← Quay lại trang sách

Chương 11

Một chiếc xe bom lại nổ ở Frankfurt đang lúc Phan trên đường trở về Mỹ. Lúc máy bay ngừng ở Luân Đôn, chàng gọi sĩ quan trực và hỏi xem chàng có thể quay trở lại Jordan. Nhưng bị từ chối. Ông Hoàng muốn chàng có mặt tại Hoa Thịnh Đốn.

Những hành khách và nhân viên trong phi trường Heathrow, Luân Đôn đều có vẻ hoảng sợ. Mọi người tụ tập quanh các màn hình ti vi trong phi trường để nghe và xem tin tức. Nhiều chuyến bay bị hủy bởi vì tình hình an ninh đang được báo động.

Phan gọi cho Ánh Minh từ Luân Đôn. Nàng chưa biết tin về vụ nổ bom ở Frankfurt. Chàng dặn Ánh Minh phải cẩn thận. Nàng đã cười lớn khi nghe Phan dặn dò như dặn một trẻ nhỏ.

“Ai là người phải cẩn thận? Em có làm gì đâu? Anh mới phải cẩn thận”

Phan chẳng bao giờ mơ ước cùng với Diệu đi trốn và biến mất khỏi thế giới này. Diệu là cả một thế giới, cái gì ở nàng cũng hoàn hảo. Ánh Minh ở một hành tinh khác, đầy bí mật với Phan. Chàng ước gì được ở bên cạnh Ánh Minh lúc này.

Trở lại với công việc, Phan thấy mình cũng không hơn gì ông Hoàng. Chàng cũng nhẫn nại nhưng tham lam. Ý tưởng phải trở lại trung ương của CIA làm Phan thấy chán nản. Thất bại là điều không thể chấp nhận được với cơ quan tình báo CIA. CIA không bao giờ lầm lẫn! Thật là tệ hại khi nghĩ như thế!

Phan mang theo một quyển sách chàng mượn từ thư viện của Anh để đọc cho quên thời gian chờ đợi. Quyển sách nói về thời kỳ chiến tranh 1940. Quốc gia Anh đã tìm được đường lối để đối chọi với kẻ thù không địch nổi. Đấy là điều Phan muốn đọc. Người Anh đã dựng lên một mạng lưới toàn là dối trá, bắt được những điệp viên Đức nhưng rồi lại mua chuộc và cài trở lại Đức để sai khiến và hoạt động như thật. Đối với Mỹ, Anh biết là không thắng nổi nếu Mỹ không nhảy vào cuộc. Cũng với những thủ đoạn dối trá để chế ngự những phần tử trong Quốc hội Mỹ chống đối. Và Anh đã thắng trận do toàn những gian trá cài vào hay tung ra khắp nơi. Phan thích thú đọc chuyện lịch sử. Có phải lịch sử là một sự lập lại.

Phan nhắm mắt lại, chàng nghĩ đến nhân vật Sun. Chỉ toàn thấy màu đen! Không biết mặt mũi y ra sao? Nhưng chàng nghe những tiếng bom nổ ở Rotterdam, Milan, Frankfurt, và có lẽ rồi cũng sẽ xảy ra ở Pittsburgh và San Diego trên đất nước Hoa Kỳ.

Sự thất bại không diệt được Sun không phải vì cơ quan CIA nhưng là một thất bại của chính Phan. Chàng và ông Hoàng tưởng đâu sẽ làm cho kẻ thù ra mặt nhưng thất bại! Bom vẫn tiếp tục nổ!

Lại trở về với điểm khởi đầu và bây giờ thì không còn bao nhiêu thời gian! Vụ nổ bom mới đây tại Frankfurt lại dấy lên một làn sóng hoảng sợ. Bom nổ ngay tại trung tâm tài chính của Âu Châu? Điều này cho thấy kẻ thù tinh khôn đến nỗi những cơ quan tình báo quốc tế không tìm ra, và không biết tìm ở đâu. Kẻ thù vô hình. Có thể làm gì trước một kẻ thù vô hình?

Quyển sách vẫn mở trước mặt Phan. Năm 1943 người Anh đã giả vờ mục tiêu tấn công thay vì là Ý lại chuyển sang Hy Lạp. Những trò lừa gạt rất tinh vi nên Đức mắc hỡm. Người Hồi giáo đã làm như thế với người Mỹ tại Iraq.

Phan ngồi thẳng người lên. Những trò gian dối lại mang lại thành công. Đến khi máy bay hạ cánh xuống đất Mỹ, Phan đã nghĩ ra một chương trình mà chàng cho rằng tuyệt hảo.

Ông Hoàng đang ngồi trước bàn làm việc, trông ông ta thật kinh khủng! Những vết quầng thâm dưới mắt vì thiếu ngủ và uống rượu quá nhiều làm cho ông còn già thêm. Trông ông Hoàng không còn ra vẻ một vua tình báo nữa mà chỉ có dáng của một gã thua bạc! Viên phụ tá có mặt trong phòng nhưng khi thấy Phan đến, y rút lui.

Ông Hoàng nói mà không nhìn mặt Phan:

“Lẽ ra tôi phải xin lỗi nhưng chuyện đã xong rồi! Lẽ ra tôi phải cảnh báo cho anh biết trước là những chuyện như thế sắp đến trên đầu anh vì vụ K. Đó là một sự sai lầm”

Phan chưng hửng:

“Ông nói sao? Ông biết là K bị giết? Ông biết trước khi tôi đến gặp Sanh?”

“Đúng vậy! Tôi nghe từ nguồn tin của Tây Ban Nha, cùng lúc họ nói cho Jordan biết. Vì thế nên mình mới có thì giờ đưa H ra. Mình đã đi trước một bước”

“Mẹ kiếp! Ông phải nói cho tôi biết. Tại sao ông không cho tôi hay?”

“Nhưng anh sẽ nói cho Sanh biết. Tôi không thể liều làm chuyện đó được. Tôi đã nói anh là tôi xin lỗi”

“Lời xin lỗi của ông vô nghĩa! Chẳng nghĩa lý gì cả!”

“Tại sao lại vô nghĩa?”

“Bởi vì Sanh không muốn nói chuyện với tôi nữa. Tôi tưởng đâu y giết tôi ngay lúc đó khi khám phá mình làm gì sau lưng hắn. Y giận dữ. Tôi suýt chết!”

“Sanh thích anh. Và chắc chắn là anh khá hơn người khác nếu tôi gửi người mới đến. Y phải nghĩ như thế. Nhưng tôi đã nói là tôi xin lỗi anh rồi cơ mà”

Phan cười chua chát. Chàng không thể tưởng tượng trước những điều vừa xảy ra mà ông xếp của mình vẫn thản nhiên. Cơn giận dữ của chàng đành rơi vào hư không!

“Ông nghĩ là tôi có thể trở về lại Jordan?”

“Cũng không hẳn hoàn toàn như thế. Đợi coi sao”

“Sanh là một con cờ rất lợi hại cho mình nếu như y bỏ qua chuyện cũ và tiếp tục hợp tác. Ông phải chứng kiến màn tra hỏi tù nhân của y rồi mới biết tài của Sanh. Tên tù khai hết mọi sự mà Sanh không cần đụng đến một cái chân lông của nó!”

“Tôi biết chứ! Tôi biết tài của Sanh. Tôi cũng rất tiếc vì những chuyện đã xảy ra, và anh đã phải có mặt ở đó khi cơn thịnh nộ của Sanh bùng lên trước những sự thật. Nó gọi tôi và la hét giận dữ. Tôi bảo Sanh hãy bình tĩnh. Trong chiến tranh đây là những chuyện thường tình. Bạn bè chơi nhau cũng thường thôi. Phải bỏ qua thôi!”

“Rồi Sanh có dịu xuống không?”

“Không hẳn nhưng y không nói gì nữa. Tôi yêu cầu Sanh để anh làm việc với y nhưng y không trả lời. Sanh làm như đang ở một thế giới nào khác, lạ lắm. Nhưng không sao đâu, Sanh là một kẻ chuyên nghiệp trong nghề. Mọi sự rồi sẽ êm”

Phan nhìn ông Hoàng và tự hỏi mình có nên nói gì nữa không. Chàng nói với sự cân nhắc:

“Chính vì sự chuyên nghiệp của Sanh mà tôi đâm thắc mắc, thực sự mà nói như thế. Y khổ công dàn dựng mạng lưới, kiếm người. Y tin tưởng tôi và tôi cũng đặt sự tin cậy vào Sanh. Tin cẩn là điều tôi học được từ người Ả Rập. Đối với họ một là tin, hai là không tin gì hết. Thế mà mình.. làm mất niềm tin!”

Ông Hoàng đưa hai tay lên dụi đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi. Khi ông ta nói, giọng vẫn còn giận dữ:

“Đồng ý là mình làm y giận dữ. Nếu tôi là y hay anh trong địa vị Sanh thì mình cũng có thái độ như vậy thôi. Mình đã hiểu như vậy rồi mà?”

Ông ta đứng dậy. Cả cái bóng to lớn nổi lên. Rồi ông Hoàng đấm tay xuống bàn như trút hết mọi phẫn nộ:

“Nhưng tôi không phải là Sanh. Anh là anh và tôi là tôi. Tôi có công việc phải làm. Mình đang trong trận chiến. Tôi không có ngồi đây để tiếc là mình đã làm Sanh giận dữ và có thể là mình mất một đồng minh. Trong chiến tranh bom nổ mỗi ngày. Trên đầu tôi còn có tổng thống. Ngày hôm nay trong một buổi tường trình, tổng thống hỏi chẳng lẽ giám đốc cơ quan tình báo quốc gia nghỉ việc rồi hay sao? Anh tưởng chỉ có Sanh là bỏ công sức để giăng bẫy? Tôi, tôi cũng phải làm những điều đó với một mạng lưới rộng lớn hơn Sanh. Và giờ đây mọi sự đều tiêu tan! Nhưng tôi không có ngồi yên mà tiếc gì hết, phải tiếp tục thôi!”

Trong căn phòng im phắc. Phan chờ đợi thêm những cơn thịnh nộ của xếp. Nhưng ông Hoàng yên lặng. Ông xếp chàng đang thua cuộc. Mọi người đều thua, ông ta nói đúng. Không còn trò gì để đối phó nữa, chỉ chờ bị tấn công và hy vọng tìm được ai đó trong mạng lưới và lần theo dấu vết để phá vỡ, ngăn chặn những cuộc tấn công tiếp sau đó.

Đấy không phải là một phương cách mà là một sự thua cuộc. Mãi vẫn không thấy ông xếp nói gì. Có lẽ ông ta chờ Phan có ý kiến gì chăng? Chàng nghĩ đến những ý tưởng nhen nhúm trong đầu suốt hành trình từ Jordan về đây. Phan nhớ đến lời của Sanh nói với chàng không lâu: Khi sự tin tưởng không còn thì phải nói láo thôi. Nếu thua trận này, thì bày trận khác.

“Tôi có ý kiến, có thể hơi điên khùng một chút!”

“Nói thử nghe!”

“Lúc ngồi trên máy bay về đây tôi nghĩ ra một điều. Lúc trước có nghĩ đến nhưng rồi lại quên đi vì thấy cũng hơi kỳ quái. Ông có muốn nghe không?”

“Nghe thì nghe, mình có mất gì đâu?”

“OK. Mình phải tìm cho ra Sun và tiêu diệt y nếu không thì mình cũng chết. Đúng không?”

“Hẳn nhiên như vậy. Ý anh là sao?”

“Lúc ở Jordan, Sanh nói với tôi về sự dối trá để đạt mục đích. Tôi bèn nảy ra một ý tưởng là mình làm cho Sun tưởng là mình đã lọt vào trong mạng lưới của y, mình đã vào hẳn bên trong và chờ thời cơ thuận tiện là ra tay. Dĩ nhiên đây là chuyện bịp thôi. Mình làm cho y sợ. Ông thấy ý kiến này có được không?”

“Có thể. Tôi hiểu ý anh muốn nói gì”

“Chỉ có sự lường gạt mới đưa mình vào bên trong tổ chức của Sun mà thôi. Trước giờ mình xoay đủ chiều mà đều chẳng đi đến đâu. Mình có thể vẫn tiếp tục cố gắng nữa, đưa người vào những đền thờ Hồi giáo khắp nơi trên thế giới và tung mồi nhử. Có thể phương pháp này như mình đã làm cũng đưa đến kết quả nhưng tôi thấy mình không còn thì giờ để làm chuyện đó.

Vậy nếu mình không có thì giờ để thu nhận người làm việc cho mình thì tôi nghĩ mình phải bịp thôi. Có gì khác biệt đâu trong một canh bài. Giả dụ như là mình có nhiều lá bài trong tay dù thực tế mình chẳng có gì hết. Một khi đã lừa gạt và bịp thì nói gì mà chẳng được?”

Ông Hoàng lắc đầu. Nụ cười nở trên mặt ông ta.

“Tôi không ngờ anh có nhiều thủ đoạn như thế? Tôi phải suy đoán lại về anh”

“Mình đi vào đường cùng rồi. Ông cũng thế thôi”

“Đấy là một ý tưởng của anh. Nhưng anh nghĩ mình sẽ bắt đầu như thế nào? Cho là tôi đồng ý với ý tưởng đó đi”

“Tôi đọc 1 quyển sách về những điệp vụ xảo trá của Anh trong Thế chiến thứ hai. Từ đó mới nảy sinh ý tưởng là biết đâu mình cũng chơi trò đó mà sẽ thành công”

“Anh đọc quyển sách nào?”

Phan cho xếp tên quyển sách. Ông Hoàng ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại. Ông ta có thể thấy ngay những điều dối trá mà người Anh đã làm trong cuộc chiến tranh: xác chết, những lời nhắn.. toàn là gian dối. Ông Hoàng đứng lên tìm trên kệ sách quyển sách mà Phan vừa nói.

“Anh biết không, tôi thích ý kiến đó. Anh giỏi!”

“Cám ơn xếp!”

“Để thực hiện điều này, chúng tôi phải đưa anh vào một chu vi mới. Tôi có nhiều người làm những điều mới lạ khác thường trong lãnh vực này. Tôi đã định đưa anh vào sau khi anh bị thương ở Iraq, nhưng anh từ chối. Bây giờ anh có thể vào cuộc. Đừng vội đưa tay lên ngay. Đây không phải là hoạt động phản gián hay những trò như thời anh được huấn luyện tại “nông trại”.”

Phan không suy nghĩ gì. Mọi quyết định trong đời có thể làm thay đổi cuộc sống.

“Mình phải diệt Sun. Trò lừa bịp này có thể thành công”

Ông Hoàng đứng lên lại gần Phan và vỗ vai chàng:

“Từ lâu anh đã nói với tôi là mình không thể thua trận. Nếu mình không diệt được Sun, nhiều mạng người sẽ phải chết vì y”

Ông ta bảo Phan chờ vài ngày rồi sẽ gặp lại. ông Hoàng phải sửa soạn nhiều thứ trước khi đưa Phan vào vòng chơi mới toanh này.