương, làm việc cho cơ quan AVS. Đây chính là nơi quy tụ những nhân viên CIA thay vì bị sa thải thì bị tống về đây làm những công việc nhàm chán như phân tích xem nhân viên nào không còn hữu dụng cho cơ quan nữa..v.v.. Dĩ nhiên khi Công đã nhìn mọi người như là những kẻ thất bại thì anh ta lại càng chán nản hơn khi làm công việc trên! Công dành nhiều thì giờ để làm việc tư là trao đổi mua bán tiền tệ và liên lạc với Phan.

Công viết:

“Những bạn đồng sự với tôi ở đây ngu dốt như những cục gạch nằm vô tri. Họ làm tôi phát sợ luôn! Nơi đây quy tụ những người ngu dốt đến độ không đọc nổi bản đồ, anh có tin như thế không? Nhưng điều đáng sợ hơn cả là chính những con người này lại nắm quyền sinh sát xem ai còn làm việc được cho cơ quan ai không còn được dùng nữa!

Gã ngồi văn phòng sát tôi theo đạo Mormon đến từ Salt Lake tên là Tân. Y nói với tôi ngày hôm qua là một nhân viên CIA mà hắn đang điều tra nên bị đuổi ra vì khi còn trẻ trải qua thử nghiệm xem có nói dối hay không lúc còn đang huấn luyện tại Nebraska, đã có hành động tình dục với một con cừu! Kinh khủng chưa? Và Tân rất bực bội vì chuyện này, y cho rằng nhân viên này là một nguy hiểm cho an ninh của cơ quan. Tân nghĩ gì chứ? Chẳng lẽ con cừu đó sẽ làm tiền anh chàng này hay sao? Anh tin nổi không? Nhưng chưa, còn nữa. Tân còn đòi đuổi một người nữa trong lớp mình hồi đó, một người Do Thái. Tân cho rằng khi ở Lima, anh chàng Do Thái này đã thu nhận một lô nhân viên Do Thái mặc dù họ toàn là tên Tây Ban Nha! Tôi bèn nói với Tân: “Anh mới là người bất thường, đây toàn là những tên Tây Ban Nha!” Nhưng anh biết y nói sao không? Y bảo người ta có thể đổi tên! Đấy là những chuyện mà tôi phải đương đầu ở cái cơ quan quái gở này!!! Họ bài Do Thái một cách trắng trợn! Đừng trở lại đây nhé! Hãy làm những công việc anh đang làm càng lâu càng tốt. Tôi sẽ nghỉ việc và đi làm cho hãng tin Fox.”

Phan trả lời thật ngắn gọn và cũng gửi kèm một vài truyện vui cười mà chàng đã đọc được cho Công làm quà cho vui. Công cũng có lý, nhưng những người như Phan, như ông Hoàng, thì đâu có vô dụng đâu!!

Để cho đỡ chán, Phan đến thư viện tại tòa lãnh sự Anh. Một trong những thú vui của chàng là tìm đọc về những hoạt động tình báo trong Thế Chiến Thứ Hai. Chàng đọc hầu như gần hết những sách ở đó. Những câu chuyện như người Anh đã lừa gạt Đức ra sao. Phan phải tự nhắc nhở mình là Anh đã thua trận chiến đó. Nhưng người Anh rất giỏi khi giải những bài toán đố hóc búa. Phan lục lọi tìm sách đọc không hẳn để giải khuây nhưng cũng hy vọng sẽ tìm ra một giải đáp nào đó khuyến khích chàng trong trận chiến đang bế tắc này.

Sau 1 tuần lễ khi Ánh Minh đi vắng, Phan một mình trong căn gác trọ rộng lớn và ăn những bữa ăn tẻ nhạt. Gió lạnh tháng mười thổi rát những cánh cửa kính và đưa hơi lạnh từ sa mạc về làm buốt xương.

Tuần nào Diệu, vợ chàng, cũng gọi điện thoại. Những cuộc đối thoại giữa 2 người chán chường còn hơn mọi sự. Phan không thể nói cho Diệu nghe về công việc chàng đang làm, vả lại cũng không biết nói chuyện gì nữa với nàng. Trong lúc đó thì Diệu cứ lải nhải hứa hẹn sẽ làm những gì trên giường khi chàng trở về. Phan phải nói với Diệu là đừng nói nữa vì có thể đường dây này không an toàn cho những câu chuyện nóng bỏng như thế. Nhưng ngược lại, điều này lại càng làm Diệu hứng khởi thêm và không muốn ngừng nói.

Khi bỏ điện thoại xuống Phan mới thấy là chàng nhớ Ánh Minh. Nhưng không chỉ có thế. Chàng sợ Ánh Minh không còn thích mình nữa, và biết đâu những lúc này nàng đang gặp gỡ nhiều người thích thú hơn Phan.

Cuộc đời Phan sao ngang trái như vậy? Lấy một người chàng không yêu, rồi bây giờ lại yêu một người mà chàng sợ sẽ yêu người đàn ông khác.

Phan nằm trong giường, chờ đợi giấc ngủ đến. Thỉnh thoảng trong những đêm khó ngủ chàng lại nhớ đến trận tranh tài về đô vật lúc còn học trung học. Lần đó Phan có thể thắng đối thủ dễ dàng nhưng chàng không muốn thắng ngay mà muốn để cho đối thủ hoàn toàn kiệt sức và khuất phục rồi Phan mới ra đòn chót. Chàng đã hạ đối thủ bằng một màn bẻ tay, dù không cố ý. Cả đám đông đã sững sờ rồi la ó sau đó. Không có mấy người đã nhận ra là Phan không chỉ muốn thắng trong trận đô vật nhưng còn muốn hạ độc đối thủ.. Điều mà chàng cứ nhớ mãi là trước khi nghe tiếng xương gẫy, đối thủ đã rên và cố gắng nói Phan dừng tay. Nhưng đã quá trễ!

Phan đã sống với hình ảnh đó gần 20 năm và mỗi lần nhớ đến đều chàng làm không vui. Bạo lực tự nó không phải là một vấn đề, nhất là lúc đó chàng không cố ý. Nhưng, đó là một kỷ niệm không muốn nhớ!

*

Ánh Minh trở về sau 10 ngày. Điều đầu tiên khi máy bay đáp xuống phi trường Queen Alia, nàng gọi điện thoại cho Phan.

Ánh Minh nói:

“Em nhớ anh. Em nghĩ đến anh nhiều khi mình xa nhau. Nghĩ đến anh suốt ngày. Đó là lý do tại sao em không gọi anh. Em đã căng thẳng”

“Anh cũng vậy. Điều này tốt hay xấu?”

“Em không biết nhưng em nghĩ là tốt. Mình sẽ tìm ra thôi”

“Đúng vậy. Bao giờ thì mình bắt đầu?”

“À.. “Ánh Minh ngừng lại một chút rồi nói tiếp “Hay là tối mai. Bây giờ em cần ngủ. Người đàn ông ngồi cạnh em trên máy bay đêm qua đã ngáy liên hồi suốt từ Boston đến Anh”

“Mấy giờ thì anh đón em?”

“Em ghét những màn hẹn hò. Anh nấu ăn được không?”

“Tàm tạm”

“Không sao cả. Mua thịt bò, khoai và thêm chai rượu đỏ nữa là mình sẽ có bữa ăn với thịt bò nướng ngon. Anh mua thêm đậu nữa nhé hay cà rốt cũng được”

Phan hứa sẽ đi mua đồ. Chàng bỏ điện thoại xuống rồi huýt sáo vui vẻ. Từ lúc đó trở đi Phan toàn nghĩ đến chuyện ở bên cạnh Ánh Minh, không chỉ là ước muốn xác thịt nhưng vui là vì Ánh Minh đã trở về với chàng. Chàng sai người làm thu dọn căn gác, vất đi những sách báo bừa bộn rồi và đi chợ cũng như mua hoa.

Ánh Minh đến trễ nửa giờ. Khi Phan mở cửa, chàng ngẩn người vì chưa bao giờ thấy Ánh Minh đẹp như vậy!

“Em đẹp quá!”

“Để em vào chứ, ngoài này lạnh muốn chết!”

Nàng hôn nhẹ lên má Phan rồi vào trong.

“Để em đi coi “nhà” anh đã!”

Ánh Minh xem các phòng. Lúc trở ra phòng khách nàng nói:

“Trời ơi, anh phải là nhân vật quan trọng! Chỗ anh ở khá lớn!”

“Tòa đại sứ dành cho nhân viên có gia đình nên mới nhiều phòng như vậy!”

“Nơi đây có thể chứa nhiều gia đình Palestine được đấy. Anh cho em uống gì bây giờ?”

“Uống tí rượu săm-pa nhé?”

Nàng gật đầu. Ánh Minh nhìn nhãn hiệu của chai rượu rồi kêu lên:

“Anh mua rượu mắc tiền để tạo ấn tượng cho em hả? Phụ nữ không tin những loại đàn ông đãi rượu rẻ tiền. Cũng giống như phụ nữ không thích mặc đồ lót rẻ tiền. Anh có hiểu em nói gì không? Chắc anh chả hiểu đàn bà đâu!”

Phan rót 2 ly rượu săm-pa. Họ ngồi trên ghế bành trong phòng khách. Phan nghe Ánh Minh kể về chuyến đi và những họ hàng của nàng. Ánh Minh kể cho họ hàng của nàng nghe về Phan mà không hiểu vì sao lại làm như thế. Đó là tại sao nàng muốn trở về Amman để gặp lại Phan ngay. Nàng muốn biết vì sao lại nhớ Phan quá như vậy?

“Anh biết không, anh cởi mở nhưng anh không nói về anh. Anh can đảm nhưng anh lại sợ một cái gì. Anh lo âu là anh phải lo liệu mọi sự, nhưng không phải vậy, đừng lo âu gì cả. Tối nay anh ở bên em”

Phan không trả lời. Chàng đưa tay lên sờ vào mặt Ánh Minh, má, cổ của nàng. Đẩy nhẹ những lọn tóc xòa trên trán nàng. Tóc của Ánh Minh mềm như tơ, như tóc của trẻ con. Chàng kéo nhẹ nàng vào người mình. Nàng hơi khựng lại nhưng rồi tuân thục và mềm hẳn người ra. Họ hôn nhau dịu dàng.

Mắt Ánh Minh chợt mở bừng:

“Khoan! Em phải làm bếp đã!”

Vừa làm thức ăn nàng vừa hát. Ánh Minh có giọng rất tốt. Không hiểu về khoản trên giường nàng sẽ ra sao?

Làm như đoán được những ý nghĩ thầm kín của Phan, nàng ngừng hát:

“Anh mở chai rượu vang đỏ đi! Anh cũng phải làm cái gì chứ!”

Họ ăn tối bên ngoài ban-công. Ánh Minh ra lệnh tắt đèn đi, chỉ còn ánh đèn xa xa chung quanh và sao trời.

“Nắm tay em!”

“Tại sao?” Phan hỏi vì đói bụng lắm rồi.

“Bởi vì mình phải tạ ơn trước khi ăn. Truyền thống trong gia đình em vẫn dâng lời cảm tạ trước bữa ăn cả hơn 300 năm nay. Em muốn tạ ơn vì đêm nay là một đêm đặc biệt. Anh phải tập tạ ơn. Nhắm mắt lại đi! Nói theo em!”

Phan nói theo nàng.

Ánh Minh bóp chặt tay chàng rồi buông ra. Phan mở mắt ra nhìn nàng và chợt thấy áy náy. Nàng đáng yêu, đầy vẻ tin cậy Phan trong khi chàng còn dấu nàng nhiều điều.

Cả hai ăn trong lúc Ánh Minh lại nói về chuyến đi của nàng vừa qua. Khi ăn xong, nàng đẩy chiếc đĩa ra xa rồi nhìn lên bầu trời đầy sao. Ánh Minh cọ chân nhè nhẹ vào chân Phan.

Phan bỗng nói:

“Anh phải nói với em một điều”

“Sao vậy? Anh không thích phụ nữ hả?”

“Không, anh muốn nói với em một chuyện quan trọng”

“Vậy à? Chuyện gì thế?”

Phan lắc đầu:

“Anh không biết nói làm sao.. anh rất ngượng khi phải nói.. nhưng.. anh đã có vợ!”

“Em biết rồi. Bộ anh tưởng em ngu lắm sao?”

“Làm sao em biết được? Anh có bao giờ nhắc đến chuyện đó đâu? Anh cũng chẳng đeo nhẫn cưới từ ngày anh gặp em”

“Bởi vì rõ ràng quá, hiển nhiên còn gì nữa? Nếu là một anh chàng độc thân thì đã tấn công em túi bụi rồi. Nhưng anh rất kiên nhẫn. Đầy kinh nghiệm.. của một người đã có vợ.”

“Anh muốn tấn công em ngay từ đầu chứ”

“Không phải vậy. Ngay cả lúc anh vui cũng không thấy sự vui vẻ. Làm như anh cần một cái gì đó mà người khác không đem lại cho anh được. Không phải tình dục mà là tình yêu. Điều này cho em thấy đây là một người có gia đình nhưng không hạnh phúc”

“Đúng vậy, Anh cần tình yêu. Anh là một người đàn ông có vợ nhưng không hạnh phúc” Phan vừa nói vừa đưa tay nắm tay Ánh Minh nhưng nàng rụt tay lại.

“Ngoài ra em còn hỏi”

“Em nói vậy nghĩa là sao?”

“Em gọi tòa đại sứ để hỏi về anh. Một trong những người thư ký ở tòa đại sứ Mỹ đi học lớp Yoga cùng với em. Cô ta bảo em là hãy coi chừng vì anh đã có vợ. Vì thế em biết. Em vẫn kiên nhẫn chờ để xem anh có xứng đáng để em đợi hay không”

“Em không giận vì anh không nói với em ngay từ đầu là anh có vợ?”

“Không giận. Cho dù anh có nói với em thì em cũng không.. Em không biết phải giải thích thế nào.. Nhưng như thế này hay hơn. Anh có định bỏ vợ anh không?”

“Anh sẽ ly dị. Anh sẽ đòi ly dị khi trở lại Mỹ”

“Anh nên ly dị nếu anh không thấy hạnh phúc. Không phải vì em mà anh ly dị nhưng là vì anh, cuộc hôn nhân không mang đến cho anh hạnh phúc”

“Bây giờ anh đang được hạnh phúc”

“Nhưng không phải hạnh phúc hẳn như anh sắp được hạnh phúc”.

Ánh Minh nắm tay Phan và kéo chàng về phía phòng ngủ.

Họ yêu nhau và Phan chưa bao giờ thấy hạnh phúc tột đỉnh như thế trong đời.