Chương 18
Phan quan sát Omar từ một góc khuất bên trong. Omar cao, mặt nhỏ và dài, râu ria tỉa sạch sẽ. Anh ta mặc quần áo vest cẩn thận.
Phan đi ra gặp gỡ Omar và tự giới thiệu mình là Bảo thuộc ngân hàng Uni. Chàng nhuộm tóc và lông mày thành màu vàng nhạt. Bây giờ mẹ chàng cũng không nhận ra Phan. Phan đeo kính gọng đen, ria mép tỉa mỏng, người độn bên trong cho mập hơn. Nếu có ai quen chàng từ Jordan chắc cũng không nhận ra.
Omar bắt tay Phan một cách mềm mại. Đó là một cử chỉ tốt của người Trung Đông. Phan xin lỗi đã đến hơi trễ. Omar lại xin lỗi là đến hơi sớm. Phan quan sát gương mặt của Omar. Anh ta có một vết chai ngay giữa trán chứng tỏ là người sùng đạo, cầu nguyện hàng ngày. Vết chai này không nhìn thấy trong ảnh chụp.
Mấy người Đức ở bàn gần đó uống bia và ồn ào quá sức. Phan nói với Omar:
“Tôi xin lỗi nơi hẹn đây ồn ào quá! Tôi không biết là họ bán bia trong này. Mình có thể đi nơi khác”
“Không sao cả. Họ không phải là người Hồi giáo, họ có thểâ làm bất cứ điều gì họ muốn”
Phan lấy trong cặp da một vài tài liệu mang theo. Hình ảnh của một mảnh đất trống ở Abu Dahi thuộc khu vực sang trọng gọi là Al Bateen, gần trung tâm thành phố. Chàng có bản vẽ của miếng đất và nhiều hình ảnh của các chi nhánh khác của ngân hàng Uni.
Omar cũng lấy ra những tài liệu về công ty kiến trúc và những công việc mà công ty đã xây dựng.
Phan thấy Omar mang theo laptop. Cái này hơi rắc rối!
Trông anh chàng này rất tự tin. Anh ta cho Phan xem hình ảnh một vài tòa nhà do công ty của ta thiết kế. Một trung tâm thương mại tại Kuwai, hai văn phòng lớn ởû Amman, trường đại học tại Irbid. Tất cả đều đẹp. Trong xấp tài liệu thứ hai mà Omar đưa cho Phan xem lại khác hẳn. Đây là hình ảnh những đền thờ nhỏ tại nhiều nơi: ở Yemen, Palestine, Jordan, West Bank. Phan có thấy đền thờ này tại Yemen lúc đang xây dở dang. Hai ảnh cuối cùng là ảnh hai đền thờ lớn tại Saudi gần biên giới Jordan rất lộng lẫy huy hoàng.
“Đẹp quá. Chính phủ Saudi có trả tiền huê hồng cho việc xây những đền thờ này chứ?”
“Chúng tôi xây đền thờ này cho một tổ chức cá nhân từ thiện Hồi giáo. Đền thờ này cho những người tin vào đạo, không cho chính quyền”
Phan gật đầu kính cẩn. Chàng bắt đầu hiểu vì sao Sam chọn Omar để bắt đầu cho công tác. Như vậy là Omar có liên lạc với những đường dây và tổ chức từ thiện Hồi giáo để giúp cho Al Qaeda trong giai đoạn đầu tiên.
Khi Omar giới thiệu xong về công ty của anh ta và đóng tập tài liệu lại, Phan nhìn thấy dấu hiệu của công ty là một hình tam giác màu xanh bên dưới có hàng chữ “Thiết kế Hồi giáo”.
Omar vào phòng vệ sinh rửa tay trước khi ăn trong lúc Phan vẫn ngồi yên nhìn ra ngoài cửa kính. Qua cửa kính trong vắt, chàng có thể nhìn thấy những du thuyền sang trọng đậu gần đó bên bến tàu. Những chiếc du thuyền hàng triệu triệu đô la sáng chói dưới ánh nắng, mà chắc không mấy khi được xử dụng. Đó là những vật để trang trí. May ra vài tháng nữa sẽ được hoàng tử dùng để làm nơi đãi khách.
Ngay đến bến tàu cũng là một phần của sự trình diễn. Trình diễn và phô trương sự giàu có đến từ dầu hỏa. Thật khó mà hình dung những người đàn ông già nua đang ngồi tại tiệm ăn này khi còn nhỏ đã trải qua thời ấu thơ nghèo khổ tại sa mạc, hay phải trầm mình dưới biển mò ngọc trai.. Năm 1930, nơi đây rất nghèo nàn. Dân chúng của vùng này đã lo sợ kỹ nghệ cấy ngọc trai của Nhật sẽ giết chết nền kinh tế họ.
Phan nhớ đến Ánh Minh trong lúc chờ đợi người bồi mang thức ăn ra phục vụ. Bỗng dưng chàng lại mong sự có mặt của Ánh Minh bên cạnh mình lúc này. Phan nhớ tiếng cười của nàng. Và chàng tự hỏi nếu lúc này Ánh Minh hiện diện nơi đây nàng sẽ nghĩ sao trước sự cải trang của Phan? Nàng sẽ cười? Không, Ánh Minh sẽ không cười. Nàng sẽ nghĩ Phan đang sống cuộc đời giả trá, tất cả mọi sự thuộc về chàng hay con người Phan đều là những dối trá! Những dối trá đó làm sao mang đến hạnh phúc cho Ánh Minh được?
Khi người bồi mang thức ăn ra thì Omar trở lại bàn. Phan không nói gì mấy, chàng để Omar nói nhiều hơn. Omar hỏi những câu hỏi lịch sự về gia đình Phan. Cuối cùng Omar cũng phải hỏi điều mà anh ta thắc mắc:
‘Tại sao anh lại muốn mướn công ty của tôi để làm việc này? Chúng tôi có tiếng về việc xây đền thờ Hồi giáo chứ không phải xây những tòa nhà thương mại?”
Phan và Sam đã nghĩ đến câu hỏi này và thực tập với nhau nên lúc này không có gì khó khăn. Chàng giải thích: vì tòa nhà sẽ được xây trong một khu vực rất Hồi giáo. Ngân hàng Uni muốn xây một chi nhánh tại khu vực này, tuy là theo kiểu tân thời nhưng vẫn phải mang tính cách kiến trúc Hồi giáo để thu hút khách địa phương và chứng tỏ sự tôn trọng Hồi giáo. Dĩ nhiên công ty của Omar đã được giới thiệu nồng nhiệt. Vì vậy chọn lựa công ty xây cất đã quá dễ dàng.
Nghe Phan giải thích, Omar tạ ơn Thượng Đế và lầm thầm lời cảm tạ chân thành bằng tiếng Ả rập. Anh ta có vẻ thỏa mãn với sự giải thích của Phan. Anh ta dễ dàng chấp nhận mọi chuyện hơn là Phan tiên đoán.
Bộ râu giả làm Phan ngứa ngáy, chàng chỉ muốn trở về khách sạn để tháo ra, nhưng còn nhiều điều phải làm nữa. Phan mời Omar đi đến xem địa điểm định xây chi nhánh cho ngân hàng. Omar hoan hỉ nhận lời. Anh ta mang theo máy ảnh và tập giấy để hoạch định sơ đồ kiến trúc.
Họ đến một nơi đất trống có hàng rào bao quanh với bảng cắm đề tên ngân hàng Uni. Người của ông Hoàng đã lo liệu rất chu đáo.
Buổi trưa trời cũng khá nóng. Đầu Phan chảy mồ hôi dưới bộ tóc giả. Có vài chiếc xe đắt tiền đậu gần đó nhưng không có ai bên trong. Mọi người đều tìm chỗ nghỉ trưa.
Omar đi vòng quanh khu vực, lấy mẫu đất, chụp hình khu đất từ nhiều phía và đo đạc. Anh ta làm mọi sự trong vòng 1 tiếng đồng hồ rồi hỏi vài câu hỏi mang tính chuyên môn.
Hai người vào xe, để máy lạnh và tiếp tục bàn thảo chi tiết. Omar có nguyên một danh sách câu hỏi: Chi nhánh này có bao nhiêu nhân viên? Sẽ phục vụ bao nhiêu khách hàng? Tòa nhà muốn rộng bao nhiêu? Cao bao nhiêu tầng? Ngân hàng có tiếp xúc với công ty xây cất địa phương nào không? Đã có giấy phép xây cất chưa? Phan trả lời thông suốt vì nhóm của Sam đã nghiên cứu và soạn sẵn cho chàng.
Phan giải thích cho Omar biết là ngân hàng Uni được chọn lựa mua đứt phần đất này thay vì thuê và hợp đồng đó phải hoàn tất vào cuối tuần tới. Viên trúc sư Omar đồng ý sẽ sửa soạn ngay bản vẽ toà nhà cũng như giá cả trước kỳ hạn cuối tuần. Phan hẹn sẽ gặp Omar tại Beirut. Cả hai đã vui vẻ trong sự bàn thảo.
Trước khi chia tay Phan có thêm một yêu cầu. Chàng hỏi Omar có thể đến văn phòng luật sư đại diện của ngân hàng Uni tại đây để ký giấy tờ. Đấy chỉ là vấn đề hình thức thủ tục bình thường. Thoạt tiên Omar phản đối những trước sự nài ép của Phan, y bèn gọi điện thoại cho ai đó tại Amman. Sau cú điện thoại, Omar bằng lòng.
Văn phòng luật sư đại diện cho ngân hàng Uni nằm ở khu hạng trung. Luật sư lớn tuổi, để râu và ăn mặc theo truyền thống Ả rập. Ông ta nói chuyện với Omar bằng tiếng Ả rập, mời uống trà và giải thích về những giấy tờ. Nếu Omar có ý nghi ngờ thì không thấy y lộ ra. Làm sao y có thể nghi ngờ đây chỉ là một màn kịch do ông Hoàng và Sam dựng lên. Y cũng không thể nào biết được vị luật sư đứng tuổi này cũng nằm trong đường dây chuyển tiền của Sam.
Trong văn phòng có gắn máy thu hình kín đáo tất cả những người ra vào nơi đây. Và một trong những hình ảnh này sẽ được chuyển tới những kẻ có cảm tình và ủng hộ nhóm Al Qaeda.
Omar không hề biết chuyện này.
Phan còn lưu lại văn phòng luật sư này cùng với Omar thêm một thời gian ngắn nữa, đủ để cho nhóm hoạt động của chàng và Sam có thì giờ chụp hình ảnh tất cả giấy tờ của Omar tại khách sạn. Omar luôn mang theo mình chiếc laptop nhưng ban đêm nhóm hoạt động đã cho hệ thống báo động trong khách sạn kêu vang trời. Mọi khách đang ngái ngủ cũng bị dựng dậy ra ngoài. Chỉ mất có 15 phút nhưng cũng đủ để nhóm hoạt động thu hết mọi dữ liệu gắn trong laptop của Oma.