← Quay lại trang sách

Chương 15

Ông Hoàng trở lại “công viên” với cặp mắt đỏ ngầu! Ông ta than:

“Mọi người la hét khi thua trận!”

Ông ta không giải thích nhưng Phan có thể đoán. Người ta không thích bị đe dọa mà thích phản công. Rồi lại sợ hãi khi những viên chức tình báo không tìm ra kẻ thù. Mọi sự đều đè nặng lên vai ông Hoàng bởi vì ông ta là người duy nhất tìm ra câu trả lời.

“Họ sẽ bắt tôi tường trình sớm nên mình cần làm việc ngay. Mấy ngày qua chúng tôi đã hoàn thành anh chàng Hạc như ý kiến của anh.”

Ông Hoàng ra hiệu cho Sam.

“Nào Sam!”

“Đây là Omar.”

Trên màn hình cho thấy hình ảnh một người Ả Rập trạc khoảng gần 40 tuổi, ăn mặc ra vẻ một chuyên gia. Người này râu cắt tỉa cẩn thận và có vẻ là một người Hồi giáo ngoan đạo.

“Omar là một kiến trúc sư từ Ma’an. Đây là một thành phố rất bảo thủ và đầy tín ngưỡng. Hiện tại Omar ở Amman, nơi anh ta làm việc là một công ty chuyên thiết kế kiểu mẫu nhà cửa theo cung cách Hồi giáo. Omar rất ngoan đạo và hoạt động cho nhiều tổ chức thiện nguyện do Saudi bảo trợ. Từ một thập niên qua, Omar thường xuyên đi Zarqa, phía bắc của thủ đô, để dự những ngày thứ sáu cầu kinh. Nhiều người thuộc nhóm học hỏi kinh thánh Koran cùng với Oamr đột nhiên biến mất một cách bí ẩn. Chúng ta nghĩ rằng những kẻ đó đã theo bọn quá khích Hồi giáo hay khủng bố. Mình cho rằng lúc còn trẻ Omar đã định đến Afghanistan để gia nhập nhóm trên nhưng rồi anh ta đổi ý ở lại hoc và ra trường là kiến trúc sư. Đó là lý do tại sao nhiều người trong đền thờ tin tưởng Omar bởi vì anh ta không đụng chạm đến ai. Nhiều người ở Zarqa nghĩ Omar theo Al Qaeda, nhưng không phải. Anh ta chỉ là một kẻ rất thông minh, cứng cỏi và ngoan đạo”

“Ngừng lại!” Phan kêu lên “Làm sao mà ông biết nhiều về một người trong vùng của tôi như vậy? Omar không phải là người của tôi! Tôi chưa bao giờ biết Omar là ai. Ông biết Omar qua Sanh chăng? Ông cũng đang song song điều khiển hay sao đây?”

“Đừng nóng! Sanh không hề biết Omar. Tôi không phạm một lỗi lầm nào thêm nữa đâu. Omar là một trong những chương trình của Sam. Chúng ta sẽ dùng Omar là mặt nổi về kiến trúc xây dựng kiểu Hồi giáo để mình có thể xây văn phòng cho Al Qaeda như thêm vào một dịch vụ mới ngoài chuyện làm du lịch và ngân hàng.”

“OK. Nhưng làm sao mấy người tìm ra Omar?”

“Sam biết gia đình Omar”

“Thế nghĩa là sao?”

Sam trả lời:

“Có nghĩa là em trai của Omar nằm trong danh sách ăn lương của tôi. Em trai Omar làm cho ngân hàng UBS tại Dharan. Người này làm thêm một việc tay trái nữa mà y không biết là làm cho mình. Những nhà đầu tư Saudi thời đó đến công ty tôi làm việc lúc tôi còn ở Wall Street được tôi giới thiệu đến em trai của Omar. Người này giới thiệu người kia. Hiện nay những nhà đầu tư đó đã dùng cậu em của Omar để chuyển tiền. Mạng lưới mà tôi đã cho anh xem khi nãy là do tôi dựng lên liên kết từ người họ hàng này đến họ hàng kia”

Phan mỉm cười và lắc đầu nói:

“Tôi hiểu rồi! Omar cũng chỉ là một trong những thứ giả trá trong ý kiến của tôi thôi. Mình cứ làm như Omar là người của mình mặc dù sự thật không phải như thế. Có phải không nào?”

“Đúng như vậy!” ông Hoàng vỗ vai Phan với vẻ thích thú ra mặt “Thực tình mà nói tôi rất thích ý kiến này. Tôi nghĩ mình sẽ thành công!”

“Sẽ thành công nếu mình làm cho thật đúng!” Phan hứng khởi hơn bao giờ hết “Chúng ta làm như Omar là một phần tử của mạng lưới kẻ địch. Mình cho y đi lung tung, gửi đi chỗ này chỗ khác. Mình làm cho phía bên kia lo sợ vì y. Có thể mình làm cho y trở thành một bom xe luôn cũng được. Làm cho Sun ghen tức và lo âu là y phải lộ diện”

“Mình làm cho Sun phát điên lên!” Ông Hoàng lạc quan “Mình sẽ làm cho Oma trở thành một con bài quan trọng để kẻ địch phải tìm hiểu xem Omar định toan tính gì. Và Sun phải ra mặt. Liên lạc với kẻ này người khác. Bắt buộc là phải xảy ra như thế. Y sẽ tưởng rằng hàng ngũ bị lũng đoạn. Y sẽ hoảng và phán đoán sai lầm. Đàn em của Sun sẽ hoang mang. Lúc đó mình ra tay!”

Ông Hoàng ra lệnh cho Sam:

“Cho coi tiếp đi!”

Màn hình cho thấy bề mặt của một toà nhà tại trung tâm thành phố ở Amman. Tòa nhà trắng bóc như mọi tòa nhà tại đó. Bên ngoài có gắn bảng tên hiệu của công ty kiến trúc Al Fajr với thương hiệu là một mặt trời đang rọi sáng.

Ông Hoàng giải thích:

“Đây là nơi Omar làm việc. Công ty của anh ta làm nhiều công tác trong vùng Vịnh. Mình có địa chỉ và số điện thoại”

Một bức ảnh khác lại được đưa ra.

“Đây là ảnh của người em của Oma, bạn của Sam đang làm cho ngân hàng UBS tại Dhahran. Tôi nghĩ là anh sẽ không cần gặp gỡ người này, nhưng chỉ muốn cho anh biết người này ra sao trong trường hợp câu chuyện đổ bể và mình cần đến chú em này”

“Vậy thì bắt tay vào việc ngay đi!”

“Làm việc với Sam. Anh ta sẽ để cho anh làm việc với ngân hàng nơi muốn mướn Oma vẽ kiểu cho một chi nhánh của ngân hàng ấy. Khi anh trở lại Jordan anh phải sắp xếp mọi sự cho ăn khớp để bắt đầu hoạt động. Sam sẽ giúp anh lúc khởi đầu”

“Ông cứ nói chuyện tôi trở về Jordan, nhưng liệu Sanh có muốn sự có mặt của tôi ở đó hay không? Lần cuối cùng y rất giận dữ và không muốn nhìn mặt tôi nữa! Y còn nói không bao giờ muốn nói chuyện với tôi!”

“Y bình tĩnh lại rồi. Sanh báo cho tòa đại sứ ngày hôm qua là y vẫn sẽ làm việc với anh. Y còn khẳng định chỉ làm việc với anh và không làm việc với ai khác. Sanh thích anh. Y yêu cầu anh trở lại làm việc. Mình không muốn lôi thôi với Sanh nữa nên việc anh trở lại đó là điều có lợi cho mình. Đừng lo âu gì cả!”

“Khi nào thì tôi đi?” Phan nghĩ đến Ánh Minh và biết bao nhiêu bí mật chàng đang giấu nàng.

“Tôi không biết. Khi nào anh sẵn sàng thì đi”

“Tôi sẵn sàng rồi. Tôi muốn trở lại Jordan càng sớm càng tốt”

“Không muốn gặp vợ anh à?”

“Không. Lúc ở Amman tôi đã nói với ông là chúng tôi ly thân mà. Cách đây 2 ngày tôi nói với cô ấy là tôi muốn ly dị”

“Không sao cả. Không phải chuyện của tôi. Mọi người quanh đây đều có vấn đề gia đình, thì anh cũng vậy thôi. Anh có thể đi bất cứ lúc nào anh muốn. Nhưng trên đường sang Jordan tôi muốn anh dừng ở Âu châu gặp một vài người”

“Ai vậy?”

“Những hiệp sĩ bí mật của mình trong chiến dịch này. Họ đang ở La Mã và dấu kín thân phận cho đến khi được lệnh hành động. Anh là người ra lệnh cho họ. Họ cũng khác người, không thể làm việc trong văn phòng và theo những quy củ nhất định, đó là lý do tại sao tôi thích nhóm này lắm”

Ông Hoàng đột ngột đứng dậy:

“Tôi phải đi gặp ông giám đốc mặc dù còn muốn nói nhiều chuyện với anh. Chỉ có một điều tôi cần nhắc nhở anh: Nếu anh còn nghĩ đến đàn bà con gái thì anh không thể chuyên tâm làm việc được”

Phan ở bên cạnh Sam mấy ngày để học hỏi và sửa soạn cho công tác mới. Họ đi vào nhiều chi tiết, ngay cả Phan phải mặc quần áo gì khi gặp gỡ Oma. Dựng lên nhiều thông tin giả quanh Omar để làm cho y trở thành một phần tử của mạng lưới.

“Tôi sợ rằng mình phải có nhiều chất nổ để làm cho Oma trở thành một kẻ mang bom tự sát” Sam đề nghị với Phan.

“Không thành vấn đề. Tôi sẽ nói với nhóm hiệp sĩ bí mật của ông Hoàng ở La Mã về chuyện này. “

Khi Phan sửa soạn từ giã thì thấy thái độ của Sam có vẻ hơi khác lạ. Phan tưởng đâu Sam hơi đố kỵ với chàng vì với mảnh bằng chuyên môn anh ta không được thực sự hành động trong công tác này. Nhưng chàng nhầm. Sam đưa cho chàng một chiếc hộp nhỏ có hình vòng cung. Trong đó có một cái cầu bằng nhựa dẻo dính vào răng, bên trong có chất độc.

Sam ấp úng dặn dò:

“Trong trường hợp.. Tôi tin rằng anh sẽ không phải dùng đến nó”

“Đừng lo, không có chuyện gì xấu xảy ra đâu”

Khi họ bắt tay nhau Phan thấy tay của Sam hơi run run. Chàng hiểu vì sao tay Sam run và lo âu cho mình. Phan bắt đầu đi vào một nơi không có luật lệ giới hạn gì hết và chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng có một chuyện chàng phải làm trước khi trở lại Jordan: đó là đi thăm mẹ mình.