Chương 34 Hama/Aleppo
Chuông điện thoại reng năm lần trước khi Phan trả lời.
Giọng nói bằng tiếng Ả Rập muốn chàng xác nhận là Phan. Người đó nói tiếp:
“Chúng tôi chờ đợi ông. Tại sao ông không gọi?”
Phan xin lỗi rồi cúp máy. Chàng không muốn chết nếu không bắt buộc phải chết. Chàng đứng dậy và phân vân không biết nên chạy về hướng nào? Phan bấm nút chiếc bật lửa hai lần. Vừa lúc đó, hai người đàn ông ở đâu nhào đến, kẹp Phan chính giữa. Một họng súng chĩa vào mạng sườn Phan. Người đàn ông cầm súng có đôi mắt sáng, nước da nâu như mật ong. Trông y có vẻ là người Ai Cập. Phan nghĩ rằng chàng đã thấy ảnh người này tại cơ quan trong hồ sơ dầy cộm của Al Qaeda, nhưng không chắc lắm.
Người đàn ông có đôi mắt sáng hỏi:
“Anh là Phan?”
“Phải”
Họng súng đẩy mạnh vào người Phan kèm với câu hỏi:
“Không lường gạt chứ?”
Phan lắc đầu:
“Không. Không có lừa gạt gì cả. Các anh giữ lời hứa thì tôi cũng thế”
“Rồi anh sẽ làm gì cho chúng tôi?” Gã đàn ông trông như người Ai Cập hỏi như thế, mắt y nheo lại dữ dội nhưng miệng mỉm cười thân thiện. Gã đang cố gắng che dấu sự hận thù!
“Đợi rồi xem!” Phan nói.
Ở một bên đuôi mắt, Phan hơi liếc mắt tìm kiếm xem có người của Sanh đâu đây, nhưng không thấy ai cả. Có lẽ họ còn phải lo cho Ánh Minh. Chàng đã yêu cầu Sanh bảo vệ nàng chứ không đòi hỏi sự bảo vệ mình. Đấy là sự thỏa thuận. Nhưng thật sự lúc này Phan hoảng sợ vì biết rằng mình đã rơi vào tay kẻ thù! Chàng muốn hét to, muốn bỏ chạy nhưng như thế chỉ làm cho sự việc thêm tồi tệ và Phan chóng chết hơn. Chàng phải níu lấy sự sống càng lâu càng tốt!
Gã Ai Cập ghé sát vào tai Phan nói:
“Rất tiếc chúng tôi phải đối xử với anh như tù nhân. Chúng tôi không biết là anh nói thật hay nó dối nên phải làm như anh là tù nhân. Xin lỗi nhé!”
Phan nhìn chúng và thắc mắc: Tại sao hắn ta lại nói như vậy? Chàng đúng là tù nhân chứ còn gì nữa? Chàng tự hỏi mình có nên tự tử bằng thuốc độc hay không? Câu trả lời là nên tự tử. Phan có cảm tưởng như mình đã chết rồi.
Hai người đàn ông kè kè hai bên Phan đưa chàng đến chiếc xe Hundai màu vàng đậu ở góc đường gần trung tâm quảng trường. Trong xe người tài xế đang chờ. Ở băng ghế trước là một tên râu ria, súng đặt trên đùi. Đây đúng là điểm đến và hành trình đi không có ngày trở lại. Phan định thò tay vào túi áo nhấn nút bật lửa như Sanh đã dặn nhưng gã Ai Cập rất tinh, thấy ngay và chặn lại rồi lục túi Phan. Khi thấy chiếc bật lửa, y hỏi:
“Cái gì đây?”
Hắn ta bấm rồi bấm, và cuối cùng ném cái bật lửa đi.
“Bộ muốn giở trò gì đây?”
Phan định chối nhưng hắn ta đưa tay bịt miệng chàng và nhanh chóng dùng băng keo dán miệng Phan. Chúng lục soát khắp người chàng và tìm thấy chiếc điện thoại. Gã Ai Cập tịch thu chiếc điện thoại, ví, thẻ thông hành.. Chúng đẩy Phan vào băng ghế sau. Hai tên ngồi hai bên. Chúng bịt mắt Phan, trói tay và chân chàng rồi đẩy Phan nằm xuống sàn xa.
“Rất tiếc! Xin lỗi nghe!”
Phan nghe thấy có tiếng đóng cửa. Tiếng gã Ai Cập ở ngoài xe. Có lẽ chúng đi 2 xe.
Chàng tự hỏi tại sao chúng lại xin lỗi mình?
Họ di chuyển nhiều tiếng đồng hồ. Phan không biết chắc chắn là bao lâu. Khăn bịt mắt quá chặt, chàng không thể biết là sáng hay tối. Nhưng một hồi thấy lạnh hơn và chàng đoán lúc này là buổi chiều. Phan cũng cho rằng chiếc xe đang đi về hướng bắc, về phía Aleppo, hay phía đông về phía Iraq.
Có lúc xe ngừng. Chúng vẫn để mặc Phan nằm dưới sàn xe. Chàng nghe như có tiếng chúng leo lên cầu thang. Một lúc sau chúng lại đi xuống và mở cửa xe. Vài phút sau, chúng lôi chàng ra và khiêng Phan đi lên cầu thang, rồi lại xuống cầu thang. Chàng đoán là xuống hầm. Đời chàng sẽ kết thúc ở đây?
Nhưng không phải vậy. Chúng tháo dây trói tay và chân Phan, nhưng vẫn bịt mắt chàng. Chúng cho chàng ăn và uống nước, được đi tiểu tiện. Rồi chúng lại trói chàng lại như cũ, khiêng và thả chàng nằm xuống một chiếc nệm và ra lệnh cho Phan ngủ đi. Chàng ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng thức giấc vì những tiếng động trên lầu, rồi lại ngủ.
Sáng hôm sau chúng đưa Phan đi. Khăn bịt mắt lỏng đi vì mồ hôi và sự căng thẳng. Chuyến đi lần này ngắn hơn, chừng nửa tiếng đồng hồ. Chàng đoán chúng chuyển Phan đến một nhà an toàn khác, có thể ở Aleppo. Iraq không an toàn, ngay cho cả bọn chúng. Chúng đối xử với chàng y như lần trước. Cũng được cởi trói, cho ăn, uống nước và tiểu tiện. Nhưng lần này cầu tiêu không hôi hám quá như lần trước. Xong xuôi chúng cho chàng ngồi vào ghế.
Không lâu sau đó, có những tiếng động trên lầu, nhiều tiếng xe, nhiếu tiếng người chào hỏi, cầu nguyện.
Cứ mỗi khi nghe tiếng chân người xuống, chàng lại nghĩ giờ hành hình tra khảo bắt đầu. Nhưng không. Người này tháo dây trói tay, dây trói chân và cuối cùng cả khăn bịt mắt. Lại vẫn gã Ai Cập! Y đưa cho Phan dao cạo râu, xà bông và dẫn chàng vào phòng tắm. Đây có thể gọi là phòng tắm.. vì có vòi nước để tắm.
Gã Ai Cập ra lệnh cho Phan:
“Tắm sạch đi! Anh là khách của chúng tôi!”
Chúng đối xử với chàng nhẹ nhàng hơn. Phan không hiểu như vậy có nghĩa gì nhưng chắc chắn không phải là dấu hiệu tốt.
Phan đóng cửa phòng tắm, mở nước để tắm. Tất cả những bẩn thỉu trên thân xác đang theo giòng nước trôi xuống bên dưới. Chàng thấy dễ chịu hơn khi tắm sạch sẽ. Phải cạo râu! Chàng nhìn mình trong gương. Đôi mắt chàng trũng xuống và có quầng thâm. Liệu Ánh Minh có thể nào yêu nổi gương mặt trong gương kia không nếu chàng sống sót và trở về? Nhưng có lẽ chính Ánh Minh cũng thay đổi khi phải trải qua những ác mộng do bọn bắt cóc nàng gây ra.
Phan lau mình, chải đầu và sửa soạn sẵn sàng để gặp người nào đó trên lầu đang đợi chàng.
Đến buổi trưa chúng trở lại sau khi có tiếng một chiếc xe khác đến. Chúng lại bịt mắt chàng lần nữa, nhưng lần này không chặt quá. Chúng đưa chàng lên cầu thang vào một căn phòng. Căn phòng tối, Phan có thể thấy như vậy vì khăn bịt mắt lỏng. Chúng bật đèn sáng và cho Phan ngồi xuống ghế, bảo chàng chờ.
Một kẻ nào đó ở phía sau Phan tháo khăn bịt mắt chàng. Ở cuối phòng, Phan nhìn thấy như một máy quay phim. Phan kêu thầm “Trời đất! Chúng sẽ quay phim khi chặt đầu Phan. Sự sợ hãi kéo đến dồn dập. Chàng nhắm mắt lại để trấn tĩnh. Ít nhất cái chết sẽ đến nhanh chóng.
Hai mươi phút sau, một người đàn ông vào phòng và lấy ghế ngồi đối diện với Phan. Chàng nhìn người đàn ông mới vào. Miệng Phan muốn kêu lên nhưng không thành tiếng. Chàng muốn nói và hơn hết, chàng muốn hiểu.
Người đàn ông đó chính là Sun! Màu tóc của y nhạt hơn trong ảnh, bộ râu cũng được tỉa bớt, nhưng vẫn đúng khuôn mặt mà Phan đã nhìn nhiều lần trong hồ sơ. Bên ngoài, trông y còn có vẻ thông minh hơn nữa so với trong hình. Đôi mắt Sun có sức thu hút lạ lùng! Đuôi mắt nhiều nếp nhăn, hai bên mép cũng vậy. Sun cười nhiều lắm ư?
Dường như Sun chờ Phan nói.
“Tôi biết ông. Ông quá nổi tiếng đối với tôi. Không bao giờ nghĩ có ngày nhìn thấy.. ông ở ngoài.. Rất hân hạnh.. là ông đã đến gặp tôi”
“Tôi phải đến chứ, ông Phan. Để cho một người không hiểu biết lắm đến gặp ông là sai lầm”
Phan ngỡ ngàng:
“Tại sao? Ông có thể ra lệnh cho thuộc cấp của ông tra khảo tôi?”
“Chúng không đáng để làm chuyện đó vì ông là kẻ đầu tiên!”
“Kẻ đầu tiên?” Phan lập lại trong sự ngạc nhiên tột bực. Chàng không hiểu Sun nói gì. Một nhân viên CIA đầu tiên bị bắt giữ? Hay là người tù nhân Mỹ đầu tiên? Không hiểu gì cả!!”
“Đúng vậy, ông là kẻ đào ngũ đầu tiên!” Sun cười nói tiếp “Người đầu tiên từ cơ quan CIA nổi tiếng khắp thế giới! Tôi phải đích thân đến gặp ông để xem ông có đúng là con người như tôi đã nghe hay không. Như ông thấy, chúng tôi đã sẵn sàng cho ông. Tôi có máy quay phim để thu lại tất cả và tôi sẽ gửi cho Al Jazeera để tất cả nhưng anh em Hồi giáo được nghe và nhìn thấy để cùng vui mừng với chúng tôi. Và với ông nữa. Chúng ta làm một cuốn phim. Cuốn phim cho cả thế giới”
Phan nhíu mày nhưng không nói gì cả. Phan đã trao đổi chính chàng để cứu mạng sống Ánh Minh, điều này đúng. Nhưng bảo chàng đào ngũ để theo kẻ thù thì sai. Nếu máy quay phim kia không phải để thu hình khi chúng tra khảo chàng rồi chặt đầu, thì để làm gì? Trực giác bảo Phan nói càng ít càng tốt và hãy để cho Sun điều khiển.
“Cám ơn” Phan nói “Tôi ở trong tay của ông?”
“Xin Thượng Đế ban phước lành cho ông. Ông muốn dùng trà chứ? Hay là cà phê? Hoặc nước lọc?”
“Cà phê” Phan nói “Và cả nước lọc nữa”
Sun ra lệnh cho thuộc cấp. Quay lại nói với Phan:
“Tôi có câu hỏi đầu tiên cho ông. Tôi rất tò mò. Tôi không thể nào chờ đợi thêm được nữa. Khi nào thì ông nhận ra ông là người Hồi giáo? Khi nào thì ông nghe tiếng gọi của Thượng Đế?”
“Ông nói sao?” Phan không hiểu gì cả. Chàng muốn nghe lại câu hỏi của Sun.
“Khi nào là lúc ông biết rằng ông nội của ông đến từ Lebanon, vào Bosnia rồi sang Mỹ? Trước khi ông vào CIA? Tôi muốn biết là họ có chấp nhận một người Hồi giáo vào làm việc cho cơ quan tình báo Hoa Kỳ?”
Phan cố giữ cho đầu óc tỉnh táo để có thể suy nghĩ tìm ra những mảnh chắp nối này. Sun nghĩ là chàng tự nguyện đến với chúng bởi vì chàng là người Hồi giáo. Chàng không biết câu trả lời đúng là như thế nào. Phan nhớ là chàng đã tò mò về nguồn gốc của mình từ khi còn nhỏ. Lúc đó chàng không biết ông nội mình đến từ quốc gia nào, không thể hiểu được những bí ẩn được chôn vùi qua bao thời gian. Có thể nào ông nội chàng không phải là người Công giáo như ông đã nhận, nhưng lại là người Hồi giáo? Có thể lắm. Chàng nhớ lại cuộc trò chuyện với mẹ mình cách đây vài tuần lễ.
“Sau này. Sau khi tôi vào cơ quan CIA. Mẹ tôi tìm thấy ít giấy tờ của gia đình. Đó là lúc mà tôi biết”
“Tôi nghĩ là chúng tôi có nhìn thấy những giấy tờ đó. Đó là những giấy tờ mà ông đã gửi cho chúng tôi qua người trung gian”
Phan gật đầu nhưng đầu óc chàng quay cuồng. Giấy tờ nảo? Người trung gian nào? Ai là tác giả của trò chơi này? Chàng không hiểu gì cả!
“Đầu tiên chúng tôi tưởng những giấy tờ đó là giả mạo” Sun tiếp tục nói “Cho đến khi chúng tôi đích thân kiểm chứng tại Lebanon, tại Tripoli. Tất cả là thật cả! Ở đó còn lưu lại giấy khai sinh của ông nội ông.Không những thế tại Tripoli còn lưu trữ cả khai sinh của thân sinh ông sinh tại Hoa Kỳ. Những người khác vẫn nghĩ là ông nói dối, nhưng tôi bắt đầu tự hỏi”
“Cám ơn “ Phan nói.
“Vậy tôi sẽ gọi anh bằng tên Phan. Vì ngày hôm nay anh ở với chúng tôi, rất gần với quê cha đất tổ của anh, anh có biết như vậy không? Qua biên giới chứng vài dặm thôi! Đó là món quà cho anh đó Phan! Có thể chúng tôi sẽ để cho anh về nhà khi chúng tôi đã hoàn tất với anh. Anh có muốn như vậy không? Đầu tiên chúng tôi sẽ đưa anh đến Damascus để đưa cuộn băng về sự thề nguyền trung thành của anh cho Al Jazeera. Họ đang chờ tôi. Rồi chúng ta sẽ đi Tripoli, đến quê hương của anh. Chuyến đi như vậy có làm anh hài lòng không?”
“Tôi rất mong muốn” Phan mỉm cười. Chàng bắt đầu thấy câu chuyện nhưng vẫn không hiểu ai là người dàn dựng câu chuyện này và nguyên nhân. Phan nói với Sun:
“Tôi muốn về nhà. Tôi đã qua một cuộc hành trình rất dài để đến đây”
“Tôi biết. Tạ ơn Thượng Đế”
Phan đáp lại bằng tiếng Ả rập để tuyên xưng đức tin. Điều này làm cho một người Hồi giáo xác tín mình là Hồi giáo, có nghĩa là: Chỉ có một Thượng Đế và Muhamad là tiên tri của Thượng Đế”
Đến phiên Sun mỉm cười. Y đặt tay lên ngực và ghé sát người vào Phan rồi hôn chàng 3 lần trên má.
“Những tin tức của anh rất tốt. Những số điện thoại của chúng tôi đều có trong danh sách cần kiểm soát của anh cả. Những trang mạng không được an toàn. Những trò chơi anh bày ra để chúng tôi vào cuộc rất là thông minh! Những mật mã tôi dùng để chuyển tin cho người thi hành nhiệm vụ, anh có cả. Thoạt tiên tôi tưởng đây là một trò lường gạt giống như những trò lừa bịp của CIA. Bởi vì tại sao một nhân viên CIA lại đưa cho Al Qaeda những tin tức ấy nếu không phải là một trò bịp bợm? Nhưng những tin tức quá tốt. Và đến khi anh gởi cho chúng tôi biết nguồn gốc của anh, rồi chúng tôi kiểm chứng lại thì mới thấy là có thể đây là sự thật không phải lừa đảo”
Sun ngừng lại và nhìn Phan như xem phản ứng của chàng ra sao.
“Chỉ có mình tôi” Phan nói. Chàng định nói thêm nhưng dừng lại bởi vì Phan không biết thế nào là câu trả lời đúng. Chì có mỗi một sự thật: Phan chỉ có một mình.
“Và khi anh cho tôi biết qua người chuyển tin là anh muốn đến với chúng tôi, để trở thành một phần tử của chúng tôi, anh biết tôi nghĩ sao không? Một là người này điên, hai là không đúng sự thật như vậy. Cách duy nhất để kiểm chứng là phải gặp mặt anh mới biết được sự thật. Hay chính anh ta là người như anh ta nói”
Phan yên lặng. Chàng nghĩ sự im lặng là tốt hơn cả. Nói nhiều chỉ có hại hơn là lợi. Nhưng ít nhất chàng cũng phải nói một cái gì.
“Đìều đó đúng. Tôi chính là người như tôi đã nói”
Phan cần thêm tin tức. Chàng vẫn không hiểu rõ ràng như thế nào. Chàng vẫn ở trong bóng tối! Nhưng chắc chắn là những đối thoại đẹp đẽ nãy giờ sẽ chấm dứt và những tra khảo thật sự sẽ bắt đầu. Hiện tại chàng chỉ đoán. Phan không biết rõ những điều Sun nói về mình nãy giờ.
“Tôi mừng là ông đã nghe qua người trung gian của tôi. Đó là điểm quan trọng nhất trong chương trình của tôi”
“Đúng thế. Chúng tôi tin cậy Oma. Chúng tôi biết anh ta từ lâu lắm rồi. Anh ta là bạn của những người bạn chúng tôi. Nên khi anh ta bắt đầu đưa cho chúng tôi những tin nhắn từ anh là chúng tôi chú ý ngay. Và chúng tôi cũng hiểu ngay trò chơi hai mặt của anh để những gặp gỡ giữa anh và Oma không bị nghi ngờ gì cả”.
“Và vụ nổ bom tại Incirlik?” Phan muốn dò hỏi xem Sun biết được bao nhiêu.
“Quá thông minh! Bom thật mà giả về nguồn gốc! Làm cho mọi người tin và để anh không bị nghi ngờ! rất hay! Phải mấy ngày sau vụ đó chúng tôi mới hiểu ra”
Sun cười thích thú, nói tiếp:
“Chúng tôi hiểu ra, nhưng anh sẽ giúp chúng tôi hiểu thêm nữa phải không?”
Phan thấy dần những mảnh vá ghép lung tung. Một người nào đó đã đưa cho Oma những tin nhắn để chuyển đến mạng lưới Al Qaeda sau mỗi lần gặp gỡ với Phan. Cũng chính người đó đã tạo ra một hình ảnh Phan dùng Oma như là một con đường bí mật để móc nối với Al Qaeda. Thì cũng đúng thế thật nhưng họ đã lật ngược lại mục đích của Phan! Và hiển nhiên là Oma không hề bị Al Qaeda bắt cóc như Phan tưởng nhưng bởi một kẻ giạt dây nào khác đứng đàng sau hậu trường! Nhưng nếu Oma không hề bị bắt cóc thì tại sao họ lại bắt cóc Ánh Minh? Vẫn còn quá nhiều rắc rối mà Phan chưa thấy được! Chàng chỉ biết Ánh Minh được trả tự do. Phan chỉ cần có thế.
“Cám ơn ông đã để Ánh Minh được trả tự do. Cô ta không phải là người Hồi giáo.. nhưng tôi yêu cô ấy vô cùng” Phan nói nhỏ và xúc động vô cùng cho dù đây là mảnh ghép lạc lõng trong bàn cờ mà chàng vẫn chưa hiểu được!
Sun chợt mở bừng mắt như một con thú đột nhiên nghe một tiếng động mà nó không thích. Y nói nhanh:
“Anh nói gì? Ánh Mnh là ai?”
“Tôi chỉ cám ơn ông đã để cho Ánh Minh được trả tự do tại Hama. Tôi rất mang ơn ông”
Sun giơ tay về phía Phan và nói:
“Chúng tôi không có trả tự do cho người đó. Chúng tôi có giam giữ cô ta đâu mà thả ra? Tôi không biết cô ta là ai. Anh làm tôi lo âu. Tôi tự hỏi có phải anh định gạt tôi hay không?”
“Chúa ơi!” Lời kêu than này chỉ vang lên trong đầu Phan. Chàng thấy rõ ràng mọi sự! Chỉ có một người duy nhất biết hết những bí mật của tình báo CIA và gửi đi cho Sun. Cũng chính người đó biết rõ Oma và dùng Oma cho một sứ mạng bí mật lật ngược thế cờ. Và cũng chỉ có người đó mới biết rõ Ánh Minh và làm giả chuyện nàng bị bắt cóc để lùa Phan vào tròng! Chỉ có ông Hoàng! Ông ta dùng chàng như một thứ trò chơi! Chưa bao giờ Phan ghét ai như ghét ông Hoàng lúc này!
“Anh có vẻ lẫn lộn một điều đó Phan! Tôi phải hỏi anh tại sao?”
Trong yên lặng, mọi mảng ghép đều từ từ kết hợp lại với nhau trong đầu cả Phan và Sun.
Y kéo ghế lại sát ghế của Phan và đặt tay lên cổ Phan. Không mạnh lắm như bóp cổ để chàng nghẹt thở nhưng đủ để Phan hiểu là chàng đang bị kiềm chế.
“Để tôi nhìn vào mắt anh!” Sun nói “Anh hãy nhìn tôi và nói sự thật. Bàn tay của tôi là máy dò sự thật. Nói đi!”
“Tôi đang nói sự thật”
Phan cố giấu sự sợ hãi trong chàng. Nhưng Sun nhận ra.
“Tôi nghĩ là anh nói láo. Chỉ có một điều dối trá hay toàn bộ là giả trá? Tôi không biết nữa nhưng những nghi ngại này làm tôi không thoải mái. Nhưng ít nhất là tôi có mặt ở đây, anh thấy chưa? Bởi vì một chút nữa đây tôi sẽ biết được sự thật. Xin Thượng Đế hãy tha tội cho tôi, nhưng anh không còn là khách của chúng tôi nữa. Tôi phải cho anh đi thôi”
“Rồi tôi ra sao?”
“Anh là tù nhân của tôi!”
Sun quát to gọi một người. Gã Ai Cập chạy vào phòng cùng với một tên khác đeo mặt nạ đen che mặt. Sun nói với chúng bằng tiếng Ả rập là đây là lúc tra hỏi Phan. Chúng sẽ quay phim sau khi biết được sự thật câu cuyện.
Sun đứng dậy, nhổ nước miếng vào mặt Phan và đi ra khỏi phòng.
Chúng cho Phan ngồi trên ghế gỗ. Bắc ngang hai bên thành ghế, chúng gắn một mảnh gỗ dầy. Dùng băng keo và dây sắt chúng trói chân Phan vào ghế, còn hai tay chàng bị trói vào mảnh gỗ đặt ngang. Những ngón tay Phan bị kẹp riêng rẽ. Gã Ai Cập mang đến một cái búa sắt lớn rồi nói:
“Chào đón anh bạn đến trại giam Guantánamo!”
Chúng để Phan ngồi đó chừng 20 phút. Hình như chúng ăn ở phòng sát bên. Nếu bây giờ Phan còn viên thuốc độc liệu chàng có sử dụng hay không? Những nhục hình sắp đến thật vô nghĩa vì Phan đến đây để chết với niềm tin là để trao đổi mạng sống mình cho Ánh Minh. Nhưng nàng có cần đến sự hy sinh của Phan đâu vì Ánh Minh có bị Al Qaeda cầm tù bao giờ? Một kẻ nào đó đã để Phan hy sinh mạng sống cho một sự vô nghĩa!
Sun vào “phòng giam”. Gã người Ai Cập và tên đeo mặt nạ đen cũng theo vào. Sun ngồi xuống ghế đối diện với Phan. Hai gã kia đứng hai bên. Sun đeo găng tay vào để có thể nắm chặt cái búa sắt hơn và tránh cho tay y khỏi dính máu.
“Chúng tôi làm việc này không thuần thục lắm” Sun giơ chiếc búa sắt lên cho Phan nhìn rồi nói tiếp “Chúng tôi không có nhiều tù nhân để thực tập, nhưng ngày hôm nay chúng tôi sẽ học được kinh nghiệm từ anh. Anh dạy chúng tôi. Tại sao người Mỹ không thấy rằng khi họ tra tấn chúng tôi, rồi sẽ có ngày chúng tôi cũng dùng cùng một cách đó để tra tấn anh? Anh phải ngu si lắm khi đã phá vỡ luật lệ của chiến tranh. Anh sẽ là người phải lãnh chịu nhiều nhất. Có thể là anh không tưởng được rằng có ngày anh phải chịu sự tra tấn”
Sun giơ chiếc búa sắt lên và giáng thật mạnh xuống. Không phải vào tay Phan nhưng vào mảnh gỗ sát bàn tay phải của chàng. Phan hét lên mặc dù chiếc búa không đập trúng tay chàng!
Hai gã cận vệ phá lên cười. Sun thì không.
“Mới thực tập lần đầu” Sun nói “Bây giờ chúng tôi sẽ làm như sau. Anh có 10 ngón tay. Tôi sẽ hỏi anh 10 câu hỏi, rồi 10 câu hỏi tiếp theo và cứ thế mà hỏi tiếp từng 10 câu. Mỗi lần anh nói dối tôi sẽ đập bể nát một ngón tay của anh. Khi đã giải quyết xong mấy ngón tay anh thì mình sẽ bắt đầu chân, rồi mắt, rồi lưỡi, rồi răng của anh. Nếu chiếc búa hỏng vì đập nhiều quá thì chúng tôi sẽ thay búa mới cứng hơn, tốt hơn”
“Và nếu tôi nói sự thật” Phan hỏi.
“Nhưng anh là kẻ dối trá” Sun gầm lên. Y giơ búa lên và giáng xuống ngón tay út trong bàn tay phải của Phan. Chiếc búa đập trúng vào phần giữa của ngón tay út làm vỡ xương và nát phần da thịt làm ngón tay nằm dẹp xuống mặt gỗ. Cái đau thể xác làm Phan hét lớn.
Sun gật gù:
“La lớn quá, sẽ có người nghe thấy”
Y quay lại nhìn gã Ai Cập rồi đến cửa sổ và kéo màn hỏi:
“Ai tìm ra ngôi nhà này? Chung quanh có nhiều người và nhà cửa. Đứng ở cửa sổ này ta có thể nhìn những người chung quanh. Đây là một địa điểm dở. Trước khi đi đến ngón tay kế tiếp của nó, chúng mày phải nhét giẻ vào miệng nó đế không ai nghe thấy”
Gã Ai Cập gật đầu.
Phan vẫn còn rên rỉ vì đau đớn. Chàng nhìn đám thịt trên bàn là ngón tay út của mình. Hai tay chàng sẽ bị đập nát, không còn có thể xử dụng được, không còn có thể nắm, hay sờ, hay cảm thấy gì nữa!
“Câm mồm!” Sun nói.
Phan rên nhỏ hơn.
“Cám ơn” Sun nói.
“Nào bây giờ mình bắt đầu. Tôi hỏi, anh trả lời. Mỗi một lời nói dối, tôi sẽ gọi đến anh bạn tên Búa Tạ, nghe chưa?”
Phan không còn nói được nữa.
“Câu hỏi đầu tiên. Gã làm cho CIA tên Hạc là ai? Tại sao y mang theo những tin tức đó?”
“Y không có trên cõi đời này” Phan nói.
Sun giơ búa lên. Phan hét lớn:
“Đừng! Đó là sự thật. Hạc là một cái tên giả dùng cho một xác chết được tìm thấy. CIA sắp xếp và dàn dựng cho có vẻ là người này đến gặp gỡ một nhân vật trong Al Qaeda”
“Nhưng gã này mang tin nhắn cho tôi là sao?”
“Cũng là giả nốt. Làm như vậy để những người trong mạng lưới Al Qaeda tưởng đâu ông làm việc với CIA”
Sun la lên bằng tiếng Ả rập với sự giận dữ kinh khúng! Mặt Sun đỏ gay và trong cơn tức giận y đập búa xuống ngón tay kế tiếp của Phan. Nhưng lần này không biết vì nương tay hay vì thấy miệng Phan chưa được nhét giẻ hay sao mà nhẹ hơn kỳ trước. Phan hét lên vì vừa đau vừa sợ. Lần này chàng không ngừng la hét.
“Nhét giẻ vào miệng nó!”
Gã Ai Cập lấy giẻ tọng vào miệng Phan. Tên đeo mặt nạ định dùng băng keo dán miệng Phan chợt nghe tiếng động bên ngoài. Y quay đầu nhìn quanh. Cả 3 tên cùng cảnh giác nhưng từ trên cầu thang hàng loạt đạn súng máy nổ chát chúa. Trong giây phút đó Phan nghĩ thầm: Có lẽ mình sẽ chết nhanh chóng!
Mọi chuyện xảy ra thật nhanh” tiếng của kính bị bể, tiếng nổ, những ánh sáng chói lòa làm Phan như mù mắt, tiếng những cánh cửa bị đập mạnh, tiếng người la lớn, nhiều tiếng súng máy nổ tứ phía.
Căn phòng toàn khói làm mọi người sặc và khó thở. Phan có thể nghe thấy tiếng những người đàn ông tràn vào phòng. Sun chửi thề vì bị khói che mù mịt và nghẹt thở. Nhưng Phan nghe thấy có thêm nhiều tiếng đàn ông vào phòng và có tiếng vật lộn. Tiếng súng nổ vẫn tiếp tục. Những tên gác chắc bị triệt hạ cả. Khói bắt đầu tan dần. Phan nhìn thấy lờ mờ. Chàng nhìn thấy Sun nằm dưới đất bị trói gô. Những người đàn ông mặc đồ đen khiêng Sun bỏ vào trong một chiếc túi lớn khiêng đi. Người khác cũng làm y như thế đối với 2 tên cận vệ của Sun, cũng trói và bỏ vào bao lớn lôi đi.
Một lúc sau khi ba người của Al Qaeda bị đưa đi thì một người khác đến với Phan. Anh ta mặc đồ đen che kín mặt mày. Người đàn ông này nhẹ nhàng cắt những dây trói rồi săn sóc những ngón tay Phan.
“Anh sẽ mất ngón tay út. Có thể chúng tôi sẽ chữa được ngón tay kia” Người đàn ông nói tiếng Anh với giọng ngoại quốc.
Phan sợ rằng mình sẽ bị đưa từ một địa ngục này đến địa ngục khác.
Người đàn ông này chích thuốc vào tay Phan. Chỉ một lúc ngắn ngủi sau đó Phan thấy mơ màng rồi không còn biết gì nữa.