Chương 35 Tripoli, Lebanon
Phan tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường ở một nơi như bệnh viện có khăn trải màu trắng và giường có thành sắt hai bên. Chàng không hiểu mình đang ở trong bệnh viện hay đang ở trong nhà tù? Phan nhìn xuống bàn tay phải và thấy có băng bó, nhưng mất một ngón tay! Chàng định ngồi dậy nhưng ngang ngực có dây da buộc chặt Phan xuống giường. Phan quay đầu sang một bên. Một bình hoa để ngay chiếc bàn sát đầu giường. Chàng ngửi thấy mùi hoa thơm thoang thoảng. Vậy đây không thể là nhà giam được!
Chừng 10 phút sau khi Phan tỉnh dậy, một người nữ y tá vào phòng. Cô ta nói bằng tiếng Ả Rập với một đồng nghiệp bên ngoài hành lang. Nhưng khi Phan quay đầu về phía cửa để nhìn rõ hơn mới thấy người mà cô y tá nói chuyện là một quân nhân đứng gác bên ngoài phòng. Phan hiểu ngay chàng vẫn còn ở trong thế giới Ả Rập.
Khi thấy Phan đã tỉnh, cô y tá đến bên cạnh tháo dây buộc và bấm nút để đầu giường cao lên. Cô ta hỏi xem Phan có thấy thoải mái hơn không. Chàng gật đầu. Cô y tá còn xem lại vết thương ở tay Phan và cho biết tình trạng rất khả quan, sắp lành.
“Có người muốn gặp ông nếu ông thấy khỏe hơn và muốn tiếp xúc với người đó”
Cô ta đỡ Phan dậy và giúp chàng đứng xuống. Mặc dù còn yếu nhưng Phan vẫn cố đi lại trong phòng. Người nữ y tá đưa quần áo cho Phan. Đây là quần áo của Phan chứ không ai khác. Quần áo này lấy từ căn gác của chàng tại Amman. Thật lạ lùng quá nhưng không hiểu thế nghĩa là sao?
“Tôi đang ở đâu vậy?” Phan hỏi.
“Ông đang ở Tripoli, Lebanon”
Mình đang nằm mơ chăng?
Cô y tá bảo Phan mặc quần áo rồi cô ấy sẽ trở lại sau 5 phút và sẽ đưa chàng đi gặp người khách nào đó.
Năm phút sau cô ta trở lại đưa Phan ra ngoài hành lang đến một căn phòng cuối dãy có hai cánh cửa gỗ rất lớn. Người nữ y tá gõ cửa và nói bằng tiếng Ả Rập. Người bên trong cũng trả lời bằng tiếng Ả Rập. Cô ta đẩy cửa vào.
Sanh đang ngồi ở ghế bành và chờ Phan bên trong. Anh ta hút thuốc với vẻ mặt tự mãn rõ ràng. Chưa bao giờ Phan thấy Sanh có vẻ vui vẻ như vậy. Trò chơi đã chấm dứt. Trước mặt chàng là người điều khiển cuộc chơi, bày ra gió bão, bầy ra những kẻ nhập cuộc, tạo ra quái vật và những điều huyễn hoặc. Kẻ có bàn tay vô hình điều khiển nhiều tình cảnh nhưng lại để nhiều người lầm tưởng mình mới chính là kẻ điều động! Sanh là người đã biến trắng thành đen và ngược lại!
“Anh bạn thân của tôi!” Sanh đứng dậy đón Phan và giơ tay bắt tay Phan rồi ôm chàng với vẻ thân tình. Sanh nói tiếp:
“Trông anh khỏe rồi đấy, nhất là đã phải trải qua nhiều khó khăn! Anh có muốn hút cigar không? Phải hút một điếu. Anh là anh hùng cơ mà! Anh đã cứu được bao nhiêu người mà anh không biết đó thôi. Có thể là cứu được nhiều người hơn là chúng ta tưởng”
Phan nhìn Sanh. Mặc dù giận dữ nhưng chàng không thể không mỉm cười khi nhìn Sanh. Bộ ria mép của Sanh được tỉa gọn. Tóc cắt và chải gọn ghẽ và còn nhuộm màu như tài tử. Quần áo cũng lịch sự sang trọng.
“Được, tôi sẽ hút một điếu cigar” Phan nói.
Khi Phan để điếu cigar lên môi, Sanh mồi lửa cho chàng.
Phan nói với Sanh:
“Anh nợ tôi một ngón tay!”
“Tôi nợ anh thật! Còn nợ nhiều hơn thế nữa! Nhưng tôi sẽ bù đắp lại cho anh, chắc chắn là như vậy. Tôi có cảm tưởng anh là con trai của tôi. Tôi luôn luôn thấy như vậy. Điều này làm tôi đau khổ vì phải lừa gạt anh! Nhưng như mấy người Mỹ các anh vẫn nói: đây là cho chính nghĩa. Tôi cũng phải tự an ủi mình để nghĩ như thế. Nhưng dù sao vẫn không thể mang ngón tay của anh về được! Tôi xin lỗi. Tôi tưởng người của tôi sẽ đến đó nhanh hơn hay vào đúng lúc. Tôi đâu ngờ là cuộc tra khảo diễn ra sớm như thế. Nhưng ngay khi nghe tiếng anh la là tụi tôi nhào vào ngay”
Phan nói với Sanh, giọng chàng vừa giận dữ nhưng không nén nổi sự thán phục:
“Mọi sự do anh làm ra cả! Đây đúng là màn biểu diễn ngoạn mục! Ông Hoàng không hề biết!”
“Đúng thế. Đây là chương trình của tôi. Thế giới này là thế giới của tôi, anh không thấy sao? Tôi hiểu nó. Các anh chỉ là khách. Anh cố tìm hiểu nhưng hoàn toàn là vô phương. Anh chỉ làm thêm lầm lỗi. Tôi rất tiếc phải nói anh là người kiêu ngạo. Sau vụ ở Bá Linh, tôi thấy ngay là mình phải giải quyết thôi”
Phan gật đầu. Những gì Sanh nói đều đúng cả. Chàng không thể chối cãi. Chàng hỏi Sanh:
“Còn tôi thì sao? Con cờ của anh?”
“Không hẳn thế. Anh là nhân viên của tôi để đi sâu vào CIA. Ngay khi anh vừa đến đây tôi đã chú ý ngay. Chỉ có mỗi một điều là tôi không mua chuộc anh mà thôi bởi vì anh sẽ từ chối”
Phan phá lên cười:
“Đó là điều mà tôi và ông Hoàng làm với Omar. Chúng tôi tưởng sẽ bắt được Sun bằng cách dùng y như một thứ nhân viên chìm của CIA”
“Nhưng anh có thấy là buồn cười quá không? Tôi có thể kiểm soát cả vùng Jordan và cả những cư dân ở đó nữa. Tôi đã dùng Omar hàng bao năm qua. Bộ ông Hoàng tưởng là có thể chơi ở sân sau của tôi mà tôi không biết gì hết sao?”
“Thì như anh nói đó, người Mỹ chúng tôi không biết nhiều như chúng tôi tưởng”
“May sao mà anh vẫn có những người bạn mặc dù tôi không biết chắc lắm là vì sao người ta vẫn giúp anh dù anh giàu có. Tôi khám phá ra ông Hoàng cho người theo dõi Omar và anh em của Omar cho một kế hoạch rất ngu xuẩn! Tôi đã quyết định rằng mọi chuyện đã đi quá xa trong lúc tôi có anh. Anh đã trở thành một con mồi mà tôi dùng để nhử Al Qaeda. Anh đã trở thành một nhân viên CIA tìm cách đào thoát sang Al Qaeda. Một người Hồi giáo nằm trong CIA với đủ thứ giấy tờ cá nhân để chứng minh”
“Làm sao anh biết tôi là Hồi giáo? Giả dụ điều này có thật đi thì anh cũng đâu cần phải đưa cho Omar một lô giấy tờ ngụy tạo”
“Tôi biết vì tôi đi tra cứu tìm hiểu. Người Mỹ các anh tưởng là chỉ có các anh mới có thể lục lọi tìm tòi này kia được, nhưng các anh nhầm. Tôi đi tìm hiểu. Tôi cho người sang Mỹ lục lọi về những hồ sơ dân số, những hồ sơ của các tàu thuyền cập bến đảo Ellis. Tôi có người tìm kiếm tại Bosnia đến gặp những họ hàng của anh mà anh chưa bao giờ biết họ. Tôi còn cho người đến nói chuyện với mẹ của anh xem bà ta có biết thêm gì khác nữa không. Chưa hết, tôi còn gửi người đến Tripoli xem những hồ sơ xa xưa. Chúng tôi cần những hồ sơ, văn bản đàng hoàng. Mà tôi cũng biết chắc là người của Sun cũng đến tìm hiểu hư thực. Chúng nó đâu có ngu. Tất cả mọi sự là thật. Ông nội của anh có khai sinh là người Hồi giáo đàng hoàng. Khi sang Mỹ ông ta giữ bí mật lắm. Nhưng ở đây, chúng tôi gọi xứ sở này là nơi mà mọi bí mật bắt đầu”
“Tôi cũng đã mượn câu nói đó của anh trước đây khi nói về vùng đất này”
“Nhưng anh bạn ơi, bí mật không phải là một cái gì mà anh có thể mở chiếc hộp ra và xem bên trong ra sao. Đối với người Hồi giáo, bí mật đây có nghĩa là sự sống còn, sinh tồn. Ông nội của anh hiểu điều đó. Và cũng chính vì những bí mật đó mà anh có mặt ở đây ngày hôm nay. Đó là điều mà chúng tôi hiểu khi ở trên sa mạc: cần nhất là có thể tồn tại. Chúng tôi không bao giờ đánh đổi kho tàng quý báu đó cho bất cứ thứ gì”
Phan nghĩ đến bao nhiêu công lao mà chàng và ông Hoàng đã trải qua để lừa gạt như những cuộc gặp gỡ tại Adu Dhabi, Beirut và Ankara.. những bức ảnh, những cuộn băng thu âm… Đối với ông Hoàng thì đã thành công trong một cách hiểu nào đó. Dù tức giận với Sanh nhưng Phan thầm thán phục với những mưu chước của Sanh.
“Khi chúng tôi bày ra huyền thoại về Omar có phải làm cho cuộc chơi của anh dễ dàng hơn không?”
“Vô cùng dễ dàng. Chúng tôi có thể di chuyển trên lưng các anh. Khi các anh bắt đầu cho Omar vào cuộc thì chúng tôi cũng làm như thế. Tôi ra lệnh cho Omar liên lạc với người liên lạc của Al Qaeda –người này có thật- và nói rằng một nhân viên CIA không hài lòng với chức vụ và cách đối xử của CIA nên muốn đưa cho Omar nhiều tin tức mật. Dĩ nhiên chúng đâu có tin nhưng tò mò. Sau lần gặp gỡ đầu tiên với anh, Omar chuyển cho Al Qaeda những tin tức thật của CIA do tôi cung cấp dĩ nhiên. Phần lớn toàn là tin cũ, những số điện thoại, tổ hoạt động từ lâu không còn hay nằm yên ngủ. Tôi thảy cho nhiều chuyện khác nữa, ngay cả vụ ở Bá Linh và những trò chơi của anh tại Amary. Lúc đó chúng bắt đầu tin là có thật. Cứ mỗi lần anh gặp gỡ Omar thì tôi lại cung cấp cho Omar nhiều tin tức hơn để chuyển đi. Rất tiện lợi khi có những hình ảnh của Omar đi hết chỗ này chỗ kia, nào là Abu Dhabi, Beirut rồi Istabul.. Đó là không kể Luân Đôn và Paris. Mọi sự đều trót lọt”
“Anh làm chúng tôi như những kẻ ngu si”
“Không hẳn. Tôi chỉ dùng anh mà thôi. Tôi đi theo con đường anh đã vạch ra. Anh mới là người nắm quyền cao nhất, anh tạo ra nhiều biến động khi anh di chuyển, ngay cả những lúc anh nghĩ là anh kín đáo và khôn khéo thì chúng tôi may mắn thay chạy theo anh”
“Cú điện thoại mà chúng tôi nhận được từ Sun hay những tin nhắn cũng do anh làm ra?”
“Phải. Chúng tôi phải giữ cho đường dây thật khít khao để đưa anh đến cuộc hẹn cuối cùng. Anh phải tin rằng trò chơi kỳ quặc của anh có hiệu quả. Chúng tôi có một người móc nối trong Al Qaeda”
Phan vỗ tay nói:
“Rất là ấn tượng! Chỉ có một điều tôi không thể tha thứ cho anh được là chuyện Ánh Minh. Cô ta đang có một đời sống yên ổn ở Jordan. Ánh Minh rất yêu Amman. Anh phá hỏng đời sống bình yên của cô ấy. Cô ta không thể nào trở lại Amman được nữa. Họ nghĩ là cô ta làm việc cho anh”
“Anh bạn ơi, tất cả mọi người ở Jordan đều làm việc cho tôi. Thì đối với cô ta có gì khác biệt đâu? Nhưng thực sự phải nói với anh rằng anh tự lừa dối mình khi nghĩ rằng tôi đặt cô ta vào một hoàn cảnh hiểm nguy. Anh mới là người làm chuyện ấy. Al Qaeda có thể bắt cóc cô ấy nếu chúng tôi không ra tay trước. Thật ra chúng tôi bảo vệ cô ấy thì đúng hơn. Anh không nên giận dữ với tôi. Tôi có tất cả những mảnh ghép trong tay tôi”
“Tôi quá lo sợ cho Ánh Minh. Tôi sẵn sàng chết cho cô ta được sống. Anh đã dùng điểm đó. Nếu không có điều này thì kế hoạch của anh đâu có thành công? Anh đã dùng tình yêu của tôi đối với Ánh Minh thành một khí cụ. Làm sao tôi có thể tha thứ cho anh được?”
Sanh yên lặng. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dịu lại rồi nói với Phan:
“Tôi xin lỗi anh về điều này. Dĩ nhiên tôi trông đợi vào sự anh hùng của anh nhưng thực ra người đàn ông nào cũng làm như thế cả. Tôi không biết là anh yêu Ánh Minh đến mức ấy cho đến khi chúng mình đến căn gác của cô ta. Nhưng nói thật với anh: Điều này làm tôi càng kiên quyết đi tới cùng và đi cho đúng đường. Chúng tôi đã theo dõi anh từng phút một. Chúng tôi đã bỏ một chất bột trong giầy của anh để chúng tôi có thể theo gót chân anh. Chúng tôi được chính tổng thống Syria cam kết sẽ giúp đỡ nếu có gì trục trặc xảy ra”
Phan gật đầu nhưng khi nghĩ đến Ánh Minh, mặt chàng đỏ lên vì tức giận:
“Anh đã đánh cô ta khi bắt cóc cô ấy đưa đi Hama. Tôi nhìn thấy vết máu!”
“Điều đầu tiên là cô ấy không bị bắt cóc. Thứ hai nữa chúng tôi không hề đánh cô ấy. Ánh Minh đã cho máu cách đó 1 tháng tại trung tâm Palestine. Tôi thấy ngay đó là một điểm tốt có thể dùng sau này. Chúng tôi cũng đâu có xông vào nhà cô ấy đâu. Cô ta đi với chúng tôi vì một lý do hết sức giản dị: vì nghĩ rằng có thể giúp được anh”
“Anh không bắt cô ta đi à?”
“Không. Ánh Minh là một phụ nữ rất phức tạp. Cô ta có một đời sống mà anh không thể hiểu. Bộ anh nghĩ một người như Ánh Minh có thể làm việc tại Jordan, đi từ trại định cư của Palestine này đến trại khác mà không phải liên lạc với Moukhabarat sao? Không phải tôi nói thế để làm anh mất vui đâu. Giống như một món đồ quý giá, cô ta cứ phơi lộ ra dần dần. Cô ta rất lo âu cho anh, không phải mới đây mà từ lâu rồi. Ánh Minh cũng yêu anh nhiều như anh yêu cô ấy”
Phan chớp mắt. Mắt chàng hơi ướt:
“Tôi phải gặp Ánh Minh. Cô ta ở đâu rồi?”
“Cô ta ở ngay gần đây. Ánh Minh biết là anh bình yên. Bình hoa trong phòng anh là của cô ấy đấy”
“Tôi gặp Ánh Minh được không?”
“Dĩ nhiên. Anh được tự do rồi mà. Nhưng tôi nghĩ mình phải nói chuyện về ông Hoàng đã”
Phan không nghĩ gì đến ông Hoàng từ khi tỉnh dậy trong bệnh viện. Chàng hỏi Sanh:
“Ông Hoàng có biết về những điều đã xảy ra không?”
“Ồ có chứ. Có những điều ông ta biết và có những điều không biết. Ông Hoàng đang ở Amman. Đó là lý do tại sao tôi đưa anh đến đây. Thứ nhất đây là “quê hương” anh. Thứ hai, ở đây anh có thể “biến mất” cho đến khi nào anh quyết định sẽ gặp ông ta”
“Những chuyện xảy ra làm hỏng hết sự nghiệp mà ông ta xây dựng bao lâu nay”
“Trái lại là đàng khác. Có thể nói lúc này là chót đỉnh vinh quang trong sự nghiệp của ông ta. Hoặc có thể đó là cái nhìn của một lô những xếp bự của ông Hoàng tại Hoa Thịnh Đốn. Cùng chung sức với nhau, chúng ta đã phá được mạng lưới tình báo của Sun tại Pakistan, Iraq, Syria và Âu Châu. Tôi không cảm thấy xấu hổ nếu tự nhận rằng đây chính là thành công vượt bực của chúng ta trong việc chống lại bọn khủng bố Al Qaeda. Sun là nhân vật ở ngay trung tâm điểm của tất cả mọi sự. Bây giờ chúng ta đã tiêu diệt được Sun. Al Qaeda có muốn khôi phục lại mạng lưới của chúng cũng phải hàng nhiều năm trời nữa trong tương lai”
“Thế giới sẽ tưởng rằng chính ông Hoàng là người đã tiêu diệt Sun?”
“Dĩ nhiên. Những mạng lưới tình báo thật sự sẽ ẩn mình trong bí mật muôn đời. Những người Mỹ các anh không hiểu được điều đó. Các anh không thể giữ bí mật được vì các anh theo dân chủ. Chúng tôi, không có vấn đề đó. Khi cần đến hào quang chiến thắng, mọi thắng lợi là của các anh cả, hay nói cách khác hơn là của ông Hoàng. Còn anh thì hơi rắc rối”
“Tại sao anh lại bảo tôi rắc rối? Tôi là người đã làm cho những chuyện này xảy ra. Với sự giúp đỡ của anh, dĩ nhiên”
“Anh không suy nghĩ sâu xa gì cả. Ông Hoàng sẽ tin rằng anh làm việc cho tôi trong suốt thời gian qua. Anh có thể là nhân viên của tôi mà anh không biết, nhưng ông Hoàng lại nghĩ như vậy. Có những chi tiết không thuận lợi lắm cho anh. Anh đến từ một gia đình Hồi giáo. Ông nội anh sinh trưởng tại một thành phố ở Tripoli thuộc Lebanon. Những điểm này anh không hề tiết lộ cho cơ quan tình báo trung ương Hoa Kỳ biết. Tôi sợ rằng điểm này sẽ gây rắc rối cho anh”
“Chính tôi còn không biết. Anh là người đã khám phá ra nguồn gốc gia đình bên nội của tôi”
“Đúng thế. Nhưng thành thật mà nói liệu ông Hoàng có tin là anh không biết gì cả hay không? Mà cho dù ông ta có tin là anh không biết gì hết nhưng còn nhiều người khác nữa. Liệu họ có tin là anh hoàn toàn không hay biết về nguồn gốc của mình? Họ sẽ đặt nhiều câu hỏi và những câu hỏi đó sẽ ngăn trở chuyện anh ở lại tiếp tục làm việc cho CIA. Mọi người sẽ nghĩ anh làm việc cho tôi. Và những điều họ nghĩ rồi cũng sẽ đúng thôi”
Phan nhắm nghiền mắt. Chàng thấy nhức đầu. Phan phải suy nghĩ. Mình đang ở đâu? Mình muốn đi đâu bây giờ? Chàng đâu có muốn ngồi cạnh Sanh tại Tripoli!
Sanh rít nhiều hơi xì-gà với sự thích thú ra mặt. Y nói tiếp như đọc được ý nghĩ của Phan:
“Anh đâu có tin rằng anh là nhân viên của cơ quan tình báo Jordan. Nhưng ở một cách nhìn nào đó thì anh quả thật là nhân viên của tôi. Tôi kiểm soát anh, tôi đặt anh vào những trường hợp hành động theo ý tôi mà anh không hề hay biết. Cho dù anh nói gì đi nữa, hay anh có thể qua được những trắc nghiệm sự thật, ông Hoàng và bạn hữu ông ta sẽ luôn luôn nghi ngờ anh. Tôi rất tiếc phải nói ra như vậy, nhưng đây chính là sự thật”
“Cho là đúng như vậy đi thì anh nghĩ tôi phải làm gì bây giờ?”
“Vấn đề là anh đã chiến thắng. Còn chuyện muốn làm gì từ đây trở đi là chuyện của anh. Anh muốn làm gì thì làm”
Phan nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là đêm. Những ánh đèn lố nhố khắp nơi. Những điều Sanh nói đều đúng cả. Tuy nhiên chàng có cảm tưởng mình chưa giải quyết hẳn vấn đề. Chàng còn sống, nhưng nhiều người đã chết và còn rất nhiều những kẻ sát nhân còn sống tản mát đâu đó. Phan thấy mình như một con búp bê bằng bông bị người khác điều khiển. Và câu chuyện chưa kết thúc. Chàng biết rõ điều ấy hơn ai cả. Phan là người đầu tiên khám phá sự có mặt của Sun trong mạng lưới của Al Qaeda qua một nhân viên tình báo của Iraq tại miền nam của Tikrit. Đây đúng là hồ sơ của Phan. Chàng là người tìm ra và chủ xướng, không phải ông Hoàng, mà cũng không phải là Sanh. Hồ sơ này chưa đóng lại được vì chưa hoàn tất. Sanh đã sai lầm: chưa chiến thắng hẳn!
Chàng nhắm mắt lại và nhìn thấy khuôn mặt của địch thủ. Phan nhớ lại căn phòng tại Aleppo, chiếc ghế, mảnh gỗ mà những ngón tay của mình bị trói xuống. Cả máy quay phim trong phòng, đôi mắt điều khiển của Sun. Chúng đang làm phim, đó là điều Sun nói, cuộn phim sẽ được đưa cho Al Jazeera. Những cuộn phim của Sun về đề tài gì? Với những hình ảnh đó và câu hỏi này, Phan chợt thấy ngay mình phải làm gì. Chàng nói với Sanh:
“OK. Được rồi, cứ như anh nói đi: tôi là nhân viên của anh. Chẳng ai sẽ tin điều ngược lại. Nhưng bây giờ tôi là nhân viên của anh, anh phải cho tôi một điệp vụ cuối cùng”
“Điệp vụ gì đây anh bạn?”
Sanh vừa hỏi vừa tủm tỉm cười. Trong đầu Sanh, cuộc chơi đã chấm dứt. Có lẽ Phan muốn viết xuống mọi chuyện chăng?
“Tôi muốn phá hủy mạng lưới của Sun”
Sanh phá lên cười. Hắn ta nghĩ chắc Phan muốn nói chơi.
“Đừng tham lam quá anh bạn. Tham quá rồi sẽ trở thành một thất bại của người Hoa Kỳ bây giờ. Mình đã có Sun trong tay. Chẳng bao lâu nữa mình sẽ bắt được một lô đồng bọn của nó. Như vậy chưa đủ sao? Mình cần thêm gì nữa?”
“Mình cần phá hủy những ý tưởng của Sun. Mình bắt được Sun và vài người của hắn, nhưng rồi chúng sẽ tìm ra những người khác thay thế. Những người kế tiếp sẽ giận dữ hơn, khôn khéo hơn. Chúng có cả vùng Iraq để thu nhận người. Mình chưa xong. Khi tôi làm việc với ông Hoàng tôi muốn tạo ra một loại thuốc độc để phá hủy bất cứ thứ gì mà Sun đụng đến. Làm cho Sun bị nhiễm độc, những ý tưởng của hắn cũng bị nhiễm độc, và cả những người làm việc cho Sun cũng bị lây lan hàng trăm năm sau. Cái mà mình cần là viên thuốc độc. Chính tôi có thể trở thành viên thuốc độc đó”
“Anh muốn nói cái gì đây? Chính bản thân anh còn bị băng bó, đi không vững mà anh còn đòi làm cái gì nữa chứ?”
“Tôi vẫn còn có thể suy nghĩ. Tôi có thể ngừng suy nghĩ những điều ngu xuẩn và làm cho mình trở nên thông minh hơn. Anh có thể giúp tôi điều đó. Tôi chỉ cần anh giúp tôi để đáp lại những điều tôi đã làm cho anh. Tôi muốn kết thúc chuyện này”
Sanh thấy ngay là Phan không nói chuyện vu vơ mà nhất quyết trong ý định của anh ta.
“Còn Ánh Minh thì sao?”
“Cô ta sẽ không yêu tôi nếu chuyện này chưa giải quyết xong. Đó là lý do tại sao tôi phải tìm cách kết thúc”
“Được lắm. Tôi nghe. Miễn là anh đừng phá hủy những điều tốt mình vừa làm xong”
“Tôi cần hỏi anh một điều: Anh có tìm thấy máy quay phim tại căn nhà an toàn của Sun ở Aleppo không?”
“Có, dĩ nhiên. Nó nằm trong phòng nơi anh bị tra khảo. Người của tôi mang máy quay phim đi để lỡ sau này mình cần đến”
“Tốt. Nghe đây. Anh là thầy giáo, tôi là học trò. Nhưng tôi có ý kiến cho anh”
Và Sanh nghe Phan trình bày. Làm sao mà Sanh có thể không nghe cho được? Nhưng Sanh hơi lo âu, y không phải là người có máu liều mạng như trong trò chơi đen đỏ. Sanh là người có thể sẵn sáng bỏ cuộc chơi với những điều nắm chắc trong tay. Nhưng trong trò chơi mới này, Phan đã đưa ra một giải thưởng lớn xứng đáng cho một sự liều lĩnh thử thời vận. Sanh không muốn bàn ra vì biết Phan nhất quyết “chơi”. Và trong trò chơi mới này Phan là người có quyền lực, cho dù anh ta có là nhân viên của Sanh đi nữa thì đây vẫn là điệp vụ của Phan bày ra!