Chương 28 Bá Linh
Phan được gọi về lại trung ương ngay sau ngày Giáng Sinh. Chàng đã qua ngày lễ với Ánh Minh trong yên lặng. Chàng phải nói gì khi nàng từ chối chiếc nhẫn cầu hôn? Nàng cũng không biết nói gì với Phan khi biết chàng có nhiều điều dấu nàng hay gian dối với nàng. Phan không thể nói lên sự thật! Đến khi ông Hoàng gọi điện cho Phan ra lệnh chàng phải trở về Hoa Thịnh Đốn, Phan thấy nhẹ hẳn người mặc dù chàng muốn tin là không có sự hiện diện của mình, Ánh Minh sẽ an toàn hơn.
Sau Giáng Sinh, thủ đô Hoa Kỳ tuyết rơi dầy đặc. Con đường vào trung tâm CIA đóng đầy đá.
Vào đến nơi, chàng lên thẳng văn phòng ông Hoàng. Mặt ông ta đỏ nhiều hơn thường lệ, chắc vì uống quá nhiều rượu!
“Chúc mừng Giáng Sinh!” ông Hoàng nói với Phan.
Sau chuyến bay dài và thời gian cách biệt nhiều tiếng đồng hồ làm Phan mệt mỏi, chàng không cười nổi, chỉ ậm ừ lấy lệ.
Ôâng Hoàng ra hiệu cho Phan theo ông ta qua nhiều căn phòng đến một nơi có nhiều cửa kính và Phan nhớ chỗ này luôn luôn đóng kín. Ông ta lấy thẻ và bấm mật mã để cửa mở. Vào bên trong lại đi qua nhiều nấc nữa.
Căn phòng cuối cùng lạnh vô cùng. Sam chợt hiện ra từ trong bóng tối. Anh ta mặc áo dầy cộm có lẽ vì căn phòng lạnh quá. Căn phòng tối. Ánh sáng leo lét ở góc phòng cho một vẻ ma quái. Phan đi theo ông Hoàng về phía có ánh đèn đó. Trên bàn có một xác người đàn ông, cứng nhắc như bằng gỗ. Làn da xanh trên khuôn mặt xương xương. Xác người đàn ông đó ăn bận bình thường với quần đen và áo sơ mi trắng.
“Đây là anh bạn của anh đây!” ông Hoàng nói với Phan.
Phan sờ vào thân xác lạnh ngắt. Người đàn ông này đã chết. Đây là lần đầu tiên Phan “giao tiếp” với xác chết mà chàng đã đưa ý kiến cho ông Hoàng. Chàng nhớ đến quyển sách về chiến tranh và gián điệp của Anh mà chàng đã đọc và nẩy ra ý kiến. Sáu mươi lăm năm trước, xác chết của thiếu tá M, một thiếu tá hải quân, đã trôi dạt vào bờ biển Tây Ban Nha. Lúc đó người Đức ngu si hơn nhân vật Sun hiện tại nên đã tin.
“Tôi thích anh chàng này!” Ông Hoàng vỗ vỗ vào xác chết nằm đó. “Đây là loại nhân viên mà tôi thích nhất, bảo đi đâu là đi không phản đối. Anh chàng này kín miệng muôn đời!”
Phan không nói gì trước câu nói của ông Hoàng. Chàng nhìn chăm chăm vào xác chết nằm đây và tự hỏi liệu chương trình mình nghĩ ra và hoạch định có thành công không?
Không thể ở trong căn phòng lạnh này quá lâu nên ông Hoàng và Phan đi sang phòng họp cạnh bên để mặc Sam và xác chết.
Trên bàn họp có để một chiếc cặp táp bằng sắt hơi bị trầy bên ngoài và có vẻ như đã được dùng nhiều qua một thời gian dài. Ở tay cầm có một dây xích nối với một vòng sắt tròn như chiếc còng tay. Cạnh đó có nhiều hồ sơ.
Ông Hoàng đứng ở đầu bàn nói với Phan:
“Bây giờ là lúc nhử mồi. Đây hoàn toàn là ý kiến của anh. Phan, anh muốn “nhân vật” này xách cặp táp gì? “Nhân vật” Hạc mà mình bày ra là một nhân viên của CIA đã xách cặp và bị bắn khi đang tìm cách gặp gỡ một người của Al Qaeda. Đâu, anh nói thử cho tôi nghe coi!”
Pha nhắm mắt lại và thử tưởng tượng những điều chàng đã tạo ra từ bấy lâu nay:
“Anh ta mang tin đến cho SUN. Anh ta mang tin của CIA đến cho Sun. Khi những người khác nhìn thấy họ sẽ nghĩ là Sun làm việc cho CIA. Ông có những tin tức đó chưa?”
Ông Hoàng gật đầu:
“Một bản tin để đưa cho Sun, được giao đến qua một nhân viên tại Pakistan”
Phan tiếp tục:
“Hạc sẽ nhờ Sun giúp đỡ để đối phó với những nguy hiểm mới. Sự đe dọa mới đó chính là Omar mà những tài liệu Hạc mang đến cho Sun”
“Đúng vậy” ông Hoàng nói tiếp “Omar đã vượt qua lằn ranh giới. Sun giết những người Âu Châu, còn Omar, nhân vật mới nổi đã giết những người Mỹ tại căn cứ quân sự không quân ở Thổ Nhĩ Kỳ. Vì vậy Hạc liên lạc với nguồn tin mật trong Al Qaeda. Hạc muốn Sun giúp để chặn đứng phe Omar”
Phan lắc đầu:
“Tôi hy vọng chúng nó sẽ tin như vậy”
“Dĩ nhiên là tụi nó tin. Tụi nó tưởng mình là siêu nhân, đó là lý do tại sao chúng ghét mình quá sức như vậy”
“Ông có giấy tờ sẵn sàng chưa?”
“Xong rồi, nhưng tôi muốn anh coi lại truớc khi mình hành động”
Phan xem lại những hình ảnh giấy tờ trong các hồ sơ để trên bàn. Chàng chọn tấm ảnh chụp Omar gặp gỡ viên kỹ sư chính giả mạo của ngân hàng. Điều này chứng tỏ là Omar có liên lạc với người của Al Qaeda tại Thổ trước khi vụ nổ tại Incirlik xảy ra.
Ông Hoàng bỏ tấm ảnh vào trong cặp táp, hỏi tiếp:
“Rồi, còn gì nữa?”
Phan chọn một tấm hình khác chụp Omar tại Abu Dhabi gặp gỡ người luật sư trước đây làm việc chuyển tiền cho Al Qaeda. Chàng nói:
“Mình cần tấm hình này. Đây là bằng chứng là Omar chuyển tiền cho vụ bom nổ tại Incirlik”
“Xong rồi. Còn gì nữa?”
Phan chọn ra một tài liệu có đóng dấu của FBI. Đây là bản báo cáo về sự phân tích chất nổ trong vụ nổ bom tại Incirlik phù hợp với loại chất nổ dùng trong vụ bom nổ tại Istanbul năm 2003.
Chàng nói với ông Hoàng:
“Hạc cần tài liệu này để chứng minh vụ nổ có sự liên hệ với Al Qaeda về bom”
Ông Hoàng phá lên cười:
“Cái này sẽ làm cho người của Sun phải điên lên. Sun sẽ lùng sục khắp nơi”
Phan nhìn sang hình thứ ba. Ảnh chụp một văn phòng được xử dụng bởi nhóm Hồi giáo anh em tại Amman. Chàng nhận ra khu vực này. Nơi đây gần văn phòng của Ánh Minh trong khu phố cổ.
“Sao đó?” làm như ông Hoàng nhận ra sự khác lạ ở Phan.
Chàng vẫn nhìn vào bức ảnh. Chàng nói:
“Mình không cần tấm hình này”
Chàng cất tấm ảnh vào trong hồ sơ.
“Tại sao? Cái ảnh này không hữu ích hay sao?”
“Không. Không cần. Chẳng giúp gì cho mình”
Phan thêm một vài tài liệu nữa. Chàng tìm thấy bản tường trình theo dõi về những hoạt động của Omar tại Abu Dhabi. Thêm biên nhận vé máy bay của Omar trong những chuyến đi. Một bản báo cáo khác của bộ di trú Thổ Nhĩ Kỳ về chuyến đi của Omar vào Thổ Nhĩ Kỳ và ra khỏi nơi này trong ngày 21 tháng 12. Đây là những chứng cớ là Omar là một phần tử trong kế hoạch tách rời khỏi Al Qaeda.
Ông Hoàng có vẻ đắc chí:
“Tôi thích vở kịch này vô cùng! Mình sẽ gây mầm mống nghi ngờ trong chúng nó. Chúng sẽ nghi ngờ xem ai là người làm việc với CIA và bị CIA mua chuộc. Đây là một viên thuốc độc. Nếu chúng nó nuốt viên thuốc độc này thì chúng nó chết!”
Phan gật đầu. Đây là ý kiến của chàng. Chàng muốn tin vào điều ấy. Nhưng Phan lo âu liệu chàng, ông Hoàng và cả ê kíp làm việc có thiếu sót điều gì không?
Chàng xách chiếc cặp và hình dung mình là Hạc. Phan nói:
“OK. Tôi là Hạc. Tôi làm việc cho cơ quan về vụ nổ tại Incirlik. Tôi có đủ chứng cớ để chứng minh rằng Omar là thủ phạm gây ra vụ nổ. Tôi cần sự giúp đỡ của Sun. Làm sao tôi tới được Pakistan?”
“Đây là thông hành” Ông Hoàng đưa cho Phan. “Hạc sẽ đi Luân Đôn rồi Paris trước nhất để tường trình với đồng minh. Mình sẽ có người giả làm Hạc làm chuyện đó tại Anh và Pháp. Người này sẽ đi cùng chuyến bay với xác chết của Hạc. Mình sẽ có đủ giấy tờ, biên nhận tại Luân Đôn, Paris, đủ cả. Hạc sẽ đi xem chương trình âm nhạc tại Luân Đôn. Y sẽ gửi điện thư cho bạn gái. Khi Al Qaeda tìm thấy điện thoại của Hạc sẽ thấy những điều đó. Mình mới thêm vào điểm đó ngày hôm qua”
“Hay lắm. Nhưng khi nào thì Hạc đi Pakistan? Đây mới là điểm chính”
“Y sẽ đi máy bay đến Islamabad từ Paris. Hạc đến gặp ISI. Mình sẽ gửi người giả dạng Hạc đến đó cho phù hợp.”
“Hạc đến gặp người của Al Qaeda tại Waziristan?”
“Đúng vậy. Hạc và người đứng đầu tại Peshawar và chừng 6 người thuộc lực lượng đặc biệt đi lên núi để gặp gỡ một người tên Am thuộc bộ tộc Pashtu. Người này làm việc cho Sun khi y ở Afghanistan. Mình có gặp gã tên Am này thật, mua chuộc y và y hiện tại làm việc cho mình. Hạc mang những tin tức đến cho Sun với biệt danh mà Sun hay dùng với người của y là “Ru”. Còn bức thư? Đây là cả một nghệ thuật mà Sam đã làm cho mình!”
Ông Hoàng đưa cho Phan một bức thư viết bằng tiếng Ả rập. Phan đọc lớn dịch sang tiếng Anh. Đây là bức thư yêu cầu Sun giúp đỡ Hoa Kỳ tận diệt phe nhóm mới của Omar.
“Thêm tấm hình nữa này!” Ông Hoàng đưa tấm ảnh của Omar.
“Y không chảy máu” Phan nói. “Ông có thấy vậy không? Khi Hạc bị bắn trong làng trên núi, y không chảy máu”
“Dĩ nhiên là không chảy máu. Y chết rồi làm sao chảy máu được nữa.”
“Mình có điên không nhỉ?” Phan nói lớn tiếng.
“Có thể. Nhưng anh biết sao không Phan? Khi những người của Sun thấy những thứ này chúng sẽ điên lên! Chúng sẽ nghi ngờ và thế là thành công!”
Phan gật đầu. Chàng không muốn nghĩ ngược lại.