← Quay lại trang sách

Chương 30

Phan đến phi trường hoàng hậu Alia tại Amman vào buổi chiều ngày mùng 2 tháng 1. Viên chức tại phi trường chỉ nhìn thoáng qua thông hành và màn hình điện toán rồi vẫy tay cho Phan đi qua.

Trong phi trường những hình ảnh và trang trí Giáng Sinh vẫn còn đầy ở khắp nơi. Ngay cả những người khuân vác trong phi trường sống bằng khách du lịch cũng uể oải không săn đón gì mấy. Bên ngoài một cơn bão cát đang thổi đến từ sa mạc. Những chiếc xe bên ngoài trông như những bóng ma, thoắt hiện thoắt ẩn trong bão cát.

Khi máy bay hạ cánh Phan gọi điện cho Ánh Minh nhưng nàng không trả lời nên Phan quyết định đến thẳng chỗ nàng ở tại khu phố cổ.

Phan có chìa khóa riêng. Vả lại Ánh Minh vẫn nói là nàng thích những bất ngờ. Chàng cố giữ bình tĩnh và lạc quan. Nếu nàng không có nhà, Phan sẽ chờ, hay là làm bữa ăn tối, thắp đèn cầy.. Cả hai sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Phan có thể chờ nàng một hay hai tiếng đồng hồ, uống vài ly rượu vang. Ánh Minh sẽ kể cho chàng nghe vài chuyện ở chỗ nàng làm việc. Và rồi Phan sẽ kể hết cho nàng nghe về những dối trá trong cuộc đời của mình.

Phan đi tắc xi về chỗ Ánh Minh ở. Chàng bấm chuông dưới nhà nhưng không có ai trả lời. Chàng vào bên trong và đi lên lầu. Cửa phòng trọ của Ánh Minh hé mở. Chàng tưởng nàng có nhà. Phan đẩy cửa vào gọi tên Ánh Minh. Không thấy nàng lên tiếng, chàng đi vào bên trong, vào phòng ngủ.. nhưng không thấy nàng đâu. Cửa phòng tắm đóng, Phan nghĩ là nàng đang ở bên trong, và chỉ một chút nữa đây Phan sẽ nghe tiếng nàng hát.

Đợi một lúc, Phan mở cửa phòng tắm. Không có ai! Chàng bắt đầu lo âu.

Phan đi các phòng gọi tên Ánh Minh như thể nàng đang trốn ở đâu đó. Lúc này chàng mới quan sát mọi thứ trong nhà. Mọi sự không như cũ. Ngay cả chiếc thảm lót chân ở sát cửa bên trong cũng không thẳng. Ánh Minh là người kỹ lưỡng một cách tỉ mỉ. Kệ sách cũng lộn xộn nếu không muốn nói là bừa bãi. Trong nhà bếp, bữa ăn sáng đang làm dở dang. Hộp sữa tươi để ngoài. Phan mở nắp hộp sữa ngửi. Sữa chưa hỏng. Như vậy là để ngoài chưa lâu!

Chàng vào căn phòng nhỏ nhất nơi Ánh Minh dùng làm phòng làm việc. Ngăn kéo bàn làm việc mở, một vài đĩa files để trên bàn không ngay ngắn. Máy điện toán của nàng không còn đó! Lúc đó Phan thấy sợ! Chàng nhận ra ngay là người nào đó đã lấy đi máy điện toán và những files dữ liệu của Ánh Minh. Có thể là kẻ trộm? Ánh Minh đi làm sáng nay trong lúc vội vã nên không kịp ăn sáng, và khi nàng đi trộm lẻn vào nhà. Phan dùng điện thoại ngay trong bếp gọi Ánh Minh ở sở làm, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Khi bỏ điện thoại xuống, Phan nhìn thấy có vết máu trên sàn trong bếp. Tiếng kêu của Phan không thoát ra khỏi miệng chàng. Nhiếu vết máu nhỏ từ bếp dẫn ra tới cửa. Ánh Minh ở đâu?

Chàng ngồi xuống ghế tự trấn tĩnh và suy nghĩ. Không nên hoảng hốt, Phan tự nhủ với mình. Phan gọi lại Hoda, trợ tá của Ánh Minh ở trung tâm cứu trợ. Cô ta cũng có vẻ sợ hãi. Ánh Minh không đi làm! Mọi người trong văn phòng nơi Ánh Minh làm việc đều lo âu vì sự vắng mặt của nàng. Bởi vì sự kiện này không phù hợp với Ánh Minh. Họ nói với Phan là có thể Ánh Minh đi với người bạn trai là người Mỹ.

“Người bạn trai đó chính là tôi đây!” Phan cố giữ giọng bình tĩnh. Chàng dặn họ không nên gọi cảnh sát hay làm bất cứ gì khác cho đến khi chàng gọi lại. Phan phải suy nghĩ.

Phan tự trách mình. Chàng đã để chuyện đó xảy ra. Ánh Minh bị bắt cóc! Chàng có nên gọi văn phòng an ninh của tòa đại sứ để báo cho họ biết mà liên lạc với cảnh sát địa phương? Đó là phương cách thông thường cho một người Mỹ khi ra nước ngoài. Hay là gọi chi nhánh văn phòng CIA cùng với nhân viên FBI có mắt tại tòa đại sứ đến đây điều tra vụ việc? Hoặc gọi Sanh để nhờ vả? Cuối cùng Phan gọi cả 3 nơi. Lỗi lầm duy nhất lúc này là không làm đủ để cứu Ánh Minh.

Nhóm đến đầu tiên là từ tòa đại sứ. Nhân viên FBI nhanh chóng lấy mẫu máu, tìm dấu tay..v..v.. Trong lúc họ đi thu thập dữ kiện, Phan ngồi ở ghế ôm đầu! Người đứng đầu nhóm điều tra ngồi xuống cạnh Phan hỏi chàng:

“Đây là bạn gái của anh phải không? Tôi có thể làm gì được thì cho tôi biết, không cần phải qua một nguyên tắc nào cả”

“Tôi không biết nữa! Tôi sợ có chuyện không hay xảy ra cho cô ta!”

“Anh sợ cái gì? Anh nói cho tôi biết được không?”

“Rất là rắc rồi! Có nhiều điều anh không biết mà ngay lúc này tôi chưa thể nói ra được. Nhưng tôi nghĩ là cô ấy bị bắt cóc”

“Ông Hoàng muốn nói chuyện với anh. Tôi gọi cho ông ta ngay khi anh báo cáo về vụ này. Ông ta muốn anh gọi điện cho ông ta qua đường dây an toàn ngay”

Phan lắc đầu:

“Khoan đã. Tôi phải tính đã”

Ông ta đặt tay lên vai Phan như an ủi và không nói gì thêm. Vì quả thật có nhiều điều ông ta không biết và thấy là không nên hỏi.

Không lâu sau đó, Sanh đến cùng với một nhóm chuyên viên thuộc cơ quan tình báo của Lebanon. Họ phong tỏa khu vực và truy xét tỉ mỉ. Không những vậy họ còn gọi các nơi để thiết lập những điểm ngăn chặn và xem xét những xe ra vào vì biết đâu tìm ra được người và chiếc xe bắt cóc Ánh Minh. Nhìn qua cửa sổ Phan còn thấy một số quân nhân bản địa thuộc lực lượng đặc biệt.

Sanh đi tìm Phan. Khi thấy chàng, Sanh lại gần và áp má hôn lên má Phan theo phong tục của người Ả Rập. Lần đầu tiên Phan nhìn thấy vẻ âu lo trên gương mặt Sanh lộ ra. Bỗng dưng Phan xúc động và chảy nước mắt rồi gục đầu lên vai Sanh làm như y là cha của mình! Sanh vỗ vai Phan nhẹ nhàng rồi nói:

“Không sao cả, đừng lo quá!”

Phan im lặng một lúc. Chàng nhắm mắt suy nghĩ xem mình phải làm gì. Khi mở mắt ra, chàng yêu cầu Sanh đi vào phòng ngủ của Ánh Minh với mình. Nhân viên của Sanh định đi vào cùng nhưng Phan xua tay, chàng muốn nói chuyện riêng với Sanh.

Chàng đóng cửa phòng. Rút dây điện thoại trong phòng của nàng. Không ai có thể nghe được Phan và Sanh nói chuyện gì.

Phan ngồi xuống giường và ra dấu cho Sanh ngồi xuống cạnh mình.

Giọng Phan không được bình tĩnh khi nói với Sanh:

“Tôi cần sự giúp đỡ. Anh giúp tôi được không? Tôi cần biết là anh có thể giúp tôi được không trước khi chúng ta nói chuyện tiếp”

Sanh gật đầu.

Phan nói nhỏ:

“”Tôi nghĩ là tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Và tôi sợ..”

“Nói cho tôi nghe. Chúng tôi có thể tìm ra cô bạn gái của anh nếu anh giúp chúng tôi tìm cô ấy”

“Tôi nghĩ là nhóm Al Qaeda bắt cóc cô ta”

Sanh lắc đầu:

“Tại sao bọn họ phải hành động như thế? Cô bạn gái của anh chỉ là một người làm công tác xã hội. Cô ta làm việc với những đứa trẻ Palestine, có phải thế không? Tại sao họ lại muốn bắt cóc cô ta chứ?”

Phan thấy mình bắt đầu đi vào phạm vi cấm kỵ, nếu không muốn nói là tuyệt đối bí mật! Chàng nên gọi cho ông Hoàng trước để tính xem trong cuộc chơi này phải đi như thế nào. Nhưng chàng biết những luật lệ và đòi hỏi của trung tâm tình báo Mỹ. Nếu chàng nói với ông Hoàng, tính mạng của Ánh Minh sẽ rất nguy hiểm vì người Mỹ không quan tâm đến nàng. Chàng cần phải nói chuyện với Sanh ngay lúc này trước khi mọi việc quá trễ.

“Anh nghe đây.. và hãy quên những phần không thể giúp cho Ánh Minh. Anh hãy là bạn tôi. Anh có thể nào làm như vậy không?”

“Dĩ nhiên rồi anh bạn ơi. Lúc nào tôi chẳng là bạn của anh, cho dù anh không thuộc về tôi”

“OK. Lý do mà Al Qaeda bắt cóc Ánh Minh là vì cô ấy biết người đàn ông mà chúng tôi đang làm việc cùng. Đó là kiến trúc sư người Jordan tên Omar mà chúng ta đã nhắc đến trước đây”

Sanh mở to mắt hỏi lại:

“Cô ấy biết Omar à? Omar là tình nghi trong vụ nổ bom tại Incirlik. Nhưng làm sao mà anh lại việc với y được? Làm sao có chuyện như vậy xảy ra được hả anh bạn? Bộ anh định nói Omar là nhân viên của CIA hay sao?”

“Đừng hỏi tôi điều đó lúc này. Nhưng tôi chắc chắn là khi Omar mất tích vào ngày đầu năm thì đấy không phải là y lánh mặt đi. Mạng lưới của Al Qaeda đã nắm được Omar để điều tra xem Omar biết những gì. Họ sẽ tìm ra mọi liên hệ giữa Omar và người Mỹ. Nhưng họ sẽ không thấy bàn tay của chúng tôi vì chúng tôi đã dấu rất kỹ. Nhưng họ tìm ra Omar rất thân thiện với Ánh Minh. Nàng thường gặp Omar trong những buổi gây quỹ từ thiện”

Sanh ngắt lời và kêu lên:

“Trời ơi là trời!”

Sanh thấy ngay sự nguy hiểm cho Ánh Minh nhưng y không nói gì thêm. Một lát sau, Sanh mới nói:

“Cô này có làm việc cho anh không? Ý tôi muốn hỏi là cô ta có phải nhân viên chìm của anh không?’

“Ồ không đâu! Ánh Minh ghét CIA thậm tệ. Cô ta làm cho cơ quan thiện nguyện giúp trẻ Palestine. Đấy là công việc và con người thật của cô ta, không phải vỏ bọc gì cả đâu.”

“Nhưng có người nghĩ rằng công việc đó thực sự không phải như vậy nhưng chỉ là vỏ bọc?”

Phan gật đầu xác nhận;

“Đúng thế!”

“Họ có thể nghĩ như vậy bởi vì cô ta quen biết Oma và cũng bởi vì cô ta quen biết anh?”

Phan cúi đầu nói nhỏ:

“Phải!”

Chàng thấy chua chát và ân hận vì đã làm cho Ánh Minh bị liên lụy.

“Và bây giờ anh cần tìm ra cô ấy ngay là vì vậy? Trước khi họ xử dụng võ lực hay phương cách nào khác để Ánh Minh phải khai ra?”

Phan choáng váng khi nghe Sanh nói đến “phương cách nào khác” vì chàng hiểu ngay đây là nhục hình hay chích thuốc để Ánh Minh phải khai ra hết. Chàng lắp bắp:

“Anh Sanh! Anh hãy giúp tôi, giúp cô bạn tôi! Tôi không thể nào cứu cô ta nếu không có sự giúp đỡ của anh”

“Không phải lừa gạt chứ?” Đây là một câu hỏi hóc búa nhưng hợp lý. Ở một mức độ nào đó Sanh vẫn tức giận vì bị chơi sau lưng. Phan cúi đầu và khổ sở vì thấy mình không có một quyền lực nào trong tay!

Sanh nói:

“Xin lỗi anh bạn nhé! Tôi rất tiếc phải nói ra như vậy!”

Sanh choàng tay qua vai Phan và bóp nhẹ:

“Dĩ nhiên tôi sẽ giúp anh. Chúng ta vẫn còn vài mối dây kín đáo nằm rất sâu trong tổ chức của Al Qaeda. Chúng tôi sẽ liên lạc vì thực sự với đường dây này chúng tôi chỉ liên lạc khi có chuyện khẩn cấp mà thôi. Họ có thể cho tôi biết là cô ta có bị Al Qaeda bắt giữ hay không. Tôi chắc chắn như thế. Nhưng hiện tại cô ta đang ở đâu thì tôi không chắc là họ biết. Nhưng để tôi liên lạc. Hãy khởi đầu như vậy đã!”

Sanh kéo Phan đứng dậy:

“Đứng lên! Thượng Đế đang thử anh đấy! Ngài có quyền lực và anh chỉ là nô lệ cho ngài mà thôi. Nô lệ của Thượng Đế. Chúng tôi hay nói như vậy. Anh không thể nào thoát khỏi định mệnh của anh được! Anh phải có niềm tin và trông cậy! Bây giờ mình đi ra ngoài để tôi nói với nhân viên của tôi và chúng ta bắt đầu làm việc ngay. Anh phải mạnh mẽ lên. Nếu mọi người thấy anh yếu đuối như vậy thì họ lại càng hoảng sợ hơn”