Chương 14
Sam cặm cụi làm việc trên máy vi tính và quên hết mọi sự chung quanh anh ta. Phan quan sát Sam và chàng chợt liên tưởng người thanh niên này như một kẻ tị nạn đã giúp nước Anh và Mỹ thắng Thế Chiến Thứ Hai.
Sam nói với Phan:
“Những tháng trước khi ông nghe thấy tên Sun ở Iraq thì ở đây tụi tôi bắt đầu nghiên cứu và tìm hiểu. Chúng tôi biết cũng kha khá về nhân vật này”
Sam chỉ vào màn hình máy vi tính cho thấy hình ảnh một người đàn ông Ả rập gầy gò, có râu nhưng được cắt tỉa gọn gàng, đầu đội mũ trắng, loại chỉ che chỏm đầu. Đó là một khuôn mặt thông minh, không ra vẻ sát nhân mà có vẻ như một học giả. Nhưng điều mà Phan chú ý nhất là đôi mắt của người này: đôi mắt rực lửa thù hận.
“Chúng ta rất may mắn có được ảnh này. Đây là một bức ảnh cũ trong thẻ thông hành trước khi y biến mất. Sun có thể ở bất cứ nơi nào và cũng có thể chẳng ở đâu cả. Trong những đền thờ Hồi giáo thuộc phe quá khích, mọi người thầm thì với nhau rằng Sun là một bóng ma! Họ viết những bài thơ về y, thu thanh lại để truyền tay nhau. Trong thế giới của Al Qaeda, Sun đã trở thành một người hoạch định mọi hoạt động của nhóm này. Sun chính là người châm ngòi cho nhiều biến cố như vụ năm 1996 tại Kabul, hay năm 2006 tại Baghdad. Sun là cái cầu nối kết giữa nhóm Al Qaeda già cỗi và nhóm Al Qaeda trẻ. Ai cũng tìm kiếm y nhưng chúng ta chưa thể tìm ra Sun”
Phan nghiên cứu khuôn mặt trên màn hình máy và cố thu lại hình ảnh đó vào trong trí nhớ của mình. Phần thì chàng tức giận vì ông Hoàng đã dấu chi tiết này về thân thế Sam trong vài tháng qua. Nhưng trên hết là sự tò mò và cũng háo hức xem Sam và ông Hoàng sẽ khai triển ý kiến của chàng ra sao.
Sam vẫn tiếp tục:
“Chúng ta biết Sun từ đâu đến mặc dù hiện giờ không biết y đang ở đâu. Sun là người Syria, từ Hama. Tên thật của y là K. Sham. Tất cả những người con trai thuộc dòng họ của y đều bị giết bởi quân đội của Assad năm 1982. Tất cả những người này đều gia nhập phong trào “Anh em Hồi giáo”. Sau cuộc tàn sát đẫm máu tại Hama, nhóm anh em Hồi giáo Ả rập Saudi nhận nuôi dưỡng Sun. Y học kỹ sư điện và vật lý tại Riyadh. Và còn học thêm về khoa học. Sun rất thông minh, tôi rất tiếc phải nhận như thế. Những kết quả về học hành của Sun có thể nói là vượt bực. Chúng ta tìm thấy những tài liệu tại Afghanistan, trong đó cho thấy Sun đã nghiên cứu về bom nguyên tử”
“Nói cho Phan nghe về vụ xe bom tại Milan và Frankfurt”
Sam rà con chuột để tìm những dữ liệu và hình ảnh về vụ xe bom nổ tại Frankfurt. Anh ta trình bày:
“Chúng ta biết là Sun thích làm những trò bom nổ dấu trong xe. Mình bắt được những mẩu tin nhắn từ những nhân vật cao cấp trong Al Qaeda (mặc dù không biết đó là ai) muốn những kẻ tự sát với bom đến Âu Châu và Mỹ để giết những người Thiên Chúa giáo cũng như Do Thái. Nhưng không được sát hại những người theo Hồi giáo. Sun muốn những kẻ khủng bố tiến về phương tây. Không phải chính Sun ra lệnh này nhưng là một viên chức cao cấp và thân cận của y. Sau đó xảy ra vụ nổ bom tại Milan”
Một hình ảnh khác hiện ra trên màn hình cho thấy những mảnh vụn bằng sắt. Sam chỉ tay và giải thích:
“Tôi không đi vào chi tiết vì không thuộc lãnh vực chuyên môn của tôi. Nhưng FBI cho rằng vụ bom nổ gần đây tại Milan không khác gì vụ nổ bom tại Baghdad nhiều năm trước do Sun gây ra. Vụ xe bom nổ tại Frankfurt cũng thế. Có phải vậy không ông Hoàng?”
“Đúng thế” ông Hoàng gật đầu “Sun có một hệ thống hàng loạt những người làm việc cho y nhưng đang trong trạng thái án binh bất động. Bọn này có thể hoạt động dưới tầm quan sát của ta. Chúng có thể làm bom, đặt vào những nơi được ra chỉ thị rồi trốn mất. Chúng biết những điều phải làm. Chúng dùng những chiếc xe bị ăn cắp, hóa trang khi lái xe. Chúng ta có những hình ảnh bọn chúng lái xe tại Milan và Frankfurt, có cả mặt mũi chúng, nhưng cảnh sát Âu Châu không thể tìm ra chúng bởi vì chúng hóa trang quá giỏi. Sun có thể tiến đến mục tiêu tại Mỹ, có thể không phải là bom thường mà là bom nguyên tử hay bom với vũ khí hóa học. Anh có nhớ nhân vật Karla của tình báo Nga trong tiểu thuyết gián điệp của nhà văn nổi tiếng Le Carré? Có thể nói Sun là Karla của Al Qaeda. Trong tay của y nắm giữ bao nhiêu sợi dây. Một ngày nào đó y sẽ xử dụng!”
“Tòa Bạch Cung có biết chuyện này không?”
“Dĩ nhiên là không. Đừng quên nơi đây không hề hiện hữu.”
Phan quan sát những hình ảnh. Chàng hỏi ông Hoàng:
“Cho tôi hỏi một câu hỏi rất ngớ ngẩn: Tại sao mình cũng biết khá nhiều về Sun nhưng rồi lại quá khó khăn để tiêu diệt y vậy?”
Cả Sam và ông Hoàng đều yên lặng. Cuối cùng ông Hoàng mới nói:
“Đó chính là điệp vụ tại Amman nhắm vào đấy. Chúng ta muốn Sun phải lộ diện. Mình phải làm như đã biết Sun ở đâu để y hoảng và phải chạy hoặc liên lạc với ai đó. Đó là một trong những nghề của tiến sĩ Sam đây, phải không?”
Thanh niên Ai Cập gật đầu:
“Khi làm việc trong thị trường chứng khoán, tôi phải quan sát. Một khi bắt gặp một cái gì khác lạ là chú ý ngay. Dù là một sự khác lạ nhỏ nhưng lại trở nên quan trọng vô cùng. Thời đó tôi kiếm nhiều tiền lắm. Bây giờ tôi áp dụng cùng phương pháp này để làm việc cho ông Hoàng”
“Thấy anh ta hay không? Nói tiếp nữa đi Sam”
“Đối đầu với Al Qaeda, sự thách thức là phải đẩy chúng nó lộ diện để mình theo dõi. Nếu chúng nó không liên lạc bằng điện thoại để chúng ta có thể nghe lén được, thì mình phải đe dọa để chúng phải thay đổi phương pháp. Chúng mua điện thoại mới hoặc thẻ điện thoại tại Pakistan mà không biết là bị chúng ta theo dõi. Hay chúng đổi máy vi tính mà không biết rằng mọi máy điện toán đều bị chúng ta kiểm soát được cả. Không một email nào trên thế giới mà không lọt vào tai mắt của chúng ta. Chúng ta có thể vào lọt bất cứ nơi đâu vì thế. Chúng mang máy tính, máy vi tính, điện thoại đi bất cứ nơi đâu chúng ta cũng có thể tìm ra.”
Ông Hoàng nói tiếp lời Sam:
“Chúng ta lùa chúng vào bẫy. Chúng ta làm chủ hệ thống truyền thông trên toàn cầu. Khi mình ngăn chặn là làm chúng hoảng và sẽ lăn vào bẫy chúng ta giăng ra. Giả sử mình bắt một loạt bọn chúng tại Lodon, Uzberkistan, Bumfuck, Indiana. Anh nghĩ mình sẽ làm gì với bọn đó?”
“Tra hỏi chúng. Đưa chúng đến những nhà tù tại Gitmo, hay gửi chúng đến cho Sanh”
“Dĩ nhiên là tra hỏi. Điều đó cũng giúp ích nhưng đó không phải là mục đích. Cho dù chúng không khai nhưng đồng bọn bên ngoài sẽ nghĩ là chúng khai hết. Thế là bên ngoài chúng đổi điện thoại, địa chỉ.. đủ mọi thứ hết. Sớm hay muộn chúng cũng phải liên lạc với những người trong danh sách mà chúng ta hằng theo dõi. Chỉ cần chúng chúng đụng vào một đầu mối thôi là cả hệ thống bật đèn hết lên. Hay là khi chúng ta buộc chúng phải thay đổi chỗ ở vì hoảng sợ. Đừng quên những sự di chuyển rất nguy hiểm. Chúng ta theo dõi mọi sự di chuyển trên không, đường bộ hay đường thủy”
Phan xen vào:
“Nhưng ông vẫn chưa bắt được Sun. Nếu Sun khác những người khác, hiển nhiên là như vậy, thì những kỹ thuật mà ông và Sam vừa nói có thể rất tốt cho những người khác nhưng không thể cho Sun. Vì hắn ta vẫn im lặng. Đó là tại sao mình cần một cái gì mới.”
“Bây giờ thì anh biết câu trả lời rồi!”
“Lừa gạt!”
“Đúng vậy. Anh nói với tôi hôm nào mình phải chui vào được mạng lưới của y để rồi mình sẽ quấy động loạn lên trong đầu óc của y. Mình sẽ cho nó những tin tức làm nó phải hoảng loạn, rồi sợ, để nó phải tìm hiểu. Lúc đó nó phải liên lạc. Chúng ta sẽ quan sát theo dõi”
Cả ba tạm nghỉ để uống cà phê. Giám đốc tình báo trung ương CIA đòi ông Hoàng lên văn phòng để nói về vụ xe bom nổ tại Franfurt. Ông Hoàng đi, chỉ còn Phan và Sam.
Phan lợi dụng lúc này đòi Sam dẫn đi xem khắp nơi.
“Tôi đưa anh đi một vòng, nhưng phải hiểu ở đây mình làm nhiều thứ nhưng chỉ là xây dựng những ảo tưởng. Như căn phòng này là mặt sau của khu thương mại Al Qaeda. Hãy bắt đầu với văn phòng du lịch.”
Sam đưa Phan đến cuối phòng. Tại một bàn giấy có 3 người trẻ tuổi, chắc chẳng có ai ngoài 30 tuổi. Một cô gái trong bọn chải tóc dựng ngược làm Phan chú ý.
“Này An! Giải thích cho người khách đây là cô đang làm gì. Tôi nói với anh ta mấy người thuộc văn phòng du lịch”
“À.. chẳng hạn như những người thuộc nhóm Al Qaeda phải di chuyển và họ biết mình sẽ theo dõi nếu bất kỳ cái gì được ghi lại trong máy vi tính. Nên họ phải tìm một cách nào không thể tìm ra được vì không lưu lại. Chúng tôi ở trong nghề đó”
“Cho anh ta một thí dụ”
Anh đưa Sam và Phan sang một bàn khác nơi mà một cậu thiếu niên da màu đang lướt tay trên bàn phím của máy vi tính như mưa.
“Đây là Hân. Anh ấy đang theo dõi một đường dây của mình ở Karachi. Tên người chủ tiệm mình không biết, mà chỉ gọi anh ta là Oz. Đừng hỏi tôi tại sao lại gọi anh ta như thế. Ox chuyên môn làm giấy tờ du lịch không thể truy tìm gốc. Anh ta giỏi lắm. Giả dụ anh là một thánh chiến quân muốn đi máy bay từ Karachi đến Luân Đôn dưới một cái tên giả và thông hành giả, Oz sẽ làm ngay được. Anh ta lo liệu mọi sự hết với giá rẻ. Người này chỉ người kia đến Oz. Trong khi đó chúng ta nhìn thấy được danh sách những kẻ mua thông hành giả và việc của chúng ta là đối chiếu những người trong danh sách đó với danh sách mà chúng ta đang canh chừng và theo dõi. Trong tiệm của Oz có gắn máy hình kín đáo nên mình có thể theo dõi bất cứ ai đến đó rồi đối chiếu với những hình ảnh mình đang lưu giữ. Cho anh ta coi đi Hân!”
Cậu thanh niên da mầu Mỹ lai Pakistan cho Phan thấy trên màn hình một cửa hàng tại Karachi. Một người đàn ông da sậm màu đang hỏi mua vé đi Morocco.
“Chúng ta sẽ tìm ra người đàn ông muốn mua vé đi Morocco là ai và sẽ bán vé cho y, để y đi và theo dõi xem y làm những gì. Có thể mình sẽ trộm điện thoại y một lúc nào đó rồi copy thẻ sim để biết xem y nói chuyện với ai. Ồ, mình làm những điều tệ quá phải không?” Nói xong, An cười khúc khích.
Mọi người đều phá lên cười. Đây là một trò chơi!
Sam đưa Phan đến một chỗ khác mà anh ta mô tả là ngân hàng. Nơi đây cũng vậy. Đây là nơi mà những bọn khủng bố chìm cần chuyển tiền đi khắp nơi trên thế giới. Hoa Kỳ và các nước đồng minh đã đóng cửa mọi ngã ngách dễ dàng bằng cách gây áp lực với các ngân hàng, các tổ chức từ thiện Hồi giáo. Điều này làm cho bọn khủng bố khó chuyển tiền đi. Để đáp ứng nhu cầu này, Sam và nhóm người làm việc ở đây đã tạo ra một nguồn chuyển tiền mới bằng cách dùng nhiều người do Sam và ông Hoàng nối kết. Thường người này không biết người kia và không biết nguồn tiền từ đâu đến nhưng tất cả đều chạy về kho dữ liệu của Sam.
“Anh phải nghĩ như chúng nghĩ” Sam giải thích “Đây là cái lợi của tôi. Tôi lớn lên với chúng nó, tôi biết chúng nghĩ gì, chúng cần gì, di chuyển ra sao. Khi tôi hiểu chúng cần gì thì tôi tìm cách để cung cấp những điều chúng muốn như vé máy bay, giấy thông hành, đổi tiền, chỗ trú ẩn bí mật tại những thành phố lớn lạ lẫm, điện thoại, máy vi tính. Chúng không bao giờ biết mặt tôi, nhưng tôi phục vụ chúng, mọi ngày, 24 giờ một ngày. Đây là chương trình làm ăn của tôi”
Trên màn hình máy vi tính của “ngân hàng Sam” hiện ra một loạt hình ảnh còn trẻ. Ông Hoàng và Sam đã tạo ra cả một hệ thống tuyệt vời và thông minh. Chỉ có một điều là chưa thấy Sun xuất hiện! Phan đã được nhìn thấy hình ảnh của Sun cũng như biết về thân phận của y. Bây giờ việc của chàng là làm sao lừa Sun ra khỏi chỗ trú ẩn!