← Quay lại trang sách

Chương III MỘT BUỔI CHIỀU CỦA BÀ MENDAILLE

Ngày hôm sau, khi Jacques Doudeville đi đến báo cáo, anh ta thấy Lupin nằm dài thoải mái và đang đọc báo. Việc tấn công mà Mendaille là nạn nhân chỉ là đầu đề của những mục ngắn; báo chí đặc biệt nói đến vấn đề sửa chữa, vấn đề lộn xộn ở nước Đức và việc xây dựng lại các vùng được giải phóng.

- Thế nào - Lupin hỏi - Anh mang đến cho tôi điều gì mới mẻ?

- Không gì nhiều, tôi e là thế. Khuỷu chân của ông ra sao rồi?

- Tốt hơn.

Lupin mỉm cười, ông ta rất tươi tỉnh. Nhờ vào cơ thể cường tráng của mình và vào sự chăm sóc kiên quyết của Achille, trạng thái bong gân của ông không xấu đi, dù những sự cố gắng đã bỏ ra lúc tối. Chỗ sưng hơn nữa còn giảm đi.

- Anh kể nhanh lên.

Doudeville dịch ghế bành đến ghế tựa dài, ngồi xuống và bắt đầu:

- Vậy là, buổi sáng đó...

- Đi thẳng vào đích - Lupin gào lên - Tôi bất cần tất cả lời mào đầu ấy. Anh đã đi đến chỗ Mendaille. Tốt. Và sau đó?... Cái thư, anh có thấy không?

- Có.

- Nó ở đâu?

- Trong cái kẹp giấy.

- Nó như thế nào? Để rời? Hay để trong một phong bì?

- Không có một phong bì nào.

- Thôi được! Anh hãy nói cho tôi biết nội dung.

- Nếu người ta có thể nói đó là một nội dung - Chỉ có một câu: "Anh hãy đến đó đầu tiên"

- Đó là tất cả?

- Vâng.

- Chữ viết ra sao?

- Các chữ cái theo kiểu chữ in - Nó được vạch ra bằng bút chì một cách cẩu thả như là người gửi đang vội.

- Weber nghĩ sao về bức thư?

- Chưa nghĩ gì cho đến lúc này.

- Và anh?

- Cũng chưa nghĩ gì - Đó là một lá thư đe doạ thường thấy.

- Không thường đến thế. Đó còn có thể là cái chết đang chờ Mendaille.

- Có thể đây là một tên điên.

Lupin nhún vai.

- Đó là tất cả những gì mà anh tìm đến để nói cho tôi, khi anh không hiểu gì... Một tên điên!...

Ông thấy lại tên tóc hung phục kích gần cửa phòng làm việc.

- Tôi khẳng định, tôi, là hắn có lý, người viết bức thư đó.

- Hắn dùng loại giấy gì?

- Giấy thông thường.

- Tóm lại, anh không hiểu gì hơn?

- Không.

- Và người ta đóng thuế để có Cảnh sát như vậy? Tôi chắc chắn, anh hãy nghe đây, tôi chắc chắn là anh không biết khai thác mẩu giấy ấy.

- Nó cũng như mọi mẫu giấy - Doudeville phản ứng - Bị vò nhàu một ít, có thể là...

Lupin chộp lấy cổ tay anh ta.

- Thế nào, giấy bị vò nhàu? Anh hãy giải thích đi, đồ chết tiệt!

- Không chính xác là bị vò nhàu - Doudeville nói khi nghĩ lại - Tờ giấy biểu hiện các nếp gấp đều đặn, các loại hình thoi.

Lupin đứng dậy, đẩy người Cảnh sát về phía bàn giấy của anh ta.

- Anh có thể tái hiện lại cho tôi cái hình vẽ?... Đây là một tờ giấy.

- Nhưng ông muốn đi tìm cái gì? Tác giả của bức thư đã gấp nó nhiều lần, thế thôi.

- Thế thì các nếp gấp hình thành các đường song song hoặc các đường chữ thập, không phải là hình thoi?

- Đúng... Có thể ông có lý.

- Tôi có lý - Lupin nói - Thử xem.

Doudeville vụng về vạch một số dạng hình học. Cúi xuống trên vai của anh ta, Lupin theo dõi công việc của anh ta với một sở thích say mê.

- Bốn hình vuông - Ông ta lẩm nhẩm- Trong mỗi hình vuông có hai đường chéo cắt nhau ở giữa... Anh chờ tí! Tôi cho rằng tôi hiểu được.

Và đột nhiên, ông cười vang.

- Điều này vô lý, ông bạn khổ sở của tôi...Anh hãy nhìn là chúng ta sẽ đi đến đâu.

Chộp lấy một tờ giấy khác, ông gấp nhanh nó và làm thành một cái tàu thuỷ.

- Bây giờ - Ông lại nói - tôi mở từng tờ giấy của tôi ra... và tôi có chính xác các nếp gấp mà anh đã vẽ... Anh thấy: bốn hình vuông và tám đường chéo, hoặc, nếu anh muốn thì là bốn hình thoi lớn và bốn nửa hình thoi. Như vậy, cái thư đe doạ ấy được đưa tới dưới hình thức con tàu thuỷ bằng giấy?

Bây giờ ông cười ngắc ngứ.

- Không, ông bị nấc, không!... Thật là kỳ quái - Cho tôi cái Styx và cái thuyền tang tóc! "Anh sẽ đến đó đầu tiên”. Đó là rõ ràng, không! Các du khách cho Địa ngục đều được đề nghị nhanh chân! Con tàu sắp xuất phát. A! Đó là một điều buồn cười! Nhưng anh tin chắc là không nhầm trong các hình thoi của anh, nghệ sĩ! Đúng hơn, đó là một cái nồi bằng giấy hoặc một cái mũ của cảnh vệ? A! Một cái mũ của cảnh vệ, sự khám phá kỳ làm sao! Đừng làm tôi nực cười như vậy, Doudeville ạ. Điều đó làm tôi khó chịu... Anh thứ lỗi cho tôi. Không, tôi không nhạo báng anh. Nhưng anh thú nhận...

Ông ta ngồi xuống ở một góc bàn để khuỷu chân được yên.

- Tôi không phạm một sai lầm nào- Doudeville nói vẻ bất bình.

- Thôi được. Mendaille đã nhận được một tàu thuỷ nhỏ. Điều đó chứng tỏ cái gì? Là người gửi thư đã dùng tờ giấy đầu tiên rơi vào tay hắn ta và tờ giấy ấy đã bị xếp...

Nhưng anh thấy rõ là điều đó không đứng vững.

- Hoặc có thể là bản thân Mendaille - Doudeville phản ứng lại - Hắn ta đọc lá thư và trong lúc cố nhớ để thử tìm người đã gửi lá thư, hắn máy móc làm một cái tàu thuỷ nhỏ... Tiếp đến, mong muốn đọc lại thư, hắn vuốt phẳng và cuối cùng xếp vào trong kẹp giấy.

- Hừm! Bao giờ thì anh gặp lại anh ta?

- Ngày mai, đầu buổi chiều.

- Anh hãy cố gắng hỏi anh ta về các nếp gấp ấy để chúng ta biết rõ ràng. Nhưng một trong hai sự việc: hoặc là chính người gửi thư đùa vui khi cho anh cái hình dạng ấy của con tàu thuỷ nhỏ và như vậy hắn ta làm cho nội dung của lá thư mất ý nghĩa. Chỗ nhận cũng vì thế mà không xem thư là nghiêm túc. Hay là chính bản thân Mendaille đã không quan tâm đến việc báo trước, và, bởi thói anh hùng, đã biến tờ giấy viết thư thành một chiếc tàu thuỷ nhỏ, nhưng tại sao sau đó ông ta lại vuốt phẳng giấy và xếp nó vào kẹp? Trong cả hai trường hợp, chúng ta đều không lý giải được.

Lupin, bàn tay trong túi, đi vòng quanh gian phòng bằng bước chân chậm rồi trở về với Doudeville.

- Ờ này, tôi thích thế hơn - Ông nói - Sự việc ấy chắc chắn làm tôi thích thú. Nhiều người liên lạc với nhau bằng tàu thuỷ giấy, điều đó ít ra cũng là mới, đó là điều khêu gợi, là điều cần suy nghĩ. Anh không thấy sao?

Ông ta nằm dài, gáy kê trên bàn tay đan chéo.

- Và anh phát hiện gì thêm không?

- Các hoá đơn… Rất nhiều hoá đơn. Bọn nhà Mendaille nợ như chúa Chổm.

- Tôi nói cái gì nhỉ? Sau tất cả cái đó, có một tên tống tiền.

Lupin suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh:

- Ngày mai, đến tìm tôi trong tiệm cà phê nhỏ gần đối diện với hiệu thuốc. Ngày chủ nhật, Weber không thể giữ anh lại, anh có quyền nghỉ ngơi. Anh sẽ nói cho tôi rõ các anh đã điều tra tới đâu.

- Nhưng... Khuỷu chân của ông?

- Nó là một người con gái ngoan. Nó không từ chối tôi điều gì... Bây giờ đi đi, và cảm ơn.

Sau khi người Cảnh sát đi khỏi, Lupin tìm cách chắp các mảnh ghép hình nhưng quá nhiều mảnh bị thiếu. Một mặt, có Mendaille, có món nợ của ông ta và bức thư bí ẩn, mặt khác, có tên tóc hung thâm nhập vào nhà để trộm một tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng nào đó. Làm sao liên kết các sự việc phân tán ấy lại với nhau? Và tuy nhiên một báo cáo hợp lý nhất thiết phải hợp nhất chúng lại. Lupin bị lôi cuốn vào việc tìm cho ra điều bí ẩn. Achille gõ vào cửa.

- Cái gì thế?

- Ông Bernardin muốn nói với Ngài.

- Thế thì hắn nói đi.

- Nhưng anh ta muốn nói "dõng dạc", nếu Ngài thấy điều mà tôi muốn nói... Không phải sau cửa.

Lupin cười.

- Như vậy là quá sớm! - Ông kêu lên - Tôi còn đang trong cơn giận. Mong hắn quay lại vào thứ hai.

Ông ta lại đắm mình trong suy tư. Một điểm đặc biệt làm ông suy nghĩ. Bà Mendaille biết gì chính xác? Cả đôi vợ chồng cố sức vô ích sống trong sự không thông cảm nhau, bà ta dù sao còn chia sẻ cuộc sống của chồng mình, ít nhiều biết các cuộc lui tới của ông... Chính là cần hỏi chuyện bà. Weber vui lòng đặt cho bà ta các câu hỏi thông lệ - "Bao nhiêu thời gian bị phí, Lupin nghĩ vậy. Tuy nhiên tôi không thể can thiệp, đi tìm bà ta và thẳng thắn hỏi bà điều không ổn trong quan hệ vợ chồng của bà. Bà ta sẽ đuổi tôi ra cửa và bà có lý. Nhưng có thể bà là người giữ các chìa khoá của bí mật!”.

Gậm nhấm sự mong chờ, vào buổi trưa ngày hôm sau, ông đi đến quán cà phê nhỏ mà ở đó ông ta đã hẹn gặp Doudeville và từ quán ông có thể thấy biệt thự nhỏ của anh em nhà Mendaille và cách đó vài trăm mét là bệnh viện. Để tránh xuất hiện một cách nực cười với cái gậy mà ông buộc phải chống, ông lấy dáng vẻ của một người được hưởng trợ cấp thường xuyên bệnh đau khớp xương, và, đi khập khiễng, ông đến ngồi vào bàn gần một tủ kính. Bà Mendaille xuất hiện ngay sau đó. Bà khoác một áo măng-tô dài màu xám có cài một bông hoa tím; các bàn tay bà thu vào trong dải của khăn quàng.

- Ai chà - Lupin nghĩ - Ăn mặc như vậy cho một cuộc đi ngắn thế, cho thấy bản chất đại tư sản!...

Một ít lúc sau, Weber và Doudeville từ một ô-tô của toà Thị chính bước xuống.

- Lão già Weber - Lupin mỉm cười - Ông ta đã phì ra nhưng vẫn luôn tỏ ra sung sức. Một sinh viên trường Xanh-xia mệt nhọc, cái quần phai màu và cái dáng điệu muốn ngốn mọi thứ. A! Ông nhắc tôi nhớ lại thời tốt đẹp!.

Ông ăn một cái bánh kẹp thịt, đặt thêm một cái khác. Cứ năm phút, ông lại xem đồng hồ.

"Nhưng bọn họ lo cái gì chứ! - Đây không phải là một cuộc hỏi cung mà là một cuộc xưng tội!”.

Sau ba phần tư giờ dài dặc, Weber và Doudeville cuối cùng cũng đi ra khỏi bệnh viện và dừng lại trước xe con.

"Và bây giờ là chuyện gẫu - Lupin nói làu bàu - Và vấn đề xã giao”. Chú có muốn tôi cho chú xuống một nơi nào đấy không? ", “Cảm ơn, thủ trưởng. Tôi thích đi bộ một lát”. “Thật không?”, "Không có cách nào khác, thưa thủ trưởng...”. À, cuối cùng, bọn họ cũng tự quyết định!

Hai người xiết chặt bàn tay nhau. Weber nhảy lên cái xe cà khổ của ông, Doudeville, một cách thân tình đóng cửa xe lại cho bạn và nhìn chiếc ô tô xa dần. Rồi sau đó, bằng các bước nhanh, ông đi về phía quán cà phê.

- Không sớm quá - Lupin nói với anh ta - Các chú ba hoa làm sao!... Anh ngồi xuống. Tôi gọi cho anh món bánh mỳ kẹp thịt.

Và Lupin chuyển qua công việc:

- Bây giờ, anh cố gắng đừng quên tí gì. Trước hết, ông ta ra sao?

- Ông Mendaille?... Tốt hơn nhiều. Ông sắp trở về nhà.

- Và bà ta?

- Mệt nhọc - Lo âu - Bà ta hình như bị ảnh hưởng hơn là ông ấy.

- Quan hệ của bọn họ ra sao?

- Không nhập nhằng. Mối lo âu của một người vợ run sợ cho chồng mình. Chúng tôi để bà ở đầu giường của ông. Bọn họ nói với nhau điều gì sau khi chúng tôi đi khỏi, đó lại là một sự việc khác.

- Bức thư?

- Cái đó, ông có thể tự hào đã hỗ trợ tôi. Ông đã đúng trên toàn bộ nét lớn. Weber đã cho Mendaille thấy cái thư. Ông ta không hề bối rối. Ông ta xác nhận đã nhận được thư đó cách đây mười ngày. Thư được trình bày dưới hình thức một con tàu thuỷ nhỏ bỏ vào trong một phong bì mà ông ta đã vứt đi. Ông ta đã lấy lá thư, và trước mặt Weber, người đã không tin vào con mắt mình, ông ta đã làm lại cái hình dạng đầu tiên của nó... "Tôi đã tưởng là một trò đùa, ông ta nói. Suýt nữa tôi đã vứt nó vào sọt rác. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi giữ nó lại".

- Weber hỏi ông ta là tại sao ông không cho vợ mình biết?

- Tất nhiên là thế. Ông ta trả lời là để đừng làm bà là sợ.

- Và bà thì phản ứng ra sao? Cuối cùng thì anh cần khéo léo dò hỏi tên của một gã bé nhỏ! Bà tham gia vào cuộc trao đổi. Lúc đó, bà không nói gì sao?

- Có. Bà nói là bà không hiểu gì hết về những việc đã xảy ra; nhưng bây giờ, khi mà đêm đến, bà chết vì sợ. Bà còn nói thêm là nếu chồng bà phải ở lại lâu ở bệnh viện, bà sẽ thuê khách sạn để ở.

- Tất cả các sự việc ấy chẳng có lợi gì cho chúng ta - Lupin thở dài - Tóm lại, chúng ta không biết gì thêm.

- Mendaille cho rằng ông không có bất cứ một kẻ thù nào.

- Cố nhiên! Và Weber tin như vậy. Thực chất, chính xác thì Weber đã suy nghĩ việc đó ra sao?

Doudeville giang hai cánh tay bằng một cử chỉ thoáng đãng.

- Ở thời điểm này, ông ta tin rằng kẻ gửi những tàu thuỷ nhỏ giữ lời hứa và thâm nhập vào nhà Mendaille để thoả mãn sự trả thù. Nhưng hắn muốn trả thù cái gì? Mendaille khẳng định là ông ta không có một ý nghĩ nào về việc đó. Thủ trưởng và tôi, chúng tôi đều có cảm tưởng là ông ta không nói dối.

Chắc chắn ông không chờ đợi để bị tấn công.

- Ông có cho ký hiệu gì của kẻ tấn công ông không?

- Không, ông không thấy gì hết. Và ở đó, các kỷ niệm của ông đều rất mù mờ. Ông điện thoại; người khác nhảy chồm lên ông trong bóng tối. Bọn họ đánh nhau, rồi người ấy bắn ông... ông hình như thất vọng, thưa ông chủ.

Doudeville gọi ông ta là "ông chủ" như ngày xưa. Lupin vỗ vỗ ông một cách thân tình.

- Có thất vọng một ít - ông thú nhận. Dĩ nhiên là ông chưa đề cập đến vấn đề nợ nần?

- Đó là vấn đề tế nhị khi có sự hiện diện của bà Mendaille. Nhưng Weber dự định quay lại vấn đề ấy khi Mendaille hoàn toàn bình phục. Tôi đã nói hết với ông. Đến đây, nếu ông cho phép, tôi sẽ đi gặp anh tôi.

Lupin nhìn anh ta xa dần. Doudeville dũng cảm mà lòng trung thành chưa bao giờ bị xem là thiếu. Nhưng sự tế nhị thì ngược lại... Vấn đề độc nhất thật sự quan trọng thì anh ta đã quên đặt ra. Weber cũng vậy. "Anh sẽ đến đó đầu tiên”. Tại sao lại là người đầu tiên? Như là Mendaille đứng đầu một loạt. Như là ông ta là người đầu tiên cần hạ sát. Bức thư ám chỉ đến quá khứ bi thảm nào? Mendaille đã tham gia vào sự kiện bí ẩn nào? Cần phải biết về cái tiền sử của ông ta.

Lupin đưa con mắt ngơ ngác nhìn các sự vật trên đường. Và đột nhiên, ông nhảy chồm lên. Cái hình bóng ấy, cái áo măng-tô dài ấy, cái ống tay ấy... Bà Mendaille đã rời bệnh viện. Bà không kéo dài cuộc đến thăm. "Trời ơi!- Lupin suy nghĩ - bọn họ từ lâu đã không nói gì với nhau... Nhưng đã sao? Bà không về nhà mình sao?"

Bà Mendaille thực ra đi ra phía đường Aumale, bây giờ đi vào trong đường Taibout. Lupin tức thời quyết định, bỏ lại một ít tiền trên bàn và đi ra. Đi theo một người đàn bà xinh đẹp không phải không làm ông thích thú, nhất là người đó lại là bà Beatrice. "Nhưng bà ta đi đâu?” ông tự hỏi.

Bà Mendaille đi xuôi đến các Đại lộ. Bà rảo bước và ông ta gặp khó khăn để giữ được nhịp bước. "Có thể bà đi đến các bạn của mình chăng - Ông ta nghĩ vậy- Tại sao bà lại không có cuộc sống riêng tư của mình?

Và tức thời một sự nghi ngờ khủng khiếp hiện rõ trong đầu ông: "Và nếu đó là một tình nhân chăng?” Ông ta từ bỏ mối nghi ngờ đó với sự phẫn nộ. "Không phải bà ta! Không phải loại người ấy. Tôi tuyên bố bà là một người lương thiện. Phải không Beatrice, bà là người lương thiện? Bà không có khả năng đóng kịch, phải không? Bà không dám nhìn vào mắt của bé trai của bà nếu bà có một mối quan hệ....

Có rất nhiều người trên Đại lộ, một đám đông vui vẻ, thoát ra khỏi "con ngoáo ộp chiến tranh" Người ta còn thấy các binh phục và người ta còn gặp, ôi thôi… chỗ này chỗ kia, những thương binh. Bà Mendaille luồn lách giữa các nhóm người. Lupin thất thểu đi theo bà. Bà bây giờ đi ngang qua đường Marivaux. Khi bà đến trước rạp opera Comique, bà do dự một lúc rồi quay trở lại như một người thiếu tin tưởng.

- Không- Lupin tự nói - bà không đi cũng chẳng sao...

Nhưng bà đã bước lên bậc thềm của nhà hát trong khi đưa từ ống tay áo ra một cái ví nhỏ và bà rút từ ví ra một tờ giấy bạc. Lupin đứng sau bà và quan sát bà, mỗi lúc một choáng váng hơn.

- Thế nào! Chồng của bà còn chưa ra bệnh viện và... Tôi mơ mộng. Bà đã có một tờ bạc. Bà biết sáng ấy... xin lỗi, hôm qua, có thể là trước nữa, bà đã đến đây. Kết luận: ông bạn của tôi, bạn đã không có khả năng trong việc đó. Bà đã có một cuộc hẹn. Chồng bà có thể bị moi ruột, điều đó không thay đổi gì dự án của ông. A, Béatrice, bà làm tôi thất vọng biết bao!

Hồi chuông báo hiệu buổi biểu diễn vang lên. Lupin vội vàng đi qua cửa bán vé, có được chỗ ngồi ở hàng đầu của ban-công, phía bên cạnh, điều đó cho phép ông bao quát được phần lớn gian phòng. Ông nóng lòng muốn biết.

- Dại dột làm sao - Ông nhắc lại - dại dột làm sao! Nếu Weber có ý định theo dõi bà thì ông ta sẽ nghĩ gì, sự nghi ngờ nào mà ông ta không nuôi dưỡng? Bà thân mến, bà có nghĩ đến việc đó không?

Ông nhanh chóng trở lại vị trí của mình mà không đi qua nơi gửi quần áo, quan sát nhanh các ghế bành của dàn nhạc nhưng không phát hiện ra bà. Ông chỉ thấy vô số bộ mặt vô danh. Từ trong sàn của sân khấu thoát ra tiếng kêu inh tai của các nhạc cụ phối hợp với nhau.

"Bà ta không ở phía dưới - Lupin suy nghĩ - bà không thể mạo hiểm để gặp một người quen nào đó, nhất là khi bà có người đi cùng". Người nhạc trưởng xuất hiện ở bục điều khiển, được chào đón bằng những tràng vỗ tay dài. Ông ta giơ chiếc đũa của mình và trong các nhịp đầu tiên, Lupin đã nhận ra bài quen thuộc. Họ chơi bài "Người thợ cạo Séville". Bà Mendaille có lý do riêng để nghe bài Người thợ cạo? Ngược lại thế, bản nhạc đó dù tài tình như vậy cũng chỉ trái với tình cảm mà bà phải chịu đựng. Lupin nhớ lại âm sắc thất vọng trong giọng nói của bà khi bà lầm rầm: "Chúa tôi! Chúa tôi!” ở trước thư viện. Không. Chắc bà không ở đây để tiêu khiển. Âm hưởng do màn diễn là rất mạnh để Lupin bắt đầu phân biệt được khá rõ ràng các khán giả ngồi ở "ghế lô" trước mặt ông. Ông đưa mắt nhìn từ người này qua người khác. Mắt ông dừng lại ở một hình bóng quen thuộc ở cuối một "lô" của tầng một. Ông xúc động đến nỗi nước mắt trào ra. Ông nhắm mắt lại một lúc để dưỡng mắt, sau đó lại mở mắt ra và tin chắc là ông không bị nhầm. Nhưng chỉ có những người đàn bà hai bên nàng, hai ở đây và một hơi xế về phía phải. Ông cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Béatrice thân mến! Lupin có lẽ bị đánh giá là phản bội nếu hắn ta phát hiện ra... Nhưng các suy nghĩ của ông tức thời chuyển sang hướng mới - Sự có mặt của bà Mendaille ở tại nơi này thách đố mọi luận lý. Bà ta nghe nhạc một mình? Đầu hạ thấp, bà hình như đắm mình trong một suy tư rầu rĩ.

“Người thợ cạo” được nhiệt liệt chào mừng. Bà ta không động đậy bao giờ - Lupin thử soát xét tất cả các lý do có thể đẩy một người đàn bà bất hạnh và có thể là bị đe doạ, hết tiền, mất con, đến ẩn náu trong một rạp hát. Có một lý do, chắc chắn thế, nhưng vượt ra ngoài tài trí, ngoài thiên phú trực giác và kinh nghiệm của ông, ông ta không thể nắm bắt được và trở nên cáu giận. Ông muốn kêu lên với các ca sĩ: "Nhỏ thôi, còn nghĩa lý gì nữa! Các ông không biết như vậy là các ông quấy rầy tôi và đã xảy ra trước mắt các ông một điều gì đó quan trọng hơn nhiều các mối tình chốc lát của các ông!”

Đột nhiên Béatrice đứng dậy và bí mật lướt đi về phía cửa. "Nếu em tưởng rằng, người đẹp của tôi, là em sẽ thoát khỏi tôi", ông ta thì thầm; và nhanh chóng ông rời khỏi chỗ ngồi của mình, làm dấy lên quanh ông những lời phản đối rõ rệt, ông đi vào hành lang. Ông không vui mừng gì khi dừng lại ở nơi giữ quần áo, tuy nhiên, bị quấy rầy bởi cái khuỷu chân đang làm ông đau, ông đi chậm và khi ông đến lề đường thì bà Mendaille đã vòng qua góc phố Favart.

"Tôi hiểu - Ông tự nói - Bà ta đến opera Hài kịch để tiêu phí một giờ khi đợi một cuộc hẹn nào đó. Không có gì đơn giản hơn thế. Nhà hát thích hợp và kín đáo hơn đến quán cà phê”.

Bà Mendaille đã đến đại lộ lớn. Đứng im ở lề vệ đường, bà chờ đón một xe tắc-xi. Khá lạ lùng, xe không thiếu và Lupin cũng hầu như cùng lúc với bà tìm được một xe.

- Anh đi theo bà ấy - Ông nói với lái xe - và tôi yêu cầu anh đừng cười!

Cả hai xe đi đến Quảng trường Cộng hoà, rẽ vào đại lộ Voltaire. Lupin tự hỏi, bà Mendaille có thể đi đâu, xa nhà bà đến thế. Càng lúc khoảng cách nhà càng tăng lên, giả thiết của một nơi hẹn mất tính chất vững chắc. Một người đàn ông hào hoa không bao giờ áp đặt một chuyến đi dài như vậy để chinh phục một phụ nữ. Không thể được?

Xe tắc xi của bà Mendaille dừng trước một cửa hàng của người bán hoa và bà vào đó. "Lần này, tôi hiểu!", Lupin nghĩ vậy - Bà ta đi thăm ai, thế thôi. Tuy nhiên, người thừa kế rượu nho Verzy Montcornet không khi nào có những mối liên hệ trong khu phố này!..".

Bà Mendaille đi ra tay ôm một bó hoa tím của Parme tuyệt đẹp. Cuộc đuổi bắt tiếp tục. Xe tắc-xi quay sang đường La Roquetle. "Phải chăng bà đi đến nhà tù?" Lupin nói đùa khi cuộc chạy đuổi bắt đầu thích thú. Nhưng không. Cả hai xe con vượt cái nhà tù nổi tiếng và bà Mendaille xuống xe ở góc đại lộ Minilmontant.

- Đây rồi! Anh không được đi xa nữa - Lupin ra lệnh.

- Ôi! Tôi đã quen - Người lái xe nói với một vẻ cam chịu.

- Đồ đểu - Lupin nói.

Bà Mendaille đã vượt qua đại lộ, đi vào trong nghĩa trang Perè Lachaise. "Tôi rất mong bà đến tĩnh tâm ở một ngôi mộ - Ông ta phản ứng - nhưng đù sao thì cũng không phải sau khi đã nghe bản nhạc của Rossini. Điều đó không thể được. Và, tôi nghi là bà có tờ giấy bạc của mình. Vậy là bà đã biết trước cần phải bỏ ra một giờ ở rạp hát trước khi đến đấy! Trong trường hợp ấy, tôi chỉ thấy có một phương án. Đây là một cuộc hành hương. Có thể là trước đây bà đã nghe bài “Người thợ cạo của Séville” ở một người thân mà bà đã mất sau đó chăng? Vâng, điều đó cũng khá có lý, và tôi sẽ không chậm trễ để biết tên của người đó. Bây giờ tôi hiểu, tại sao bà có bộ mặt buồn đến thế!". Bà Mendaille đã bỏ lối đi chính và đi sang bên phải, vào một lối đi hẹp hơn, dốc dần theo một con đường cong và kết thúc ở một bãi tròn rộng, án ngự bởi một tượng đài uy nghi hiến dâng cho Casimir Périer. Luôn đi về bên phải, vào một lối đi mới mà một cột chỉ đường dưới cái tên "Đường của Acacias". Bà Mendaille còn đi chừng một trăm mét và vượt một số bậc đá ở lưng đồi để đi đến một đường mòn hẹp giữa hai bờ cây được cắt. Một tấm bảng chỉ: Đường của dê. Người ta bỗng nhiên có cảm giác đang sống ở giữa đồng quê. Lupin nghỉ ít giây đồng hồ.

Một mặt trời lạnh lẽo cuối đồng đang xuống thấp nơi chân trời, kéo dài các bóng. Rõ ràng khu Perè Lachaise là rất cổ. Người ta không còn an táng người nào ở đây từ lâu. Vậy thì Béatrice đến đây làm gì?... Chưa bao giờ sự tò mò của Lupin lại bị thử thách đến thế.

Bà Mendaille đi trước một ít. Bà vượt qua một ngã tư và đột nhiên dừng lại trước một tượng đài rộng có đỉnh tam giác mà đá xây đã trở màu xanh - Lupin, nấp ở một góc của một nhà thờ nhỏ, không rời mắt bất cứ cử chỉ nào của bà. Bà tháo các dây buộc quá chặt các cành hoa, hà một ít hơi nóng vào hoa bị dồn nén và đặt hoa cẩn thận lên rìa của một cái hố. Tiếp theo, bà nâng màn che mặt của mình. Mặt bà lộ ra, đờ đẫn trong một sự trầm tư sâu sắc.

Bà nghĩ đến người vắng mặt, đến người đàn ông mà bà đã yêu. Đó ít ra là điều hình như có thể chấp nhận hơn cả. Nhưng Lupin khởi đầu một động tác thụt lùi. Một bóng vừa hiện ra trên bậc đá của lối đi.

Một người nào đó cũng rình mò Béatrice. Kẻ thám tử tựa mình sau một cột đổ vỡ. Chỉ vai của hắn ta lộ ra và nổi rõ trên mặt đất. Hắn ta tiến lên không tiếng động, trong ý đồ gì vậy? Chỗ này rất hoang vắng và rất thích hợp cho một cuộc tấn công. Lupin đã sẵn sàng can thiệp.

Bà Mendaille hạ thấp màn che mặt của mình, xiết chặt áo măng tô quanh người và quay về. Gã theo dõi bà tức thời từ bỏ chỗ nấp và Lupin kìm nén một tiếng than! Đó là tên tóc hung, người đã chiếm đoạt tờ bạc năm mươi phờ-răng trong buồng làm việc của Mendaille... người ở màn che cửa... Đã bao nhiêu thời gian hắn ta theo đuổi người đàn bà khốn khổ? Bà ta có biết có người theo dõi mình không? Có phải vì lẽ đó mà bà ta vội vàng rời bỏ Opera Hài kịch đến thế không? Bà có mong là cuộc đến thăm nghĩa trang được giữ bí mật không? - Sự thật chắc rằng được tạc lên đá ở cách đó một số mét. Lupin để bà Mendaille và gã tóc hung đi trước một lát. Ông ta sẽ dễ dàng tìm lại họ và thầm hứa là không bao giờ mất dấu vết của người lạ mặt. Nhưng trước hết phải biết tên gì khắc trên nấm mộ.

Ông ta chạy gần đến tượng đài mà không quan tâm đến các cơn đau nhói ở khuỷu chân và đọc:

- Mộ phần của thống chế...

Bó hoa tím che lấp tên ông. Ông ta cúi xuống, nhanh chóng lấy bó hoa và sửng sốt thì thầm:

- Davout! Thống chế Dovout!... Bà ta hoàn toàn si mê!

Ông không còn thì giờ để nghĩ tiếp. Ông bị một cú đánh vào gáy mạnh đến nỗi ông quỵ xuống, bất tỉnh và kéo theo bó hoa khi ngã xuống.