← Quay lại trang sách

Chương 31

Trong đêm cơn bão cát thổi từ Saudi Arabia và Sinai mang theo từng đám mây cát kéo dài hàng trăm dặm. Đêm đó vấn đề di chuyển tại Amman chưa đến nỗi tê liệt nhưng rất chậm trễ. Kẹt xe và một vài người đi đường thì trùm khăn kín mít.

Phan ở lại đêm đó trong tòa đại sứ đợi chờ tin tức. Chàng đã gọi ông Hoàng bằng đường dây an toàn ngay sau khi rời chỗ ở của Ánh Minh. Thoạt tiên ông Hoàng giận dữ vì Phan không gọi ngay nhưng đến khi thấy Phan lúng túng và sợ hãi lo âu thì ông ta thôi. Ông ta nói cơ quan CIA sẽ tìm đủ mọi cách để tìm ra hiện tại Ánh Minh đang ở đâu. Vấn đề là đừng cho kẻ thù biết Ánh Minh là “nhân vật quan trọng”.

“Chúng ta sẽ tìm ra cô ấy!” ông Hoàng trấn an Phan.

Tuy ông Hoàng nói cho Phan đỡ lo âu nhưng chàng càng lo ngại và gần như tuyệt vọng! Có lúc ông Hoàng phải kêu lên trong điện thoại:

“Anh có còn trên đường dây không vậy?”

Khi Phan trả lời, ông Hoàng khuyên chàng nên đi ngủ. Nhưng Phan biết mình sẽ không ngủ được vì khi nhắm mắt lại chỉ thấy toàn hình ảnh Ánh Minh. Mà không phải hình ảnh xinh đẹp của nàng mà chỉ là hình ảnh tang thương của Ánh Minh bị trói và hành hạ!

Ông Hoàng bực mình nói:

“Lẽ ra anh nên nói cho tôi biết về cô bạn gái của anh có quen biết Omar để tôi cho người canh chừng”

Phan không trả lời. Chàng biết ông ta nói dối vì ông ta sẽ không làm gì cả để bảo vệ nàng. Ông ta chỉ tìm cách bảo vệ ông ta thì có.

Ông Hoàng lại nói tiếp:

“Nghe đây. Điều quan trọng nhất là cứ sinh hoạt như bình thường mặc dù tòa đại sứ sẽ thông báo là cô ta bị bắt cóc. Và người đưa ra thông báo đó không phải là anh, nhớ chưa? Để tòa đại sứ làm chuyện đó. Nơi cô ta làm việc, người đứng đầu trung tâm nên liên lạc với báo chí địa phương và cho biết là cô bạn gái của anh làm việc tại đó để giúp đỡ người Ả Rập. Điều này sẽ có lợi cho cô ta hơn. Nhưng đó cũng là sự thật nữa. CIA có dính dáng gì tới cô gái này đâu!

Tôi sẽ nói chuyện với Bộ ngoại giao và viên đại sứ Mỹ ở Amman sẽ liên lạc với những viên chức Palestine về vụ này xem có giúp gì được không. Hoặc giả họ có biết những đường dây ngầm nào để tìm ra hay không. Dĩ nhiên ông ta sẽ bảo là mình không nên trả tiền để cô ta được trả tự do. Nhưng hiển nhiên mình sẽ trả. Ai cũng biết vậy cả. Đừng lo âu gì nữa nhé”

Phan cũng mừng rỡ thấy ông Hoàng bằng lòng tìm cách giúp tìm và cứu thoát Ánh Minh.

Ngày hôm sau chuyện Ánh Minh bị bắt cóc đã lên hàng đầu của mọi tờ báo tại Jordan và Hoa Kỳ. Phần lớn các tờ báo đều trích dẫn lời tuyên bố của người đứng đầu trung tâm thiện nguyện nơi Ánh Minh làm việc: “Cô Ánh Minh là người bạn tốt nhất mà người Ả Rập có được trong đời này”

Những tờ báo cũng viết rằng chuyện bắt cóc Ánh Minh là một sự sai lầm. Riêng hãng thông tấn Pháp nhắc đến Ánh Minh có người bạn trai làm việc trong tòa đại sứ Hoa Kỳ tại Jordan. Và người bạn trai đó không phải là nhân viên quèn mà là một viên chức ngoại giao đặc biệt hiện tại danh tánh chưa được tiết lộ. Rồi cũng chính hãng thông tấn xã này còn viết chính người bạn trai này của Ánh Minh là một trong những nguyên nhân đưa đến chuyện cô ta bị bắt cóc.

*

Những nhân viên của Sanh rất năng nổ và nhanh chóng. Vết máu trên sàn nhà trong bếp phù hợp với máu của Ánh Minh. Có nhiều dấu tay trong căn gác của nàng nhưng phần lớn là dấu tay của Phan. Ngoài ra không tìm thấy dấu tay của ai khác. Có thể những người bắc cóc Ánh Minh đeo găng cẩn thận nên không để lại dấu vết nào. Có nhiều dấu chân trong nhà chứng tỏ không phải một người bắt cóc Ánh Minh mà có nhiều người. Cửa vào tuy có bị hư hỏng khi họ tìm cách vào bên trong nhưng không hư hỏng mấy. Đây là những kẻ chuyên nghiệp chứ không kẻ trộm thường.

Phan không hiểu rằng như vậy là điềm tốt hay xấu?

Sáng hôm sau Sanh đến tòa đại sứ tìm Phan. Điều này cũng ngoại lệ vì thường Phan phải đến tìm Sanh chứ không ngược lại. Họ gặp nhau tại phòng họp rất an ninh.

Trông Phan rất tệ. Đôi mắt chàng không còn tinh anh hay với vẻ tò mò sắc sảo cố hữu mà nay đờ đẫn và buồn rầu.

Sanh hôn lên má Phan 3 lần, hai bên má và trên trán. Y thấy ngay là Phan đang đau khổ lắm và không có cách gì khác làm cho chàng đỡ hơn được cho đến khi tìm ra Ánh Minh.

Phan nói ngay:

“Cho tôi biết anh nghe thấy tin tức gì, cho dù là tin xấu đến đâu”

“Chúng tôi liên lạc được với một đầu mối trong Al Qaeda. Người này ở Syria nhưng biết những hoạt động tại Jordan”

“Nguồn tin của anh cho biết gì?”

“Y nói rằng Al Qaeda có bắt giữ một phụ nữ Hoa Kỳ tại Amman như anh nghĩ. Họ đã theo dõi cô ta từ lâu. Họ muốn biết liên lạc giữa cô ta và Omar ra sao. Họ không hiểu về Omar. Điều này rất quan trọng với họ. Họ bắt cóc cô ta sáng hôm qua và nhanh chóng đưa cô ta ra khỏi thành phố. Đây là một vụ bí mật và ở cấp cao. Những người muốn bắt giữ cô ta phải ở cấp bậc lớn. Đây là tin mừng.”

“Tại sao?”

“Bởi vì những bọn cấp trên cẩn thận và kỹ lưỡng hơn bọn cấp thấp. Chúng nó muốn tin tức. Chúng sẽ không giết cô ta hay làm hại cô ta mà không có nguyên cớ. Anh nên bình tĩnh hơn. Mọi chuyện không sao cả”

Không hiểu sao trước mặt Sanh, Phan dễ bị xúc động!

“Bây giờ cô ta đang ở đâu, anh có biết không?”

“Tôi không thể nào hỏi được. Người liên lạc sẽ không trả lời. Khi chúng tôi muốn đào sâu hơn để lấy tin tức thì anh ta nói rằng anh ta đang ở Syria. Tôi nghi rằng cô ta bị đưa khỏi biên giới đêm qua vào lúc đang có trận bão tuyết. Chúng không dại gì giữ cô ta lại Jordan. Tôi nghĩ là chúng đưa cô ấy sang Syria”

“Và rồi chúng sẽ làm gì nàng?”

Sanh ghé vào tai Phan nói:

“Chúng sẽ thả cô ta ra khi thấy rằng cô ta không cho những tin tức như chúng mong muốn. Chúng không phải là bọn sát nhân và cũng không ngu dại gì. Đó là điều mà chúng tôi biết”

“Tôi có thể làm gì?” Phan hỏi.

Sanh nhìn Phan:

“Anh chẳng làm gì được cả, chỉ chờ đợi thôi”

*

Người đứng đầu văn phòng tình báo CIA phân bộ tại Áo đã gửi về Mỹ chiếc điện thoại cầm tay được cho là của Sun. Chiếc điện thoại này do cảnh sát Áo tìm được. Những nhân viên chuyên môn của ông Hoàng đã xem xét tỉ mỉ chiếc điện thoại và chẳng tìm ra điều gì mới lạ hay hữu ích. Nhưng ông Hoàng vẫn cho sạc điện vào điện thoại này để chờ xem có ai gọi đến hay không.

Vào ngày 4 tháng giêng, chiếc điện thoại đó reng! Đây không phải là có người gọi đến nhưng chỉ gọi để nhắn tin. Khi đọc lời nhắn trên màn hình của điện thoại, ông Hoàng ngẩn người. Hàng chữ trên màn hình của điện thoại như sau:

“Ông Phan. Xin gọi cô Ánh Minh ở số 963-5555-8771”

Đó là số điện thoại cầm tay tại Syria. Cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ có thể tìm ra ai là người mua thẻ sim cho số điện thoại đó nhưng không thể truy ra ai là người gọi điện thoại. Số điện thoại đó lại chỉ có thể gọi 1 lần mà thôi. Gọi xong là không dùng được nữa.

Ông Hoàng suy nghĩ khá lâu vì không biết phải giải quyết ra sao. Ông ta thấy không còn cách nào khác hơn là gọi Phan và đọc cho Phan nghe tin nhắn.