Chương 33 Hama, Syria
Người tài xế của Phan trạc 40 tuổi, có bộ ria mép đen và dầy. Anh ta mở thùng xe. Bên trong thông với băng ghế sau khá rộng đủ cho một người nằm, sàn có trải thảm và có để sẵn một chai nước uống. Người tài xế của chiếc tắc-xi hiệu Mercedes màu đỏ (ở Jordan, những loại xe Mercedes rất thông dụng) gật gật đầu ra hiệu cho Phan. Chàng chui vào. Phan ngửi thấy mùi mồ hôi và cả mùi nước tiểu! Hiển nhiên Phan không phải là hành khách đầu tiên. Người tài xế cho biết anh ta sẽ gõ 3 tiếng ra hiệu cho Phan biết để chui ra khi thấy an toàn. Nói xong anh ta đóng nắp lại. Chung quanh Phan bây giờ chỉ còn là bóng tối.
Phan không phải là người sợ chết và cũng không lo lắng mấy cho chuyện chung cuộc. Nhưng lúc này nằm trong bóng tối và những nguy hiểm trước mắt, chàng nghĩ đến sự chết, sự đau đớn thể xác. Thuốc độc dấu trong cầu răng vẫn nằm trong túi áo Phan. Chàng tự hỏi bao giờ thì mình dùng đến? Nếu chàng chờ đợi lâu thì sẽ quá muộn! Họ sẽ cướp chiếc cầu răng này khỏi tay Phan trước khi chàng có cơ hội bỏ vào miệng. Nhưng nếu chàng dùng quá sớm, có thể Phan sẽ tự kết liễu đời mình một cách không cần thiết trước khi được cứu thoát. Chàng muốn có một đời sống bình thường, sống tuổi già với Ánh Minh và có con cái.
Chiếc xe tắc-xi chạy chậm lại khi đến gần biên giới Jordan. Phan hơi căng thẳng nhưng chiếc xe ngừng ở trạm kiểm soát chỉ trong một thoáng, không lâu. Chắc Sanh đã giải quyết trước nên mới mau chóng như vậy. Xe tiếp tục cuộc hành trình qua những nơi đồng không. Phan nghĩ thầm nếu chàng sống sót trở về, Phan có thể có con với Ánh Minh, sống cho đến già với nàng. “Nếu” là những điều chàng đang nghĩ đến trong lúc này! Sự hy vọng của Phan cũng chẳng khác gì sự hy vọng của những người bệnh ung thư cho dù họ không thể ăn hay nuốt, nhưng vẫn níu lấy đời sống này cho dù là một ngày, một giờ hay một phút! Nhưng nếu được gặp lại Ánh Minh, sống với nàng thì dù có bị đánh gẫy xương, đau đớn đến đâu thì Phan cũng cố sống sót để trở về với Ánh Minh.
Hình ảnh của nàng thật rõ ràng hiện lên trong bóng tối chật hẹp của thùng xe. Phan lấy cầu răng trong túi áo ra và bỏ trong thùng xe. Nếu chàng giữ thuốc độc này, sẽ có lúc Phan muốn dùng nó. Nếu dùng thuốc độc đó thì không những Phan từ bỏ đời sống nhưng chàng còn từ bỏ tình yêu. Cái chết của chàng sẽ trở thành vô nghĩa. Chàng đã hứa với ông Hoàng là để bảo vệ những bí mật, chàng sẽ tự tử trước khi lộ ra những điều có thể làm hại đến những người khác. Nhưng điều này còn tùy.
Chiếc tắc xi ngừng đột ngột. Phan nghe thấy tiếng thì thầm bằng tiếng Ả Rập. Người tài xế gọi người kia là “Đại úy”, giọng anh ta có vẻ sợ hãi. Cửa xe mở rồi đóng ập lại. Phan nghe thấy tiếng chân người đi chung quanh xe. Có điều gì không ổn? Viên đại úy nói to, gần như quát đối với người tài xế, giọng như ra lệnh. Viên đại úy cho biết hiện giờ biên giới đã đóng và đã quá muộn. Người tài xế biết luật lệ và anh ta cứ lập đi lập lại tên một ai đó và cho biết người ấy nói là đi qua biên giới được dù đã muộn hay đã đóng cửa. Làm như cái tên “kẻ nào đó” như một thứ bùa hộ mệnh! Người tài xế còn nói với viên đại úy kiểm chứng lại đi. Cả hai cứ nói qua nói lại, rồi có tiếng chân bước trên thềm, sau đó là yên lặng.
Phan vẫn nằm yên trong thùng xe. Chàng sợ. Nếu chàng chết ngay tại đây, hoặc là bị lộ tẩy, bị giam tại nhà tù Syria rồi giải giao về Jordan? Như vậy chắc chắn chúng sẽ giết Ánh Minh. Những kẻ bắt cóc chờ Phan ở Hama sẽ giết Ánh Minh khi không thấy chàng đến như đã hẹn. Điều chàng thấy hoảng sợ nhất không phải là cái chết của mình mà là cái chết của Ánh Minh. Ý nghĩa duy nhất lúc này đối với Phan là làm sao cứu được mạng sống của Ánh Minh. Nếu nàng chết thì Phan cũng sẽ tự sát thôi!
Sự chờ đợi kéo dài nhiều phút. Thỉnh thoảng Phan nghe thấy tiếng la từ xa xa. Chàng thấy nhức đầu và hơi khó thở vì hít những bụi bậm và khói của chiếc xe. Nằm co người trong này quá lâu cũng làm cơn nhức đầu của Phan gia tăng.
Phan chờ đợi. Phải đến nửa giờ hay cả tiếng đồng hồ. Nằm trong bóng tối, Phan mất ý thức về thời gian. Chiếc xe tắt máy nên không nóng. Đêm tháng giêng khá lạnh. Phan không thể cử động để cho người ấm lên được. Cái lạnh thấm sâu vào xương tủy chàng. Phan muốn chết. Nhưng muốn đổi lại cho Ánh Minh được sống. Chàng tìm chiếc cầu răng có thuốc độc nhưng không thấy đâu nữa. Cũng may!
Chợt Phan nghe thấy tiếng nói có lẽ của viên đại úy, rồi cả tiếng của người tài xế và nhiều tiếng chân đi về phía chiếc xe Mescedes. Chắc người tài xế đã chịu thua và sẽ giao tính mạng Phan cho bọn chúng. Cửa xe mở. Họ sẽ mở thùng xe và lôi Phan đi?
Nhưng người tài xế mở cửa xe trước rồi cám ơn viên đại úy. Y còn nói rằng người nào đó sẽ cám ơn vì viên đại úy đã giú đỡ. Người tài xế còn chúc sức khỏe và nhiều lời ca tụng khác nữa đến viên đại úy và gia đình. Cửa đóng. Xe rồ máy và chuyển bánh.
Xe đừng ở trạm kiểm soát nhưng đó chỉ là thủ tục. Phan giật mình sợ hãi khi thấy nắp thùng xe bật lên nhưng chợt đóng lại nhanh chóng. Người kiểm tra cám ơn viên tài xế khi được tặng nguyên một tuýp thuốc lá lớn và vẫy tay cho xe đi.
Chiếc tắc xi chạy thêm chừng 20 phút nữa, di chuyển chậm chạp qua những con đường nhỏ hẹp của vùng Dera, rồi đổi tốc độ nhanh hơn khi vào xa lộ. Phan nghe thấy tiếng gió thổi mạnh mỗi khi chiếc tắc-xi vượt qua những xe khác. Chàng lo âu là sẽ bị nằm mẹp trong thùng xe cho đến khi tới Hama. Nhưng chiếc xe chợt chạy chậm lại dần rồi quẹo sang bên phải, xe dừng lại.
Người tài xế mở cửa sau, gõ 3 tiếng vào băng ghế trên đầu Phan rồi y kéo băng ghế lên để Phan chui ra. Tay chân chàng cứng đơ và tê xuội. Viên tài xế phải giúp kéo Phan ra khỏi chỗ núp. Y đưa cho Phan một chiếc mũ lưỡi trai để che bớt mặt, một chiếc áo khoác mà người dân bản xứ hay dùng rồi ra hiệu cho Phan lên ngồi cạnh y. Lúc xe chạy chàng mới nhớ là mình quên không lấy cầu răng có chứa thuốc độc trong thùng xe!
Họ đi suốt đêm. Damascus đông đảo, ầm ĩ cho dù đang nửa đêm. Những trại tạm cư của người Palestine dọc theo bìa ngoài của thành phố rải rác đó đây ánh đèn yếu ớt của những người nghèo. Những tiệm cà phê vẫn còn mở cửa. Trong tiệm, những người đàn ông vừa uống cà phê vừa hút thuốc lá thả dàn. Những cửa hàng bán bánh ngọt vẫn còn mở để bán cho những kẻ mê đồ ngọt. Ngang qua những chung cư, Phan thấp lấp lóe một vài màn hình ti vi qua cửa mở rộng hay những cột ăng ten là mối liên lạc giữa những người sống nơi đây và thế giới bên ngoài. Một thế giới tây phương mà họ vừa yêu vừa ghét cùng một lúc.
Khi xe vào đến trung tâm thành phố, ngoài đường vẫn đầy người qua lại. Nhiều phụ nữ đi trên lề đường dù đeo khăn trùm đầu nhưng lại mặc áo hở ngực. Một vài cô nhìn Phan. Có lẽ họ là gái làng chơi?
Sau khi rời khỏi Damascus, Phan ngủ gà ngủ gật được vài phút. Chàng chợt giật mình tỉnh dậy với hình ảnh Ánh Minh đầy máu me trong giấc mơ. Hình tượng này không chịu rời khỏi đầu Phan!
Xe ngừng để mua đồ ăn và cà phê ở một nơi mà viên tài xế đánh giá là sạch sẽ nằm về phía nam của Homas. Nhưng khi chàng vào phòng vệ sinh thì nơi đây chỉ có một cái lỗ ở dưới đất với đầy phân người và không có nước! Lúc đó gần 3 giờ sáng. Thành phố lớn kế tiếp về phía bắc chính là Hama.
Phan nói với người tài xế là chàng muốn nghỉ một lúc cho đến 6 giờ 30 sáng tại bãi đậu xe của tiệm ăn. Cảnh sát ở đây không quấy rầy gì, vả lại Phan không muốn đến điểm hẹn quá sớm. Chung quanh cũng có vài xe đậu lại. Chàng tự hỏi trong những chiếc xe đó có ai là người của Sanh hay không?
Phan ngủ vì quá mệt mỏi. Chàng tỉnh giấc khi ánh sáng đầu ngày bắt đầu ló dạng. Mặt trời đang từ từ lên dần. Phan tự hỏi không biết ngày mai mình có còn được nhìn mặt trời mọc nữa hay không?
Chiếc xe đến trung tâm của Hama vào lúc 7 giờ 30 sáng. Vẫn còn sớm qua! Phan bảo người tài xế đi về vùng ngoại ô ở phía bắc rồi vòng lại. Khi xe chạy, chàng nhìn những tòa nhà dọc đường. Nhiều tòa nhà còn loang lổ những đổ nát ghi dấu ấn của cuộc chiến 3 thập niên trước. Nhóm Anh Em Hồi Giáo đã chạy trốn vào những hang động hay đường hầm của khu phố cổ, gần bờ sông. Họ đã bị đẩy ra bằng những ngọn lửa, đạn và hơi ga. Trong thế giới đó Sun đã xuất hiện. Sự hận thù khởi đi từ đây và bây giờ chĩa mũi dùi về Mỹ, và nay là Phan!
Viên tài xế đậu xe ở trạm xe bus gần bên dòng sông Orontes. Phan ngồi trong xe và dõi mắt tìm Ánh Minh. Gần 8 giờ. Chàng nói với người tài xế là chàng đi bộ một lúc, và trong vòng 2 tiếng đồng hồ nếu Phan không trở lại thì lái xe đi đừng chờ nữa. Chàng trả cho người tài xế 100 dinars dù biết là quá nhiều, nhưng Phan làm gì với tiền nều chàng chết?
Phan ra khỏi xe và đi về phía bánh xe quay nước, nơi mà nước từ dòng sông qua hệ thống cổ xưa này đưa vào thành phố. Chàng nhìn quanh tự hỏi người của Sanh đâu? Nhưng tốt hơn cả là không nên làm cho địch nghi ngờ. Chàng cúi đầu xuống, kéo cao cổ áo trước gió lạnh. Cái chân đau của Phan cứng nhắc sau cuộc hành trình không thoải mái.
Đó là một buổi sáng không có mây, trời xanh trong vắt. Phan ngồi xuống băng ghế bên bờ sông Orotes, gần cửa vào nơi có bánh xe quay nước. Dòng sông có màu xanh đậm, phản chiếu hình ảnh đền thờ Al-Nuri và nhiều tòa nhà khác dọc theo sông.
Phan ngồi đó 10 phút, rồi 15 phút. Chàng không biết Ánh Minh đang ở đâu? Phan đứng dậy và đi vòng vòng rồi lại trở về chỗ cũ. Chàng có cảm tưởng mình đang bị quan sát và theo dõi. Nhưng không hiểu là từ bọn khủng bố, những người bán hàng rong hay ai khác?
Khi chàng nhìn về hướng mặt trời mọc, Phan chợt thấy một nhóm đàn ông Ả Rập. Trong nhóm đó có một phụ nữ. Cô ta mặc áo dài đen và khăn trùm đầu, nhưng trông dáng đi của cô ấy chàng thấy vẻ quen thuộc. Phan đứng dậy đi về phía những người này. Khi thấy Phan tiến đến, cả nhóm nọ ngừng lại rồi phân rẽ ra. Một người đàn ông nói gì với người phụ nữ như ra lệnh. Người phụ nữ tháo khăn trùm đầu. Gã đàn ông đẩy người phụ nữ về phía trước rồi cả bọn tách ra đi sang chỗ khác để mặc người phụ nữ đứng đó.
Phan tiến nhanh đến gần người phụ nữ để nhìn rõ mặt cô ta hơn. Chàng biết ngay đó chính là Ánh Minh. Mái tóc vàng, vẻ kiều diễm thanh tú, nàng mỉm cười vì biết sắp được tự do. Chắc chúng sửa soạn cho nàng trông sạch sẽ hơn. Phan chỉ cần biết là Ánh Minh được tự do. Chàng gọi tên Ánh Minh và chạy về phía nàng đang đứng, nhưng chiếc chân đau của Phan làm chàng khuỵu xuống và ngã trên mặt đất. Phan không cần biết gì hết miễn là Ánh Minh được trả tự do.
Chàng ngồi dậy, đứng lên rồi tiến đến gần Ánh Minh hơn. Phan thấy có 3 người đàn ông Ả Rập và lại có những người khác đang tiến rất nhanh đến gần Ánh Minh. Chàng nghe thấy họ gọi tên nàng. Phan sợ hãi nhưng chàng nhận ra đó chính là Sanh. Đích thân Sanh đã đi suốt đêm đến đây để giải cứu nàng. Phan lại gọi tên Ánh Minh lần nữa nhưng Sanh đã nắm lấy tay nàng. Những người của Sanh cùng với anh ta dắt nàng đến một chiếc xe van đậu gần đó.
Ánh Minh có vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy Phan nhưng nàng tưởng đâu đây là một người bạn nào đó chứ không hề nhận ra Phan. Chàng gọi tên nàng lần nữa nhưng một người cảnh sat Syria đang tiến về phía chàng. Phan gọi nữa nhưng nàng không thể nghe thấy. Sanh mở cửa xe van để Ánh Minh ngồi vào băng ghế sau với 2 người gác ngồi hai bên. Chiếc xe van vụt đi.
Phan nhìn theo không gọi tên nàng nữa. Chiếc xe van phóng nhanh về hướng xa lộ Damascus. Chàng không ngờ là mình chảy nước mắt! Bọn bắt cóc đã giữ đúng lời hứa. Điều tưởng không thể xảy ra đã xảy ra. Và Sanh cũng đã giúp như đã hứa là sẽ bảo vệ Ánh Minh khi nàng được trả tự do. Chỉ còn lại con bài duy nhất trên bàn cờ là Phan! Chàng nghĩ đến chuyện chạy trốn nhưng hành động đó sẽ nguy hại cho Ánh Minh khi nàng vẫn còn đang ở trong địa bàn của Syria. Phan cần thời gian, cần một thủ thuật nào đó để mua thêm thời gian! Chúng đang chờ Phan gọi điện thoại. Chàng lấy điện thoại ra nhưng rồi lại cất lại trong túi áo. Để cho chúng nó đợi!