← Quay lại trang sách

Chương 10 Amman

Nhiều ngày sau Sanh gọi Phan đến văn phòng. Chàng đi một mình đến gặp Sanh. Hai người lính kèm hai bên đưa Phan lên lầu. Lần này chàng không phải đợi. Họ đưa chàng vào thẳng văn phòng Sanh. Phan tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Chàng cũng không nghe gì về Sanh nhiều ngày qua.

Khi vào trong văn phòng, Phan thấy ngay là có chuyện không ổn. Không còn vẻ chải chuốt thường lệ, hôm nay Sanh để râu dài, mắt thâm quầng như người thiếu ngủ. Sanh ra dấu cho Phan ngồi. Những người lính đi ra đóng cửa lại, chỉ còn mình Sanh và Phan. Y chờ một lúc như sửa soạn tinh thần rồi nói:

“K chết rồi!” Giọng Sanh lạnh nhạt và sắc. “K là người của chúng ta tại Bá Linh. Nó bị giết tuần trước”

Giọng Sanh đầy vẻ phẫn nộ. Phan cân nhắc xem phải nói gì.

“Ai giết K?” Phan hỏi.

“Chúng tôi tin đó là một trong những người liên lạc của Al Qaeda. Điều mà chúng tôi không hiểu là vì sao K bị giết?”

Sanh nhìn thẳng vào mặt Phan và hỏi:

“Anh có biết tại sao không?”

Mãi Phan mới trả lời:

“Tôi hoàn toàn không biết lý do vì sao K bị giết”

“Hoàn toàn không biết? Câu trả lời này còn hàm ý nhiều hơn là chữ “không”. Câu trả lời này của anh làm tôi phải đặt một dấu hỏi: Tại sao người ta cứ phải thấy sự cần thiết để thêm vào những chữ phủ nhận? Tại sao không nói vỏn vẹn một chữ “không”? Anh có thấy lạ không?”

“OK. Tôi sẽ cho anh một câu trả lời giản dị. Tôi không biết ai giết K. Cho đến khi tôi bước chân vào văn phòng anh, tôi mới biết là K bị giết do anh đưa tin”

Sanh vẫn không chịu thua:

“Với người Ả Rập, ngôn ngữ của chúng tôi có một chút gì dối trá trong đó. Ngay cả khi người Ả Rập nói thật, thì vẫn có một cái gì đó không thật! Ngôn ngữ của chúng tôi là của thi ca không phải máy móc. Ngôn ngữ của các anh giản dị hơn, chỉ có “không” hay “có”. Nên khi các anh thêm vào cái “có” và “không” một vài chữ gì đó thì có nghĩa là không thật. Tôi nói có đúng không?”

“Anh nói đúng!”

“Nhưng tôi tin anh khi anh nói là anh không biết K đã bị giết. Vì làm sao anh biết được khi tôi cũng không biết”

“Cám ơn”

“Nhưng. Mình sẽ tìm ra tại sao. Tôi và anh sẽ tìm ra vì sao K. bị giết”

“Làm sao mình tìm ra được?” Phan hỏi nhưng bắt đầu thấy căng thẳng, tim chàng bắt đầu đập sai nhịp.

“Bằng cách tra khảo kẻ giết K. Tây Ban Nha bắt giữ y ở Madrid và đưa cho chúng tôi. Tên nó là Z. Nó ở đây cả tuần lễ rồi, ngay bên dưới đây thôi, trong nhà tù”.

“Lâu đài của ma quỷ” Phan nói. Đây là cái tên mà người địa phương đặt cho nhà tù ngay tại trung ương của cơ quan tình báo quốc gia Jordan. Người ta bảo rằng người tù khi đi ra khỏi nơi đây đã hóa thành một con người khác.

“Thật là một cái tên gọi vô nghĩa! Chẳng có ma cũng như quỷ gì ở đây, cũng chẳng có mảnh xương vụn nào ở đây. Anh phải biết như thế. Chúng tôi không tra tấn hàn hạ tù nhân. Lối tra khảo hay nhất là để tự tù nhân phải khai ra. Hoặc là đưa một vị giáo sĩ đến để đọc kinh với người tù, hữu hiệu hơn nhiều”

“Nhưng không áp dụng được nếu anh cần lấy tin tức ngay”

“Không. Khi anh càng vội vã bao nhiêu thì anh lại càng phải kiên nhẫn bấy nhiêu. Đó là cách mà tôi xử sự với Z. Một tuần trước đây khi mới vào y gào thét là sẽ không khai gì hết. Y muốn chúng tôi đánh đập tra tấn y. Nhưng tôi không nói một lời nào với y hay dùng biện pháp mạnh tay”.

“Không nói lời nào hết?”

“Không nói gì cả, chỉ có sự im lặng. Âm thanh duy nhất là tiếng tôi cầu nguyện. Tôi trở lại đêm thứ hai, cũng y như thế. Trong đêm anh có thể nghe thấy những tiếng gào thét ở cuối hành lang. Những tiếng kêu này được thu lại trong đĩa rồi phát ra. Đêm đó Z. nói với tôi là y rất mạnh mẽ và y mừng là đã giết K vì K là kẻ phản bội. Z chờ đợi để bị tra tấn. Tôi chẳng nói gì hết, tôi chỉ cầu nguyện”

“”Nó thất vọng vì anh làm như thế, anh làm nó bị mất phẩm giá?”

“Đúng như vậy. Tôi đã bảo là trong anh có một phần là máu huyết Ả Rập. Z tưởng đâu nó là một nhân vật quan trọng và chúng tôi phải tra tấn để lấy tin tức. Nhưng chúng tôi coi như không. Nó không thể hiểu tại sao. Đúng là một sự xúc phạm đến phẩm giá của y. Đêm qua tôi trở lại nữa. Nó không còn la hét. Tôi ngồi đó cả giờ, không nói gì cả. Cuối cùng nó hỏi tôi có muốn hỏi gì không? Lúc đó tôi biết là Z đã sẵn sàng để nói. Nó yêu cầu được tra hỏi”

“Z nói gì?”

“Không nói gì cả bởi vì tôi có hỏi nó đâu. Tôi nói thầm vào tai Z là nó đang gặp rắc rối lắm. Tôi để bức hình trước mặt Z”

“Ảnh mẹ nó”

“Dĩ nhiên. Tôi bảo nó cẩn thận. Rồi tôi đi ra. Tôi muốn cho nó 24 giờ để y phải tự khai ra. Lúc này tôi nghĩ Z đã sẵn sàng. Nó thức suốt đêm. Mình đi xem nhé?”

“OK” Phan nói vì chàng biết mình không có câu trả lời hay lựa chọn nào khác. “Nhưng khoan đã”

“Tại sao?”

“Tôi phải gọi trung ương để nói cho họ biết là K chết rồi”

“Không!” Mắt Sanh lạnh và dữ dội. “Đừng gọi vì như thế không đúng”

“Tại sao không?”

Nhưng Sanh không trả lời. Đây là lần đầu tiên từ khi đến đây, Phan thấy sợ Sanh. Chàng đã trở thành tù nhân của Sanh trong lúc này. Sanh có thể giết Phan ngay nếu đó là sự cần thiết.

Sanh đứng lên đi ra cửa. Những tên phụ tá lập tức lại gần Sanh như hỗ trợ nhưng Sanh khoác tay. Một tên khác lại gần thầm thì vào tai Sanh. Sanh gật đầu, bấm nút để chiếc cửa nặng nề mở ra. Phan đi theo Sanh vào khu Lâu đài của Ma Quỷ.

Cầu thang máy không có nút bấm. Sanh dùng chìa khóa đẩy vào ổ khóa. Cửa thang máy mở. Bên trong thang máy chỉ có 2 nút bấm: đi lên và đi xuống. Phan không hiểu thang máy đi chậm hay là vì xuống rất sâu bên dưới lòng đất. Đến nơi, cửa mở ra một hành lang tối đen.

Dọc hàng lang nhiều người Ả Rập dữ dằn mang vũ khí. Sanh tiến lại gần nói gì Phan không nghe được. Phan hơi rùng mình vì nơi đây khá lạnh. Người ta có thể chết vì lạnh dưới đây nếu không đủ quần áo ấm. Cứ một đoạn lại có một cửa sắt.

“Anh có thể nhìn nếu anh muốn” Sanh nói với Phan.

Phan nhìn vào lỗ nhỏ trên một cửa phòng giam. Chàng thấy một người tù chỉ độc nhất có một chiếc quần lót, không biết còn sống hay đã chết. Mùi khai nồng nặc bốc ra.

“Đây là một trường hợp khó. Nhưng rồi cũng phải khai thôi”

Phan không muốn nhìn thêm. So với nhiều nơi tù đây ăn thua gì. Nhưng chàng không muốn bị ở đây. Phan theo Sanh qua biết bao là phòng giam. Chàng tự hỏi: Chẳng lẽ một nửa quốc gia này nằm trong tù?

Chúng ta đến nơi rồi!” Sanh nói khi đến ngã tư thứ ba. Hắn ta rẽ sang phía trái. Không thấy một phòng giam nào suốt hành lang này. Nhưng có những phòng nhỏ dùng để tra hỏi tội nhân. Phan nghe thấy tiếng người đàn ông thét lên như đau đớn, càng lúc càng lớn không biết ở phòng giam nào. Chàng không hiểu đây là tiếng kêu đau thật hay giả? Rồi không thấy tiếng la nữa nhưng có tiếng năn nỉ van xin bằng tiếng Ả Rập.

Đến trước 1 căn phòng, Sanh mở cửa và ra hiệu cho Phan vào bên trong, ngồi xuống ghế. Trước mặt chàng là một tấm kính lớn kiểu một chiều, chỉ có thể nhìn thấy một phía mà thôi. Qua màn kính Phan có thể nhìn thấy phòng thẩm vấn thắp đèn neon sáng trưng, có bàn và 2 ghế. Tường sơn xanh. Đây được gọi là khách sạn xanh. Phía bên Phan ngồi có gắn một speaker để Phan có thể nghe được những diễn tiến xảy ra bên kia.

“May mắn là anh hiểu tiếng Ả Rập. Vì rất khó dịch” Sanh nói.

Sanh đi ra để mặc Phan trong phòng. Y vào phòng thẩm vấn, kéo ghế ngồi, dựa vào tường để cách xa chiếc ghế đối diện. Một lúc sau cửa phòng thẩm vấn mở, hai người gác đưa tội nhân vào. Tội nhân không cạo râu, mệt mỏi vì thiếu ngủ nhưng không có vẻ gì là bị hành hạ hay thương tích. Tù nhân ngồi xuống và bị trói vào ghế. Hai tên gác đi ra.

Phan chờ xem Sanh nói gì nhưng hắn ta im lặng.

“Ông muốn gì?” Tù nhân hỏi. Không phải một lần mà nhiều lần nhưng Sanh vẫn không lên tiếng.

Nhiều phút trôi qua. Gã tù nhân cứ nhìn chăm chăm vào mặt Sanh. Nước mắt bắt đầu lăn trên má y. Gã tù nhân lập lại câu hỏi:

“Ông muốn gì chứ?”

Cuối cùng Sanh mới mở miệng:

“Z! Tại sao lại giết K?” Giọng Sanh nhỏ nhẹ. Trong khi đó vẫn có tiếng hét vọng lại ngoài hành lang.

“Bởi vì nó là kẻ phản bội!” Z, tên tù nhân trả lời và nó cứ lập đi lập lại câu nói đó.

Sanh không nói gì. Sự yên lặng trong căn phòng càng lúc càng nặng nề như sức ép vào sọ một thợ lặn xuống quá sâu dưới nước. Sau 10 phút, Z chịu không nổi và phải kêu lên:

“Đấy là sự thật. K là kẻ phản bội!”

“Nhưng làm sao anh biết K phản bội?”

“Ông giả bộ gạt tôi! Ông biết rồi mà còn hỏi”

“Không, không giả bộ, không gạt gẫm gì cả!”

“Bởi vì nó làm việc cho bọn Mỹ. Kẻ phản bội đi với Mỹ!”

Sanh im lặng như để những lời vừa qua thấm vào trong đầu y rồi hỏi tiếp:

“Làm sao anh biết chắc như thế?”

“Ông biết câu trả lời của tôi rồi mà!”

“Dĩ nhiên tôi biết nhưng tôi muốn nghe từ chính miệng anh nói ra. Anh là người quan trọng. Tôi phải nghe từ cửa miệng một người thành thật mà tôi kính trọng, như anh”

“Cám ơn ngài. Chúng tôi chắc chắn K phản bội vì nó liên lạc với người của chính phủ Mỹ. K liên lạc với H. H làm với người Mỹ ở Indonesia. Đó là tại sao chúng tôi biết”

“Người Mỹ!” Sanh nói với giọng không dấu được vẻ hằn học và tức giận. “Nhưng làm sao anh biết?”

“Chúng tôi biết bởi vì K đã liên lạc với H. Đầu tiên H tìm cách liên lạc với K trước. H còn hỏi chúng tôi về nó. Sau đó K lại tìm H, nó muốn giúp H du lịch sang Âu Châu để gặp gỡ một vài người trong chúng tôi. K hỏi về một người tên là Sun. Lúc đó chúng tôi hiểu ngay là ông và những người Mỹ muốn gài K vào mạng lưới của chúng tôi. Đó là một sự gạt gẫm của ông. Ông dùng K để đưa vào những hoạt động sâu kín và tuyệt mật của chúng tôi. Như vậy thì thấy ngay là không thể tin K được nữa. Nó làm việc cho người Mỹ và cho ông”

“Tại sao không giết H?”

“Muốn và thử nhiều lần nhưng không thể tìm thấy y đâu cả. H biến mất. Người Mỹ rất khôn ngoan. Họ dấu nó ở đâu đó. Người Mỹ khôn ngoan nhưng họ là quỷ. Thượng Đế sẽ trừng phạt họ!”

Sanh nhìn về phía nơi có tường kính một chiều, đúng vào điểm mà Sanh tin rằng ngay chỗ có mặt Phan. Sanh nói:

‘Đúng vậy! Người Mỹ rất khôn ngoan!”

Sanh đứng dậy và ra khỏi phòng thẩm vấn. Những bước chân của Sanh có vẻ nặng như đang ghìm và dằn xuống những mạnh bạo. Hắn như một võ sĩ đang tiến về phía võ đài.

Y mở cửa phòng bên nơi Phan đang ngồi. Sanh nắm chặt hai bàn tay, không phải để từ đó trở thành vũ lực nhưng để chế ngự những cảm xúc giận dữ của mình.

“Tôi không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa. Chúng ta đã dàn dựng một chương trình tốt và quy mô cẩn thận cho K. Nó có thể là một vũ khí lợi hại cho cả anh và tôi. Và cũng chính K có thể đưa chúng ta đến những nơi mà chúng ta đang đi tìm và mong muốn. Nhưng bây giờ thì hết rồi. K chết. Chỉ bởi vì sự ngu xuẩn và dối trá của anh!”

Sanh nhìn thẳng vào mặt Phan. Y vẫn còn bàng hoàng trước sự khám phá là Mỹ đi trước y một nước cờ và làm hỏng hết mọi toan tính của Sanh. Tại sao người Mỹ có thể ngu si như vậy? Sanh lắc đầu. Hết rồi! Y đi ra cửa. Dừng lại và quay đầu lại nhìn Phan.

“Tôi biết những điều anh đang làm. Kiêu ngạo và nói láo để tự bảo vệ mình. Anh và ông Hoàng làm như thế đối với tôi. Nhưng anh đã sai lầm”

“Tôi xin lỗi anh!” Phan nói nhỏ.

“Đừng nói thêm lời nào nữa, Phan! Nếu anh nói thêm một lời nào nữa, tôi sẽ giết anh!”

Sanh đi ra khỏi phòng để mặc Phan trong căn phòng nằm sâu dưới lòng núi.

Qua cửa kính, Phan nhìn thấy hai tên gác cởi trói tên tù nhân và đưa nó đi. Đã khai thác xong, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn mà người Mỹ không hay biết.

Chàng chờ đợi. Phan tự hỏi không biết có ai đến đây mang mình đi đâu hay là để Phan chết rục bên dưới này? Không lâu, hai người gác lúc ban đầu đưa chàng vào nay lại đưa Phan ra. Nhưng họ đưa chàng ra bằng đường khác. Đi xuống cuối hành lang càng thấy bẩn thỉu tối tăm và hôi thối. Có lẽ đó là mùi xú uế từ những phòng giam mà chàng đi ngang qua. Những kẻ bị giam giữ ở đây quá lâu rồi cũng sẽ trở thành điên loạn nếu không chết.

Cuối cùng Phan và hai người gác dừng lại trước cửa một thang máy cũ kỹ lớn, rất lớn, đủ chứa cả một bày gia súc. Đây là thang máy cho tù nhân, Phan nhận ra ngay như vậy.

Thang máy đi xuống chậm chạp và rung chuyển. Khi cửa thang máy mở ra, mùi hôi nồng nặc và đầy bụi đất. Trong thang máy có cả tù nhân. Một tên tù năn nỉ Phan vì tưởng chàng là một người ngoại quốc có thể giải cứu y. Khi cửa thang máy mở, tên gác ra hiệu cho Phan đi ra.

Lên trên, trời đã tối, không có trăng.

Chiếc xe SUV của Phan đậu bên kia đường. Chàng vào xe, mở máy, cũng hơi nghi ngại là xe sẽ nổ vì bị gài bom. Nhưng không, đây không phải là kiểu của Sanh. Chàng về tòa đại sứ, gửi điện thư cho ông Hoàng.

Sáng hôm sau, Phan lên máy bay về Hoa Thịnh Đốn. Trên đường ra phi trường chàng ghé Ánh Minh, đánh thức nàng dậy. Nàng biết ngay là có chuyện bất ngờ.

“Sao vậy cưng?” Lần đầu tiên nàng dùng chữ đó với Phan.

“Anh phải về Hoa Thịnh Đốn đến Bộ Ngoại giao bất ngờ”

“Anh có gặp rắc rối gì không vậy? Nhìn anh là biết ngay”

“Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Anh phải giải quyết một số vấn đề. Và phải nói chuyện với.. vợ anh”

“Bao giờ anh trở lại?”

Tự dưng Phan thấy những thớ thịt trên mặt chàng căng ra. Chàng không biết bao giờ mình trở lại. Nếu Sanh nhất định không muốn liên lạc với Phan nữa thì có thể không bao giờ Phan trở lại đây nữa.

“Ngay khi xong việc. Trong lúc đi xa anh sẽ gọi cho em mỗi khi có giờ thuận tiện. Được không?”

“Dĩ nhiên, miễn sao là anh trở lại”

Thoạt tiên Phan không nói gì cả. Với kinh nghiệm của chàng, một lời hứa hẹn chỉ nói ra khi mình có chút hồ nghi hay không chung thủy. Phan lại nhớ đến lời nói của Sanh: cứ thêm càng nhiều chữ cho một câu nói, càng chứng tỏ thêm sự không thành thật.

“Anh không muốn xa em”

Ánh Minh chẩy nước mắt, nàng lắc đầu:

“Hứa với em một điều. Nếu anh không yêu em và không nghĩ đến tương lai của chúng mình thật lòng thì anh phải nói cho em biết. Em không muốn bị tổn thương. Hiện tại em đang vui hưởng cuộc sống, em không muốn bị đau khổ lần nữa”

“Anh không bao giờ làm em bị tổn thương”.

Ánh Minh gật đầu và quay lưng đi vào.

Đây có phải là tình yêu, Phan tự hỏi?