Chương 13
Phan chờ đợi ông Hoàng giao nhiệm vụ. Vụ bom nổ ở Frankfurt đã làm cho mọi cơ quan căng thẳng. Hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, thay đổi chính sách này sang đến chính sách kia. Chiếc xe bom đã đậu đối diện với ngân hàng Citibank và phát nổ vào thời điểm đông đảo người qua lại. Mấy chục người chết, hàng trăm người bị thương. Cứ vài tiếng Phan lại ghé ngang văn phòng ông Hoàng nhưng ông ta vẫn không có mặt. Chàng quyết định nếu ông ấy cần đến mình thì sẽ đi tìm mình thôi!
Ngày hôm sau ông Hoàng gửi email cho Phan, hẹn chàng ở trung ương mới của CIA lúc 9 giờ, một trung ương “ma” mà chỉ có những người trong cuộc mới biết đến.
Nới đây là một tòa nhà mới xây. Phan tự hỏi vì sao không gặp gỡ ở văn phòng ông Hoàng như thường lệ ở lầu thứ 4?
Đến địa điểm mới đã thấy người thư ký riêng của ông Hoàng đợi Phan. Dè đâu đây chưa phải là địa điểm gặp gỡ nhưng là một địa chỉ “ma”! Viên thư ký đưa Phan vòng vèo một lúc lâu, cuối cùng đến cuối một hành lang dài rồi ngừng trước cánh cửa không có bảng tên, chỉ là một cánh cửa bình thường không có gì đáng chú ý ngoại trừ bên phải có hộp nút bấm mật mã để mở cửa.
Phan quay mặt đi khi người thư ký bấm mật mã và đưa bàn tay lên để máy đọc vân tay nhận diện. Cửa mở nhẹ nhàng. Bên trong là thang máy mà phải có chìa khoá mới xử dụng điều khiển thang máy lên xuống. Thang máy đi xuống nhanh và êm, có lẽ chỉ chừng khoảng 15 giây là đến nơi. Khi cửa thang máy mở, cô thư ký còn đưa Phan đi qua nhiều lớp cửa chỉ mở được nếu dùng đúng mật mã, đến một nơi kín như bưng, không cửa sổ và rộng mênh mông như một sân chơi bóng bầu dục.. Trong căn hầm toàn là máy móc đủ loại, nhiều máy điện toán. Hàng mấy chục người đang làm việc trước những màn hình điện toán khác nhau. Phan đoán tòa nhà này nằm về phía bắc của khu tổng hành dinh trung ương tình báo CIA.
Từ đàng xa ông Hoàng nhận ra Phan và giơ tay vẫy.
“Đây là công viên mà ông nói tới lúc trước phải không?”
“Đúng là một công viên phải không?”
Trông ông Hoàng có vẻ hài lòng với “công viên” này khi nói với Phan:
“Nơi đây không hề hiện hữu trên bản đồ, tôi nói vậy để anh hiểu. Cho dù anh có nói với ai người ta cũng chẳng tin là có một nơi chốn như vậy”
“Tại sao ông muốn tôi đến đây?”
“Những điệp vụ phản gián từ nơi đây đi ra ngoài có thể gọi là không chính thức! Bởi vì chính tổng thống cũng không được thông báo một cách chính thức trên giấy tờ và cũng vì thế mà tổng thống tuy biết đấy nhưng không có giấy tờ văn kiện gì để nói với Quốc Hội cả. Nơi đây cơ quan tình báo CIA có thể chịu mọi nguy hiểm, vượt qua hàng rào luật pháp quy định hay bất cứ mọi thủ tục giấy tờ rườm rà từ trên xuống dưới đều không ảnh hưởng gì. Đây là một thế giới khác thấy chưa? Anh thấy sao? Phải nhận là anh thán phục?”
“Khi tôi không tìm thấy ông ở đâu cả là lúc ông ở đây phải không?”
“Đúng vậy!” Ông ta nói với vẻ hãnh diện.
Phan nhìn quanh. Ở cuối “công viên” có một màn hình vĩ đại. Chàng chưa bao giờ thấy nơi nào như đây. Những người làm việc cũng khác. Toàn là những người trẻ, trong khoảng từ 20 đến 30 tuổi là cùng. Họ toàn mặc quần jeans, áo thung, không hề thấy cà-vạt. Chẳng khác gì đây là lớp sinh viên ở đại học.
“Ông thành lập một trung ương tình báo của riêng ông?”
Ông Hoàng gật đầu:
“Đúng! Những người làm việc đây có thể không ai biết đến nhưng những việc làm của họ dù chỉ trong bóng tối nhưng họ chính là hy vọng của chúng ta. Chính những người trẻ này biết rằng một ngày nào đó trong tương lai, thay vì là xe bom nổ ở Đức hay New York hay bất cứ nơi nào, sẽ là bom nguyên tử nổ chứ không còn là bom thường cướp đi vài chục nhân mạng. Nếu đó là bom nguyên tử nổ thì sự thiệt hại thật kinh hoàng và con số thương vong sẽ lên đến hàng triệu người! Những người trẻ này làm việc liên lỉ để tìm bom và giết những kẻ đặt bom. Đó là tại sao tôi yêu những người trẻ này. Trông họ không phải là những kẻ sát nhân, nhưng để đạt mục đích ngăn chặn con số thương vong của những kẻ vô tội, họ sẵn sàng trở thành sát thủ”
Phan nhìn lại những người quanh chàng ở đây, đến một nửa là phụ nữ. Họ vừa nhai kẹo vừa làm việc, họ có thể hút thuốc nếu được phép. Người thì trông như những nhân viên sòng bài, kẻ thì có vẻ nhu thuận hơn.
“Này Quyên!” Ông Hoàng nói với một phụ nữ chừng 30 tóc nâu đang làm việc gần đó “Nói cho ông này biết cô đang làm gì?”
Cô gái tên Quyên ngẩng đầu lên nhìn ông Hoàng có vẻ ngạc nhiên. Ông Hoàng gật đầu ra hiệu cho cô ta nói.
“Tôi đang theo dõi một tổ hoạt động ở Syria. Đêm qua họ ở Darmascus. Hôm nay họ có mặt ở Dayr al-Zor trên đường đến biên giới Iraq. Nhưng tôi thấy họ không đến nổi biên giới để qua tới Husbaya. Có những sát thủ bí mật quanh đó.. Một khi có chỉ thị là họ ra tay”
Cô gái nói xong và mỉm cười. Nụ cười của một sát thủ chuyên nghiệp.
“Những sát thủ bí mật mà cô nói đó làm việc cho ai?”
“Chẳng làm việc cho ai cả. Tuy nhiên chúng ta cần những người làm việc như cô Quyên đây chẳng hạn.” Ông Hoàng trả lời thay cho cô gái.
Ông ta nắm tay Phan kéo chàng đi về hướng một văn phòng.
“Đi với tôi! Tôi muốn anh gặp một người!”
Bên trong văn phòng, Phan nhìn thấy một người đàn ông gầy, da ngăm đen đeo kính đang chăm chú làm việc trên máy điện toán. Người đàn ông khoảng gần 40 tuổi, có thể già hơn Phan chừng vài tuổi. Khi đến gần, chàng nhận ra ngay đây là một người Ả rập. Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn Phan và ông Hoàng rồi lại cúi xuống làm việc tiếp. Những ngón tay của anh ta chạy trên bàn viết của máy điện toán như chớp.
“Xin lỗi đã làm cho mọi người phải chờ. Tôi vừa chuyển đi hết tài khoản trong chương mục của một người lãnh đạo Salafist tại Riyadh. Ông ta sẽ tưởng rằng một người trong nhóm cầu nguyện của ông ăn cắp tiền. Và nếu chúng ta may mắn, ông ta sẽ giết người này” Người đàn ông cười với vẻ thích thú khi nghĩ đến kết quả chuyện mình làm.
Ông Hoàng giới thiệu với Phan:
“Đây là Sam. Đối với tôi và anh thì Sam quá thông minh, hơn chúng ta nhiều lắm”
“Khi ông không uống rượu nhiều quá, ông còn thông mình hơn nhiều. Không ai biết được ông nghĩ gì!”
Anh ta giơ tay bắt tay Phan.
“Sam sinh ra ở Ai Cập, đến Mỹ để học cao học. Sam có bằng tiến sĩ về toán và kinh tế. Khi làm việc cho những công ty tài chính, anh ta giàu có lắm. Giàu đến độ anh ta muốn cho lại những tiền đó cho xứ sở mà anh ta nuôi dưỡng. Tôi nói có đúng không nhỉ?”
“Đúng cả!”
“Tôi đọc hồ sơ lý lịch của anh ta và tôi thích quá. Khi còn ở Ai Cập anh ta là thần đồng về toán học, được học bổng sang Mỹ học. Kiếm nhiều tiền trên thị trường chứng khoán, thông minh nhưng tàn nhẫn. Anh ta là người rất đặc biệt”
“Ông nói sai, tôi chẳng có gì đặc biệt. Phần lớn những người làm việc trong thị trường chứng khoán Wall Street đều thông minh và tàn nhẫn. Sự khác biệt giữa tôi và họ là tôi ít ích kỷ hơn họ.”
Quay sang Phan, Sam nói tiếp:
“Tôi chọc ông Hoàng, nhưng tôi rất thích làm việc ở đây.”
Ông Hoàng đóng cửa văn phòng nói:
“Chúng ta cần nói chuyện”
Ông Hoàng ra hiệu cho Phan và Sam ngồi xuống ở bàn họp dài giữa văn phòng. Một màn ảnh lớn gắn trên tường đối diện với bàn làm việc của Sam.
“Chúng ta dựng lên nhiều thứ mới mẻ. Để làm công việc đó tôi sẽ cho anh (Phan) biết một vài bí mật. Bí mật đến độ không ra khỏi căn phòng này. Tôi muốn anh hiểu điều đó”
Phan gật đầu nói:
“Tôi sẽ không được nói gì với ai ngay cả với trung ương tình báo”
“Hiển nhiên như thế, nhưng tôi muốn nói đến một chuyện khác. Sau khi anh ra khỏi nơi đây, anh trở lại làm việc bên ngoài. Đó là lý do tại sao tôi không nói với anh về những chuyện nơi đây. Vì rất nguy hiểm. Tôi không thể chia sẻ với những ai có thể bị bắt trong lúc làm việc. Khi bị bắt người đó có thể bị nhục hình để buộc khai ra mọi bí mật. Nhưng rồi tôi suy nghĩ. Không còn cách nào khác hơn. Vậy thì giao ước giữa tôi và anh là: nếu anh bị bắt, anh không thể khai tin tức này. Anh phải khẳng định. Anh có hiểu ý tôi?”
Phan hiểu ông Hoàng nói gì nhưng chàng muốn rõ hơn:
“Khẳng định nghĩa là sao?”
“Nếu bị bắt, nếu nghĩ rằng không thể nào chịu nổi thì anh phải cương quyết. Chúng tôi sẽ cho anh một loại thuốc đặt trong miệng như một thứ vỏ bọc ngoài răng khi anh bắt đầu hoạt động bên ngoài. Trong trường hợp hiểm nguy, anh chỉ cần cắn mạnh, thuốc độc bên trong sẽ tiết ra. Giản dị và rất nhanh. Thuốc độc có vị ngon nữa. Người ta nói với tôi như vậy. Lúc nào tôi cũng mang theo người những loại như thế. Vậy thì anh có đồng ý hay không? Tôi không nghĩ là anh sẽ từ chối? Mình có thể chấm dứt cuộc chuyện trò ở đây”
Phan suy nghĩ. Mười lăm phút trước đây chàng không biết đến thế giới này. Chàng nghĩ đến Ánh Minh, nhưng liền sau đó hình ảnh nàng biến mất.
“Xong!” Phan nói.
“Tốt!” Ông Hoàng bắt tay chàng “Tôi không hỏi anh điều này nếu tôi không chắc chắn là anh sẽ đồng ý. Đây là một âm mưu giữa 3 người chúng ta trong căn phòng này. Không ai biết ngoài ba chúng ta. Rõ ràng chưa?”
Ông ta nói tiếp:
“Tôi nói sơ sơ cho Sam nghe về ý kiến của anh. Anh ta thích thú vô cùng và cho rằng kẻ địch sẽ mắc bẫy”
Sam gật đầu:
“Ý kiến rất sáng tạo và hay!”
“Vậy điều đầu tiên là chúng ta phải tìm ra một xác người. Anh có ý kiến gì không Phan?”
“Xác chết đó phải ra vẻ là một điệp viên, dĩ nhiên đó là điểm chính. Nên vào khoảng tuổi tôi. Một người mà có thể len lỏi vào mạng lưới của Sun. Phải là người da trắng. Khỏe mạnh. Cơ bắp tốt. Và phải là một người Thiên Chúa giáo”
“Nghĩa là sao?”
“Không bị cắt bì. Vì nếu kẻ thù thấy kẻ này bị cắt bì thì sẽ nghĩ đây là một người Do Thái”
“Đúng vậy phải không Sam?”
“Đúng thế. Tôi phải nói là người Ả Rập rất ghét người Do Thái”
“Xác chết đó phải như thế” Phan tiếp tục nói “Nhưng làm sao mình có được 1 xác chết như vậy? Liệu FBI có thể kiếm cho mình một xác chết như vậy ở nhà quàn không?”
“Không được! Tôi không tin FBI. Chỉ có những anh em trong những tổ chức hoạt động đặc biệt mới kiếm cho mình được thôi. Họ sẽ làm, kiếm xác chết giao cho mình và không hỏi, không thắc mắc gì hết”
“Vậy thì để quân đội lo vụ đó” Phan nói. Chàng rất hoan hỉ khi thấy ý kiến của mình được chấp nhận.
“Tôi đã liên lạc với họ. Cũng phải vài tuần lễ. Có thể anh sẽ ra nước ngoài khi chuyện đó xảy ra. Tôi còn nghĩ ra tên của xác chết đó là Hạc. Tên tuổi mới toanh, anh có thích không?”
“Ông muốn chọn tên nào cũng được. Đừng chọn tên Phan thôi”
“Anh sẽ là người làm hết mọi sự. Tôi quá già. Sam thì quá kỳ quái! Chỉ còn anh thôi!"