← Quay lại trang sách

Chương 17

Phan vào một khách sạn nhỏ tại Rome. Đây là khách sạn thuộc loại vô danh, chẳng khách du lịch ngoại quốc nào muốn vào ở. Nơi đây đã được sắp đặt trước do nhân viên của Sam lo liệu vì cho rằng chỗ này an toàn nhất. Phan liên lạc với nhóm “hiệp sĩ bí mật” của ông Hoàng bằng điện thoại cầm tay khi mới đến khách sạn và chờ người chủ chốt gọi lại. Nhưng không ai gọi lại trong ngày hay cả ngày hôm sau.

Đêm đầu tiên ở Rome, Phan gọi Ánh Minh từ điện thoại công cộng bên kia đường. Chàng ước gì Ánh Minh có thể gặp Phan ở đây, lang thang trên đường phố, ngồi uống cà phê. Nhưng đó chỉ là ước mơ, vì Phan không dám cho Ánh Minh biết chàng đang ở đâu. Nhưng Ánh Minh không ở Amman, nàng đi công tác thiện nguyện gần biên giới Syria. Phan ngăn nàng vì cho là chuyến đi quá nguy hiểm nhưng Ánh Minh ngắt lời chàng sau khi khẳng định với Phan: “Họ cần em!”.

“Anh yêu em!” Chưa bao giờ Phan nói lời này với Ánh Minh.

“....”

“Anh nói với vợ anh là anh muốn ly dị”

“Tốt! Ý em muốn nói là anh nói ra được khi đời sống hôn nhân của anh không còn hạnh phúc. Nhưng không tốt khi cuộc hôn nhân đó tan vỡ. Nếu anh không nói thì em lại sợ rằng anh là người không biết đi tìm hạnh phúc cho mình”

Phan cười và lập lại lời nói yêu Ánh Minh.

“Trở về nhà để em cũng yêu anh”

Phan hứa sẽ trở về Amman sớm, nhưng cũng phải 1 hay 2 tuần nữa.

Chàng đợi 2 ngày nhưng vẫn không thấy ai liên lạc. Đi trên đường phố ở đây Phan đảo mắt tìm những người qua lại xem có ai với vóc dáng cao lớn, ngực nở, cầm bạnh như những người đồng nghiệp của chàng trong lực lượng đặc biệt hay không nhưng hoài công.

Đến chiều ngày thứ ba mới có một mảnh giấy nhỏ trong hộp thư của Phan tại khách sạn, chỉ vỏn vẹn một cái tên “An”.

Chàng ra ngoài đường, gọi điện thoại ở trạm điện thoại công cộng đối diện với khách sạn.

Đầu dây bên kia có người trả lời:

“Xin lỗi có nhiều trở ngại do vấn đề an ninh. Chúng ta phải chậm lại”

“Nhiệt độ bây giờ bao nhiêu?”

“Mát hơn. Chắc chắn sáng mai sẽ lạnh”

“Tôi gặp anh ở đâu?”

“Đền Faustina.”

Ngày hôm sau Phan lấy tắc xi đi Via Condotti, chàng đi loanh quanh mua sắm lặt vặt nhưng kỳ thực để xem có bị theo dõi hay không. Sau đó chàng lại gọi tắc xi đi Borghese, bên kia sông. Phan dặn người tài xế thả chàng gần đền Faustina, ngay cạnh hồ, gần sở thú.

Một người đàn ông mặc quần jean, áo len cổ chữ V, bình thường như mọi thanh niên trẻ khác ngoài đường phố đang đứng trên lề đường. Chỉ trừ cặp mắt sắc bén quan sát khắp phía. Đây chính là người Phan phải gặp gỡ.

Chàng bắt tay người thanh niên và hỏi:

“Tôi có biết anh không nhỉ?”

“Có thể, nhưng chắc là không”

“Mình có gặp nhau ở Balad”

Cả hai mau chóng trở thành bạn ngay vì đã từng chiến đấu tại Iraq. Phan suýt mất một cái chân ở Iraq.

“Trong điện thoại anh nói là có trở ngại về an ninh?”

“Ồ mấy người Ý điên khùng! Một nhân viên của tôi dính vào một vụ tai nạn xe ở đây. Không phải lỗi anh ta. Người Ý không lái xe như mình. Cảnh sát địa phương hỏi anh ta ở đâu, làm gì rồi đến chỗ của mình đang ở, nên bỗng dưng mọi sự thấy không an toàn nữa. Chúng tôi hoạt động trong một căn gác trọ gần khu đại học, cách đây chừng 1 dặm. Vì thế bây giờ phải ở tạm chỗ khác”

“Ở đâu?”

“Khách sạn Hilton ở Monte Mario”

“Trời đất! Chỗ đó đắt lắm, 500 đô la một ngày!”

“Đúng vậy!” An cười “Nhưng rất thích hợp cho vỏ bọc là người Mỹ với đầy đủ tiện nghi và cả hồ bơi, gái.. Tụi tôi ở đó cũng hòa hợp lắm. Vả lại mình không nên chiến đấu trong cuộc chiến toàn cầu này một cách rẻ tiền!”

Phan phá lên cười:

“Mấy anh ở đây bao lâu rồi?”

“Một tháng. Chúng tôi chưa làm được việc gì mấy ngoài việc sửa soạn, nhưng chưa được việc gì thì đã có vấn đề. Ông tướng nói là anh sẽ chỉ huy chúng tôi và cứ làm theo lời anh. Tôi không chắc là ông tướng có hiểu rõ chuyện này hay không. Nghe như là từ cấp trên nữa ra chỉ thị”

“Mình đi dạo một lúc đi!”

Cả hai đi dạo một lúc, quan sát kín đáo xem có bị ai theo dõi hay không rồi mới dừng lại ở một băng ghế nhìn ra hồ. Phan ra hiệu cho An ngồi xuống.

“Chúng ta đang điều khiển một tổ chức bí mật để chống lại những kẻ đặt bom vào xe như mấy vụ nổ gần đây mà anh đã biết. Tổ chức mà tôi nói đây không thuộc trung ương tình báo CIA hẳn. Đây là một chi nhánh riêng. Ông xếp của tôi đã dàn xếp với xếp của anh là ông tướng mà anh nói đó. Mình chỉ cần biết như vậy thôi. Đồng ý?”

“Đồng ý. Nhưng rồi sẽ làm gì?”

“Tôi chưa thể cho anh biết được. Nhưng tôi muốn anh sửa soạn cho 2 việc. Thứ nhất là sẵn sàng tấn công nếu kẻ tình nghi xuất hiện. Anh có bao nhiêu người trong nhóm?”

“Bốn người, chưa kể tôi”

“OK. Sẵn sàng đi khi chúng tôi nhận diện ra kẻ thù. Các anh phải có sẵn sàng trong tay vũ khí, mọi sự. Có làm như thế này bao giờ chưa?”

An gật đầu:

“Có, ở Iraq và Indonesia”

“Tốt” Phan nói. “Vậy là anh hiểu rồi. Không ai nhìn thấy các anh đến, mà cũng không ai nhìn thấy các anh đi. Trong vòng 48 giờ phải êm để chúng tôi đưa tên đó lên máy bay và phá mạng lưới của y. Kẻ thù của chúng ta phải được bắt sống. Tôi biết là khó, nhưng điều này rất quan trọng. Mình không thể phá hủy mạng lưới của kẻ địch nếu tên này chết. Người của anh có kinh nghiệm không?”

“Tất cả đều giỏi, trừ một người, nhưng cũng được lắm. Anh ta đến từ Biloxi như tôi”

“Phải nhắc nhở anh chàng đó về những chiếc túi áo. Tất cả những vật dù nhỏ mọn đến đâu mà kẻ địch dấu trong túi áo cũng cần phải tịch thu. Đừng để kẻ thù thủ tiêu những thứ đó khi các anh ập vào. Phải nghĩ đến đường ngõ thoát của kẻ thù để ngăn chặn chúng thủ tiêu bất thứ cái gì.”

“Vâng!”

“Phải lục soát thật kỹ đối tượng khi nắm được nó, ngay cả khi đang vội vàng để ra khỏi đó. Đối tượng luôn luôn mang tất cả trong người chúng. Nó sẽ hoảng hốt vì biết mình tới. Nó sẽ có máy computer xách tay, nhiều SIM cạc, địa chỉ. Nó sẽ mang theo mình suốt ngày đêm.”

“Tôi hiểu rồi. Điều thứ hai là gì?”

Trước khi trả lời, Phan nhìn quanh. Chàng nhận thấy có một người đàn ông dắt chó đang đi về phía Phan. Chàng đứng dậy hỏi:

“Ai đó?”

An không trả lời. Cả hai đứng dậy đi tản bộ tiếp chừng 5 phút nữa rồi Phan mới nói:

“Phần thứ hai hơi kỳ kỳ!”

“Chúng tôi làm những điều kỳ cục được”

“Các anh sẽ cần chất nổ. Phải là cùng loại chất nổ được dùng tại vụ bom nổ ở Milan và Frankfurt. Cùng loại. Người của tôi sẽ giúp anh có chất nổ. Cần phải có dụng cụ kích nổ. Chúng tôi sẽ cung cấp những vật dụng này luôn”

“Rồi chúng tôi làm gì với những thứ đó?”

“Các anh sẽ chế tạo bom đặt trong xe”

An nhìn Phan một lúc rồi gật đầu:

“Rồi chúng tôi làm gì nữa?”

“Kích cho nổ!”

“Trời!.. Cái này đã được chấp thuận để hành động phải không?”

“Đúng vậy”

“Anh còn muốn nói gì thêm nữa không?”

“Không! Tôi đã nói cho anh biết những điều tôi được phép nói. Công tác này kỳ lạ quá phải không?”

Phan rời Rome ngày hôm sau để đi Geneva, nơi mà chàng sẽ gặp Omar. Đến đây vỏ bọc của Phan là làm việc cho ngân hàng Uni, chức vụ là giám đốc của chi nhánh tại Âu châu và Trung đông. Phan được cung cấp đủ thứ chi tiết như danh thiếp, máy fax, địa chỉ internet.. để chứng minh chức vụ của mình. Chàng đọc lại những thứ mà Sam và chàng đã soạn thảo. Ngân hàng Uni đang tiến hành việc mở một chi nhánh tại Abu Dhabi.. phải có vẻ Trung Đông.. cần thỏa thuận về hợp đồng nhanh chóng.. hẹn giờ gặp tại nơi tính mở chi nhánh.. cần số liên lạc..

Phan gọi cho Omar sáng hôm sau. Khi anh chàng kiến trúc sư tên Omar nghe điện thoại, Phan tự giới thiệu mình là Bảo làm việc cho ngân hàng Uni và mục đích của cú điện thoại này. Chàng hỏi Omar có muốn nhận làm hay không.

Bên kia đầu dây, Omar nói giọng lưỡng lự:

“Tôi không biết nữa. Khách hàng của chúng tôi toàn là những công ty Ả rập”

“Những người bạn Ả Rập của chúng tôi đã giới thiệu ông một cách nồng nhiệt. Nếu ông muốn ông có thể đến xem nơi chúng tôi muốn xây chi nhánh. Có được không?”

“Có thể. Nếu cấp trên của tôi đồng ý”

“Ai là người đại diện cho công ty kiến trúc của ông nếu công ty muốn đấu thầu vụ này?”

“Là tôi. Tôi là người lo việc này”

Phan không muốn tỏ ra vồn vã cho lắm. Chàng chỉ tỏ ý là cấp trên của chàng không thể đến đây được nhưng có thể fax hay e-mail những chi tiết của dự án. Omar yêu cầu fax lại dự án. Phan cho biết chàng cần sự trả lời trong 5 ngày và sẽ gặp gỡ tại Abu Dhabi sớm nếu công ty của Omar muốn nhận công tác này.

Khi bỏ điện thoại xuống, Phan mỉm cười. Mọi sự trôi chảy hơn chàng nghĩ.

Chàng liên lạc với ông Hoàng. Ông ta chúc mừng Phan và hỏi địa chỉ khách sạn nơi Phan đang ở. Ông ta chỉ nhắc nhở Phan xem e-mails.

Chỉ hai ngày sau Omar gọi Phan cho biết công ty của ông ta bằng lòng làm. Lần này giọng nói của Omar không còn e dè mà ngược lại có vẻ hứng khởi hơn nhiều. Phan đề nghị hẹn nhau gặp gỡ ngày hôm sau. Nhưng Omar phải trở về nhà vào cuối tuần nên dời lại tuần lễ sau. Và sẽ gặp nhau tại Emirate.

Phan hiểu ngay là Omar muốn tìm hiểu về chàng và ngân hàng Uni. Nhưng Phan không lo âu gì, mọi sự đều đã được sắp đặt cẩn thận, không có gì sơ hở.

Phan nhắn tin cho ông Hoàng biềt về kết quả và hỏi xem chàng có thể ngừng ở Amman trước khi đến chỗ hẹn với Omar. Chàng muốn gặp Ánh Minh, nhưng ông Hoàng không cho phép. Ông Hoàng không muốn một kẽ hở nào trong công tác này. Ông ta muốn Phan làm hợp đồng với Omar bên ngoài Jordan để Sanh không nghi ngờ.

Ông Hoàng gởi cho Phan một e-mail mật vài ngày sau. Ông ta đã có xác chết. Xác chết tên Hạc đang nằm trong hộc đá. Mọi sự đầy đủ cả cho xác chết này. Bây giờ chỉ cần Phan hành động để kẻ địch xuất hiện.