← Quay lại trang sách

23. Dĩ dật đãi lao 24. Chỉ tang mạ hòe 25. Lạc tỉnh hạ thạch

Dĩ dật đãi lao” là lấy vui khỏe đối phó với khổ nhọc. Ở một chỗ dưỡng sức chờ kẻ địch từ xa kéo tới vất vả mệt nhọc. Hoặc giả ta gần nơi giao tranh hơn kẻ địch. Do đó ta điều động, tiến chiếm địa lợi dễ dàng hơn kẻ địch ở xa trận địa. Hoặc là quân ta đang mạnh, nhàn nhã sẵn sàng quyết chiến với quân địch khổ cực, yếu kém. Hoặc là quân ta đang hăng hái phấn khởi chờ đánh quân giặc chán nản sợ hãi.

Xây dựng trận địa mai phục đợi quân giặc vào bẫy để tiêu diệt cũng là “Dĩ dật đãi lao”. Giấu kỹ tình hình, thực lực, kế hoạch tuyệt đối bí mật, nếu thời cơ chưa chín muồi thì đứng yên “án binh bất động”. Khi cơ hội vừa tới thì lập tức hành động như bão táp mưa sa.

24. Chỉ tang mạ hòe

“Chỉ tang mạ hòe” nghĩa đen là chỉ vào gốc dâu mà mắng cây hòe.

Nghĩa bóng là phô trương thanh thế làm như quyết đánh vào phía đông, mà thực sự là đánh vào phía tây. Giả vờ hô hào, hò hét xông vào chính diện để nghi binh mà thôi, còn mục tiêu chính là đánh vào trắc diện hoặc hậu phương địch.

Hoặc giả vì không tiện mắng thẳng mặt nên mượn một việc khác để tỏ thái độ.

“A Sửu không dám chê trách thẳng vua Minh Hiếu Tôn nên mượn việc diễn tuồng nói Hiếu Tôn ngủ mơ chẳng biết gì.

A Sữu đang diễn trên sân khấu, thì có tiếng hô vọng lên:

- Thánh thượng giá lâm!

Nghe thấy hô thánh thượng, A Sửu tỏ vẻ sợ hãi chỉ một thoáng thôi, rồi nói:

- Bậy quá, làm gì có thánh thượng, thánh thượng còn đang ngủ mơ kia kìa, nói láo!

Lát sau, tiếng hô lại vọng lên:

- Uông Trực thái giám giá lâm!

Bấy giờ, A Sửu cuống cuồng lên, quỳ xuống lạy, luôn miệng van xin:

- Tôi đáng chết, tôi đáng chết!

Khi Uông Trực đi rồi, đám dân chúng xúm lại hỏi:

- Sao hô thánh thượng thì không sợ, mà hô thái giám Uông Trực lại sợ hãi như vậy?

A Sửu ré lên cười, mà rằng:

- Ở nước này tôi chỉ biết nhất vị thái giám thôi, làm gì có người khác là thánh thượng?

Vua Minh Hiếu Tôn xem kịch xong, vẻ buồn rầu, trở về thư phòng lục chồng hồ sơ cũ, xét những công việc Uông Trực đã làm, mới biết tên thái giám ấy lộng quyền, xây nhà ngục riêng để giam và giết người. Các quan trong triều đều căm giận nhưng chẳng ai dám ho he. Còn vua thì hoàn toàn bị kẻ xấu bưng bít nên không hay biết gì. Sau đó vua Minh Hiếu Tôn quyết định đuổi Uông Trực khỏi cung điện.

25. Lạc tỉnh hạ thạch

“Lạc tỉnh hạ thạch” nghĩa đen là ném đá vào đầu kẻ đã rơi xuống giếng. Rơi xuống giếng không chết cũng bị thương, xem như thập tử nhứt sanh, ấy vậy mà còn bị ném đá xuống nữa, phải chăng là phải chết chắc.

Nghĩa bóng là đối với kẻ thù ta không thể nhân từ. Đã đành là phải đánh cho chết, thì mới giành được chiến thắng. Địch vừa bị đánh vừa bị đạp nên kiệt sức, không thể gắng gượng chống cự lại ta.