Chương 32 Amman / Damascus
Khi nghe ông Hoàng đọc qua điện thoại, điều đầu tiên Phan nghĩ đến là Ánh Minh vẫn còn sống. Họ muốn trao đổi nàng với Phan. Có lẽ đến lúc này họ đã thấy là chẳng khai thác gì được từ Ánh Minh nên chỉ có thể dùng nàng như mồi nhử.
Phan ghi số điện thoại xuống giấy. Trời mùa đông mà mồ hôi chàng vã ra như tắm. Phan nói nhỏ:
“Ánh Minh còn sống!”
“Có thể cô ấy còn sống. Ít nhất là chúng nó muốn anh nghĩ là cô ta còn sống. Đó là phần tốt”.
“Còn phần xấu?”
“Chúng biết anh, biết rất rõ. Chúng biết anh làm cho cơ quan. Chúng gửi tin nhắn cho anh qua điện thoại của Sun mà chúng biết là mình đang giữ chiếc điện thoại. Có 2 điều cho chúng ta thấy từ sự kiện này:
Thứ nhất, người bắt giữ cô ta phải ở một địa vị cao trong mạng lưới và kề cận với Sun.
Thứ hai, chúng biết sự liên hệ giữa anh và cô ấy. Như thế có nghĩa là chúng đã tra khảo Ánh Minh”
Nghe chữ “tra khảo” làm Phan lạnh mình. Chàng nghĩ đến những nhục hình mà Ánh Minh đang phải chịu!
“Tôi phải gọi số này. Tôi phải nói chuyện với Ánh Minh”
“Tôi đồng ý. Anh nên gọi số điện thoại đó. Thoạt tiên tôi cho việc gọi đến số đó là sai lầm bởi vì hiển nhiên đó là một cái bẫy để lùa anh vào tròng. Nhưng rồi tôi nghĩ lại. Mình cũng phải vào cuộc chơi thôi. Nhưng mình phải tính. Có thể đây là cơ hội duy nhất để cứu cô bạn gái của anh. Nhưng mình phải làm cho đúng”
“Làm cho đúng là sao? Điều duy nhất tôi quan tâm là tính mạng của cô ta”
“Tôi biết anh lo cho cô ấy. Nếu tôi ở vào địa vị của anh thì tôi cũng như thế thôi. Nhưng có quá nhiều khúc mắc trong vụ này. Ngay bây giờ anh chưa thấy đâu. Nhưng những hoạt động của mình trong vụ này đang chuyển biến. Chúng nó đang hoang mang không hiểu mọi chuyện ra sao. Đó là tại sao chúng bắt cóc Oma, bắt cóc Ánh Minh. Rồi bây giờ lại còn gửi một tin nhắn quái gở như đây. Mình đã đến gần mục tiêu lắm rồi!”
“Tôi không cần biết đến những điều đó nữa! Tôi chỉ muốn cứu Ánh Minh. Nếu mình cứ chờ đợi thì chúng sẽ giết cô ta thôi!”
Ông Hoàng không có phản ứng nào. Phan kêu lên:
“Ông không hiểu gì cả! Cô ta bị chúng bắt cóc là vì tôi!”
“Cứ từ từ! Chúng ta sẽ làm đủ mọi cách để cứu cô ấy, nhưng không thể để hỏng kế hoạch chúng ta đang thực hiện được. Tôi hiểu là anh có mặc cảm tội lỗi là để cô ta bị liên lụy. Anh đã phạm lỗi lầm khi giấu không cho tôi biết là cô bạn gái của anh có quen biết Oma. Chuyện này làm cô ta bị liên lụy và rắc rối cho cả chúng ta nữa! Nhưng anh cũng không nên làm lớn chuyện. Sinh mạng hàng triệu người trên thế giới bị đe dọa. Quốc gia chúng ta đang có chiến tranh ở phần chìm, không phải mặt nổi. Nên không phải chỉ có chuyện anh và bạn gái của anh là quan trọng không thôi đâu. Anh nghe rõ chưa?”
Đầu Phan nhức nhối. Chàng không nói gì nữa. Cả đầu giây bên kia cũng yên lặng. Phan đang lắng nghe, không phải tiếng nói của ông Hoàng mà là một tiếng nói khác.
“Tôi hiểu”. Phan nói “Ông có thể tin vào tôi”
“Tốt! Tôi biết anh đang bị căng thẳng nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi. Bạn gái anh sẽ trở về với anh, cả cái huy chương vàng nữa!”
Phan cất tờ giấy có ghi số điện thoại vào ví. Chàng nói với thuộc cấp là Phan cần về nhà nghỉ ngơi một chút. Nhưng chàng không về nhà mà lái xe đến trụ sở trung tâm tình báo của Jordan. Phan đến mà không báo trước. Chàng cần gặp Sanh ngay.
Vài phút sau, Phan được đưa vào gặp Sanh.
Sanh chăm chú nhìn Phan và thay vì hôn má như kiểu chào đón thường lệ, hai người chỉ bắt tay nhau.
“Trồng anh tệ quá!” Sanh nói “Tôi rất tiếc là anh phải chịu đựng như vậy”
“Cám ơn anh đã quan tâm đến tôi nhưng tôi không sao cả. Cá nhân tôi không phải là vấn đề. Có thể tôi là nguyên nhân gây ra rắc rối, và bây giờ tôi cần giải pháp để giải quyết những rắc rối. Đó là lý do tại sao tôi đến đây”
Sanh tò mò nhìn Phan:
“Anh nói chuyện gì vậy, tôi không hiểu!”
Nhưng Phan biết rõ mình đang nói gì với Sanh:
“Trước nhất, cuộc đối thoại giữa tôi và anh ngày hôm nay coi như không hề xảy ra. Đấy là nguyên tắc đầu tiên. Thứ hai, tôi nói với anh lúc này đây là chuyện riêng của tôi chứ không phải với tư cách là một nhân viên làm cho chính quyền Mỹ. Anh sẽ không nói với ai về chuyện tôi sắp bàn với anh. Anh có đồng ý như vậy không?”
“Những nguyên tắc này rất bất thường! Có thể tôi sẽ đồng ý nhưng anh phải cho tôi biết chút chút những điều anh định nói”
“Hai chữ “có thể” không phải là câu trả lời. Chỉ có thể đồng ý hay không đồng ý mà thôi. Điều tôi sẽ làm không phương hại gì đến xứ sở anh mà trái lại là đàng khác. Và anh luôn luôn là người biết những điều tôi đang làm và có thể dùng nó làm lợi cho anh. Điều này tôi không quan tâm. Nhưng tôi cần anh hứa là anh sẽ bảo vệ tôi”
Sanh nghiêng đầu châm thuốc hút suy nghĩ. Hắn ta nhìn Phan như đo lường sự trao đổi. Sanh hút gần hết điếu thuốc rồi dường như có vẻ hài lòng khi nói với Phan:
“Anh bạn này, tôi luôn luôn nói anh là người của chúng tôi. Có nghĩa là anh đặt con người trước sự vật, danh dự cá nhân trên hết mọi sự. Tôi vẫn nghĩ là tôi biết anh, nhưng đến ngày hôm nay tôi vẫn chưa chắc chắn cho lắm. Câu trả lời của tôi là đồng ý. Dĩ nhiên tôi sẽ bảo mật cuộc đối thoại giữa anh và tôi. Nhưng bây giờ anh phải cho tôi biết là anh muốn gì?”
Phan tiến đến gần Sanh. Chàng hạ giọng nói nhỏ dù biết rằng cơ quan tình báo Jordan không đặt máy nghe lén trong phòng Sanh. Nhưng còn nhiều điều khác làm sao chàng biết được?
“Anh làm tôi biến mất được chăng? Để không ai tìm ra tôi, đặc biệt ngay cả chính quyền Mỹ. Rồi anh đưa tôi vào Syria mà không một ai biết đến sự hiện diện của tôi tại Syria”
“Điều này không có gì khó với chúng tôi cả. Chúng tôi kiểm soát cả vùng trời này. Nhưng anh muốn làm gì chứ?”
“Tôi muốn liên lạc với người đã bắt cóc Ánh Minh. Tôi muốn mang thân mình để trao đổi cho cô ấy được tự do. Họ không cần cô ta. Họ cần tôi”
Sanh kêu lên:
“Anh có điên không?”
“Không, không điên chút nào!”
“Nhưng làm sao anh liên lạc với họ được? Họ đâu phải có mặt trong niên giám điện thoại để anh mở ra tìm và gọi đâu? Không dễ gì tìm ra họ. Ngay chính tôi cũng thấy đây là điều rất khó khăn”
“Họ đã liên lạc với chúng tôi. Họ gởi lời nhắn tin cho tôi và yêu cầu tôi gọi số điện thoại di động tại Syria. Ông Hoàng muốn tôi chờ đợi để ông ta tính toán sẽ đi nước cờ nào. Ông ta cho rằng chúng lừa bịp. Nhưng nước cờ của ông Hoàng theo tôi chỉ là chuyện hoang tưởng và sẽ trở thành một trò cười!”
“Nhưng điều này rất nguy hiểm anh bạn! Anh biết quá nhiều bí mật. Họ sẽ khai thác anh để lấy hết những bí mật đó. Anh hiểu tôi muốn nói gì chứ?”
Phan sờ vào túi áo nơi có đựng chiếc cầu răng trong có chứa chất độc. Chàng vẫn giữ chiếc cầu răng này trong nhiều tháng qua và chưa có dịp để xử dụng và cũng không mơ tưởng đến chuyện phải xử dụng nó!
“Tôi sẽ đối phó với chuyện đó. Nhưng tôi cần giải thoát cô ấy đã. Họ sẽ không thả cô ta ra nếu tôi không nộp mình cho họ. Rõ ràng là như thế! Ông Hoàng không bao giờ để cho tôi làm chuyện này. Và như thế thì Ánh Minh sẽ bị chúng giết không thương tiếc. Tôi không có chọn lựa nào khác. Tôi phải làm việc này thôi cho dù anh có nói gì đi nữa. Nhưng tôi cần anh giúp tôi. Với sự giúp đỡ của anh, tôi sẽ có nhiều hy vọng giải cứu Ánh Minh”
Sanh không nói gì cả. Anh ta không phải là người dễ dàng trong việc hứa hẹn. Phan nắm lấy tay Sanh. Chàng nghĩ mình có thể quỳ xuống hay hôn tay Sanh nếu cần.
“Anh làm ơn giúp tôi. Tôi nài nỉ anh”
Sanh nhìn Phan và mỉm cười. Nụ cười của Sanh rất khó hiểu.
“Dĩ nhiên tôi sẽ giúp anh. Anh là một người can đảm. Anh còn trao thân mình để chuộc cho người anh yêu. Chỉ có trái tim chết mới có thể từ chối anh được thôi”
Sanh hành động rất mau mắn. Một nhân viên của Sanh lái chiếc xe của Phan đến đường Zahran gần khách sạn Four Seasons và đậu xe ở một con đường gần đó. Khi những nhân viên trong tòa đại sứ Mỹ nhận ra Phan mất tích, họ sẽ vào khách sạn Four Seasons lùng sục. Trong lúc đó Sanh gọi điện thoại một vài nơi, sau đó chính Sanh đưa Phan xuống bãi đậu xe dành riêng cho nhân viên tình báo của Jordan nơi mà chiếc xe BMW của Sanh đậu đó. Cả hai ngồi ở băng ghế sau. Cửa kính xe có màn che kín.
Chiếc xe BMW chạy về hướng bắc của Amman đi về phía biên giới giữa Jordan và Syria. Sanh kéo màn xe khi chiếc BMW chạy lên xa lộ để có thể nhì thấy khung cảnh bên ngoài. Nhưng Phan vẫn để màn che bên phía chàng khép kín. Họ dùng xa lộ 15 là xa lộ cũ ít người đi. Trên xe Sanh giải thích chương trình hành động ra sao. Có lúc điện thoại của Phan reng. Chàng trả lời khi biết đó là nhân viên dưới quyền. Phan giả vờ như đang ngủ và cho hay chàng sẽ đến sở làm sáng mai sau khi ghé phòng tập thể dục.
Khi gần đến biên giới, Sanh ra lệnh cho người tài xế đi vào đường nhỏ dọc theo biên giới. Khi đến làng Shajara, một làng nhỏ gần biên giới, xe quẹo vào một con đường đất. Chạy một quãng đến một dãy nhà kiên cố, trên những nóc nhà có nhiều ăng-ten. Ngay trước cửa, một chiếc xe tắc xi cũ kỹ với bảng số Syria. Nơi đây cách biên giới chừng 1 dặm.
Sanh đưa Phan vào một trong những tòa nhà. Những viên chức mặc thường phục ra đón. Họ chào đón thượng cấp là Sanh với những nụ hôn, bánh ngọt và trà.
Phan và Sanh lên tầng cao nhất, vào phòng đóng cửa lại.
“Bây giờ là lúc anh gọi điện thoại được” Sanh nói với Phan.
“Anh có điện thoại nào an toàn không?”
“Dĩ nhiên”
Sanh lấy điện thoại trong túi áo và đưa cho Phan. Sanh có thêm một dụng cụ nghe nên hắn ta có thể theo dõi cuộc điện đàm giữa Phan và phía bên kia.
Phan hơi mỉm cười trước sự cẩn thận của Sanh. Chàng lấy trong ví số điện thoại đã chép sẵn và bấm số. Chuông reng 3 lần mới có người trả lời.
“Hello” Người trả lời nói bằng tiếng Anh. Họ đang chờ đợi Phan bởi vì số điện thoại này chỉ dùng được 1 lần duy nhất mà thôi.
“Đây là Phan gọi từ trung ương tình báo Hoa Kỳ. Tôi muốn nói chuyện với cô Ánh Minh”
“OK. Tạ ơn Thượng Đế là ông đã gọi lại. Tôi có câu hỏi cho ông, ông phải trả lời”
“Được. Cứ hỏi”
“Ông đưa có Ánh Minh đi ăn tối đầu tiên ở đâu?”
Phan cảm thấy buồn nôn. Chúng đã tra khảo nàng đến mức này sao? Hoặc giả chàng và Ánh Minh đã bị theo dõi?”
“Khách sạn Hyatt tại Amman. Tiêm ăn Ý”
“Tốt lắm. Cám ơn. Tên con mèo của cô Ánh Minh là gì? Xin trả ời”
“Elvis. Tên con mèo là Elvis”
“Đúng rồi. Ông đúng là ông Phan”
“OK. Bây giờ cho tôi nói chuyện với cô Ánh Minh”
“Tôi rất tiếc là cô Ánh Minh không có mặt ở đây. Nhưng cô ta nhờ tôi đưa tin nhắn cho ông”
Phan hết kiên nhẫn, sẵng giọng:
“Tin nhắn nói gì?’
“Nếu ông muốn gặp cô Ánh Minh ông phải đi đến nơi mà tôi sẽ nói đây. Chỉ một mình ông thôi. Đừng có dở trò lừa gạt mà hại đến tính mạng của cô ta”
“Tôi sẽ đi đâu?”
“Đi đến Syria”
“Được rồi, nhưng nơi nào tại Syria?”
“Đến Hama”
Sanh gật đầu khi nghe tên Hama. Hama là thành phố nơi Sun sinh trưởng. Đây cũng là nơi mà vào năm 1982, phong trào Anh Em Hồi Giáo bị tan rã”
“Phải có sự trao đổi” Phan nói “Nếu tôi không nhìn thấy cô Ánh Minh tôi sẽ không đến”
“Vâng, vâng, dĩ nhiên”
Người đầu giây bên kia có vẻ mừng rỡ và ngạc nhiên khi thấy Phan sẵn sàng hiến thân mình để trao đổi. Y nói tiếp:
“Ông sẽ nhìn thấy cô Ánh Minh tại vòng tròn quay nước bên giòng sông Orontes, ngay trung tâm Hama. Ông sẽ nhìn thấy cô ta ở đó. Ông sẽ thấy là cô Ánh Minh không bị thương tích gì và an toàn. Rồi ông sẽ gọi điện thoại và chờ chúng tôi. Chúng tôi sẽ theo dõi. Nếu ông không đi một mình và có ý đồ gì khác, chúng tôi sẽ giết cô ta, và cả ông nữa”
Phan nhìn Sanh. Chàng cần có người yểm trợ cách nào đó để Ánh Minh được bảo vệ khi chúng thả nàng ra trong cuộc trao đổi.. Làm như Sanh đọc được ý nghĩ của Phan nên gật đầu và nói nhưng không thành lới nhưng Phan có thể hiểu được; “Chúng tôi sẽ ở đó”.
“Tôi đồng ý trao đổi” Phan nói “Tôi phải gọi số điện thoại nào một khi cô Ánh Minh được trả tự do?”
“Hãy gọi số 963-5555-5510. Người trả lời không phải là tôi. Tôi chỉ là người trung gian. Khi họ trả lời ông phải nói bằng tiếng Ả Rập và xưng tên là Phan từ CIA và nói ông sẵn sàng gặp họ tại Hama. Ông cần số điện thoại lần nữa không?”
Sanh chép số điện thoại vào giấy và đưa cho Phan.
“Để tôi đọc lại số điện thoại” Phan lập lại những con số.
“Đúng rồi! Bao giờ thì ông sẽ gặp chúng tôi ở Hama?”
Phan nhìn Sanh. Anh ta viết lên giấy rồi đưa cho Phan đọc.
“Tôi sẽ có mặt tại Hama sáng mai lúc 8 giờ sáng. Nếu Ánh Minh không có đó thì coi như hủy cuộc trao đổi. Anh hiểu không?”
“Dạ có chứ. Tôi sẽ nói cho họ biết. Tôi chỉ là người trung gian”
“Hãy chắc chắn là cô Ánh Minh sẽ có mặt lúc đó”
Phan cúp máy.
“Anh là một người can đảm” Sanh nắm tay Phan và nói tiếp “Cho dù chuyện gì sẽ xảy ra đi nữa nhưng Ánh Minh sẽ biết tình yêu của anh đối với cô ấy như thế nào. Anh sẽ nằm trong trái tim cô ta”
Chiếc xe tắc xi đợi sẵn bên dưới. Người tài xế đang hút thuốc và chờ. Những tiếng động sinh hoạt chung quanh đã bắt đầu rộn rịp cho một ngày sắp kết thúc. Trẻ con đi từ trường về nhà hay chơi bóng, tiếng những người mẹ la mắng thúc giục con cái trở về nhà ăn tối. Ánh sáng của ngày đang nhạt dần và sắp sửa biến mất.
Sanh bảo đây là lúc lên đường. Ông ta chỉ cho Phan biết chương trình sắp xếp ra sao. Chiếc xe tắc-xi sẽ đưa Phan đi về hướng bắc vào Syria qua ngả biên giới. Người tài xế là một kẻ chuyên môn đưa người đi ra hay vào lậu. Cơ quan tình báo của Jordan vẫn dùng dịch vụ của người này. Viên tài xế quá quen thuộc trong việc mua chuộc, hối lộ với những viên chức Syria tại biên giới. Tất cả những đường dây tham nhũng này kết hợp với nhau thành một đại gia đình.
Phan phải nằm trong thùng xe khi vượt qua biên giới. Sự không thoải mái này chỉ kéo dài chừng nửa tiếng đồng hồ, để rồi sau đó Phan có thể ngồi trong xe đàng hoàng. Sanh sẽ cho 2 chiếc xe đi cùng chuyến qua Damascus đến Hama. Họ sẽ phải lái suốt đêm. Sẽ có một nhóm khác của Sanh đợi tại Hama. Khi Ánh Minh được thả ra, họ sẽ bao vây lấy nàng và đưa Ánh Minh về lại Jordan. Sẽ mang nhiều súng phòng hờ trong trường hợp phải dùng đến. Nhưng Sanh đoan chắc với Phan là mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Cuối cùng, vào đúng lúc nhất, người của Sanh sẽ cứu thoát Phan.
Sanh đưa cho Phan một cái bút Bic và dặn dò:
“”Nếu anh gặp trở ngại hay nguy hiểm và không thể chờ đợi thì ấn nút của bút, chúng tôi sẽ đến ngay”
Phan cầm chiếc bút Bic và cám ơn Sanh. Mặc dù Sanh tiên đoán là mọi chuyện sẽ trôi chảy nhưng Phan nghĩ đây là chuyến đi không có ngày về!