Chương 12
Phan ngủ trong khách sạn đêm đầu khi mới về lại Hoa Thịnh Đốn. Chàng muốn sống một đêm riêng tư, không gặp ai hết. Chàng chưa muốn gặp Diệu khi chưa sửa soạn những điều phải nói với nàng. Vợ Phan luôn luôn có cách phá tan những chương trình của Phan hoặc tìm cách không cần biết đến. Sáng hôm sau chàng gọi Diệu lúc 6 giờ 30 sáng, khi mà Diệu mới ngủ dậy, chưa ăn sáng.
“Diệu đó ư?”
“Anh à?” Giọng nàng có vẻ ngạc nhiên và vui vẻ.
“Anh về nhà rồi”
“Không, anh chưa về nhà. Em đang ở nhà. Anh đang ở đâu?”
“Trong khách sạn”
“Tại sao lại ở trong khách sạn?”
“Anh sẽ giải thích sau. Mình gặp nhau và ăn tối ở đâu đó được chăng?”
“Đừng làm điều kỳ cục như thế! Về nhà với vợ anh. Em phải đi làm hôm nay, nhưng em sẽ về đến nhà lúc 7 giờ. Anh có chìa khóa mà. Nhà của anh. Về nhà nghỉ ngơi một chút. Anh cần nghỉ ngơi cho tối nay”
Phan muốn nói cho Diệu biết là chàng có đến gặp nàng thì cũng không phải như nàng nghĩ, nhưng Diệu vội vàng để sửa soạn đi làm nên cúp máy. Trước khi tắt điện thoại, Diệu không quên nói yêu chàng và rất vui khi thấy Phan trở về. Phan biết là Diệu nói với cả tấm lòng. Chàng biết sẽ rất khó khi nói thật với Diệu!
Nhà trọ của Diệu và Phan nằm trong khu sang trọng, toàn những người giàu có và có nhiều liên lạc với những nhân vật quan trọng, quyền thế. Diệu quen biết hết mọi người chung quanh, đi thăm viếng hàng xóm khi họ đau yếu hoặc biếu quà sau những chuyến đi xa về. Lúc còn chung sống với nhau, Diệu thường lôi Phan đi mua sắm những đồ cổ, hoặc mời hàng xóm đến ăn uống. Những người khách đàn ông dù không hỏi Phan trực tiếp nhưng họ biết chàng làm gì.
Diệu tự học để trở thành một người đàn bà quý tộc thực thụ và làm cho hàng xóm quý mến và đưa nàng vào vòng sinh hoạt của những người giàu có, quyền lực trong xã hội. Cha của Diệu bán bảo hiểm, anh nàng bán hàng cho hãng John Deere. Diệu không chấp nhận cuộc sống như thế. 18 tuổi Diệu đã lọt vào trường đại học Columbia, một trong những trường danh tiếng nhất trên nước Mỹ. Phan rất thán phục những bước tiến và cách thức dấn thân của vợ mình trên nấc thang danh vọng, nhưng chàng không thích thú và không thể hòa nhập với những người quen biết của Diệu.
Khi người gác dưới nhà nhìn thấy Phan, ông ta có vẻ ngạc nhiên. Phan dùng thang máy đi lên lầu vào nhà trọ. Chàng thấy có một bàn viết mới kiểu Âu châu cổ điển mà chàng tin rằng chiếc bàn không mấy khi được chủ nhân dùng trong việc viết lách. Chàng vào phòng ngủ, vẫn thấy hình của mình ở đầu giường. Bức ảnh chụp trước khi hai người lấy nhau. Không có một tí bụi nào trên khung ảnh. Diệu vừa lau chùi sạch sẽ hay mới lấy từ ngoài kho về để chưng?
Điều mà Phan nhận xét khi rảo xem khắp căn gác trọ mà Diệu gọi là nhà: không có sự hiện diện của chàng nơi đây. Tờ báo thể thao mà chàng hay mua năm chắc đã bị bỏ, không có lon bia nào trong tủ lạnh, quần áo Phan không còn trong tủ để chừa chỗ cho Diệu. Như thế này có lẽ sẽ dễ dàng cho Phan hơn khi nói lời chia tay.
Diệu gọi về cho biết sẽ về muộn vì bận việc trong sở. Nàng gọi 2 lần. Gần 9 giờ tối Diệu mới về.
Phan nhìn vợ mình. Diệu không thay đổi. Mái tóc đen dầy bồng bềnh, trông Diệu đẹp như một tài tử nổi tiếng của Ý. Bộ ngực đầy vĩ đại của Diệu luôn luôn là điểm chú ý đầu tiên của đàn ông cũng như đàn bà. Đấy cũng chính là một vũ khí của Diệu. Trông Diệu đẹp trong y phục thời trang, cô áo trễ xuống nửa ngực.
Diệu chờ đợi Phan đến ôm hôn nhưng chàng lờ đi. Nàng đến ôm lấy Phan trong lúc chàng chỉ hờ hững lấy lệ. Nàng biết ngay có chuyện không ổn nhưng giả vờ như không biết.
“Sao vậy anh? Chắc đi máy bay còn mệt hả?”
“Mình cần nói chuyện”
“Nói chuyện gì vậy anh?” Ánh mắt Diệu thoáng lo âu.
“Ngồi xuống đã”
“Anh muốn uống gì không?”
“Không. Anh chỉ muốn nói chuyện”
“Rồi, thì nói” Diệu cầm gối đặt xuống ghế và chờ đợi.
Chiếc gối mới toanh, Phan nhớ vậy. Chàng ngồi xuống ghế cách xa Diệu. Phan cần một khoảng cách vì nếu không chàng sẽ không ra khỏi cuộc hôn nhân này. Chàng không biết phải mở đầu ra sao.
“Anh muốn ly dị. Chúng ta không còn sống như một đôi vợ chồng nữa”
“Anh nói sao” Diệu giả vờ như nghe không rõ.
“Anh nói là anh muốn ly dị. Chúng mình sống xa nhau. Đây là lúc nên chấm dứt cuộc hôn nhân này”
Mặt Diệu lặng đi như người vừa bị tát cho một bạt tai.
“Đồ khốn nạn!”
Má nàng đỏ lên trong sự giận dữ, rồi Diệu khóc.
Phan thấy bất ngờ. Chàng tưởng đâu Diệu sẽ gào thét điên cuồng. Nàng đi vào phòng tắm, ở trong đó cả 10 phút. Khi trở lại, Diệu đã lau khô nước mắt, phấn sáp trở lại. Nàng trở lại bình thường trong vị thế chủ động như mọi khi.
“Anh không thể nào đối xử với em như vậy được! Em không thể để anh phá hủy hôn nhân của mình được. Bao nhiêu người mơ ước cuộc hôn nhân của em và anh. Chúng ta thật xứng đôi vừa lứa. Anh bị căng thẳng trong công việc quá đó thôi. Em hiểu điều đó. Nếu có những khó khăn giữa chúng mình, em sẽ giải quyết”
“Em không thể giải quyết được gì cả khi mình không sống chung với nhau. Có bao giờ em nói đến chuyện đi Jordan với anh đâu”
“Em không thể bỏ công việc, anh biết như vậy. Em biết về phần anh điều nay rất khó khăn cho anh. Em cũng ước gì có thể bỏ mọi sự đến Amman ở với anh như những người vợ khác, nhưng em không thể. Đừng làm em cảm thấy áy náy vì không theo anh”
Phan lắc đầu. Đây không phải là chuyện áy náy:
“Em không hiểu anh. Anh không muốn cuộc hôn nhân này nữa. Anh muốn ly dị. Không có gì có thể cứu vãn được”.
“Chuyện gì cũng có thể cứu vãn được nếu mình cố gắng. Mình sửa đổi, hàn gắn thay vì phá hủy. Anh phải tin vào chính mình”
Diệu không nghe Phan. Chàng phải nói sự thật thôi.
“Anh có người khác” Phan nói và nghĩ rằng Diệu sẽ khóc, nhưng không, chẳng có tí nước mắt nào. “Và điều này không đúng nếu anh chưa ly dị”
“Em đã nói với anh...” Diệu quả quyết “Em không cần biết anh có ai trong lúc xa nhà. Anh có bao nhiêu đàn bà con gái cũng được khi anh không ở đây. Em chỉ không muốn biết mà thôi”
“Đây không phải là chuyện qua đường xác thịt. Anh yêu cô ta”
“Đừng có nói kỳ cục như vậy. Em không cần biết cô ta là ai nhưng chắc chắn cô ta sẽ không làm anh hạnh phúc như em mang đến cho anh”
“Anh chẳng hạnh phúc gì với em. Anh không vui sướng gì đã từ lâu lắm rồi”
Diệu vẫn thản nhiên nói:
“Em đã lo âu điều này từ lâu. Em sợ là anh không yêu em. Nhưng nếu chỉ là một người đàn bà thì cũng dễ hiểu thôi. Em sẽ ngạc nhiên nếu không xảy ra như thế. Em hiểu đàn ông, anh cũng vậy. Anh cứ làm như anh cứng cỏi lắm, nhưng anh cũng vậy thôi”
Phan phản kháng nhưng Diệu không nghe.
“Em đi pha rượu rồi trở lại”.
Nàng đi về phía phòng ngủ trước khi Phan có thể phản đối. Chàng nghĩ mình cũng cần phải uống một ly rượu. Chàng pha hai ly rượu. Phan thêm một quả olive vào ly rượu cho Diệu. Chàng tự hỏi liệu mình có thể trở lại câu chuyện khi nãy hay là chỉ bỏ đi.
Phan mang hai ly rượu ra phòng khách và chờ Diệu trở lại. Tại sao nàng lâu như thế? Nhưng Phan hiểu. Chàng vẫn ngồi yên trên ghế và uống rượu.
Diệu trở ra với chiếc áo ngủ đen mỏng dính rất gợi cảm phô trương bộ ngực căng đầy nhấp nhô theo nhịp bước. Phan muốn lắc đầu nhưng mắt chàng không thể rời thân hình Diệu.
Nàng ngồi xuống cạnh Phan:
“Em cần anh. Em cần người chồng của em” Diệu ôm lấy Phan.
“Đừng, đây không phải lúc” Phan kêu lên.
“Em chờ anh cả năm tháng nay. Em cô đơn quá.”
Và rồi Diệu mơn trớn và làm đủ cách để Phan phải chịu thua.
Sáng hôm sau khi Diệu còn đang tắm, Phan thay quần áo và rời khỏi căn gác. Chàng bực bội với chính mình vì đã thua Diệu. Lần tới chàng sẽ để luật sư của mình nói chuyện với Diệu. Khi Phan đóng cửa “nhà”, chàng biết đây là lần cuối.