Chương 25 Ankara / Incirlik
Chiếc máy bay đưa Phan đến Ankara 2 ngày sau. Chàng lấy tắc xi từ phi trường về khách sạn Ankara Hilton.
Đó là một ngày lạnh trong tháng 12. Gió thổi từ đồng bằng Anatolian về thành phố. Những người Thổ với khăn choàng, áo len, vội vã đi trên hè phố, khom người chống với cái lạnh buốt. Những làn khói trắng từ những xe cộ, cao ốc, và từ miệng mũi bộ hành.
Nhiều thập niên trước, nơi đây là thành phố với hàng trăm đền thờ nhưng không có người Hồi giáo. Ngày nay Thổ Nhĩ Kỳ đã tìm được đạo Hồi của họ, và rất hiếm thấy những phụ nữ bên ngoài khu vực quốc tế trong thành phố mà không trùm khăn.
Khi đã yên ổn trong phòng khách sạn, Phan gọi anh chàng kiến trúc sư Omar ở Amman. Giọng chàng có vẻ vội vã. Phan cho biết một vấn đề quan trọng xảy ra. Viên kỹ sư chính của ngân hàng Unibank tại Trung Đông đã duyệt xét bản kế hoạch xây cất cho chi nhánh tại Abu Dhabi và đã đặt những câu hỏi về kiến trúc của chi nhánh đó có giữ được hơi lạnh tốt không. Khí hậu của Abu Dhabi rất khắc nghiệt với mùa hè lên đến 115 độ. Theo viên kỹ sư bản thiết kế của Omar chỉ thích hợp với khí hậu ở Jordan mà thôi. Như vậy hơi lạnh từ máy lạnh cho tòa nhà sẽ không được giữ bên trong nhiều mà thoát ra bên ngoài.
Omar có vẻ ngạc nhiên:
“Đâu có, hệ thống để giữ nhiệt rất tốt mà. Cùng một kiểu như đã làm tại Saudi Arbia. Có những vùng nóng hơn mà chẳng sao. Không có vấn đề gì đâu”
“Anh phải giải thích cho người kỹ sư đại diện vùng. Anh ta đang ở Ankara với tôi. Anh ta là người Thổ Nhĩ Kỳ. Anh ta cần gặp anh ngay. Nếu không anh ta giữ lại chương trình”
“Như vậy nghĩa là sao?”
“Có nghĩa là anh và công ty anh không được trả tiền. Rất tiếc. Tôi cũng thất vọng như anh vậy. Không mất nhiều thời giờ đâu, anh có thể đi và về cùng ngày. Chúng tôi có thể gửi vé máy bay đến anh”
“Khi nào anh muốn tôi đến?” Giọng của Omar có vẻ tò mò nhiều hơn là khó chịu. Những chương trình xây cất luôn luôn gặp những chậm trễ không biết trước.
“Thứ tư, tức là ngày kia” Phan nói. “Đó là ngày duy nhất thuận tiện cho anh trưởng ban kiến trúc. Tôi rất tiếc phải làm phiền anh như vậy. Anh ta không chịu nói chuyện với ai khác”
“Khoan đã” Omar bắt Phan đợi trong khi anh ta nói chuyện với cấp trên.
Vài phút qua đi. Phan lo ngại là Omar sẽ từ chối không chịu sang đây. Chàng và Sam cũng đã soạn một chương trình khác nếu Omar từ chối. Nhưng chương trình này không hay lắm.
Khi Omar lên tiếng, Phan hỏi ngay:
“Được không?”
“Anh sẽ trả tiền di chuyển?”
“Đương nhiên. Đi hạng nhất. Chúng tôi sẽ hoàn lại tiền này ngay khi vấn đề được giải quyết. Rất tiếc là đã làm phiền anh”
“Vậy thì được. Tôi sẽ có mặt ở đó ngày thứ tư, 21 tháng 12”
Phan cho Omar biết chi tiết nơi gặp gỡ tại một tòa nhà trong khu Hồi giáo cổ kính trung tâm thành phố. Ngày mai vé máy bay sẽ được giao đến tận văn phòng ở Amman cho Omar.
Omar nói Phan đừng lo âu, anh ta hiểu vấn đề.
*
Phan đi máy bay trực thăng quân đội Hoa Kỳ chiều muộn hôm đó đi đến căn cứ không quân tại Incirlik, cách thành phố Ankara 250 dặm về phía đông tây. Căn cứ không quân này được thiết lập từ trước chiến tranh Iraq.
Khi đến nơi thì trời đã tối. Một viên chức ra đón Phan mà chàng thấy rất quen mặt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Ông ta hói đầu, khoảng 45 tuổi gì đó. Cả hai lên một chiếc xe Humvee đi đến một địa điểm khác không xa.
Đến một chỗ “không tên” chỉ là một trung tâm nào đó Phan không biết nữa. Vào bên trong Phan gặp ngay Dị, viên sĩ quan mà Phan đã gặp ở Rome. Trông Dị có vẻ rắn rỏi và sạm nắng nhiều hơn trước. Trời mùa đông lạnh mà anh ta xắn tay áo, cặp kính râm gác trên trán dù trời đã tối.
“Ê, anh bạn! Sao rồi?” Phan hỏi Dị.
“Chẳng có gì mấy. Chỉ có mấy anh là quái gở thôi!”
“Đúng vậy! Chúng tôi là Trung Ương Quái Gở!”
Viên chức đưa Phan vào có vẻ không thoải mái với cách nói chuyện cũng đầy vẻ “quái gở” của 2 người. Anh ta lên tiếng:
“Tôi để hai anh nói chuyện với nhau, xe tôi để bên ngoài. Tôi trở lại sáng mai khoảng sáu giờ để đưa anh đi nơi khác. Nếu anh không có mặt ở đây thì anh phải tự lo liệu lấy. Họ ngừng dọn bữa lúc 7 giờ 30”
Nói xong viên chức nọ đi ra. Phan nhìn thấy trong góc phòng có một tủ lạnh nhỏ. Chàng tìm xem có gì giải khát được không.
“Anh có mang đồ tới không?” Phan hỏi Dị.
“Đương nhiên” Dị chỉ vào một túi xách lớn có bánh xe kéo trong góc phòng. “Tôi mang đủ chất nổ để có thể cho nổ từ đây sang đến Do Thái”
“Có xe không?”
“Xe Volkswagen Golf. Cùng loại xe mà họ dùng trong vụ bom nổ tại Istanbul.”
“Tốt lắm” Phan nói “Vậy là chúng ta sẵn sàng”
Dị có vẻ băn khoăn, rồi anh ta hỏi Phan:
“Mình thực sự dùng bom sao?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng dùng như thế nào? Vì nhiều lắm”
Phan lấy chương trình mà chàng và Sam đã soạn thảo, trải dài trước mặt Dị. Chàng giải thích từng bước một cho Dị hiểu. Mất cả giờ đồng hồ mới xong.
Khi Phan nói xong, Dị hỏi:
“Không ai bị thương hết chứ?”
“Nếu chúng ta xử dụng đúng thì sẽ không ai bị thương cả. Nó chỉ có vẻ như là nhiều người bị thương lắm thôi!”
Phan nhìn đồng hồ. 10 giờ hơn. Chàng nói với Dị:
“Mình có 6 tiếng đồng hồ”
“OK. Vậy thì khoá rồi xếp đồ lên!”
“Anh khóa, tôi xếp đồ!” Phan nói.
Phan thu thập những dụng cụ của mình gồm đèn bấm, nhiều bản đồ, kính hồng ngoại tuyến và hàng triệu thứ đồ linh tinh. Họ xếp đồ lên xe Humvee. Phan lái xe. Chàng xem lại bản đồ kỹ lưỡng trước khi đi.
“Chỗ mình đến đến cách 10 phút thôi. Mình sẽ tắt đèn xe”
Phan sửa lại cặp kính hồng ngoại tuyến để nhìn đêm. Chiếc xe quẹo nhiều nơi rồi đến một trạm kiểm soát được gác bởi 2 người lính Hoa Kỳ. Đây là cửa vào duy nhất của trung tâm BOQ, lớn cỡ bằng một sân vận động. Hàng rào chung quanh là hàng rào điện.
Phan lái xe vào theo chỉ dẫn, chàng bật đèn 3 lần rồi tắt. Lính gác bật đáp trả 2 lần. Đến một trạm kiểm soát khác, Phan thò đầu ra ngoài nói với lính canh mật mã đã định. Phan và người lính đều chào nhau. Một anh lính bấm nút để rào cản nhấc lên.
Phan lái xe về phía tòa nhà 3 tầng bằng gỗ. Vài xe Humvee đậu trước tòa nhà. Ánh đèn ở một vài căn phòng vẫn còn sáng. Với nhiều đèn thế này thì chẳng cần phải đeo kính hồng ngoại tuyến.
“Đến rồi đây!” Phan nói “Mọi người rời khỏi nơi đây cách đây 2 tiếng”
“Vậy tại sao còn đèn sáng?” Dị hỏi.
“Để người ta tưởng rằng người Mỹ vẫn làm việc đây suốt ngày đêm”
“À ra thế!”
“Xe mình đâu?” Phan hỏi Dị.
“Ở đàng sau, gần thùng rác”
Phan lái xe chầm chậm vòng sau tòa nhà. Trong bóng tối, chàng nhìn thấy chiếc xe Volkswagen màu đỏ với bảng số của Thổ Nhĩ Kỳ.
“Mình làm việc luôn đi!” Phan ra lệnh. Chàng đặt những hệ thống điện tử quanh tòa nhà để hễ có ai hay vật gì lọt qua sẽ được báo động.
Dị lôi hết những đồ nghề trong xe Humvee ra đặt gần chiếc xe Volkswagen.
Phan hỏi Dị:
“Có làm bom bao giờ chưa?”
“Chưa bao giờ!”
Dị cẩn thận tháo gỡ những chất nổ trong gói và đưa cho Phan để đặt vào thùng chiếc xe Volkswagen. Anh ta hỏi Phan:
“Cần bao nhiêu?”
“Đưa hết đây!”
“Thế thì sụp cả tòa nhà!”
“Nếu mình làm đúng!”
Dị băn khoăn hỏi lại Phan:
“Ông có chắc chắn là không còn ai trong tòa nhà khi bom nổ không?”
“Mọi người đi hết nhưng bọn Thổ không biết điều này. Chương trình là như thế. Anh phải tin như vậy”
“Họ cũng nói với tụi tôi như thế về Iraq”
Phan nhếch mép cười:
“Cứ làm đi! Những chất nổ này có đúng loại mà mình muốn không đây?”
“Cùng một loại mà bọn Al Qaeda dùng trong vụ nổ bom tại Istanbul”
“Tốt lắm!”
Họ làm việc trong yên lặng. Khi mọi chất nổ đều được đưa vào bên trong xe Volkswagen, Dị mới làm mồi nổ, đồng hồ cho quả bom.
Phan đi vòng vào cửa trước tòa nhà. Cửa không khóa. Chàng xuống cầu thang đi xuống hầm nơi có đặt hệ thống tắt và bật đèn cả tòa nhà. Chàng gắn một cái máy có gắn giờ tự động để những đèn trong một số phòng vẫn sáng trong vòng 72 tiếng.
Sau khi hoàn tất, chàng trở lên đi ra ngoài tìm Dị. Anh ta vẫn còn đang kiểm soát những ngòi nổ và giờ tự động để bom phát nổ.
“Tôi nên để giờ nào?” Dị hỏi.
“7 giờ sáng thứ năm. Phải nổ đấy nhé!”
Dị để đồng hồ đúng như Phan chỉ thị rồi đóng nắp thùng xe Volkswagen lại. Nếu có ai tình cờ đi ngang tòa nhà trong vòng 2 ngày nữa sẽ thấy mọi sự không có gì thay đổi.
Phan đi kiểm soát chung quanh để chắc chắn là không bỏ sót thứ gì.
Dị vẫn quanh quẩn bên chiếc xe Volkswagen chưa muốn đi. Hình như có điều gì làm anh ta băn khoăn.
“Nếu như một vài người Thổ đi vào đây sáng thứ năm? Hoặc có một nhân viên nào ở đây trở lại sớm hơn chương trình thì sao? Mình có hệ thống nào để xua đuổi người của mình nếu họ vào đây sớm hơn dự định?”
“Rất tiếc là không có máy móc nào như thế”
“Tại sao?”
Phan ngần ngừ. Chàng đã hỏi ông Hoàng cùng những câu hỏi như thế. Làm cách nào để mình có thể tránh việc giết những người vô tội? Ông Hoàng đã trả lời:
“Mình cầu nguyện”
Lúc đó Phan đã hiểu ngay là ông Hoàng sẵn sàng đánh đổi những nhân mạng vô tội để đạt được mục đích. Càng ít người biết thì càng tốt.
“Đó là vấn đề an ninh. Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh”
Dị gật đầu vâng lời. Khi nói đến chỉ thị và mệnh mệnh từ cấp trên thì người lính chỉ biết tuân phục và không hỏi thêm hay thắc mắc gì nữa.
Họ thu dọn những đồ còn lại vào trong xe Humvee. Lái xe đi ra.
Phan đưa bia cho Dị uống. Cả hai cùng uống nhưng không nói gì với nhau.
Viên chức trở lại đón đúng giờ như đã hứa. Dị đấm nhẹ vào lưng Phan nói nhỏ:
“Giáng Sinh vui vẻ!”