Chương IV
Trước tấm gương ba mặt trong nhà vệ sinh, Lupin, mặc áo ngủ, bóp nhẹ cái u ở chỏm đầu. Kẻ tấn công ông chưa đến mức nặng tay, tuy nhiên hắn có thể đập mạnh hơn, nện để làm trọng thương. Nhưng hắn vừa lòng làm choáng như là hắn chỉ muốn... muốn cái gì nhỉ?
Lupin quay đầu nhẹ theo mọi hướng, có bị đau một ít nhưng ông đã chịu đựng những cơn đau khác. Vâng, kẻ tấn công bí ẩn muốn cái gì? Cho ông ta một lời cảnh cáo đơn giản hay là cấm ông lại rượt đuổi? Phải chăng, tên tóc hung đã quay trở lại khi Lupin lần mò hàng chữ ghi trên tượng đài? Tuy nhiên, Lupin có cảm tưởng là gã tóc hung không phải là người đánh hắn. Đó là một tên súc sinh. Như vậy có nên tưởng tượng một nhân vật thứ hai? Trong lúc tên tóc hung rượt theo Béatrice, Lupin có bị rượt theo không? Không một lúc nào, ông ta đã không nghĩ đến việc theo dõi phía sau mình, vậy thì giả thiết không được loại bỏ.
Chắc chắn là sự việc Mendaille ngày càng phức tạp hơn. Một bức thư đe doạ ở hình dạng một tàu thuỷ nhỏ... một tên trộm lẩn vào trong phòng làm việc để cuỗm đi tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng... Một người đàn bà đau khổ bỏ ra một giờ ở Opera Hài kịch trước lúc chạy đến nghĩa trang Perè Lachaise để dâng hoa cho mộ của Thống chế Davout!... "Ôi! Đầu óc tôi - Lupin gào lên - Thôi đi! Tôi chịu thua không đoán ra được. Không tính đến là trong câu chuyện này, tôi chỉ nhận được các cú đánh mạnh. Cứ theo đà này, tôi sẽ nhanh chóng vào bệnh viện!”
Nhưng từ hộp đồ hóa trang của mình, ông lấy ra một lọn tóc màu thẫm mà ông chải cẩn thận. Sau đó, ông trang điểm môi trên của mình bằng một trong cái râu mép bé tí ấy mà cái "mốt” bắt đầu lan truyền và được người ta gọi là "râu mép kiểu Charlot". Ông chọn trong tủ áo một bộ màu hạt dẻ, một cà-vạt thông dụng, một áo choàng ngoài hơi cũ. Ông đội mũ phớt thay cho mũ quả dưa và ngắm mình trước gương trong buồng ngủ của mình. Ông có dáng vẻ của một người nào đó... một công chức, một người đi buôn... Còn khập khễnh một chút, ông đi sang phòng ăn mà ở đó bữa sáng đang đợi ông.
- Ông chủ còn chưa đi được! - Achille kêu lên.
- Đó là điều đã lừa dối anh - và ông nhắc lại cho bản thân mình, với một chút hài hước: 'Tôi chưa bảo rằng đây là lúc để nói điều ấy!"
- Ông chủ không đọc báo sao?
- Không có thì giờ, tôi có cuộc hẹn với một bà.
- Một ngày nào đó, ông sẽ bị chồng bà chộp được!
- Việc đã xong, bạn Achille khốn khổ của tôi. A! Khi thấy Bernardin, hãy nói là anh ta không còn bị cách ly nữa. Sắp tới, tôi chắc sẽ cần đến anh ta.
Ông ăn sáng nhanh chóng, rút đồng hồ bỏ túi ra: "Chín giờ kém mười - bà Mendaille chắc chưa bắt đầu đi mua hàng trước chín giờ rưỡi, mười giờ. Mọi việc tiến triển tốt!” Và ông đi ra bằng một nhịp bước giúp ông từ từ lấy lại sự mềm mại của mình.
Trong ván cờ mà ông quyết định chơi, ông chỉ có một con bài tốt: Béatrice Mendaille. Như vậy ông không có sự lựa chọn, ông phải tiếp tục rượt đuổi nhưng phải cẩn thận gấp đôi. Tình tiết của hoa tím trên mộ của Thống chế Davout ám ảnh ông. Ông cảm thấy nó là một sự thách thức. Trong cuộc sống phiêu lưu của mình, ông đã giải quyết nhiều điều bí ẩn nhưng ông biết là chúng không giấu điều gì rời rạc. Còn như bó hoa tím này...
Bà Mendaille còn đầy đủ trí tuệ không? Nếu quan hệ vợ chồng bị tan vỡ, như vậy có phải bà đang làm mồi cho những rối loạn tâm thần nhẹ chăng? Mendaille chỉ có thể là một người đau khổ đang đi chơi để quên chăng?... Cũng không vì người ta gửi cho bà cái tàu thủy bằng giấy, điều đó cũng gây hoang tưởng như bó hoa tím!
Khi Lupin đến trước biệt thự của nhà Mendaille, ông ta thấy một người đàn ông khá già, mặc áo gi-lê rách, nói chuyện với một bà mang bánh ở cửa dịch vụ. Người ở mới như vậy đã đến. Đó là điều rầy rà vì bà Mendaille chắc sẽ ở lại nhà để giao việc cho người ở và Lupin không thích thú sải bước chân đều trong nhiều giờ như là một thanh tra Cảnh sát thông thường. Ông đi vào một quán cà phê nhỏ mà ở đó lúc tối ông đã đợi Doudeville, tựa cùi tay lên quầy và đặt mua một cái kem. Người chủ hàng đứng trước tủ kính, cuộn một điếu thuốc.
- Này, ông ta nói với bà vợ mình. Bọn chúng thuê một người ở mới. Tôi tự hỏi họ lấy gì mà trả công cho anh ta!
Ông ta dùng Lupin làm chứng.
- Có tiền, tôi nói với anh! Cái đó làm hàng đống điệu bộ. Cái đó tưởng mình là con ông cháu cha và có bảng treo trong khắp khu phố.
- Ủa - Lupin nói bằng một giọng thích thú.
- Ông không đọc báo sao - Người bán cà phê nhắc lại - Mendaille... Ông ấy bị tấn công tại nhà, đêm vừa qua... Không biết được tung tích kẻ trộm cướp.
"A! Bernardin - Lupin suy nghĩ - tên bán lẻ rượu này đang làm nhục tôi do lỗi của anh. Anh sẽ trả giá cho tôi về điều đó!”
- Đây không phải là vụ trộm đầu tiên trong khu phố, ông nên nhớ điều đó - Bernardin nói tiếp - Từ ngày chiến tranh kết thúc, đầy rẫy người không việc làm... những người đã sống trong bạo lực rất lâu, đừng có ngạc nhiên. Chính phủ...
- Thứ lỗi cho tôi - Lupin nói.
Ông ta vừa mới thấy bà Mendaille đang chuẩn bị đi ra. Ở ngưỡng cửa, bà nhìn trời u ám, bà quay người lại để nói với một ai đó, chắc là với người ở vì người đó trao cho bà một cái ô, và bà xa dần nhà bằng những bước ngắn nhanh mà bây giờ Lupin đã biết rõ. Ông để một đồng bạc lên quầy.
- Tôi ba hoa, tôi ba hoa - Ông nói, nhưng công việc không chờ đợi...
Ông cười rất lịch thiệp với vợ chồng người bán hàng và vượt qua cửa một bước, ngắm nhìn đường - Không, không có ai theo dõi bà Mendaille. Luôn luôn quan sát xung quanh, ông tiến lại gần bà. Ngay sau đó ông có được sự tin chắc là Béatrice cũng như ông không bị rượt theo. Bọn họ đến nhà thờ Trinilé và bà Mendaille vào đó.
- Tất nhiên!- Lupin nói một mình - tiếp sau nhà hát và nghĩa trang, thì lại là đền. Một lúc nữa là mộ Liệt sĩ và Cung chiến thắng... Tại sao lại không?
Đến lượt, ông ta cũng vào nhà thờ. Bà quỳ gối và đọc kinh. Một cái mạng dày che khuất các nét của bà. Có thể là Lupin không nhận ra bà nếu ông ta chưa thấy bà vào lúc mà bà rời nhà mình. Ông ngồi xuống gần một cái cột, ngắm nhìn đường đi lối lại của các tín đồ. Không có người nào đến gần bà. Sau một lúc suy tư ngắn, bà đứng dậy, đi tìm một cây nến mà bà cắm vào đế một đèn nến, giữa một chục ngọn nến sau khi đã thắp.
Bà đang nghĩ đến ai? Đến chồng bà? Đến con trai bà? Hay là đến Thống chế Davout? Lupin tự kìm chế mình. Ông ta đã sai lầm khi chế giễu. Người đàn bà này đã quá đau khổ, người ta thương hại bà. Một lễ sinh xuất hiện, tiếp sau là một thầy tu. Một lễ nhà thờ sắp bắt đầu. Nhưng bà Mendaille đã rút lui. Bà không đến để dự lễ. Kỳ lạ thay! Bà ký tên và đi ra sân trước nhà thờ, sau đó quay vào đường Saint Lazare, luôn vội vàng như sợ đến chậm ở một cuộc hẹn.
Trong một lúc, bà đến nhà ga, vượt qua các bậc lên xuống, hướng đến một chỗ bán vé mà ở đó họ đưa cho bà các vé đi ngoại ô. Lupin nghe bà yêu cầu một vé khứ hồi cho Mantes - Gassicourt và tức thời bắt chước bà. Liệu bà ta có thể làm gì ở Mantes? Ông ngồi vào một ô bên cạnh, càng lúc càng bị kích động bởi sự săn đuổi lạ lùng. Nếu Mendaille là một nhân vật bí ẩn thì nói về vợ ông ta ra sao đây? Lupin bị đắm mình trong suy tư và suýt nữa thì đi quá ga dừng. Ông vội vã tiến đến cửa ra, tìm lại được Béatrice với lòng nhẹ nhõm.
Bà hình như biết rõ thành phố nhỏ này, vì rằng bà không do dự đi vào trong con đường dài vô tận có trồng cây và hầu như trống vắng. "Miễn là bà ta không quay người lại”, Lupin suy nghĩ. Nhưng Béatrice tiếp tục đường đi của mình mà không nhìn quanh bà. Một số quán hàng cuối cùng cũng xuất hiện. Béatrice vào trong một cửa hàng bánh ngọt, một lát sau thì đi ra, tay cẩn thận cầm một gói buộc bằng dải xanh. "Lần này, Lupin tự nhủ, chắc chắn là đáy bể mò kim - Bà sẽ ăn bánh ga-tô này với ai?”.
Sự rượt đuổi lại tiếp tục. Bà Mendaille rẽ vòng nhiều lần, cuối cùng đi vào một đường nhỏ có tường hai bên mà phía sau tường là các cành cây còn trơ trụi. Bà dừng lại trước một cái lưới sắt, kéo một nắm đấm và tiếng xa xa của một cái chuông vang lên. Lupin cũng dừng lại và nấp vào góc tường, vì Béatrice có thể máy móc nhìn về phía sau. Khi ông mạo hiểm vươn đầu ra thì bà đã đi vào.
Ông tiến đến lưới sắt, hy vọng nhìn thấy vườn và nhà. Nhưng lưới kín mít - Trên cái cột thẳng đứng, tên của một biệt thự được ghi bằng chữ kim loại: "Những con chim sẻ”. Ông đi qua cửa vào và sau khi đến góc của tường, phát hiện trên mặt khác của nhà mà đối diện là sông Seine, một cửa thứ hai có ngưỡng bị cỏ che lấp.
Bực tức, ông quay lại. Điều tốt hơn là tìm hiểu ở người bán hàng. Cửa hàng bánh ngọt chắc còn làm việc. Ông ta tìm lại được nó sau khi hơi bị lạc và không ngần ngại ăn một ít bánh xốp. Vì ông là khách hàng duy nhất trong cửa hiệu, ông không gặp khó khăn gì khi bắt chuyện với người ở gái.
- Xin có thứ lỗi - Ông nói - tôi đại diện cho công ty bảo hiểm của Hội. Sau bốn năm chiến tranh, cô biết là: Có hàng đống người mà cảnh sát không nắm vững nữa, một số đã biến mất, một số khác đã thay đổi địa chỉ... Ông rút từ túi áo ra một quyển sổ tay, gặc đầu một cách chán nản.
"Tôi có trên danh sách của mình cái biệt thự "Những con chim sẻ”...
- A! Đúng - Người ở gái nói. Đó là sở hữu của cô Isabelle Montcornet... Hay đúng hơn là Verzy Montcornet... Người ta nói gọn. Đó là một tên gọi quá phức tạp... Người đàn bà khốn khổ. Người ta không thấy bà ta nữa.
Cô thủ quỹ xen vào một cách quyết đoán.
- Cô Isabelle không phải là chủ sở hữu mà chỉ là người thuê. Cô ta đến ở "Những con chim sẻ” cách đây một năm, vào lúc mà bà Grosse Bertha rút về Paris. Các bạn có nhớ không? Có rất nhiều người Paris đến ở ngoại ô.
- A! Nếu tôi nhớ lại! - Lupin thì thầm một cách lễ phép.
- Không những người ta ít thấy cô mà cô ấy lại ít bắt chuyện - người ở gái lại nói. Cô ta chắc có nhiều nỗi đau! Cô sống đúng mực, trong góc của mình như một bà goá. Có rất nhiều đàn bà cô đơn hiện nay.
Cô thủ quỹ sửa lại:
- Không đơn độc, Fernande ạ - Cô ta có bà chị..
Cô ta nói với Lupin.
- Này, cô ta thực ra vừa đi khỏi đây chưa đến nửa giờ. Đó là một tục lệ: tất cả các ngày thứ hai, trước khi đến ăn sáng ở "Những con chỉm sẻ", cô ta mua một bánh Saint-honoré. Nếu ông đi đến đó bây giờ, ông sẽ tìm thấy cả hai.
- Thế à, tôi cảm ơn cô. Tôi đi đến đó.
Tình thế phức tạp ra. Bà Mendaille có một người chị, điều đó không ích gì cho Lupin. Nhưng ông ta mong muốn có dịp thuận lợi để gặp Béatrice. Trong đầu, ông không có một kế hoạch nào cụ thể, ông đơn giản chỉ biết là đã đến lúc kết thúc với tất cả các bí mật ấy. Nhưng, ông không thể chặn Béatrice giữa đường hoặc đi đến nhà bà ta. Điện thoại cho bà? Bà sẽ báo tin cho Weber. Viết thư cho bà? Càng nguy hiểm hơn. Nếu bà là đơn độc ở "Những con chim sẻ”, điều kiện sẽ tốt hơn. Nhưng thế đó. Có Isabelle này!
Vừa suy nghĩ, Lupin lại tiến về phía biệt thự. Chỉ cần một sự may rủi và không ai giỏi hơn ông để đổi sự may rủi thành thời cơ.
Vào lúc ông đi trên đường dẫn đến "Những con chim sẻ”, một người đưa thư đi vượt ông. Để không có vẻ rình mò, điều có thể lôi kéo sự chú ý của người phát thư, ông giở quyển sổ tay bỏ túi của mình và dừng lại cách xa một vài mét, để cho người đưa thư đi trước một ít. Ông này lục trong hộp của mình, rút ra một cái thư và đổi lề đường theo hướng biệt thự. Lupin làm ra vẻ rất bận rộn, lại tiếp tục đi. Ông thấy người đưa thư luồn phong bì vào trong một khe hở và kéo nắm đấm của một cái chuông để báo tin cho Isabelle Montcornet về việc ông đi qua, rồi sau đó mất hút ở góc đường.
Hầu như cùng lúc, Lupin nghe bước chân của Isabelle trên sỏi của lối đi. Cô ta dừng lại ở phía bên kia lưới sắt. Lupin ở gần đến nỗi ông đoán đuợc tất cả cử động của cô. Cái hộp thư rít lên khi nó được đóng lại... Im lặng... Kêu lên vì kinh ngạc... Isabelle chạy vào nhà.