← Quay lại trang sách

Chương 24

Quán cà phê Starbucks vắng tanh vào giờ gần buổi trưa. Người khách duy nhất trong tiệm là một nữ sinh viên tóc quăn đang chăm chú đọc sách nhưng tai lại cắm thiết bị nghe nhạc. Người cô gái lắc lư theo điệu nhạc.

Phan ngồi ở một góc khuất, hơi tối, ăn bánh ngọt với hy vọng chất ngọt và béo của bánh sẽ làm chàng dễ chịu hơn. Ông Hoàng gọi cà phê khi ngồi xuống cạnh Phan.

“Ít nhất bây giờ tôi hiểu vì sao tôi bị điều tra” Phan nói “Vợ tôi, Diệu là người gây ra chuyện này. Tôi đã kể cho cô ấy nghe những điều không hay xảy ra tại Sanna khi tụi tôi tra hỏi một tù nhân Al Qaeda. Tôi đã không phản ứng để ngăn chặn và người tù nhân ấy đã chết. Bây giờ Diệu dùng câu chuyện này để hại tôi vì tôi đòi ly dị. Tin hay không tùy ông, nhưng chuyện chỉ có vậy!”

“Hà hà.. Cô ấy phải yêu anh lắm. Nhưng chính là chuyện đó có xảy ra. Anh gặp rắc rối thật rồi!”

“Bộ ông nghĩ là họ sẽ làm to chuyện sao?”

“Không may cho anh là sẽ lớn chuyện thật! Người của tôi tìm hiểu mới thấy là cô vợ của anh quen biết rất nhiều khuôn mặt chính trị, có nhiều bạn bè ở địa vị quan trọng trong Tòa Bạch Ốc. Nên một khi cô ấy tung tin ấy ra là họ phải làm liền! Người của tôi cho hay họ cũng không muốn làm lớn chuyện đâu. Nếu anh kể tên hết những kẻ dính líu đến việc điều tra người tù này thì sẽ có một loạt người rơi rụng! Nhưng họ không làm gì khác được, trừ phi Diệu chối. Tôi có nói chuyện với luật sư của mình, anh ta nói là anh có thể nói chuyện với anh ta. Tôi nghĩ là ở trên muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng. Luật sư của mình sẽ gặp anh chiều nay, cỡ 5 hay 6 giờ, tôi không nhớ rõ. Tôi có nói với anh ta là mình đang có nhiều việc phải làm, nên giải quyết càng sớm càng tốt”

Phan suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại ông Hoàng:

“Nếu người cho tin là Diệu rút lại lời tố cáo thì họ sẽ bỏ cuộc điều tra, phải ông nói như vậy không?”

“Có thể như vậy. Hỏi luật sư của mình. Anh ta rất giỏi về những vụ này. Vấn đề là họ không thể truy tố nếu không có nhân chứng. Nếu không ai nói gì cả thì mọi vụ chìm xuồng! Phía bên chính quyền Yemen sẽ không nói gì đâu vì chính họ giết tù nhân này. Còn nạn nhân thì chết rồi, đâu còn nói gì được nữa! Vậy thì điều tra gì? Chẳng có gì hết! Nhưng anh có kể cho ai nghe khác ngoài vợ anh?”

“Không có ai khác. Tôi có viết xuống vài chữ trong hồ sơ là tên này bị chết sau khi bị điều tra. Họ sẽ tìm thấy điểm này trong hồ sơ nhưng tôi không nói rõ chi tiết. Tôi cũng chẳng cho ông hay. Tôi hy vọng là tôi không có nói với ông về vụ này”

“Không. Nếu anh có nói hay đưa cho tôi gì về vụ này thì tôi đã phải báo cáo. Thôi, ra khỏi đây rồi chiều đi gặp luật sư mình. Một người luật sư giỏi có thể giải quyết được bất cứ chuyện gì. Tôi cần anh trở lại Amman.”

Văn phòng luật sư Mạnh nằm trong một tòa nhà sang trọng trên đường Pennsylvania. Vào đây như vào một vũ trụ khác. Thư ký của ông ta yêu cầu Phan đợi trong phòng khách. Hóa ra cái hẹn là vào lúc 6 giờ chứ không phải 5 giờ! Điều này chẳng thành vấn đề với chàng.

Phòng khách thoải mái với ghế nệm êm, nhiều sách báo. Trên tường treo tranh sơn dầu thật chứ không phải hình chụp. Luật sư Mạnh lâu nay đã là thiên thần hộ mạng cho các nhân viên CIA gặp rắc rối. Ông ta là một trong những người luật sư về hình sự giỏi nhất trong thành phố. Nhưng ông ta kiếm nhiều tiền nhờ đại diện cho các công ty lớn để họ khỏi bị vào tù.

Luật sư Mạnh là một cựu thủy quân lục chiến nên ông ta rất giận dữ khi thấy những nhân viên CIA giỏi bị quốc hội hay các ủy ban hành hạ, nên luật sư Mạnh nhận cãi cho các “nạn nhân” này không công, không lấy tiền thù lao.

Phan ngồi đợi với vẻ ung dung khi được người thư ký của luật sư Mạnh mang cà phê, bánh ra đãi.

Khi gặp luật sư Mạnh, Phan kể chuyện của mình rất cẩn thận. Chàng mô tả vai trò của Diệu tại bộ nội vụ và chàng nghi ngờ Diệu là người chuyên soạn thảo những câu hỏi cho ủy ban điều tra. Phan kể chi tiết về cuộc thẩm vấn người tù Al Qaeda tại nhà tù ở Sanna, từ những dụng cụ tra khảo, đánh đập ra sao. Lúc đó Phan không ngờ là người tù bị tra tấn nặng đến như vậy, và anh ta đã chết sau khi bị tra tấn.

“Có người Mỹ nào khác có mặt lúc đó cùng với anh không khi tù nhân đó bị tra tấn?”

Khi Phan trả lời chàng là người duy nhất thì luật sư Mạnh có vẻ dễ chịu hẳn ra. Như thế có nghĩa là “nhân chứng duy nhất” gián tiếp là Diệu. Khi ra làm chứng tại tòa, điều Diệu nói ra là Phan kể lại sẽ rất yếu, và có thể bị hủy bỏ.

“Tôi nên làm gì?” Phan hỏi luật sư.

“Tốt nhất là vợ anh xoay đổi câu chuyện kể của ta. Nếu cô ấy gọi lại nói với bất cứ ai rằng cô ấy không chắc chắn lắm về câu chuyện kể, và cô ấy cũng không nhớ rõ cho lắm”

“Tôi biết cô ấy muốn gì. Cô ta muốn tôi đừng đòi ly dị. Nhưng tôi sẽ không bỏ chuyện đòi ly dị cô ta đâu”

“Tôi hiểu. Nhưng có thể có một cái gì đó mà cô ta không muốn. Tôi sẽ không đưa ra một lời khuyên nào cả. Nhưng đôi khi những người cho tin sẽ nhận ra còn nhiều điều hay hơn để theo đuổi thay vì cứ cố bám”

Phan đợi đến 9 giờ tối mới gọi Diệu. Chàng đứng bên ngoài khu nhà của Diệu mà bấm chuông ở hộp số dành riêng cho căn nàng thuê. Khi nàng trả lời, Phan vội vã đi vào và lên cầu thang ngay để bấm chuông. Diệu hé cửa nhìn và không để Phan vào ngay. Chàng nghĩ nàng đang tiếp một người đàn ông nào đó nhưng không phải. Diệu đang trang điểm.

Diệu nói:

“Bất ngờ quá! Anh suy nghĩ lại hả?”

Nàng mặc quần áo như vừa đi làm về. Phan ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, chắc nàng vừa uống một ly rượu chát. Diệu đang tìm cách phá hoại đời chàng.

Phan nói ngay:

“Tôi biết cô đang làm gì. Cô đang muốn hại tôi. Nhưng cô không thành công đâu”

“Đừng có kỳ cục như vậy nữa anh. Làm sao em có thể hại một điệp viên to lớn, tài giỏi của CIA như anh được, nhất là anh chẳng ngán gì ai cả. Chắc anh nằm mơ rồi! Chính anh mới là người muốn làm hại em khi đòi ly dị”

“Tôi gặp ủy ban điều tra ngày hôm nay. Sau đó tôi đã mướn một luật sư giỏi. Tôi biết em đang làm gì, nhưng vô ích! Không có chứng cớ gì cả, không có ai làm chứng, chỉ có em chống lại tôi. Và hiện tại em đang là một người vợ giận dữ, nên chẳng ai tin em hết cả đâu! Tôi sẽ thề trước tòa án là tôi không kể cho em chuyện gì cả tại Yemen. Em dựng chuyện lên để trả thù. Vấn đề là tôi không có nhiều thì giờ để đeo đuổi chuyện pháp lý về vụ này. Tôi muốn em rút lại lời tố cáo. Nói rằng em đã nhầm. Nói rằng em xin lỗi để mọi chuyện qua đi. Thế là huề cả làng!”

Diệu phá lên cười, nhưng giọng cười rất gượng gạo và hơi có vẻ như nàng đã say:

“Nghe thật kỳ cục! Thật tội nghiệp cho anh!”

“Để chìm xuồng đi! Không phải chuyện đùa đâu!” Giọng Phan lạnh nhạt và không nhượng bộ. Diệu hiểu. Nhưng ra giá:

“Em sẽ không nhấc một ngón tay nào lên để cứu giúp một người đàn ông đang đòi ly dị mình. Người duy nhất có thể giải quyết vấn đề này là chính anh. Là một người vợ, em không thể nào ra làm chứng để chống lại anh được. Nhưng nếu em trở thành một người vợ đang bị chồng mình ly dị thì sẽ là một chuyện khác. Vậy thì anh quyết định đi”

“Không! Tôi đã quyết định rồi”

“Không cái gì?”

“Đừng nói chuyện áp lực với tôi. Tôi sẽ không ở lại với cô ngày nào nữa cả. Tôi mà ở lại thì lần tới nữa, cô giận dữ và lại quay ra hại tôi nữa. Ngày hôm nay tôi đến đây không phải để xin cô điều gì cả. Tôi đến đây để nói cho cô biết một chuyện khác”

“Chuyện gì vậy anh hùng của em?” Giọng Diệu có vẻ hòa hoãn hơn.

“Trừ khi cô rút lại những lời tố cáo, nếu không tôi phải phản ứng lại để tự vệ thôi”

Diệu cười rú lên:

“Bằng cách nào? Cho mấy anh điệp viên bạn anh rượt theo em?”

“Tôi sẽ nói lên sự thật: tôi đòi ly dị nhưng cô tức tối nên đặt chuyện hại tôi. Tôi sẽ cho họ thấy, họ đây chính là xếp của cô thấy con người thật của cô như thế nào. Rằng cô là một người không thể tin cậy”

Nàng lắc đầu nhìn Phan:

“Anh điên rồi! Em biết những người này. Nhiều người trong Tòa Bạch Ốc là bạn em. Em là một phần của thế giới họ. Không ai tin lời anh đâu, nhất là lời nói từ một nhân viên CIA mà họ ghét cay đắng. Trong khi em là bạn họ. Anh nghĩ họ tin ai?”

“Không phải là lời đối chọi với lời. Tôi còn lưu giữ cả. Hình ảnh, thư từ, tài liệu. Những thứ này đủ để phá hoại cô”

Những lời đe dọa của Phan càng làm Diệu điên thêm thay vì làm nàng sợ. Nàng hét lên:

“Anh không có can đảm làm chuyện này. Anh quá lịch sự. Tôi biết anh quá mà. Anh không phải là kẻ sát nhân”

“Thử đi. Tôi đã cố gắng sống với cô và đáp ứng những đòi hỏi xác thịt của cô. Tôi cũng để cô đi theo đường hướng của cô. Nhưng bây giờ thì khác. Tôi phải chống lại để sống còn. Nếu cô không lùi tôi sẽ tiêu diệt cô. Cứ chống mắt lên mà coi!”

Phan quay lưng và hùng hổ đi ra ngoài. Diệu gọi Phan rồi không thấy chàng quay đầu, nàng chửi bới thô tục. Những người ở lầu dưới mở cửa nghe ngóng. Nhưng Phan đã ra ngoài đường

Phan về nhà mẹ chàng ở trên núi, nơi mà chàng đã cẩn thận lưu trữ những tài liệu cá nhân riêng tư khi đi ra nước ngoài. Mẹ Phan thấy vẻ mặt con trai biết ngay là có chuyện không vui nhưng bà không hỏi mà chỉ tìm cách làm con dễ chịu. Nhưng chàng như đang ở một thế giới khác khi ngồi soạn hồ sơ bao gồm thư từ, hình ảnh.. Thư viết tay cũng có mà thư in ra cũng có. Tất cả những chuyện này Phan làm trong phòng ngủ của mình. Chàng tìm tòi, soạn ra từng thứ suốt cả ngày. Đó là những kỷ niệm của Phan và Diệu mà chàng nghĩ mình có thể dùng trong lúc này.

Diệu đã gian dối khi nộp đơn vay tiền học đại học. Đó là vũ khí tốt nhất của Phan. Lúc đó chàng đã giúp Diệu. Rất nhiều điều dối trá khác mà Diệu đã làm khi ở trong trường Luật. Những dối trá đó lại được ghi lại trong những điện thư gửi cho Phan: một ngu xuẩn của Diệu! Nàng đã quá tin vào sự tử tế của chàng. Diệu còn nói dối về chuyện dùng ma túy khi được phỏng vấn tại Bộ Nội Vụ. Phan có thể chứng minh được chuyện này bởi vì nàng đã gửi email cho Phan hỏi ý kiến chàng khi nộp đơn xin việc. Phan còn trả lời đùa rằng: nên nói sự thật là nàng đã có lúc sử dụng ma túy. Dĩ nhiên Diệu dấu không nói sự thật này trong đơn xin việc, và nàng đã được nhận vào làm việc trong Bộ Nội Vụ. Sau đó, Diệu lại gửi một email khác cho Phan và mừng rỡ vì mọi chuyện xong xuôi.

Còn nữa! Chuyện thuế của Diệu. Vào những năm trước khi họ lấy nhau, Diệu vẫn khai thuế riêng. Diệu cũng đã khai man về những chuyến đi chơi của hai người, hay những bữa ăn mà lại cho là những chuyến đi vì công việc. Diệu đã nhầm về Phan. Chàng cũng biết thủ thân!

Đến gần nửa đêm thì Phan soạn xong giấy tờ. Phan xuống nhà. Mẹ chàng vẫn còn thức. Bà ta rót cho con trai một tách trà nóng. Bây giờ đã là đầu mùa Đông, lá cây rụng hết và trên núi cao gió thổi mạnh rít veo veo.

Mẹ Phan lên tiếng trước:

“Có một ông thuộc FBI đến đây. Ông ta nói là nhân viên của FBI. Cũng có đưa thẻ nhân viên chứng minh”

“”Ông ta muốn gì vậy mẹ?”

“Ông ta nói cần xét lại vấn đề kiểm soát an ninh của con. Lại còn hỏi mình có giữ những hồ sơ nào về gia đình không như là thư từ, giấy tờ.. từ gia đình của ba con”

“Mẹ không nói đùa đấy chứ. Lạ quá nhỉ. Mẹ có đưa cho họ cái gì không?”

“Ông ta chụp một vài giấy tờ. Cũng chẳng có gì nhiều. Mẹ để ông ta lục lọi trong nhà mình. Trước đây họ cũng đã làm như vậy khi con mới vào làm. Họ cũng làm vậy với ba con, nhiều lần lắm. Nên mẹ cũng chẳng để ý”

“Ông ta có tìm được cái gì mà ông ta không thích không?”

“Không. Ông ta có vẻ vui vẻ khi đi về. Ông ta bảo mẹ đừng lo âu. Mọi sự tốt đẹp”

Phan nhún vai. Chắc ông Hoàng gửi người tới khi chàng tham dự vào điệp vụ mới chăng. Chẳng ăn thua gì. Phan chẳng có điều gì phải dấu diếm. Hiện tại chàng đang lo âu về chuyện Diệu. Chàng cần phải ngủ để rồi ngày mai trở về lại thủ đô.

Phan chụp 2 bản sao tất cả những giấy tờ mà chàng đã thu thập liên quan đến Diệu. Một xấp chàng đưa cho luật sư của mình giữ, xấp kia chàng mang đến nhà Diệu.

Khi Diệu mở cửa với khuôn mặt hốc hác, Phan đoán ngay là nàng đã mất ngủ vì biết là Phan phải nắm giữ được những dữ kiện nào đó mới dọa nàng như thế. Có điều Diệu không biết là Phan có những gì trong tay.

Phan trải hết từng thứ một trên bàn và giải thích đây là những giấy tờ gì, trong trường hợp Diệu đã quên. Nhưng hiển nhiên là nàng không quên.

Chàng cũng cho Diệu biết một bản sao những giấy tờ này hiện đang do luật sư của chàng nắm giữ. Viên luật sư được lệnh của Phan là sẽ giao toàn bộ bản sao những giấy tờ đó đến văn phòng trực thuộc của Bộ Nội Vụ 10 giờ sáng ngày hôm sau nếu không thấy chỉ thị nào khác.

Phan tưởng rằng Diệu sẽ chối để tự bảo vệ mình và sẽ trách là chàng đã giữ những giấy tờ đó suốt bao năm qua. Chàng cũng nghĩ là Diệu sẽ khóc. Nhưng không! Diệu im lặng và thỉnh thoảng lại lắc đầu. Khi Phan nói xong, nàng quay lại nhìn Phan và nói:

“Em yêu anh. Nhưng bây giờ không còn yêu nữa. Nhất là sau những điều anh vừa nói. Anh đi đi, để em suy nghĩ”

Diệu đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại. Phan bỏ đi.

Sáng sớm hôm sau, văn phòng điều tra nhận được điện thoại của luật sư đại diện cho Diệu. Người luật sư cho biết Diệu đã tìm thấy nhiều tin tức khác về Phan. Nhưng nàng sẽ không ra làm chứng để chống lại chồng mình được. Đồng thời Diệu cũng rút lại những lời tố cáo chồng mình về việc Phan đã vi phạm luật cũng như những quy định của CIA.

Sau đó viên luật sư của Diệu cũng cho biết thêm là Diệu chấp thuận về việc ly dị.

Mặc dù đã thắng và giải quyết những khó khăn nhưng Phan thấy tâm hồn trống rỗng! Chàng đã vi phạm sự tin cậy trong hôn nhân. Diệu đã hành xử như thế vì yêu, còn Phan quật ngược lại Diệu chỉ để bảo vệ cho mình. Khi không còn tình yêu nữa, thì Diệu đâu cần gì nữa? Diệu có quá nhiều ưu điểm và nàng biết điều đó. Nàng sẽ tìm một người đàn ông khác xứng đáng với nàng. Bao lâu nữa? Phan không có câu trả lời.

Sau khi biết tin là cơ quan điều tra đã hủy bỏ tất cả trong vụ Diệu cáo buộc Phan, ông Hoàng ra lệnh:

“Trở lại làm việc!”

Ông ta cho Phan biết máy bay riêng của cơ quan sẵn sàng đưa chàng đi chiều nay. Ông Hoàng không cho biết là Phan sẽ đi đâu, nhưng chắc chắn không phải là Amman.

Phan nói với xếp:

“Tôi muốn gặp Hạc”

“Hạc đang chờ anh trong phòng lạnh. Anh ta không biến đi đâu cả đâu, tin tôi đi. Chúng tôi sẵn sàng bỏ Hạc xuống hang động của Sun nhưng còn một vài chi tiết cần sửa soạn thêm. Đó là tại sao anh phải đi. Chúng ta rất gần đến giờ hành động.”

Phan cũng đã sẵn sàng. Nhưng vẫn còn một câu hỏi làm chàng thắc mắc.

“Tôi hỏi ông một điều được không?”

“Hỏi đi. Muốn hỏi gì thì hỏi. Còn chuyện tôi có trả lời anh không lại là chuyện khác”

“Tại sao ông cần 1 luật sư? Ông đã làm gì khiến luật sư Mạnh phải giải quyết?”

“Anh không muốn biết đâu”

“Tôi muốn biết. Đó là điều mà hai chúng ta rất giống nhau”

“Tôi đã vượt quá giới hạn, vượt quá làn ranh giới cấm kỵ mà tôi không được phép. Luật sư Mạnh đã thuyết phục mọi người là cách tốt nhất cho tất cả là cứ coi như tôi không phạm lỗi gì cả”

“Ông vượt ranh giới gì?”

“Đây là phần anh không nên biết”

“Ông đừng nói vậy. Tôi đang sắp sửa làm những chuyện bẩn thỉu mà ông còn muốn chơi trò cút bắt với tôi sao. Ông vượt ranh giới gì?”

Ông ta thở dài vì biết là thà kể cho Phan nghe còn hơn là dấu Phan.

“Tôi đã vượt ranh giới được nói là mình không nên giết người. Không ai công nhận điều đó trong nghề này. Nhưng mình cứ phải làm những chuyện phải làm. Và dĩ nhiên là tôi đã làm những chuyện phải làm. Chuyện cũng tương tự như đã xảy ra cho anh trong nhà tù ở Yemen. Nhưng trường hợp tôi lại nhiều người hơn trong suốt một thời gian dài. Đừng bao giờ hỏi tôi về chuyện này nữa. Nhưng đừng quên: Khi nói đến điệp vụ: mình phải làm những điều phải làm cho dù với bất cứ giá nào!”