← Quay lại trang sách

Chương 27 Amman

Sanh gọi cho Phan ngay khi chàng vừa trở về từ Ankara. Qua điện thoại, Sanh chỉ nói ngắn gọn là cần gặp Phan về vụ bom nổ tại Incirlik. Trên các đài truyền hình, trên báo chí và mọi phương tiện truyền thông đều khai thác triệt để vụ Incirlik. Phan lo ngại là Sanh sẽ hành động sao đó làm phá hủy mạng lưới mà chàng mất rất nhiều công sức để dựng nên!

Khi chàng đến trung ương tình báo nơi Sanh làm việc, điều đầu tiên Phan thấy khác trước là tấm hình của vị vua trị vì xứ sở này ngay tại phòng đợi đã được thay thế bằng một tấm ảnh mới. Thay vì tấm ảnh trước đây chụp nhà vua cùng gia đình, bây giờ là ảnh nhà vua mặc quân phục.

Sanh thì vẫn chưng diện bảnh bao như thường lệ.

“Chúc mừng Giáng Sinh” Sanh bắt tay Phan và vui vẻ nói. “Tôi nghĩ người Mỹ các anh rất ngoan đạo. Vả lại bây giờ ngày lễ Giáng Sinh không chỉ dành riêng cho tôn giáo nào mà cho tất cả mọi người. Ngay tại Jordan người Hồi giáo cũng có cây thông giáng sinh”

“Tôi cũng không phải là người sùng đạo gì đâu. Tôi cũng hát thánh ca, nhưng tôi ngừng đến nhà thờ từ lâu rồi. Bởi vì tôi thấy mình thành giả đạo đức nếu cứ đến đó cầu nguyện. Cũng giống như người xưng mình là Hồi giáo mà cứ uống rượu.”

“Còn bà Phan thì ra sao?”

Sanh chưa bao giờ hỏi thăm về Diệu. Chắc chắn đây không phải là một sự tình cờ.

“Chúng tôi đang xúc tiến việc ly dị. Một vài tuần nữa thì giấy tờ xong”

“Tôi cũng có nghe. Hy vọng mọi sự sẽ ổn thỏa”

“Mọi chuyện tốt đẹp cả”

Cái vẻ Sanh nói với Phan ra điều hắn ta biết rất rõ về đời tư Phan và cũng muốn chàng hiểu như thế.

Phan không muốn nói chuyện tầm phào. Chàng vẫn còn bực bội với lần nói chuyện gần đây nhất với ông Hoàng.

Chàng vào đề ngay:

“Qua điện thoại anh nói với tôi có chuyện khẩn cấp lắm. Tôi nghe đây”

“Tôi cũng sẽ đi vào đề ngay thôi. Tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể giúp các anh tìm thủ phạm về vụ bom nổ tại Incirlik.”

Sanh lấy ra một tấm ảnh. Hình của Omar! Trong ảnh Omar mặc quần áo tây phương. Có lẽ đây là một tấm ảnh phóng lớn từ ảnh trong hộ chiếu.

Phan nhìn vào tấm ảnh và cố giữ vẻ thản nhiên. Chàng đã trông đợi giây phút này khi Sanh bắt đầu đánh hơi thấy sự có mặt của Omar. Ông Hoàng đã ra chỉ thị là Phan bằng mọi cách phải chối bỏ mọi liên hệ với Omar.

“Ai đây?” Phan hỏi.

“Tên y là Omar. Y là một kiến trúc sư làm việc cho một công ty tại đây, chuyên xây cất những đền thờ tại Saudi Arabia. Công ty này làm việc cho những tổ chức từ thiện. Omar cũng rất năng nổ hoạt động tại đền thờ ở Zarqa, nơi mà chúng tôi theo dõi thường xuyên từ bao lâu này. Chúng tôi biết về y khá nhiều”

Sanh dừng lại và quan sát phản ứng của Phan như muốn chắc chắn một điều gì đó.

Phan vẫn giữ vẻ thản nhiên. Chàng chú ý đến cả hơi thở của mình xem có bình thường hay không! Chàng đợi cho Sanh nói thêm. Nhưng Sanh như có vẻ chờ đợi để Phan hỏi.

Phan lên tiếng:

“Người này có dính líu gì đến vụ Incirlik không?”

“Chúng tôi nghĩ là có. Những chứng cớ không phải hiển nhiên lắm nhưng đưa chúng tôi hướng về y. Omar bay từ Amman đến Ankara 1 ngày trước ngày bom nổ. Ở mặt nổi đó là một chuyến đi công tác. Nhưng khi chúng tôi liên lạc với chính quyền Thổ, họ cho biết khi tại Ankara, Omar gặïp gỡ một người Thổ từng đi Afghanistan. Y chỉ ở lại Thổ Nhĩ Kỳ vài tiếng đồng hồ. Nhưng cũng đủ cho việc hoạch định chương trình. Nếu đúng như mình suy luận. Sau đó y trở về Amman ngay”

Phan ngần ngừ trước khi nói. Chàng xây dựng mạng lưới cả bao tháng trời nên nếu không cẩn thận sẽ hỏng hết! Phan nói với Sanh:

”Tốt! Anh định làm gì?”

Sanh tò mò nhìn Phan rồi lấy thuốc lá ra hút. Sanh hít thuốc vài hơi rồi nói:

“Đó là lý do tại sao tôi muốn gặp anh. Mình muốn theo dõi gã này, xem y nói chuyện với ai. Y là đầu mối tốt nhất mà chúng ta có. Tôi không có ý định bắt giữ Omar. Tôi cũng hy vọng là anh không đụng gì đến hắn. Nếu anh đụng đến hắn thì đây là một lầm lẫn lớn, tôi nghĩ như vậy”

Phan quay nhìn sang hướng khác làm như suy tính nhưng thực ra chàng thấy mừng quá! Nếu Sanh bắt giữ Omar thì kết quả sẽ không thể tưởng tượng nổi! Omar sẽ khai là chẳng dính líu gì đến vụ bom nổ, y sẽ kể ra sự thật và mọi chuyện sẽ đổ bể hết!

Chàng quay lại nhìn Sanh nói:

“Tôi nghĩ anh có lý!”

Sanh nhíu mày:

“Đúng vậy. Theo dõi và chờ. Đây là cách tốt nhất. Tôi biết là tôi suy đoán đúng về anh. Nhưng anh phải hứa là anh tránh xa y, bởi vì tôi sẽ theo dõi. Anh có hứa với tôi không?”

“Đương nhiên là tôi giữ lời. Chúng tôi sẽ không đến gần y. Anh cũng vậy. Chúng ta cùng theo dõi và đợi”

Sanh gật đầu mỉm cười nói:

“Anh nên gọi ông Hoàng. Tôi nghĩ là ông ta cũng muốn biết”

“Tôi sẽ gọi cho ông Hoàng khi về đến tòa đại sứ. Ông ta sẽ rất hào hứng trước tin này. Không ai tìm ra chuyện này ngoài anh. Chúng tôi nợ anh một lời cám ơn”

Sanh rít vài hơi thuốc, ánh mắt y vẫn có vẻ tò mò nhìn Phan. Hay đấy chỉ là điều Phan tưởng tượng?

Sanh nói:

“Chúng ta là đồng minh. Đồng minh thì phải giúp đỡ nhau chứ”

Hai người đàn ông bắt tay nhau. Phan hỏi Sanh có cần giúp phương tiện theo dõi Omar hay không. Đó là điều mà người Mỹ bao giờ cũng tự nguyện giúp. Nhưng Sanh từ chối, trừ phi Omar đi ra khỏi Jordan. Phan hỏi Sanh có báo cho chính quyền Thổ biết chuyện này không nhưng Sanh chỉ cười nói:

“Không, chưa phải lúc. Đây là một bí mật giữa chúng ta”

Khi Phan thuật lại cuộc gặp gỡ với Sanh cho ông Hoàng nghe 45 phút sau, ông ta chửi thề lia lịa như thể tình huống xấu đang sắp xảy đến. Khi ông ta nghe hết câu chuyện là Sanh muốn Mỹ để yên Omar cho Jordan theo dõi thì ông Hoàng la lên:

“Tạ ơn Thượng Đế!”

Lúc đó Phan mới thấy sự lo âu của ông Hoàng về vụ này đến mức nào.

“Anh có nghĩ là Sanh biết không?”

“Ông nói vậy nghĩa là sao?”

“Anh có nghĩ là Sanh nhận ra mình dùng Omar trong ván bài này không?”

“Có thể. Y rất thông minh. Nhưng tôi tin là y không biết. Nhưng không biết được. Y càng tìm tòi thì có thể y càng thấy dấu vết tôi để lại”

“Tôi nghĩ là mình OK. Sanh không phải là thiên tài như tôi vẫn từng nói với anh. Anh có muốn tôi đến Amman và nói chuyện với Sanh hay không?”

“Y sẽ nghi ngờ nếu ông đến đây. Sanh sẽ nghĩ là ông định làm một cái gì đó trên chân hắn”

“Mà đúng là tôi có ý định đó thật”

“Nhưng đừng quá lộ liễu!”

“Chúc mừng giáng sinh!”

Đêm nay là đêm vọng Giáng Sinh.

Phan gặp Ánh Minh tối đó. Nàng đội một chiếc mũ ông già Noel màu đỏ, đánh phấn đỏ trên má trông rất buồn cười. Phan đi vắng đến vài tuần lễ nên cứ lo ngại nàng không có ở Amman mà về Boston với gia đình. Nhưng Ánh Minh vẫn ở đây, hơn cả sự mong ước của Phan.

Nàng ôm chặt lấy Phan và hôn chàng đắm đuối.

“Anh sao vậy, ốm nhom à! Không chịu ăn hay sao? Em nghĩ anh phải mất 10 pounds!”

“Anh bận quá nên ăn uống không đủ bữa!”

“Chỉ toàn da và xương thôi nè!”

Ánh Minh kéo tay Phan lên lầu ra khu vườn bí mật của nàng. Ở phòng khách, Ánh Minh có một cây thông giáng sinh với đèn và các đồ trang hoàng. Nàng tìm những thứ này ở đâu khi đang sống tại Amman? Máy hát đang chơi những nhạc giáng sinh quen thuộc và nhiều gói quà đẹp đẽ đặt dưới cây thông. Phan cũng tìm được chút thì giờ mua quà. Chàng nhẹ nhàng để gói quà của mình xuống gốc cây thông.

Nàng vào trong bếp rồi trở ra với 2 ly rượu. Ánh Minh ôm lấy Phan như muốn nói lời yêu đương nhưng Phan ngăn nàng lại và nói:

“Khoan đã, anh vẫn còn cảm thấy giáng sinh đâu đây”

Nhưng thực ra Phan chưa sẵn sàng vào cuộc yêu với nàng dù xa nhau đến mấy tuần lễ. Có quá nhiều điều chàng chưa nói với Ánh Minh khi rời bỏ Amman đột ngột. Trong những lần gọi điện thoại, Phan cũng không nói gì mấy. Chàng chắc chắn là Sanh có gắn máy nghe lén trong điện thoại của nàng. Trong điện thoại Phan luôn nói là sẽ nói chuyện với nàng sau. Ánh Minh hiểu. Nàng biết Phan có những bí mật và nàng kiên nhẫn chờ đợi sẽ đến lúc Phan sẽ nói hết.

Phan kể cho nàng nghe. Không phải hết mọi sự nhưng một vài chuyện. Chàng giải thích phải đi xa vì một vụ điều tra, Phan bị điều tra. Do bởi Diệu tố cáo chàng. Phan phải tìm đủ mọi cách để ngăn chặn Diệu.

“Anh nắm những gì của cô ấy?”

“Toàn chuyện bẩn thỉu. Phần lớn là về tài chánh. Nhưng mọi chuyện anh đã giải quyết xong”

“Giải quyết như thế nào?”

“Bằng cách cho cô ta thấy là nếu tiếp tục những cáo giác về anh thì cô ta chỉ chuốc lấy những thảm họa”

“Anh làm như là tống tiền cô ấy!”

“Cũng gần như vậy. Vợ cũ của anh có nhiều sơ hở. Cô ta biết anh biết những sơ hở này nhưng không bao giờ ngờ rằng có ngày anh dùng đến nó”

“Vậy đúng là anh tống tiền cô ấy! Ghê quá đi!”

“Anh không có chọn lựa nào khác. Em không có gì phải sợ cả. Em trong sáng như tuyết trên Bắc cực”

Ánh Minh rót thêm rượu cho cả hai người.

“Sau lần đó anh đi đâu nữa, Bắc cực?”

“Anh đi Thổ Nhĩ Kỳ”

“Trời! Em hy vọng anh không ở đó khi bom nổ. Người ta vẫn chưa nói là bao nhiêu người Mỹ bị chết. Chắc nhiều người bị chết lắm. Chắc vì vậy nên họ mới dấu, chưa nói rõ con số thương vong”

Phan thấy ngay là mình đã thành công, vì ngay Ánh Minh cũng tin!

“Anh ở Ankara. Bom nổ tại một căn cứ quân sự về phía nam. Anh đâu có ở gần đó đâu. Anh đi công tác rồi trở về với em”

Chàng uống thêm rượu mà chẳng thấy mùi vị gì.

“Còn em thì sao? Trong lúc anh đi vắng có gì lạ không? Làm việc có dễ chịu không?”

“Cũng vui lắm. Mấy đứa trẻ Palestine nghỉ học vào mùa đông, nhưng chúng không được nói là giáng sinh. Một vài đứa đến văn phòng. Tụi em được tài trợ mới giúp trả tiền mua máy vi tính. Mọi chuyện tốt đẹp chỉ trừ một điều là trung tâm mất đi một số thiện nguyện viên người Jordan. Điều này làm em buồn nhất”

“Vậy à? Ai thế?” Phan thấy hơi căng thẳng khi hỏi Ánh Minh.

“Nhóm mà anh không thích đó. Viên kiến trúc sư mà em nói chuyện với anh. Ngày hôm qua ông ta đến và đưa chi phiếu cho tụi em. Ông ta bảo đó là món quà cuối cùng. Ngày hôm nay thì thêm một người nữa. Ông ta cũng xin lỗi không giúp được nữa vì hết tiền và vì những luật lệ mới của nhóm Hồi giáo. Trong lúc đó chúng em cần tiền”

Phan mừng thầm là “nhóm bạn” của Ánh Minh rút lui khỏi trung tâm và nàng không có cơ hội giao tiếp với họ nữa. Bởi vì người ta sẽ khám phá là Ánh Minh giao thiệp -dù là trong công việc- với Omar, rồi dẫn dắt đến sự liên lạc giữa nàng và Phan. Quá nhiều rắc rối!

“Có thể nhóm Hồi giáo đó e ngại?” Phan nói.

“Không đâu. Nhóm này rất tử tế. Omar còn cho em nhiều ý kiến cho những công tác”

Phan cân nhắc một chút rồi nói:

“Anh nghĩ em không nên dính dáng gì tới nhóm này nữa. Còn bao nhiêu người khác sẵn sàng giúp mà em chưa biết đến đó thôi”

Ánh Minh ngồi thẳng người lên, nhìn vào mặt Phan:

“Anh muốn nói gì với em đây? Đừng nói dối! Bộ anh nghĩ là em ngu xuẩn lắm sao? Cứ mỗi lần nhắc đến Omar là anh có phản ứng liền”

“Đừng hỏi anh. Có những câu hỏi anh không thể trả lời. Em biết như vậy mà. Thôi cứ quên đi, coi như anh không hỏi gì về anh chàng Omar đó. Quên hết mọi sự đi em!”

“Nói cho em nghe sự thật.. nếu anh yêu em thật lòng”

Phan thấy choáng váng như người đang đứng trên bờ vực. Chàng muốn nói hết sự thật cho Ánh Minh biết, nhưng chàng biết mình không thể nào làm thế được.

“Xin lỗi em. Có những điều mình không nên nhắc đến. Rất nguy hiểm”

“Tại sao sự thật lại nguy hiểm? Sự gian dối mới nguy hiểm”

Phan choàng tay ôm lấy Ánh Minh. Thoạt tiên nàng đẩy Phan ra. Nhưng đến lần thứ nhì, nàng để yên. Phan ôm lấy nàng một cách nhẹ nhàng. Sự mơn trớn và âu yếm êm dịu làm Ánh Minh mềm người.

“Tránh xa trận chiến này đi em! Cuộc chiến này đã hãm hại biết bao nhiêu người. Chẳng có sự tốt đẹp nào đến từ cuộc chiến này cả, trừ khi cuộc chiến tranh chấm dứt”

Ánh Minh đứng lên đi vào phòng tắm. Một lúc sau nàng trở lại. Thái độ nàng khác hẳn, yên lặng và có vẻ cẩn thận hơn. Có một cái gì thay đổi ở Ánh Minh. Cả hai mở những gói quà đặt dưới chân cây thông giáng sinh. Ánh Minh tặng Phan một cái áo choàng kiểu Ả Rập rất đẹp, viền vàng như áo của các vị vua chúa. Thêm cả một cái mũ cũng kiểu Ả rập. Phan tặng nàng một áo đầm thật đẹp mà chàng mua tại một tiệm bán quần áo sang trọng trong khách sạn. Nhưng món quà chính chàng để đến phút cuối cùng. Đó là một chiếc hộp nhỏ, bên trong có chiếc nhẫn đính hôn.

Khi Ánh Minh mở chiếc hộp, nhìn thấy chiếc nhẫn, nàng òa lên khóc. Nàng đi ra khỏi phòng. Một lúc sau mới trở lại. Ánh Minh ôm lấy Phan, hôn chàng và nói là nàng yêu Phan. Nhưng rồi Ánh Mình cất chiếc nhẫn vào trong hộp rồi nói:

“Em chưa thể nhận món quà này được cho đến khi nào em biết được con người thật của anh”