← Quay lại trang sách

Chương 16 Charlottesville, Virginia

Bà Giang ở phía tây của thành phố Charlottesville trong một nông trại. Vợ chồng bà đã mua nông trại được vài năm. Ở đó không bao lâu thì chồng bà qua đời. Phòng nào chồng bà cũng gắn những chỗ cắm điện thoại rất tiện lợi nhưng rồi chưa hưởng được bao lâu thì ông qua đời. Suốt đời bố của Phan không bao giờ tính gì cho đúng như ý muốn. Phan còn nhớ trong đám tang bố mình, bài điếu văn có nhắc đến là bố chàng được sinh ra không đúng thời điểm, không đúng chỗ, và suốt đời ông cố gắng làm vui lòng những người không xứng đáng để được ông hy sinh như vậy. Những người khách đến dự đám tang đã vỗ tay hoan nghênh bài điếu văn mà Phan viết nhưng không một giọt nước mắt nào nhỏ ra. Điều này càng làm cho Phan bực bội hơn!

Phan lớn lên ở ngoại ô không xa thủ đô cho lắm. Phần lớn những gia đình trong khu chàng ở ngày đó đều có thân nhân làm việc cho bộ Quốc Phòng hay Trung ương tình báo. Khi Phan còn nhỏ, sáng nào bố chàng cũng treo cờ trước cửa nhà, nhưng khi thất vọng với trung ương, ông đã ngừng treo cờ. Phan hỏi vì sao ông không treo cờ nữa thì bố chàng chỉ nói vắn tắt: Quanh đây nhiều cờ quá rồi, chỉ thiếu người ái quốc. Mẹ của Phan dậy học tại trường trung học mà Phan theo học trong khu vực. Chàng lớn lên với những thắc mắc đó trong một gia đình không mấy vui vẻ. Bố Phan mất việc mà không hiểu vì sao.

Phan muốn làm cho cha mẹ mình vui vẻ, phần vì sợ rằng gia đình sẽ tan vỡ. Chàng ra trường đỗ đầu, ngay cả những môn thể thao, Phan cũng trội hơn các bạn. Vấn đề của Phan lúc còn học trung học là chàng hơn hẳn mọi người. Và chàng dấu nhẹm mọi ước muốn cũng như tham vọng của mình.

Phan không muốn trở về nhà, cho dù đấy là căn nhà mới ở nông trại. Vì dù sao căn nhà mới vẫn làm Phan nhớ đến bố mình và những câu hỏi không được giải đáp. Thêm một lý do nữa là vì căn nhà còn nhắc nhở đến Diệu. Phan và Diệu thường xuyên đến đây khi chưa lấy nhau. Những kỷ niệm thân mật và sôi động về xác thịt giữa chàng và Diệu in dấu khắp mọi nơi trong căn nhà. Nghĩ đến Diệu làm Phan thấy sởn da gà. Chàng muốn gọi Ánh Minh nhưng cả mấy ngày nay không liên lạc được. Phan nhớ Ánh Minh.

Mẹ chàng làm món ăn mà bà cho là chàng thích nhất, nhưng thực sự không phải như thế. Nhưng chàng không muốn mẹ mình thất vọng. Bà là người học thức, thích đọc sách và tìm hiểu. Phan vẫn nghĩ công việc tốt và thích hợp cho mẹ mình là một giáo sư đại học. Bà thích những ý tưởng mới và có thể say sưa bàn cãi hàng giờ với Phan trong khi bố chàng cứ miệt mài làm việc trên mấy đồ gỗ vô dụng. Tivi trong căn nhà chẳng mấy khi được vặn lên trừ khi để xem thể thao. Khi Phan đi làm phóng viên cho tờ Thời Báo, mẹ chàng rất hãnh diện.

Sau bữa ăn tối, Phan tìm những cuốn lưu giữ hình ra xem. Chàng cố đi cho ngay thẳng vì không muốn mẹ chàng quan tâm về việc Phan bị thương tật ở chân.

“Chân con không khá hơn phải không?”

“Không sao cả, con khỏe lắm”

Phan tìm thấy cuốn lưu giữ hình ảnh của ông bà nội chàng. Ông bà cụ ở Pittsburgh. Ông nội Phan là công nhân trong mỏ sắt và chẳng bao giờ hòa đồng được với con trai và con dâu.

Ông nội chàng to lớn và vạm vỡ như Phan nhưng nước da đen hơn, tóc thì quăn. Có lần Phan ước mong tìm được nguồn gốc của ông nội mình. Chàng hỏi bố mình nhiều lần nhưng chỉ nhận được những câu trả lời mơ hồ. Một nơi nào đó ở Đông Âu hay là Bosnia gì đó.

Phan nói với mẹ:

“Có anh chàng kia ở Jordan nói con là người Ả rập. Có thể anh ta nói đùa, con không biết nữa”

Mẹ Phan cười:

“Mẹ không nghĩ vậy. Ông nội con kể là gia đình ông từ vùng Đông âu nhưng ở gần nhiều gia đình Hồi giáo. Ông của con không thích nói chuyện về nguồn gốc gia đình ông.”

“Tên họ của ông bà nội không có vẻ gì là Đông âu cả phải không mẹ? Bố nói với con một lần là tên họ của ông bà đã thay đổi. Nhưng bố không biết trước đó là tên gì”

“Bố con cũng nói với mẹ như vậy trước khi kết hôn. Mẹ nghĩ bố con ngượng. Bố con vẫn nói có giấy tờ lưu giữ ở đâu đó nhưng không bao giờ bố con tìm kiếm cả. Mẹ thấy điều này đáng buồn vì bố con không quan tâm đến nguồn cội. Nhưng chắc vì vậy bố con mới thích trung ương tình báo. Mẹ đã muốn bố con giúp mẹ làm bản gia phả nhưng bố con chẳng thích thú gì”

“Gia đình ông nội là Công giáo phải không mẹ?”

“Mẹ nghĩ vậy. Ông nội con luôn luôn đi nhà thờ với bà. Ông con cũng không phiền khi mẹ theo đạo Tin Lành. Nhưng bà nội con thì không vui lắm.”

Phan nhìn ảnh ông nội chàng rồi nói:

“Con giống ông nội nhỉ?”

“Cũng giống, nhưng con đẹp trai hơn”

Phan cất cuốn lưu giữ hình đi. Chàng phải lái xe về lại Hoa Thịnh Đốn sớm mai.

“Con nói với Diệu là con muốn ly dị. Tụi con không ở gần nhau nữa. Trước đây cũng chẳng hạnh phúc. Con nghĩ lúc này là lúc tụi con nên thẳng thắn nhận ra sự đổ vỡ trước khi có con cái với nhau”

“Diệu nói sao?”

Phan nhớ lại mọi kiểu nói “không” của Diệu. Chàng thấy mắc cở đã bị Diệu cám dỗ đêm đó.

“Cô ấy không vui và cho rằng tụi con rất hòa hợp. Diệu rất bận rộn với công việc và con nghĩ cô ấy cũng chẳng có thì giờ đi kiếm chồng khác”

“Ồ, mẹ nhớ điều đó. Diệu luôn luôn bận rộn”

“Mẹ nghĩ sao?”

“Diệu là một người phụ nữ rất thành công. Mẹ ước gì có được sự mạnh mẽ để thực hiện những ước muốn của mình như Diệu. Nhưng mẹ chưa bao giờ tin rằng Diệu sẽ mang đến hạnh phúc cho con. Hãy nghe theo tiếng nói của quả tim con. Mẹ hỏi con: con có ai khác không?”

“Con cũng chưa biết chắc chắn. Nhưng chắc chắn là con muốn ly dị. Con có quen một thiếu nữ ở Amman, con rất thích cô ta”

Phan hôn mẹ và đi ngủ. Mẹ Phan bảo bà muốn làm một vài việc lặt vặt khác trước khi đi nghỉ. Nhưng rồi mẹ Phan ngồi yên đó và gương mặt thoáng lo âu. Bà luôn luôn lo âu khi Phan đến thăm rồi từ giã.

Diệu gọi điện thoại cho Phan nhiều lần nhưng chàng không trả lời. Đến khi Diệu dùng một điện thoại khác để gọi Phan mới trả lời. Chàng nhận ra giọng của Diệu ngay! Diệu nói như hét:

“Anh đang ở đâu chứ? Tại sao em gọi không trả lời? Anh không thể đối xử với em như vậy được! Em là vợ anh, anh nhớ chưa? Ai cũng biết em là vợ anh”

“Anh đang lái xe từ nhà mẹ anh về. Anh nói với mẹ anh là chúng ta đang ly dị”

“Chúng ta không có ly dị. Anh yêu em, anh không thể ly dị!”

“Đừng lôi thôi nữa Diệu! Anh không yêu em, anh muốn ly dị”

“Anh là kẻ nói láo! Anh yếu đuối và giả hình! Làm sao đêm trước anh ngủ với em mà không yêu em được? Có ai bắt anh làm tình với em đâu? Anh nghĩ ông tòa sẽ nói sao về chuyện đó?”

“Ông quan tòa thì có dính líu gì đến chuyện của mình? Em không thể bắt ai ở lại trong hôn nhân nếu người ấy không muốn. Luật pháp cũng không buộc như thế. Ly dị không phải là một quyết định hỗ trợ mà là kết thúc của sự hỗ trợ”

“Anh ngủ với em trong đêm đó tới 3 lần!”

“Diệu! Anh xin lỗi là đã làm như thế. Em quá hấp dẫn, lúc nào em cũng lôi cuốn người khác. Nếu tình dục làm nên hạnh phúc hôn nhân thì mình OK, nhưng hôn nhân không chỉ có xác thịt mà thôi!”

“Anh làm em như một con điếm! Anh tưởng là anh có thể ngủ với tôi xong rồi bỏ đi, nhưng anh nhầm. Nếu anh nhất quyết ly dị anh sẽ hối tiếc. Tôi sẽ không để anh yên!”

“Đừng dọa anh. Hàng ngày anh phải đối phó với nhiều hạng người còn đáng sợ hơn em nhiều! Tin anh đi!”

“Anh chưa bao giờ làm em giận dữ trước đây. Khi em phải chiến đấu với những nguyên tắc, em sẽ không nhường nhịn. Em sẽ làm bất cứ chuyện gì cần thiết. Anh sẽ hối tiếc, em hứa với anh như vậy”

Phan cố gắng xoa dịu cơn giận dữ của Diệu nhưng nàng đã cúp máy.