← Quay lại trang sách

Chương IV (tt)

Quỷ sứ! Tin tức gì mà cô ta mới nhận được? Ngay tại chỗ, Lupin tìm ra nguyên cớ mà ông khổ công tìm kiếm. Không thành vấn đề, lẽ cố nhiên, để tự giới thiệu như là nhân viên bảo hiểm. Điều này không đưa đến cái hại gì dù tức thời có thể bị đuổi khéo. Ngược lại, không có gì dễ hơn tự giới thiệu là thanh tra Cảnh sát. Và có gì thực hơn thế?

Trong một vài giây đồng hồ, kế hoạch được cụ thể hoá trong ý nghĩ của ông. Ông tự thấy mình đã ở đúng vị thế... "Đó là viên phó Weber gửi tôi đến... Cô ơi, cô có biết là anh rể cô có nhận một lá thư doạ dẫm không?... Không, bà, bà Mendaille, hãy để cô ta nói... Anh rể cô đã có thể cho cô biết. Một đôi khi, người ta dễ dàng tin vào một người bà con gần gũi hơn là vợ mình...".

Ông bấm chuông một cách bí mật. Đó là biện pháp chắc nhất. Không một ai trong hai chị em nghĩ đến yêu cầu ông một giấy chứng minh. Mặt khác, nếu Weber đã hỏi Isabelle, Doudeville đã không quên báo tin đó cho cô ta. Không, Cảnh sát không mảy may quan tâm đến Isabelle. Chắc là họ quên cả sự hiện hữu của cô.

Không một ai đến mở cửa. Ông bấm chuông mạnh hơn. Từ câu hỏi này đến câu hỏi khác, cuối cùng ông cũng thu được một vài thông tin quan trọng... Nhưng bọn họ có để ông lên mốc lâu nữa không?... Một cú chuông mới rất mạnh. Ông chờ đợi trước khi tự an ủi mình. Khốn kiếp! Nếu bọn họ không biểu hiện dấu hiệu của sự sống, là vì bọn họ đã đi khỏi. Đi qua chỗ nào?... Qua cửa khác. Ông đã quên cái cửa khác, cái cửa mở ra phía sông Seine. Ông chạy đến đó. Từ phía ấy, họ chắc có thể đến thành phố bằng một vài con đường tắt. Trong trường hợp đó, bọn họ phải rất vội vã. Tại sao? Vì bức thư...

Ông chuyển từ ý nghĩ này qua ý nghĩ khác và đột nhiên trở nên bồn chồn. Một việc gì vừa xảy ra hầu như trước mắt ông, một sự kiện có thể nghiêm trọng và ông không nghi ngờ gì cả! Bây giờ, ông không thể can thiệp được nữa. Ngay cả khi ông có thể bắt kịp hai chị em, ông sẽ nói gì với họ đây? Trong nhà, ông có lẽ mạnh dạn hơn. Trên đường phố, ông mất hết khả năng. Cái thư ấy có thể chứa nội dung gì mà gây nên việc ra đi nhanh chóng của hai người đàn bà? Có thể ông biết được khi lục soát biệt thự. Một đôi khi, trong lúc vội vã hoặc nóng giận, người ta vê thành nút chai một bức thư vừa đưa đến một tin tức xúi quẩy, người ta vứt nó đi...

Thế là ông thử dùng khoá vạn năng mở ổ khoá và đạt hiệu quả ngay tức thời. Cánh cửa mở ra. Ông đi qua một khu vườn ít được chăm sóc và hình như bị bỏ hoang. Nhà chỉ là một cung đơn giản mà ông dễ dàng đi vào. Vật đầu tiên mà ông thấy qua tủ kính của nhà bếp là bánh Saint Honoré; hộp còn nguyên. Từ chỗ ủi quần áo ông đi vào phòng ăn và phòng khách. Đồ đạc đã cũ kỹ và củng lủng. Có lẽ trong mỗi gian phòng đều phải mua bổ sung. Rõ ràng là biệt thự chỉ là một chỗ trú chân và Lupin nhớ lại lời của người phụ nữ bán bánh ngọt: "Người ta ít thấy cô ta", Isabelte chỉ thỉnh thoảng mới đến đây.

Trên ngăn có một số đồ mỹ nghệ rẻ tiền và rất nhiều ảnh chụp. Ảnh đầu tiên là của một em bé rất trẻ, có thể là con trai của Béatrice. Ảnh thứ hai là chân dung của một ông già có bộ mặt oai nghiêm với râu cằm trắng xoá hình rẻ quạt. Chắc là ông Montcornet. Trên ảnh thứ ba, xuất hiện một cặp còn trẻ cưỡi trên một chiếc xe đạp: người đàn ông hãnh diện ngồi trước cầm tay lái với một vẻ lơ đãng, còn người đàn bà, đội một cái mũ rơm đáy bằng và mặc một bộ đồ của người đi xe có cái váy phồng. Lupin lật cái ảnh lại. Bức ảnh ghi ngày 20 tháng Sáu năm 1904. Một cái gì đó trong bộ mặt của người đàn ông làm nhớ lại các nét thanh mảnh của Béatrice. Có lẽ đây là cha của bà. Và người kia là mẹ bà.

Còn lại ba bức ảnh nhỏ của những người trẻ tuổi giữa hai mươi và hai mươi lăm... Tóc ngắn, râu mép và râu cằm. Các con mắt tinh anh; một điệu bộ mơ hồ Montcornet. Anh em họ hàng? Có thể. Tên họ ghi ở sau lưng ảnh: Félicien, Mathias, Raphael. Có lẽ có ích để hỏi bọn họ, ít nhất cũng tìm biết lợi ích của họ. Bọn Doudeville sẽ có việc để quan tâm.

Lupin nhanh chóng khám xét đầu tiên: hai buồng và một nhà vệ sinh. Có ít quần áo trong tủ. Bếp lò đã không được đốt lửa từ lâu. Nhà lạnh và ẩm. "Cần suy nhược thần kinh thì ở trong đó" ông tự nói.

Ông đi xuống, máy móc đi vào phòng ăn và thốt ra một tiếng reo vui mừng.

Cái thư còn đặt trên bàn, được giấu dưới cái bánh Saint-honoré. Trong khi vội vã, hai chị em đã bỏ quên nó.

Cười mãn nguyện, Lupin ngắm nhìn trước hết phong bì. Thư mang dấu của Mans. Địa chỉ được viết bằng kiểu chữ tách biệt và đậm nét. Ông mở bức thư ra. Dưới ngày tháng, người gửi đã ghi tên của mình:

Thiếu tá Féticien Dorchain

Bệnh viện Saint-André

Le Mans (Saríhe).

Lupin bắt đầu đọc chậm để không quên điều gì.

Bà ch ị h ọ thân m ế n c ủ a em.

Em bi ế t là ch ị s ẽ r ấ t b ấ t ng ờ khi nh ậ n các dòng ch ữ này. "Ch ị s ẽ ngh ĩ g ì khi nó dám vi ế t th ư cho m ì nh!". V â ng, em d á m vi ế t th ư cho ch ị b ở i vì em cho r ằ ng, sau các s ự ki ệ n kh ủ ng khi ế p mà chúng ta v ừ a tr ả i qua, các b ấ t hoà tr ướ c đây c ủ a chúng ta không còn lý do đ ể t ồ n t ạ i. Nh ấ t là các b ấ t hoà ấ y l ạ i là c ủ a b ố m ẹ chúng ta. Chúng ta đã ch ị u đ ự ng các h ậ u qu ả m ộ t cách h ơ i h è n nh á t. L ẽ ra chúng ta không nên chia s ẻ n ỗ i hi ề m thù c ủ a h ọ . Nh ư ng em kh ô ng mu ố n quay l ạ i quá kh ứ . Chúng ta hãy nói là các sai l ầ m là c ủ a c ả hai phía và chúng ta không nói n ữ a.

Em bi ế t qua báo chí, đi ề u đã x ả y đ ế n cho Xavier kh ố n kh ổ ấ y và em vi ế t trong cùng chuy ế n th ư n à y cho B é atrice đ ể nói cho ch ị ấ y v ề s ự xúc đ ộ ng c ủ a em. Nh ư ng em nh ấ n m ạ nh, nh ấ t là v ớ i ch ị vì em bi ế t ch ị d ễ thông c ả m h ơ n. V ớ i ch ị , em bi ế t là các s ự vi ệ c đ ề u có th ể dàn x ế p và ch ị s ẽ là ng ườ i gi ả i thích thay em v ớ i bà ch ị c ủ a ch ị . M ộ t ng ườ i đàn bà t ố t, em mong th ế . Đi ề u càng c ấ p bách h ơ n l à ch ú ng ta l à m l à nh v à ch ú ng ta s ẽ tìm đ ế n nhau vào ngày 3 tháng T ư ch ỗ th ầ y Bérangeon ở Fonjfainebleau đ ể m ở di chúc. Em đ ượ c ông ta cho bi ế t là cái ch ế t c ủ a ông ch ị bây gi ờ đã đ ượ c chính th ứ c xác đ ị nh. Nh ư ng v ì ô ng c ũ ng l à ô ng ch ú c ủ a chúng ta, s ự th ừ a k ế tài s ả n Verzy Montcomet (ch ị hãy nh ớ l ạ i tính ch ấ t đáng s ợ c ủ a lão) có nguy c ơ d ấ y lên nhi ề u khó khăn. Nó ch ỉ có th ể đ ượ c san ph ẳ ng n ế u nh ư ch ú ng ta cu ố i cùng có thành tâm trong các b ấ t đ ồ ng vô lý c ủ a chúng ta. Các anh c ủ a em c ũ ng c ù ng quan đ i ể m v ớ i em. T ừ phía ấ y, ch ị ch ẳ ng có gì ph ả i s ợ .

Nh ư ng ch ị ph ả i t ự h ỏ i mình, ch ị Isabelle thân m ế n c ủ a em, chúng ta s ẽ ra sao đây?

Đã bao nhiêu năm ch ị em mình ch ư a g ặ p nhau? B ả y năm? Tám năm? Bi ế t bao s ự ki ệ n kinh hoàng đã x ả y ra, t ừ khi em m ấ t khái ni ệ m v ề th ờ i gian. V ớ i em, gi ố ng nh ư trong cu ộ c s ố ng th ờ i k ỳ tr ướ c mà chúng ta đang th ưở ng th ứ c cùng nhau. V ậ y là, Mathicis đã ra kh ỏ i cu ộ c s ố ng đó h ầ u nh ư nguy ệ n v ẹ n. Anh ta h ơ i b ị ả nh h ưở ng và đã tìm l ạ i đ ượ c n ơ i l à m vi ệ c c ủ a mình ở C ụ c thu ế gián thu nh ư ng ng ườ i ta t ạ m th ờ i đi ề u anh đ ế n Mans trong khi ch ờ đ ợ i đi ề u ki ệ n t ố t h ơ n. B ả n thân em, sau khi phiêu b ạ t ở nhi ề u đ ơ n v ị khác nhau, em c ũ ng đ ượ c nh ậ n làm vi ệ c ở m ộ t kíp m ổ l ư u đ ộ ng trong vùng Troyes. K ế t thúc chi ế n tranh, em hoàn toàn ki ệ t s ứ c và phát chán vì bao nhiêu máu đã ch ả y ra. Em c ũ ng kh ô ng bi ế t khi nào thì em có th ể tr ở v ề Reims. Trong khi ch ờ đ ợ i, em đã đ ượ c thuyên chuy ể n đ ế n Mans. Em s ẽ đ ượ c gi ả i ng ũ trong th ờ i gian t ớ i. T ạ i sao Mathias và em đã ph ả i làm mình làm m ẩ y đ ể đ ượ c tr ở v ề Mans? Đ ể đ ượ c ở g ầ n Raphael kh ố n kh ổ ấ y. "G ầ n" là m ộ t cách nói b ở i vì anh ta còn ở Chartes nh ư ng ch ú ng em c ó th ể th ườ ng xuyên đ ế n thăm anh ta. Anh ta v ẫ n luôn ở trong tr ạ ng thái ấ y, than ôi! Ng ườ i ta không th ể nói là anh ta điên. Ng ườ i ta c ũ ng kh ô ng th ể nói là anh có đ ầ u óc bình th ườ ng n ố t. Ông giám đ ố c c ủ a nhà an d ưỡ ng kh ẳ ng đ ị nh là anh ta đã khá lên r ấ t đáng k ể . Ch ứ ng cớ: Ng ườ i ta bây gi ờ dùng anh vào vi ệ c v ặ t c ủ a c ơ quan. Anh gi ú p ng ườ i gác c ử a, ng ườ i làm v ườ n... Anh làm c ả vi ệ c mua hàng ở thành ph ố vì h ọ thi ế u nhân viên kinh kh ủ ng. Ng ườ i qu ả n lý chi tiêu: m ộ t ph ụ n ữ duyên dáng, d ọ n cho anh m ộ t ch ỗ trong m ộ t bu ồ ng đ ộ c l ậ p, đi ề u đó tránh cho anh ph ả i ti ế p xúc v ớ i ng ườ i b ệ nh. Anh có nh ữ ng lúc hoàn toàn minh m ẫ n, anh nh ớ l ạ i quá kh ứ , nói năng r ấ t có lý l ẽ nh ư m ộ t ai đó ph ả i cam ch ị u. Và sau đ ấ y đ ộ t nhiên, ý ngh ĩ c ủ a anh tr ở nên lung tung; anh chìm đ ắ m vào trong m ộ t lo ạ i m ơ m ộ ng n ộ i tâm. Th ậ t kinh hoàng, nh ấ t là khi anh nh ớ l ạ i đ ứ a con trai gi ỏ i giang c ủ a chính anh. May m ắ n thay các kh ủ ng ho ả ng b ạ o l ự c đánh d ấ u b ướ c đ ầ u b ệ nh c ủ a anh đã m ấ t h ẳ n khi anh đ ượ c chuy ể n t ừ Paris đ ế n Chartes. Anh đ ượ c yên ổ n. Anh ch ỉ cho chúng em con đ ườ ng c ầ n theo vì anh đã quên s ự xích mích x ả y ra gi ữ a chúng em... Anh ta không bao gi ờ quên h ỏ i chúng em v ề tin t ứ c c ủ a ch ị và chúng em đ ồ r ằ ng v ề lâu dài, đi ề u đó tr ở thành không th ể tha th ứ ... Đã đ ế n lúc chúng em l ấ y l ạ i các quan h ệ thân tín tr ướ c đây. Em tin ch ắ c n ế u anh ta th ấ y ch ị - ch ị bi ế t là anh ta g ắ n bó v ớ i ch ị bi ế t bao - thì cú "s ố c" c ủ a cu ộ c g ặ p đó s ẽ có l ợ i cho anh. Vì v ậ y em ch ờ đ ợ i r ấ t nhi ề u cu ộ c g ặ p c ủ a chúng ta n ơ i ô ng c ô ng ch ứ ng.

Nh ư ch ị th ấ y, em mu ố n trong ít tháng n ữ a, Mathias có th ể tr ở l ạ i Reims mà b ả n thân em mu ố n th ử tr ở thành m ộ t khách hàng m ớ i. N ế u m ọ i vi ệ c suôn s ẻ , lúc đó em s ẽ đ ư a Raphael đ ế n ở cùng em. Nh ư ng tr ướ c h ế t em c ầ n đ ượ c gi ả i ngũ. Vì v ậ y ngày mai em s ẽ đ ế n B ộ theo chuy ế n tàu bu ổ i tr ư a s ố 33. Em s ẽ đ ế n Montparnasse vào lúc ba gi ờ b ố n m ươ i. V ì em ch ư a c ó th ờ i gian làm m ộ t cú nh ả y cho đ ế n Mantes, ch ị s ẽ làm em r ấ t vui s ướ ng khi đ ế n đón em ở nhà ga. Sau khi đ ế n B ộ, em d ự tính t ạ t qua ch ỗ anh em Mendaille mà em đã vi ế t th ư b á o cho h ọ nh ư em đã n ó i v ớ i ch ị trong cùng chuy ế n th ư đó . Em c ó đ ượ c đ ị a ch ỉ c ủ a ch ị là nh ờ th ầ y Berangeon, ng ườ i đã m ấ t công đ ể có đ ượ c. Ch ị Isabelleyêu quí, em c ầ n nói thêm là em r ấ t sung s ướ ng khi ngh ĩ l à s ẽ g ặ p l ạ i ch ị . Em th ườ ng luôn ngh ĩ đ ế n các bu ổ i ngh ỉ hè c ủ a chúng ta c ủ a th ờ i gian tr ướ c đây. Chúng ta vô t ư l à m sao! Ch ú ng ta ho à h ợ p v ớ i nhau làm sao! Lâu đài đúng là m ộ t ch ỗ trú ẩ n mong ướ c! Nó đã trở thành ra sao! Có kh ả năng nó b ị đánh bom và tàn phá. Qu ả tim th ắ t l ạ i trong toàn b ộ cu ộ c chi ế n tranh, em theo dõi trên b ả n đ ồ s ự di ễ n bi ế n c ủ a các chi ế n d ị ch. Lâu đài Verzy Montcornet đ ẹ p đ ẽ c ủ a chúng ta luôn ở trong vùng khói l ử a. N ế u lâu đài suy tàn, chính là tu ổ i tr ẻ c ủ a chúng ta b ị vùi l ấ p d ướ i s ự đ ổ nát c ủ a nó.

T ạ m bi ệ t và mong g ặ p l ạ i - Ch ị Isabelle thân m ế n, em ôm hôn ch ị th ắ m thi ế t.

Félicien.

Tái bút: Em suýt quên cho ch ị đ ị a ch ỉ c ủ a Mathias: 31 Đ ườ ng Lacobins - Le Mans

Lupin đặt thư lại. Thế là trong đầu ông một dự án được hình thành. Félicien đề ngày tháng gửi thư lúc tối. Như vậy là hôm nay anh ta đi tàu hoả. Tốt. Cả hai chị em bị xúc động dữ đội về cái điều mà họ vừa mới biết, vội vàng ra ga để trở về Paris và đón tiếp người bà con của họ tại Montparnasse, như là anh ta đề nghị. Rất tốt. Đi săn đón người khách, bắt quả tang những vòng tay ôm nhau, nước mắt, tình cảm dạt dào. Rượt đuổi bộ ba chăng? Điều đó không để làm gì. Không. Điều cần là ngăn chặn người thầy thuốc trên đường đi, nghĩa là trong tàu hoả. Félicien sẽ không ít ngạc nhiên khi thấy lồ lộ một thanh tra Cảnh sát đến trước mặt anh ta để hỏi về cuộc sống vợ chồng của Mendaille. Nhưng ngạc nhiên hay không, mặc kệ - Lupin cảm thấy cần phải hành động, can thiệp trước cuộc gặp lại nhau và nhất là trước khi Weber rất vui mừng tách riêng người thầy thuốc ra để thuyết phục, vì ông ta sẽ không chậm trễ để hốt tay trên ta. Một con cáo già, Weber!

Lupin luôn để mình bị chỉ dẫn bởi cái trực giác kỳ diệu ấy, trực giác đã đưa ông đến rất nhiều thành quả. Ông ta biết, trong sâu thẳm của bản thân mình, ông phải bằng mọi giá là người đầu tiên hỏi Félicien Dorchain. Đặc biệt có một điểm cần đưa ra ánh sáng: Nếu Raphael là một bệnh nhân thì người bà con Béatrice của anh có biểu hiện rối loạn tâm thần không? Có thể có một tật trong gia đình không? Một tổ tiên chung có thể là một người nghiện rượu? Không có một mối liên hệ nào ở bề ngoài với tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng hoặc với bức thư đe doạ nhưng nhờ mất công khuấy động các sự việc hình như ít khớp nhau mà Lupin thường thấy được sự thật. Và sau đó ông ta bắt đầu say mê quan tâm đến cái gia đình lạ lùng và tan nát này, đến cô Isabelle sống ẩn dật, đến Raphael nửa điên rồ, đến việc thừa kế báo hiệu rất khó khăn!

Ông nhìn giờ - Trời đất! Félicien đã lên tàu. Ông quay lại phòng khách, ngắm nghía cẩn thận bức ảnh. Thiếu tá chỉ huy đã không biến đổi nhiều! Rất dễ dàng nhận ra ông ta. Ông đóng tất cả các cửa và kéo lê cẳng chân, tiến ra phía nhà ga, và không che giấu là ý đồ của ông ít có may mắn đạt kết quả.

Ông ta không lầm lẫn điều gì. Tàu nhanh đi Paris đã khởi hành được nửa giờ; điều đó giải thích sự vội vàng của hai chị em. Ông xem bảng xuất phát của tàu. Con tàu hỏa sắp tới sẽ đến rất chậm để ông có thể xuống ga Montparnasse. "Chắc chắn là, ông suy nghĩ, ta lại tự gây khó cho ta. Và để được cái gì? Chẳng có gì cả. Tuyệt đối chẳng có gì. Thực chất, điều này trở thành một vấn đề tự trọng. Achille đã có lý khi anh ta nói ta bảo thủ!".

Ông từ từ bước đi và đột nhiên lấy lại lòng tin. Một xe tắc xi đậu dọc lề đường. Người lái xe giúp một bà già xuống xe, sau đó giành lấy không khó khăn một chiếc hòm buộc trên giá để hàng. Tất cả có lẽ là chưa hết hy vọng, trong khi người lái xe chuyển cái hòm đến bàn cân của nơi đăng ký, Lupin nghiên cứu bản chỉ dẫn treo ở tường. Tàu nhanh từ Mans đến Rambouillet lúc hai giờ năm mươi nhăm. Nhưng, đồng hồ treo chỉ một giờ mười lăm. Nếu ông ta có thể đi tàu nhanh, ông cần khoảng bốn mươi phút để gặp lại người thầy thuốc và buộc ông ta nói. Nhưng có kịp không? Xe con có nhanh không? Ông quan sát xe trong khi chờ lái xe quay lại. Đó là xe Panhard và Levassor ra xưởng cách đây mười năm và thùng xe hình như đã quá rệu rã. Lái xe quay lại.

- Anh không bận chứ?

- Tuỳ thôi. Ông đi đâu?

- Đến Rambouillet.

- Ừ! Đó không phải là cửa bên cạnh.

- Hai mươi phờ-răng tiền boa nếu chúng ta đến đó lúc ba giờ kém mười lăm - Hai mươi phờ-răng cho anh và mười phờ-răng cho "nàng" - Lupin nói thêm khi đưa tay chỉ mui xe.

- Mời ông lên!

Ô tô khởi động ì ạch và Lupin có ngay cảm giác là sẽ trật tàu. Lúc hai giờ mười, tắc xi đi qua Versailles.

- Chúng ta sẽ không bao giờ đến đó kịp!

- Thế ư! Tôi không thể đi nhanh hơn.

- Tôi trả tiền gấp đôi.

Xe tăng tốc một ít, đi qua Trappes sau hai mươi phút. Lupin nhìn đồng hồ đeo tay. Mồ hôi ướt đẫm lưng.

- Đường đang sửa ở Essarts - Người lái xe thông báo một cách bình thản - Nhưng nếu không nổ lốp thì còn kịp. Đừng nổi nóng. Tôi, từ sau Verdun...

Lupin không nghe. Ông muốn bóp cổ gã, cướp tay lái và ấn mạnh. Xe xóc trên một đoạn đường vừa mới rải đá. Một xe lăn hơi nước từ từ quay. Hai giờ bốn mươi.

- Đằng kia là Perray - Người lái xe nói - Ông có thấy là chúng ta đã đi nhanh không.

Làng được vượt qua ở tốc độ nhanh và xe tắc xi đi vào Rambouillet. Hai giờ ba mươi lăm! Lupin dúi tiền vào tay lái xe ngay cả khi xe chưa dừng lại trước ga và vội vàng khập khiễng bước đi.

Hai giờ năm mươi tư. Ông lấy một vé tàu hạng nhất và đi ra ke vào lúc tàu nhanh xuất hiện ở cửa ra của một cái vòm.

"Vì người thiếu tá của chúng ta đi tàu giá được giảm - Lupin nhẩm tính - ông ta chắc không mua vé hạng ba. Tôi phải tìm ông ta trong buồng hạng nhì hoặc hạng nhất”.

Tàu thì dài - ông trèo lên toa gần nhất và theo hành lang và mui xếp giữa hai toa, bắt đầu đi tìm Félicien Dorchain. Có rất ít hành khách và không một ai giống thiếu tá. Ông vừa lọt vào toa hạng nhất ở đầu đoàn tàu, ông đột nhiên dừng lại - Dorchain ở kia - Một mình trong buồng của ông, đang ngủ, cằm dựa vào ngực, áo ca-pốt hé mở. Lupin kéo trượt cửa và ngồi xuống trước mặt ông ta.

- Ông Félicien Dorchain, phải không?

Ông cúi xuống, nụ cười thân ái nhất ở môi. Môt cái đẩy làm đầu người sĩ quan đong đưa. Áo ca-pốt mở rộng hơn, áo trong có vệt máu - Lupin hiểu ngay là Dorchain đã chết. Một vết đâm ở tim như vết rách mỏng xuyên qua áo ở giữa hai cái cúc của bộ đồng phục.

Lupin, trong những lúc như vậy, biết giữ một loại can đảm kỳ quái. Bình tĩnh ông liếc nhìn trong hành lang. Không có ai. Toa tàu dập dềnh trên đường rẽ của Trappes. Sắp đến Versailles. Không để mất một phút, ông quay lại bên xác chết, lục soát nó với các ngón tay điêu luyện của kẻ móc túi. Trong ví có một bức thư mà các nếp gấp hình học dễ dàng được nhận biết. Kẻ xấu số cũng nhận được một tàu thuỷ nhỏ bằng giấy. Ông trải phẳng nó ra với một sự hoan hỉ và đọc:

“Lượt mày đã đến để qua đó”.

Lần này, sự việc xoay sang một tình huống thảm thương. Cũng như Mendaille, người sĩ quan đã không để ý một chút nào đến tầm quan trọng của sự đe doạ, nếu không, ông ta chắc chắn đã ám chỉ trong thư của mình gửi cho Isabelle. Và điều không kém kỳ lạ là cách xử sự vô tư đó của hai người đàn ông đã tỏ ra khinh thường một sự cảnh cáo rõ ràng. Có ở đó một cái gì khó hiểu. Bọn họ, cả người này và người kia, đã vứt bỏ các tờ giấy nực cười ấy... Mendaille có nói dối không khi tuyên bố là ông ta không coi trọng lời doạ dẫm? Vì cuối cùng ông ta đã xếp bức thư vào trong kẹp giấy của mình, và Dorchain đã cẩn thận xếp thư doạ mình vào trong ví. Và cả hai anh em họ sẽ phải gặp nhau đúng vào những giờ sau đó. Sự trùng hợp nào?...

Lupin lại đặt lá thư vào ví ở trong túi áo rồi khép hai tà áo ca-pốt lại. Ông năng động hơn, quan tâm đến những gì xảy ra đằng sau ông. Nhưng không một hành khách nào có mặt. Ông khép cửa ô buồng và chuyển toa khi tàu từ từ giảm tốc độ lúc đến Versailles. Sự khôn ngoan sơ đẳng chỉ dẫn ông xuống ở đây. Tiếc thay! Điều kiện tốt để thấy ở nhà ga Montparnasse cô gái lạ lùng mà, tất cả các ngày thứ hai, cùng ăn với chị mình một bánh Saint-honoré không thực hiện được.