Chương 29 Hoa Thịnh Đốn
Họ xem xét thi thể của anh chàng Hạc từng li từng tí. Sam đứng bên cạnh xác chết mang tên Hạc, tay anh ta cầm một danh sách kiểm kê và đọc từng thứ một để cho các chuyên viên xem lại. Điều lo ngại đầu tiên là nhiệt độ của xác chết. Họ đã cho nhiệt độ bảo quản xác Hạc lên cao hơn vài độ tuần rồi, dĩ nhiên là đến một mức độ để có thể mang xác đi. Vị bác sĩ chuyên môn về mổ xác của cơ quan đã đề nghị là nên gia tăng nhiệt độ xác của Hạc lên từ từ để có thể thích hợp với nhiệt độ chung quanh chừng vài tiếng đồng hồ khi xác được tìm thấy. Cuối cùng điều này được thông qua trong danh sách kiểm kê.
Họ bỏ nhiều thứ lặt vặt trong túi áo quần của Hạc. Giấy bọc kẹo chewing gum từ Luân Đôn (Ông Hoàng đã quyết định cho Hạc nhai kẹo chewing gum khi xác được tìm thấy cho có vẻ tự nhiên. Người nhai thanh kẹo trước khi nhét vào miệng xác chết là Sam). Vài loại tiền ngoại quốc như tiền Anh, tiền Pháp, tiền Pakistan, bỏ trong túi. Trong chiếc ví nhỏ nhét ở túi quần có vài biên nhận thẻ tín dụng từ cây xăng Exxon trên đường 123 cũng như biên nhận của tiệm giặt ở Mỹ, bằng lái xe, vài thẻ tín dụng, một bức ảnh của bạn gái tên Dung mặc dù chi tiết này chỉ là ngụy tạo, vài bao cao su dành cho đàn ông.
À, còn cái điện thoại cầm tay! Sam đã soạn sẵn những phần như có những ai gọi đến hay ghi số những người hay gọi sẵn. Khi đã duyệt qua xong, Sam lại thêm vào vài cú điện thoại của cô bạn gái gọi đến mà Hạc không trả lời. Nếu có ai tò mò gọi trở lại số cô bạn gái của Hạc sẽ nghe giọng oanh vàng thỏ thẻ của một người con gái: “Đây là Dung! Để lại lời nhắn nghe!”
Cuối cùng là y phục của Hạc. Hạc có chiếc áo ấm bên ngoài vì xác của Hạc sẽ được tìm thấy ở một nơi giữa bộ tộc Peshawar và biên giới Afghanistan. Thời điểm là cuối tháng 12. Chiếc áo khoác bên ngoài này dầy thích hợp cho thời tiết, duy chỉ có một điều là áo trông có vẻ còn mới, mặc dù đã được đem đến tiệm giặt ủi cả chục lần. Ông Hoàng bèn gửi tin nhắn tìm một chiếc áo khoác cũ để mặc ngoài trời với kích thước thích hợp với Hạc.
Hai chiếc áo được mang đến như yêu cầu. Một chiếc áo còn mới hơn chiếc áo hiện có. Chiếc áo khoác kia hơi bị sờn ở cổ tay. Thật hoàn hảo! Quần len cũng được, áo sơ mi trắng cũng thế. Đôi giày cũng OK.
Trước khi sắp sửa đẩy xác Hạc vào thùng lạnh để chuyển đi, ông Hoàng chợt nhìn thấy lằn xếp ở quần Hạc. Ông ta ra lệnh phải dùng bàn ủi hơi thổi cho thẳng!
Từ căn phòng điểu khiển mọi hoạt động, ông Hoàng và đội ngũ của ông ta có thể theo dõi “từng bước” sự di chuyển xác Hạc. Máy bay đáp xuống Luân Đôn, rồi Pháp và cuối cùng là Islamabad. Trong lúc Hạc nằm yên trong thùng lạnh thì một viên chức cải tranh thành Hạc rời máy bay mỗi chặng đường và đến văn phòng ngoại giao của quốc gia bạn, nơi đây anh ta tường trình vắn tắt về những diễn biến trong vụ nổ bom tại Incirlik. Một bài viết ngắn trên tờ Le Figaro tại Pháp cho biết Hoa Kỳ đã có tin tức mới về vụ bom nổ tại Incirlik có ý hàm chỉ thủ phạm là một nhóm mới tách rời khỏi Al Qaeda tại Jordan.
Khi máy bay đáp xuống phi trường tại Islamabad, người đóng vai Hạc ghé thăm trụ sở tình báo trung ương tại đây rồi sau đó di chuyển trong đêm đến Peshawar. Diễn viên này trở lại Islamabad ngày hôm sau và bay về Hoa Thịnh Đốn. Trong khi xác của Hạc được đưa đến Peshawar trong đêm.
Sử, người đứng đầu cơ quan tại Peshawar nhìn thấy chiếc xe. Mặc dù biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng khi nhìn thấy xác chết, ông ta gọi ngay cho ông Hoàng:
“Ông có chắc là cấp trên ra chỉ thị như vậy không?”
“Cứ từ từ, đừng nóng nảy. Mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi. Tất cả giấy tờ đã làm xong cả”
Xác của Hạc được chuyển sang một chiếc xe khác, mọi cửa kính của chiếc xe Land Rover đều được dán kính đậm màu.
Ông Hoàng gọi lại Sử yêu cầu kiểm soát nhiệt độ xác chết của Hạc. Sử dùng đồ đo nhiệt độ thịt khi nấu bỏ trong lò vì không có loại nào khác để đo. Mặc dù như vậy sẽ để lại một lỗ nhỏ khi rút ra nhưng ông ta không có cách gì khác hơn. Nhiệt độ đúng như ông Hoàng mong muốn. Theo như tính toán của bác sĩ chuyên môn, với nhiệt độ như vậy và với khí hậu chung quanh, nhiệt độ xác chết sẽ bằng với nhiệt độ bên ngoài trong vòng 12 tiếng nữa. Mười hai tiếng sau đó nữa thì xác chết sẽ bắt đầu hư thối. Nhưng lúc đó thì Hạc “đã chết”! Hay nói chính xác hơn, xác của Hạc sẽ đầy những vết đạn, nằm chỏng trơ ở băng ghế sau của chiếc xe Land Rover. Xác chết được buộc dây an toàn cẩn thận ở băng ghế sau.
Sử gặp nhóm lực lượng đặc biệt của ông ta trên ngọn đồi bên ngoài Peshawar, tại một trạm được dùng trong nhiều năm qua với mục đích để bắt giữ bọn Al Qaeda nhưng không mang lại kết quả gì. Ông ta cũng chẳng cần biết là cuộc hẹn này có bị kiểm soát hay không. Họ làm thành một đoàn xe gồm 3 chiếc xe SUV bọc sắt chạy trước chiếc Land Rover. Mỗi chiếc xe SUV có bốn tay súng với nhiều thiết bị tối tân. 50 dặm đầu tiên, một quân nhân Pakistan đi cùng với đoàn xe, nhưng sau đó chỉ còn đoàn xe của Hoa Kỳ tiến về Kosa, một làng ở phía nam của Mingaora, phía bắc biên giới. Một nhân viên của Sử người Pashtu đã gọi điện cho Kosa để báo cho Am, người đứng đầu nơi đó biết là những người khách Hoa Kỳ đang trên đường đến.
Chuyến đi đến Kosa đã được biên soạn sắp đặt kỹ lưỡng. Phan theo dõi hình ảnh những diễn biễn qua những tân tiến của vệ tinh. Khi đoàn xe đến gần nhà của Am, mọi mũi súng từ những chiếc xe SUV đều được chĩa ra chung quanh khỏi cửa kính xe. Đây là chuyện bình thường trong vùng này và không làm cho đối phương cảm thấy căng thẳng có thể đưa đến giao tranh. Chỉ có một bí mật duy nhất mà phía bên những người Pashtu không biết là sự hiện diện của 4 người lính thuộc lực lượng đặc biệt trốn trên núi đã vào được thành phố sáng nay.
Khi Sử đến nhà Am, ông ta theo đúng những thủ tục như lần cuối Sử đến cách đây 4 tháng.. Ông ta chờ trong chiếc xe Land Rover trong lúc một chú nhỏ trong làng đi báo cho Am biết. Chừng vài phút sau Am đi ra cùng với nhiều hộ vệ. Sử bước xuống, ra khỏi xe và cúi đầu chào Am khi ông ta đang tiến đến. Am muốn tiền, hiển nhiên là như vậy!
Ông Hoàng tại trung ương đang nhìn màn hình theo dõi và rên lên:
“Thủng thẳng! Từ từ thôi!”
Ông Hoàng nhìn được hình ảnh và nghe trọn vẹn mọi câu nói cũng như tiếng động chung quanh đó, chẳng khác gì ông ta ngồi trên một chặng cây gần đó mà theo dõi.
Sử nói với Am bằng tiếng Urdu. Ông ta nói khá lớn để những người tù trưởng đứng cách xa hơn có thể nghe thấy được. Sử nói rằng ông ta có một người khách đặc biệt từ Hoa Thịnh Đốn đến. Người khách này muốn nói chuyện riêng với Am, người lãnh đạo tối cao tại Kosa để mang những lời chúc tụng chào đón.
Am đi chầm chậm đến gần xe Land Rover. Sử mở cửa sau để Am vào băng ghế sau. Khi Am đã vào xe, Sử đóng cửa xe rồi bấm nút từ bên ngoài để khóa xe, người ngồi bên trong không thể mở. Liền sau đó Sử thản nhiên lên chiếc xe SUV đầu tiên dẫn đầu đoàn xe.
Khi Am nhìn thấy Hạc, ông ta hơi ngờ ngợ vì thế ngồi của người này. Có lẽ Am nghĩ rằng người phương Tây không có thói quen nhìn thẳng vào người đối diện, nhất là khi nói đến chuyện đưa tiền. Nên, Am cứ chờ đợi người đó lên tiếng trước. Nhưng chỉ một hai phút sau Am biết ngay! Nhưng đã quá trễ! Y không thể nào thoát ra ngoài được nữa! Những tiếng gào thét của y chỉ có ông Hoàng và những nhân viên của ông tại trung tâm CIA ở Hoa Thịnh Đốn nghe thấy mà thôi!
Nhóm lực lượng đặc biệt nghe được gào thét của Am qua hệ thống truyền tin gắn vào tai. Đó là dấu hiệu ra tay tức thì. Người chỉ huy lực lượng đặc biệt ra lệnh cho những kẻ hộ vệ Am bỏ súng. Những người Pashtu quát lại và không buông súng. Ở vùng biên giới những chuyện chạm trán và xung đột xảy ra hoài hoài. Một người giơ súng lên trời bóp cò như cảnh cáo không biết là phía nào. Nhưng rồi lại súng nổ và 2 tên gác Pashtu té xuống. Những tên lính Pashtu nổ súng vào những chiếc xe SUV nhưng vô ích vì xe bọc sắt chống đạn. Giữa hai lằn đạn chỉ có chiếc xe Land Rover là bị trúng đạn nhiều nhất.
Những người phía bên Am không biết là những phát súng cố tình từ những người lính thuộc lực lượng đặc biệt ẩn núp từ trước nã vào chiếc Land Rover để giết Am. Họ muốn Am chết để những tài liệu trong cặp của Hạc là một chứng minh cho những điều vừa xảy ra. Xác của Hạc không chảy máu mấy, chỉ hôi!
Sử và hai chiếc SUV chạy thoát về phía đường cái. Nhóm lực lượng đặc biệt ẩn núp luồn trở lại về núi nơi có xe chờ sẵn. Họ chỉ bỏ lại trận chiến một món quà: một xác người Mỹ. Bọn chúng sẽ đắc chí vì giết được một viên chức Mỹ.
Sử và 2 chiếc SUV phóng nhanh ra khỏi thành phố. Máy bay trực thăng với súng đạn đến hiện trường vài tiếng đồng hồ sau với mục đích để giải cứu xác người Mỹ trong chiếc xe Land Rover và những giấy tờ nhậy cảm gì mà người này mang theo. Nhưng khi trực thăng đến nơi xác của Hạc đã biến mất. Xác của Hạc và chiếc cặp táp với nhiều hình ảnh giấy tờ đã được mang lên núi bởi bọn Al Qaeda, ông Hoàng biết chắc như thế. Và khi đó chúng sẽ nghi ngờ và tìm cách phân tích.
Thông tin được thảy ra từ phía Hoa Kỳ là một người lính Mỹ tử trận vì bị phục kích. Không thấy nhắc gì đến xác chết thứ hai cũng người Mỹ mặc thường phục chết trong xe khi gặp gỡ một tù trưởng bộ tộc vòng ngoài của Al Qaeda.
Đêm đó chuyện Am gặp gỡ một người Mỹ là đề tài nóng hổi cho mọi người trong các làng dọc theo biên giới. Người ta xì xào là Am đã bị CIA của Mỹ mua chuộc. Cái mồi nhử đã thành công!
Ông Hoàng thấy ngay là mọi chuyện đang diễn tiến như sắp xếp. Người của ông Hoàng theo dõi những cú điện thoại trao đổi trong giới Hồi giáo quá khích và những đường dây nối các mạng. Người của Sun điên đầu trước những điều đã xảy ra nhưng chưa đi đến kết luận ngay. Chúng kêu gọi họp khẩn cấp. Phía Hoa Kỳ bắt được nhiều tiếng nói cũng như những bản liên lạc của nhiều bọn lâu nay im tiếng. Nhiều nhóm bắt buộc phải ra mặt để liên lạc.
May mắn là điều phải có trong mọi chương trình hoạch định. Cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ nghe được một giọng nói của một trong những kẻ đứng đầu danh sách khủng bố cần truy nã. Mặc dù có những tiếng rè trên đường dây nhưng qua những khảo sát phân tích kỹ lưỡng, họ truy ra giọng nói đó chính là của một người Syria tên là Ha, chính là người điều khiển mạng lưới khủng bố dưới danh hiệu Sun. Thế là người đứng đầu bí mật nay đã lộ diện! Mặc dù những lời nói của Sun dùng dưới nhiều ám hiệu nhưng khi phân tích thì có thể hiểu là Sun tuyên bố y chỉ là một nạn nhân trong một cuộc lừa bịp!
Với sự giúp đỡ của cơ quan ninh quốc gia Hoa Kỳ, cảnh sát Áo đã tìm ra cú điện thoại mà Sun gọi từ đâu. Họ bao vây cả vùng đó trong đêm, lục soát nhiều khu chung cư. Đến tảng sáng tìm được cái điện thoại bị bỏ lại nhưng Sun đã trốn thoát!
Phan muốn trở lại Amman để đón mừng năm mới với Ánh Minh nhưng ông Hoàng yêu cầu chàng ở lại Hoa Thịnh Đốn thêm một ngày nữa. Ông ta muốn ăn mừng. Nhưng chỉ trong vòng nội bộ vì tất cả vẫn là bí mật. Ông Hoàng cho người mang thức ăn, rượu và cả nhạc để cho mọi người vui chơi thỏa thuê.
Nhưng Phan không hứng thú gì. Chàng thấy thừa thãi khi nhiệm vụ đã xong. Bây giờ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo là ngoài tầm hiểu biết của chàng. Phan chỉ nghĩ đến Ánh Minh. Nhiều lúc chàng tự hỏi và nhớ lại những năm tháng với Diệu không biết mình có yêu hay được yêu không? Nhưng bây giờ thì chàng biết. Chàng đi tìm ông Hoàng, nhưng không thấy ông ta đâu cả.
Phan có nói chuyện điện thoại với Ánh Minh mấy ngày trước khi nàng sửa soạn đi tiệc vui với mấy người bạn Jordan. Nàng không làm cho Phan phải thấy tội lỗi vì đã để nàng một mình tại Amman. Sau đó Phan gọi Ánh Minh nhưng nàng không trả lời. Chàng gọi nhiều lần nhưng nàng không nhấc điện thoại. Chàng để lại lời nhắn nhưng vô vọng.
Phan ra bên ngoài thử gọi lần nữa. Đến hồi chuông thứ ba, Ánh Minh trả lời, giọng nàng ngái ngủ. Phan mừng rỡ nói:
“Anh phải nói với em một điều”
“Nói gì?” Giọng Ánh Minh đúng là chưa tỉnh táo, có lẽ nàng đang ngủ.
“Anh sẵn sàng!”
“Cái gì?”
“Anh sẵn sàng sống với em, còn ngoài ra không cần gì nữa!”
“Khi nào anh về nhà?”
“Ngày mai. Anh sẽ làm cơm tối cho em ăn. Anh yêu em. Anh sẽ cho em tất cả những thứ em muốn”
“Thật hả?” Giọng Ánh Minh tỉnh táo hơn “Anh nói thế nghĩa là gì?”
“Anh sẽ nói thật với em. Anh không nói dối nữa. Anh không phải nói dối nữa. Xong rồi!”
“Em chẳng hiểu anh nói gì, nhưng em thích nghe anh nói như vậy”
“Anh biết anh nói gì”
Phan ngồi lại trong văn phòng vắng vẻ một lúc và nhớ đến Ánh Minh cùng những điều chàng hứa hẹn trong năm mới. Phan sẽ kể hết mọi chuyện cho nàng nghe. Như thế có nghĩa là Phan phải từ nhiệm, ra khỏi cơ quan. Không có cách nào khác hơn.
Gần nửa đêm ông Hoàng mới trở lại vào văn phòng, tay cầm chai rượu sâm banh và hai cái ly.
“Mở ra đi! Mình cần nói chuyện!” Giọng ông Hoàng lè nhè. Có lẽ ông ta uống khá nhiều rượu và bắt đầu say. Ông Hoàng ngồi xuống ghế đối diện với Phan.
Chàng chờ đợi nhưng ông ta chỉ im lặng.
Phan lên tiếng trước:
“Mình đã thành công!”
Chàng khui chai rượu sâm banh, đổ vào hai chiếc ly rồi đưa lên như chúc mừng và nói tiếp:
“Tôi cứ tưởng là chuyện không thể làm được nhưng cuối cùng mình đã thành công! Mình đã nằm trong máu của bọn chúng!”
“Chắc vậy!”
“Sun đang gặp rắc rối rồi! Nếu không y chẳng xuất đầu lộ diện! Mình bắt được nhiều đường dây trong mấy ngày gần đây. Tôi nghĩ mình có thể xâm nhập những mạng lưới từ Luân Đôn đến Lahore”
Ông Hoàng lắc đầu. Thái độ khác lạ của ông ta không phải do say rượu? Có một vấn đề gì khác đây?
“Vui lên xếp! Phải ăn mừng chiến thắng!”
“Mình chưa thắng đâu!”
“Mình gần đến mục tiêu hơn thời gian trước đây nhiều! Uống mừng chiến thắng đi xếp!”
Phan uống gần cạn ly nhưng ông Hoàng không uống ngụm nào.
“Quá hoàn hảo! Phải có một vấn đề gì đây?” ông Hoàng nói.
“Ông nói sao chứ? Bộ ông không thấy mọi sự xảy ra như mình muốn sao? Mình đã thành công!”
Phan không muốn nghe những chi tiết không hoàn hảo cho điệp vụ này hay những nghi ngại gì khác. Đối với Phan điệp vụ này đã hoàn tất và chàng có một cuộc sống mới trước mặt. Chàng muốn ông Hoàng đi đi và để mặc Phan với tương lai mới mẻ của chàng.
“Có một cái gì đó không đúng! Sun không nên xuất đầu lộ diện nhanh chóng như vậy. Tôi không bao giờ ngờ là y ra mặt nhanh như vậy. Sự xuất hiện của Sun như thể là y muốn tìm hiểu xem mình biết tới đâu”
“Thôi mà, tôi nghĩ là ông quá lo âu đó thôi. Ông đã suy nghĩ về chuyện này quá lâu rồi! Mọi chuyện quá tốt đẹp, quên đi!”
“Anh nghĩ thật vậy sao? Tại sao Sun để lại chiếc điện thoại cho mình tìm được? Y nói chuyện với ai về sự phản bội? Mình chưa có cái gì là rõ ràng cả! Điều này làm tôi muốn phát điên!”
Phan bật cười. Chàng rót cho mình thêm 1 ly rượu nữa. Chàng quá mệt mỏi và thực sự Phan không muốn và không cần biết đến những câu hỏi ông Hoàng vừa đặt ra và cũng chẳng cần biết đến câu trả lời. Chàng lại gần ông Hoàng, vỗ vai ông ta, áp má mình vào má ông ấy. Người ông Hoàng sặc mùi rượu mạnh. Bên ngoài văn phòng mọi người đang reo hò tên ông Hoàng và đón chờ năm mới sắp đến trong vài giây đồng hồ.
Ông ta ra khỏi văn phòng vì biết mọi người đang trông chờ mình để đón mừng năm mới. Ông Hoàng giơ chai rượu lên với cử chỉ nửa như chiến thắng nửa như chúc mừng cùng đám đông nhân viên và nói lớn:
“Chúc mừng năm mới! Cám ơn các bạn về những khổ nhọc trong năm qua. Tôi yêu tất cả mọi người!”
Khi ông Hoàng vừa dứt câu nói thì đồng hồ điểm đúng 12 giờ. Đám đông nhân viên đều say sưa, vui vẻ và dĩ nhiên cũng kiệt sức! Mọi người ca hát điên cuồng. Chỉ duy nhất mình Phan là để ý thấy ông Hoàng rút lui vào lại trong văn phòng và đóng cửa lại.
Omar biến mất vào ngày đầu năm dương lịch. Phan nghe tin đó khi đang trên đường ra phi trường để bắt kịp chuyến bay về lại Amman.
Văn phòng tại Amman đã theo dõi mọi cú điện thoại của Omar nhưng trong ngày đầu năm Omar không trả lời điện thoại. Viên chức đứng đầu phụ trách văn phòng tại Amman trong lúc Phan đi vắng đã hoang mang vì chuyện này.
Ngay buổi chiều ngày đầu năm, viên phụ tá của Phan cho một người Jordan làm việc với cơ quan đến nhà Omar. Người vợ của Omar cho hay có mấy người khách ghé thăm sáng nay và chồng bà ta đi cùng với họ đến nay vẫn chưa về. Đến đền thờ và mọi nơi Omar thường đến đều không thấy. Người vợ còn cho biết gần đâu Omar có vẻ lo âu không biết về chuyện gì.
Phan gọi Sanh trên đường dây riêng an toàn ngay sau khi nghe tin này. Sanh đã biết tin và không thể hiểu làm sao Omar có thể biến mất như vậy vì chính Sanh cho người theo dõi Omar 24/24. Chưa bao giờ Phan nghe giọng Sanh có vẻ bực bội và bấn loạn như thế! Phan cho rằng đó là lỗi của Sanh đã không cho nhân viên canh chừng Omar nghiêm ngặt hơn nhưng chàng không muốn nói ra.
Ngay lần đầu tiên gặp Omar tại Abu Dhabi, Phan đã thấy là Omar quá yếu mềm và khó mà có thể thành con mồi cho cuộc chơi được! Thường thường trong công tác, người điều khiển không bao giờ để phải bận tâm quá đáng cho nhân viên dưới quyền nếu không muốn bị cản trở công việc. Nhưng Omar không phải là nhân viên của Phan, y chẳng là gì cả! Omar cũng chẳng biết gì hết! Có thể điều này sẽ làm dễ dàng cho Omar hơn khi bị tra hỏi. Nhưng có một sợ hãi lớn lao hơn nhiều đang xâu xé Phan mà chàng không muốn thừa nhận. Chàng không quan tâm đến mạng sống của Omar nhưng vì Omar có quen biết với Ánh Minh! Đó mới chính là điều làm Phan lo âu!
Một tiếng đồng hồ sau Phan liên lạc được với ông Hoàng. Chàng nói với ông ta như phàn nàn:
“Tại sao tôi không đưa Omar ra khỏi Jordan để bảo vệ y? Tại sao tôi lại để y ở lại đó?”
“Nó sẽ không sao cả. Nó chỉ biết những điều nó biết và điều này chẳng nghĩa lý gì hết! Omar sẽ bảo không dính dáng gì đến vụ nổ tại Incirlik. Nó sẽ nói rằng nó ở Thổ Nhĩ Kỳ làm việc về công tác xây ngân hàng Mỹ. Nó sẽ kể đúng những điều mà nó biết và chúng sẽ hoang mang, không biết tin ai. Cuối cùng chúng nó còn hoang mang hơn nữa”
“Chúng nó sẽ giết Omar!”
“Tôi không nghĩ vậy, nhưng nếu chúng nó giết y thì đã sao? Như tôi vẫn nói với anh có những điều không hay xảy ra bất cứ lúc nào! Nếu mình cứ sợ người này người kia bị phỏng thì cuối cùng mình chẳng làm được gì hết!”
“Ông thật là một người.. máu lạnh!”
“Anh cũng thế thôi! Anh không chịu nhìn nhận như vậy!”
Đối với ông Hoàng, mọi người dính dáng đến công tác chỉ như là một con cờ trên bàn cờ không hơn không kém.
“Khi chúng nó tra hỏi Omar, chúng sẽ truy tìm và nhận diện ra tôi” Phan nói.
“Không, chúng sẽ không tìm ra anh. Anh giả trang quá giỏi. Chân tướng anh được bảo vệ và chôn vùi dưới nhiều tầng lớp, không thể nào truy ra được. Đừng lo. Có thể Omar sẽ trở lại làm việc bình thường với một vài lóng tay lóng chân bị cắt cụt. Nhưng ăn thua gì! Anh có thể mướn y vẽ kiểu nhà cho anh được đấy”
“Chúng sẽ tra hỏi Omar về những người Mỹ khác ở Amman. Chúng sẽ tìm xem Omar có liên hệ gì với tòa đại sứ Mỹ qua những người quen biết tôi”
“Anh muốn nói với tôi điều gì chứ? Bởi vì tôi còn nhiều chuyện khác để làm”
Phan phân vân không biết có nên nói cho ông Hoàng biết về bí mật trong trái tim chàng: Omar biết một thiếu nữ Mỹ, cô này quen với một người làm việc tại tòa đại sứ tên là Phan. Nhưng chàng không thể nào thổ lộ cho ông ta nghe được! Phan nhận ra mình không còn tin ông Hoàng như trước nữa.
Khi bỏ điện thoại xuống, Phan gọi điện cho Ánh Minh. Không ai bắt máy, ở nhà, ở chỗ làm hay điện thoại cầm tay. Hay là nàng đi đâu? Hay Ánh Minh có người yêu mới?
Phan lấy chuyến bay đêm đi Luân Đôn mà lòng rối bời!