← Quay lại trang sách

Chương V CUỘC ĐỀU TRA CỦA LUPIN

Đến ga Mans được một lúc, Lupin ăn sáng ở quầy, cùng lúc đọc các tờ báo ngày mà ông mua ở Montparnasse. Sự việc trở nên ồn ào. Một sĩ quan bị giết trong tàu nhanh 412 làm đầu đề cho tờ Journal; tờ Matin thông báo trên ba cột: “Tàu nhanh bi thảm” và tờ Petit Parisien phô bày: “Bí mật đẫm máu của các con tàu thuỷ bằng giấy”... Các hành khách buổi sáng đứng la liệt quanh quán ăn đều cầm một tờ báo mở rộng, nhìn ảnh toa tàu và ảnh của kẻ xấu số Dorchain.

- Tôi đã thấy ông ta như tôi đã thấy ông đây - Một chàng trai giải thích cho một người kiểm tra trước quán rượu - Ông ta ngồi ở kia, tại bàn thứ hai. Tôi đã mang đến cho ông một cái kem. Tôi không nghĩ là một giờ sau đó...

Nhưng, nếu các đầu đề là hấp dẫn thì nội dung các bài lại sơ sài. Cảnh sát tỏ ra kín đáo. Tuy nhiên họ công nhận là có mối liên hệ giữa án mạng ở tàu với sự tấn công mà ông Mendaille là nạn nhân.

Bây giờ, hình như chắc rằng có ai đó đang tìm cách giết ông Mendaille. Trong cả hai trường hợp, đều từ một tên sát nhân. Thế nhưng, đó là điểm kích thích sự tò mò của Lupin hơn cả vì ông rất biết là Mendaille đã ngẫu nhiên bị thương... và bởi ai... Kẻ sát nhân có thể gọi là bị vượt mặt. Nếu hắn ta giết được Dorchain thì hắn còn chưa tấn công được Mendaille. Nhưng từ đó thì rút ra điều gì? Mendaille có thể luôn luôn bị lâm nguy không?... Lupin do dự. Ông ta dù sao cũng không thể kể lại sự thật cho Weber. Lão này sẽ rất sung sướng tống ông ta vào tù. Vẫn luôn có một sự tính toán cũ cần dàn xếp giữa bọn họ. Một mặt khác, giữ im lặng, điều đó có lẽ là đưa Mendaille đến cái chết. Hơn nữa, Lupin thấy một nhân vật bí ẩn cùng góp mặt mà Cảnh sát không thấy được sự hiện hữu: gã tóc hung. Ông có quyền giữ cho mình một thông tin quan trọng đến thế không? Rõ ràng là ông luôn có một phương cách nhờ báo chí đặt vấn đề như trước đây. Sự trở về của ông, sau tất cả các năm chiến tranh ấy, chắc chắn sẽ được chào đón nồng nhiệt. Và vinh quang biết bao nếu ông là người đầu tiên đưa ra dấu hiệu của tên sát nhân! Nhưng sự khôn ngoan phải đặt lên trên lòng kiêu ngạo. Trước hết, ông chưa tin chắc là gã tóc hung là người có tội. Và sau đó, ông không quên thái độ lạ lùng của bà Mendaille. Ông cảm thấy tò mò, đằng sau điều mà ông gọi cho bản thân mình, "Câu chuyện của các người anh em họ" rắc rối đáng sợ. Nhưng đặc biệt là văn bản của bức thư đầu tiên ám ảnh ông "Mày đến đó đầu tiên”, Mendaille là người đầu tiên của danh sách. Dorchain, người thứ hai - Và sau đó? Mathias? Raphael? Béatrice? Và ngay cả Isabelle? Phải chăng là toàn gia đình bị đe doạ? Còn ai nữa đã nhận được con tàu thuỷ tang tóc bé nhỏ, nhưng còn chưa dám nói về nó? Có phải là Mathias không?..

Lupin liếc mắt về phía đồng hồ treo tường. Tám giờ ba mươi phút. Có lẽ còn hơi sớm để đi gọi chuông nhà Mathias, nhưng thời gian thúc ép, nhất là ông không được để một Cảnh sát viên thực thụ phỗng tay trên, điều đó đặt ông vào một thế bất lợi. Ông rời bỏ các tờ báo hàng ngày và đi ra. Ông chưa bao giờ đến Mans nhưng ông phát hiện ở tại nhà ga, một sơ đồ của thành phố và sớm xác định vị trí đường Jacobins. Ông đi bộ đến đó để hưởng thụ buổi ban mai đẹp đẽ phảng phất hương mùa xuân ấy. Ông kéo lết cẳng chân một ít, điều đó cũng không ngăn cấm ông ngắm nhìn trên đường đi qua, nhà thờ cổ mà kiến trúc nổi tiếng làm ông chăm chú một lúc, mặc dầu lúc đó ông còn nhiều điều quan tâm khác.

Rồi sau đó ông đi đến chỗ Mathias Dorchain.

- Tôi, thanh tra Frapier.

Mathias còn giữ tờ báo mở ra và bộ mặt của ông ta hiểu hiện các dấu hiệu của một sự xúc động mạnh mẽ.

- Ông vừa mới được biết?- Lupin hỏi.

- Vâng - Không có ai báo cho tôi... Anh Félicien khổ sở của tôi... chết như vậy... Xin thứ lỗi cho tôi.

Ông ta khóc không ngớt, không nghĩ mời khách vào nhà.

- Ông có thể dành cho tôi vài phút? - Lupin hỏi.

- Tất nhiên được: Ông biết rõ là tôi không đến phòng làm việc trong tình trạng như hiện nay. Mời ông vào.

Ông ta dẫn Lupin vào trong phòng ăn cũ kỹ, bốc mùi tổ chim và mùi không khí bị ứ, rồi đưa một ghế tựa mời khách.

- Được biết từ báo rằng... rằng...

Ông ta không tìm được chữ và lấy từ túi áo của mình ra một khăn mùi xoa lớn, màu hoa cà và dùng nó thấm thấm lên đôi mắt mà không thể làm cạn nước mắt. Ông ta giống anh của ông ở nét thanh và mảnh hơn. Ông bị còng lưng, tóc hoa râm và tỏ ra bị quyến rũ bởi các cạm bẫy của cuộc sống.

- Ông hãy tin là tôi thông cảm- Lupin thì thầm - Như vậy là Paris còn chưa báo chính thức cho ông...

Đúng vậy và may làm sao là cuộc điều tra của Weber chỉ mới khởi sự. Ông phó còn chưa có thì giờ để huy động bộ máy tư pháp nặng nề. Nhưng Isabelle thì sao? Và Béatrice nữa? Tại sao bọn họ lại không đánh điện ngay? Có thể bọn họ không ưa Dorchain dù có các điều mà Félicien đã viết cho họ?... Lupin để người đối thoại của mình từ từ lấy lại trí nhớ. Khi ông thấy là Mathias cuối cùng đã sẵn sàng trả lời, ông ta hỏi:

- Ông ở đây một mình?

- Vâng - Bà vợ nội trợ của tôi chỉ đến lúc mười giờ... Tôi có thể phục vụ ông cái gì đây?

- Tôi đang làm công vụ - Lupin đáp lại - Thôi được! Chắc chắn là ông không được giấu tôi điều gì. Chúng tôi cần biết tất cả sự thật, về các điều liên quan đến các ông: bà con họ hàng của ông và ông. Bây giờ ông biết Xavier Mendaille có nhận được một bức thư đe doạ; anh của ông cũng vậy. Và ông thì sao?

- Không.

- Ông khẳng định điều đó?

- Vâng.

- Ông có thường xuyên thấy anh của ông không?

- Hầu như tất cả các ngày.

- Và ông ta đã nói cho ông về cái tàu thuỷ nhỏ ấy?

- Không... Nhưng anh tôi đã có thể nhận được nó hôm qua, trước khi lên tàu hoả. Cuộc gặp cuối cùng của chúng tôi diễn ngày trước nữa. Chúng tôi đã ăn trưa cùng nhau. Chúng tôi chỉ nói đến cuộc hành trình của anh tôi đến Paris... Tôi không biết câu chuyện cái tàu thuỷ bằng giấy ấy có ý nghĩa gì... Anh tôi không có bí mật với tôi. Với bất cứ ai. Anh Félicien khốn khổ của tôi!

Lại những đợt nước mắt khác.

- Một tàu thuỷ bằng giấy - Ông ta nấc lên...- và cái đó đến với chúng tôi. - Ông ta bị xúc động và hơi buồn cười. Lupin cúi xuống và đặt tay lên vai ông.

- Kìa! Kìa! Ông hoãn lại đã. Nước mắt sẽ không khiến ông nhớ được gì đâu.

- Tôi sẽ cố gắng.

- Anh của ông có kẻ thù không?

- Anh tôi... Đó là một con người tuyệt diệu của trái đất. Của lòng nhân hậu. Của sự tận tâm! Anh tôi chỉ nghĩ đến bệnh nhân của mình.

- Còn ông thì sao?

Mathias nhìn Lupin với sự hài lòng.

- Tôi ấy à! Kẻ thù của tôi?

Ông ta cười buồn.

- Ông không hình dung rằng một người nộp thuế... Không, đó là điều vô lý.

- Tôi biết - Lupin nói- Nhưng chúng ta không còn phạm một điều gần như vô lý về việc đó nữa. Thôi được, tôi sẽ đặt cho ông một câu hỏi nữa, câu hỏi có thể làm ông rối trí... Ông có quan hệ bà con xa hoặc gần với gia đình của Thống chế Davout không?

- Cái gì?... Ông đùa tôi, ông thanh tra?

- Ồ không! Ngược lại, tôi rất nghiêm túc. Đơn giản, chúng tôi có được một số thông tin... Nhưng chúng ta bỏ qua! Vậy là ông đã ăn trưa với anh của ông. Ông ấy đã cho ông biết về sự vận động của ông ta ở Bộ Quốc phòng...

- Cố nhiên.

- Anh ông có nói cho ông về bức thư mà ông ta gửi cho cô bà con Isabelle của các ông không?

- Anh đọc chính bức thư cho tôi... Thực ra, anh đọc bản nháp của bức thư.

- Và các ông đều nhất trí cả?

- Nhất trí hết.

- Chúng tôi mong được biết vì sao có chuyện rắc rối mà anh ông ám chỉ.

- Nhưng làm sao ông biết được?...

- Cái ấy là việc của chúng tôi - Lupin cắt ngang - Tôi nghe ông.

- Tất cả điều đó là rất xưa - Dorchain nói - Bố mẹ chúng tôi và bố mẹ của các cô dì họ hàng không hòa thuận với nhau. Sự ghen tuông của đàn bà. Ông biết đó là cái gì... Cái đó bắt đầu từ các nhận xét thiếu thiện chí và sau đó nặng nề dần thêm. Người ta bắt đầu không nhìn nhau, không viết thư cho nhau. Cuối cùng người ta muốn người khác chết đi, thật là dại dột. Cũng có vấn đề tiền bạc. Bố mẹ của các cô họ hàng của tôi thì sống sung túc. Về phía chúng tôi, sự việc không được trôi chảy - ông chú của chúng tôi, Verzy Montcornet, muốn can thiệp. Tốt hơn, có lẽ là giữ im lặng. Ông am hiểu sành sỏi công việc nhưng đối với việc này cần sự khéo léo!... Ngoài ý muốn, ông làm trầm trọng thêm một tình huống đã rất phức tạp. Và sau đó, chúng tôi mất bố mẹ, phía bên này cũng như phía bên kia.

- Ở vào lúc đó - Lupin ngắt lời - Có điều gì ngăn trở các ông tìm lại cô dì họ hàng của mình không?

- Không giản đơn đến thế - Dorchain nói - Vào ngày mười bốn tháng giêng, đã có một đám cưới bất hạnh của Béatrice. Tôi đã kể cho ông chưa nhỉ?

- Ông kể đi... Ông kể đi... Tôi yêu cầu ông.

- Thôi được, thế này.. Ngày mười bốn tháng giêng, Béatrice đã kết hôn với Xavier Mendaille bằng một cái gật đầu. Không có gì cho biết trước đám cưới đó. Ôi! Mendaille không là người lạ đối với chúng tôi, còn hơn thế nữa. Vùng đất của ông ta trải dài rất gần vùng đất của Verzy Montcornet. Như vậy là có mối quan hệ láng giềng. Trong thời gian đó, Béatrice thỉnh thoảng đua ngựa. Cô ta gặp Mendaille ở trường luyện ngựa. Tóm lại, bọn họ gặp nhau khá thường xuyên, nhưng chính xác thì Béatrice chế giễu ông ta. Cô ta nói với chúng tôi là ông ta nặng nề, thô bạo, một người quê mùa. Còn về ông chú của chúng tôi thì từ lâu chỉ có một ý nghĩ trong đầu: mua sở hữu đất đai của Mendaille mà theo ông, là quản lý kém và sản xuất rượu kém phẩm chất, do không được quan tâm. Cần phải nói với ông là lão già chỉ có một tham vọng trong tim là: rượu nho. Ông cho phép tôi? Mathias lấy từ túi áo ra một gói thuốc và bắt đầu cuốn môt điếu.

- Ông thứ lỗi cho tôi, nếu tôi không đi vào các tình tiết. Hơn nữa, tôi biết các tình tiết không rõ. Tất cả điều mà tôi biết, đó là việc ông chú tôi sắp xếp để đẩy nhanh sự xuống dốc của Mendaille và mua lại vườn nho của ông ta với một giá rẻ mạt. Ở tình thế đó Béatrice không tìm được gì hơn là kết hôn với Mendaille - Ông đoán được sự bê bối.

Ông ta liếm nhanh điếu thuốc của mình và châm lửa với một cái bật lửa bùi nhùi.

- Thế là ông chú tôi cắt quan hệ với cháu gái mình. Giữa ông và Béatrice có những cảnh kinh hoàng. Tôi biết được điều đó nhờ anh Félicien khổ sở thỉnh thoảng đến lâu đài để chăm sóc lão già.

- Tại sao anh lại nói: lão già? - Lupin hỏi.

- Điều đó tôi quên khuấy đi. Nhưng tôi có thể thú nhận với ông: chúng tôi không yêu ông ấy bao giờ. Và ông ta rất tệ với Béatrice. Ông làm mọi việc để ngăn cản đám cưới ấy. Cuối cùng, ông đuổi Béatrice đi, tôi thấy không có từ nào khác. Bà ta đến sống ở Paris cùng với chồng. Cái biệt thự nhỏ mà bà giữ là của mẹ bà.

- Ông hãy dừng lại - Lupin nói - Có một điểm mà tôi chưa nắm được. Vì rằng bà cô họ hàng của ông đã bị đối xử bất công như vậy, vậy điều gì đã ngăn cản ông nối liên lạc với bà?

Dorchain tỏ ra lúng túng.

- Đúng vậy! Ông nói! Chúng tôi đáng lẽ có thể nối lại. Có thể chúng tôi là những kẻ hèn nhát. Nhưng nếu chúng tôi đứng về phía Béatrice... Ông thấy sự việc ra sao?

- Các ông đã gây nên sự giận dữ và mối hận thù của ông chú các ông và các ông tìm cách dàn xếp.. có thể là vì vấn đề thừa kế?

- Không chỉ có thế. Tài sản thừa kế cố nhiên thuộc về Isabelle... Dù là... Người ta biết gì? Không, lý lẽ thực sự là chúng tôi sợ ông chú. Tôi thề với ông đó là con người đáng ghét. Khi chiến tranh đến, ông ta đã tìm được chỗ trú ẩn, một nơi nào đó ở Paris, thí dụ thế - ồ, không. Ông đã buộc Isabelle đang ở với ông đi khỏi và ở lại một mình tại lâu đài. Tôi nhớ lại... khi tôi đến chào ông, hai ngày trước khi bị động viên... chúng tôi chia tay nhau ở bậc thềm và ông đã nói với tôi: "Ta đã giao du với họ, những người Phổ. Nếu bọn họ đến đây, đó là điều không chắc, họ sẽ tìm thấy người để nói chuyện". Đó là hình ảnh cuối cùng mà tôi còn lưu lại về ông ta. Chiến tranh đã nổ ra. Chúng tôi bị phân tán hết.

- Và Isabelle thì sao?

- Tôi tin rằng cô ta đã sống một thời gian ở chỗ chị cô. Ít ra, đó là vấn đề của thời đó. Nhưng tôi không biết là cô còn có một chỗ ở tại Mantes. Bức thư của công chứng viên cho tôi biết điều đó.

Một đợt ho làm ông dừng lại.

- Có lẽ tôi không nên hút thuốc nữa - Ông nói. Tôi bị hơi ngạt vào ngày mười bảy. Nhưng bất cần. Miễn sao cuộc sống đưa đến niềm vui!

- Vậy là trong bốn năm, ông không nghe nói về chú của ông nữa?

- Rõ ràng là thế. Kể cả những ai còn lại từ phía bên kia. Và chúng tôi tức giận Mendaille và Isabelle biết bao... Rối ren làm sao, Chúa tôi, rối ren làm sao!... May mắn thay, Félicien vừa mới đến gặp tôi... không được lâu...

Con mắt ông ta đẫm lệ.

- Tôi tạm biệt ông. Tôi không muốn lạm dụng ông... - Lupin nói.

- Không! - Dorchain kêu lên - Ông chưa nên đi, ông thanh tra. Điều có ích cho tôi là được nói. Tôi sẽ trở nên rất cô đơn.

- Trong trường hợp ấy... ông hãy cho tôi biết tin về người anh khác của ông... Raphael.

- A điều ấy à, đó còn là cả một câu chuyện. Raphael là anh cả chúng tôi - Một chàng trai có năng khiếu tuyệt diệu... Người nghệ sĩ của gia đình - Một họa sĩ có tiếng... Lão già khốn khổ! Vào mùa xuân 1912, anh ta là nạn nhân của một sự suy sụp nghiêm trọng đến mức cần phải nhốt anh lại. Bây giờ, anh có khá hơn nhiều nhưng khi anh vừa nghe...

- Nguyên nhân của sự suy sụp ấy là gì? Nó xảy ra không phải là không có lý do.

- Không. Cần để ông biết trước là Raphael đã cưới vợ và có một bé gái... một bé gái rất xinh... Có đúng thế không? Ông không muốn uống gì sao?... Tôi, tôi sẽ uống một ít rượu... Điều mà tôi nói với ông là vô cùng thảm thương... Ông còn nhớ vụ đắm tàu Titanic không? Ôi, chúng tôi nằm trong đó.

Lupin bị tác động mạnh, lẩm bẩm nói:

- Ồ! Tôi thất vọng. Tôi tin là tôi đoán...

- Ông sẽ thấy.

Dorchain lấy từ tủ đựng thức ăn một cái cốc và một chai.

- Khi số phận đập lên một gia đình...

Ông rót cho mình một cốc nước khoáng mà ông nuốt một mạch.

- …chỉ còn việc còng lưng xuống - Ông hoàn thành câu nói - Và ông hãy ghi chú là mọi cái móc xích nhau. Từ nhiều năm, chính ông chú chúng tôi cung cấp rượu nho mà người ta uống trên các tàu thuỷ của công ty... Cunard, nếu tôi còn nhớ. Đương nhiên, ông được mời dự cuộc hành trình đầu tiên của Titanic. Nhưng ông bước sang tuổi bảy mươi lăm. Và ông không thích du lịch. Thế là ông nẩy ra ý kiến chết người là hiến cho chúng tôi chuyến du lịch, cho tất cả.

- "Tất cả" là ai thế?

- Ôi, tất cả bà con họ hàng, Raphael, vợ ông, con gái ông và hai chúng tôi, một bên và bên kia là Isabelle và Béatrice. Ông nghĩ là niềm vui được chia sẻ của chuyến vượt đại dương đủ để chúng tôi dàn hoà nhau! Nhưng Béatrice và Isabelle từ chối với lý do là bọn họ sợ say sóng. Chúng tôi lên tàu cả năm người. Đứa bé gái là bảy tuổi! Nếu ông thấy, nó vui mừng biết bao!

- Ông đừng kể cho tôi việc đắm tàu- Lupin nói - Chẳng có ích gì để tra tấn các ông.

- Kể cả nếu tôi muốn kể - Dorchain nói - tôi cũng không thể, bởi vì các ký ức của tôi rất mơ hồ. Tôi thấy lại vợ và con gái của Raphael trước một ca-nô cứu nạn quá tải. Tuy nhiên, người ta cũng thành công trong việc nhét bọn họ vào được sao hay vậy. Người sĩ quan phụ trách sà-lúp còn chấp nhận cho cả Raphael lên nữa. Chính chúng tôi là người giữ ông lại do thận trọng. Chúng tôi còn có chỗ ở một ca-nô khác. Thảm cảnh đã xảy ra nhanh đến nỗi... Ông thanh tra, ông hãy suy nghĩ là chỉ có một con tàu cứu nạn khi quay trở về...

- Khi tôi nói với ông là người ta không thoát khỏi số phận! Raphael nhìn thấy vợ và con gái mình chết chìm trước mắt mình. Ông ta muốn nhảy xuống biển, chết cùng họ. Không ngạc nhiên khi ông ta bị mất trí, người đau khổ! Buồn biết bao! Và hối hận biết bao! Nếu chúng tôi để ông lên chiếc sà-lúp ấy, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra... Chắc là ông ta cũng sẽ chết, ông ấy cũng chết. Nhưng ông cũng có thể suy nghĩ là ông sẽ cứu được vợ con mình... Trong mọi trường hợp, chúng tôi đều không bị trách nhiệm gì cả... Chúng tôi không phải là nguyên cớ của sự chia ly kinh hoàng ấy.

- Nhưng không - Lupin nói - Các ông không nên tự trách mình một tý nào cả. Thế thì ông ta muốn gì ở các ông?

- Không... Cuối cùng, tôi không suy nghĩ. Khi chúng tôi được thu nhận, ông ta đã ở cực điểm của sự điên rồ.

- Và từ đó đến nay?

- Tôi không biết. Tôi tin là ông ta đã quên. Ông không bao giờ nói về vợ và con mình nữa.

- Ông ta có biết về các sự đảo lộn vừa xảy ra không?

- Chắc chắn là có. Nhưng một cách tò mò. Tuy nhiên, ông đọc báo hàng ngày... Ông có vẻ như cập nhật.

- Tôi có thể gặp ông ta không?

- Tại sao lại không? Ở nơi an dưỡng Saint Antoine, người ta sẽ nói cho ông nơi tìm ông ta. Nhưng tôi yêu cầu ông... đừng ám chỉ về quá khứ. Cũng đừng nói tí gì cho ông ta biết về Félicien; có thể là ông ta còn chưa biết...

- Điều đó còn tuỳ - Lupin nói khi đứng dậy - ông đừng ngạc nhiên, nếu một trong các đồng nghiệp của tôi còn đến hỏi chuyện ông. Và mong ông kiên nhẫn. Công lý kết thúc bởi lời nói sau cùng, tôi hứa với ông điều đó.

Ông cáo từ và nhìn đồng hồ của mình. Ông còn thừa thời giờ để ăn sáng trước khi lên chuyến tàu đưa ông đến Chartres... Thực ra, đó cũng là chuyến tàu mà Félicien đã đi lúc buổi tối... Ông trở về trung tâm thành phố và đi vào trong một quán ăn yên tĩnh. Ông cần có sự yên lặng và sự đơn độc để thoải mái suy ngẫm ý tưởng đi qua đầu khi Mathias Dorchain nói cho ông về con tàu Titanic. Cái tàu chở khách... các tàu thuỷ nhỏ bằng giấy... Mối liên quan hiện ra rõ ràng. Kẻ sát nhân chỉ có thể là Raphael. Các sự việc tự nó xếp đặt. Trong đầu óc ốm yếu của người xấu số, một ý tưởng phát triển từ từ... Các anh em của ông chịu trách nhiệm về điều đã xảy đến... Nếu ông đã có thể lên ca-nô cứu nạn... nếu ông được ở bên cạnh vợ ông và con gái ông... tai nạn có lẽ đã không xảy ra... hoặc ông có thể cứu được cả hai... Nhưng trả thù thế nào đây? Trong thời gian lâu, ông bị nhốt trong một vài phòng cách ly như là một tên gian ác. Tiếp đến, người ta giải thích cho ông là chiến tranh vừa nổ ra... Chiến tranh nào? Điều đó muốn nói cái gì: chiến tranh?... Và người ta chuyển ông từ đơn vị này đến đơn vị khác. Thế rồi, một cách kiên nhẫn, với khả năng giả vờ khác thường mà một số kẻ điên rồ nào đó có được, Raphael đã áp dụng để chiếm lòng tin của những tên cai tù và sự cố gắng của ông ta đã được đền đáp. Cuối cùng người ta đã trả tự do cho ông, một sự tự do cần thiết để ông ta đạt được mục tiêu của mình. Ông chỉ cần đợi sự trở về của các tên có tội vì bọn chúng nhất định trở về vào một ngày nào đó.

Lupin chẳng gặp khó khăn nào khi khôi phục lại việc lui tới của người bệnh, theo dõi hầu như từng bước các tiến bộ của sự điên rồ của ông. Trời đất! Các sự việc không thể diễn ra một cách khác. Và cả hai anh em đã trở về, mỉm cười một cách giả tạo nhất, tin chắc về sự không bị trừng phạt. Bọn họ nghĩ rằng quá khứ chắc đã bị quên. Cũng giống như thế đối với Raphael, không có gì khác ngoài sự trống rỗng mênh mông hiện tại, đánh dấu giờ mà những người được ông ta yêu mến nhất trên đời đã mất đi trước mắt ông. Nhưng trong trường hợp ấy...

Đến đây, Lupin đụng vào một trở lực tầm cỡ. Tại sao Raphael đe doạ Mendaille? Mendaille không ở trên tàu Titanic. Vào năm 1912, Mendaille còn chưa cả kết hôn với Béatrice. Ông ta là một người ngoài cuộc. Raphael có biết là người bà con họ hàng của cô ta đã kết hôn không? Vâng, chắc thế, ông ta biết điều đó, bởi vì Félicien và Mathias tưởng là ông đã khỏi bệnh và thường xuyên đến thăm ông từ nhiều tháng, chắc đã cho ông biết tin tức của mọi người... Ông đừng quên là ba anh em đều được triệu tập đến chỗ thầy Berangeon, viên công chứng ở Fonfainebleau để mở bản di chúc...

Vậy là Raphael đã biết. Và có thể sự thù hằn của ông phát triển ra, kể từ đó, đến tất cả, anh, cô, dì họ hàng... Sau tất cả, Béatrice và Isabelle được xếp vào vì đã không tham gia cuộc vượt đại dương. Không tồi tệ đến thế! Ôi thôi, các cô phải trả giá, các cô cũng vậy. Và Mendaille là người đầu tiên bởi vì ông ta đã không sợ khi liên kết với một gia đình đáng nguyền rủa.

Phải chăng tôi lạc đề một chút? - Lupin suy nghĩ khi đang ăn - Vì cuối cùng, tôi luôn quên rằng Mendaille đã bị thương vì tôi. Trên thực tế, kẻ sát nhân, mặc dầu có thư đe doạ, nhưng còn chưa tấn công ông ta. Đó cũng là điều kỳ lạ nốt. Félicien, ngược lại, tất cả được giải thích dễ dàng.

Và, rõ ràng là các sự kiện móc nối nhau một cách rất lô-gíc. Raphael biết là anh mình có ý muốn đến Paris, vì Félicien đã chắc chắn cho ông ta biết các dự án ấy. Ông biết là người thầy thuốc phải đi trên tàu hoả nào. Tàu ấy khi dừng ở Chartes, ông chỉ có việc lên tàu, tìm ô buồng mà anh ông đang ở... Làm sao mà Félicien có thể dè chừng? Ông ta còn cả không thấy cú đâm đến từ đâu. Sau đó, Raphael xuống ở ga dừng đầu tiên và lặng lẽ chờ chuyến tàu đầu tiên đưa ông trở về Chartes. Vì ông được tự do đi lại, ai mà chú ý đến sự vắng mặt của ông?

Còn lại việc giải thích cách xử sự của Mendaille và của Félicien, sự nhẫn nhục bề ngoài của họ.

Félicien có thể đã nhận được cái tàu thuỷ nhỏ đúng vào lúc lên tàu. Không biết ông đã phản ứng ra sao nhưng Mendaille biết được thảm cảnh của Titiinic, ông ta có lẽ phải tức thời làm sự đối chiếu bắt buộc giữa vụ đắm tàu và các bức thư đe doạ được gấp một cách lạ lùng, sự đối chiếu mà Lupin đã làm ngay tại chỗ.

Nhưng chính xác là ông ta đã hiểu. Lúc đầu, tại sao ông lại im lặng? Ông đáng lẽ phải nói với mình: "Còn thằng Raphael khốn khổ ấy phải làm công việc của mình. Chắc chắn là nó không bao giờ thay đổi” Và ông đã nghĩ đến việc khác. Đó là phản ứng bình thường về phía ai đó chỉ có lòng thương hại với bệnh nhân. Và ai mà biết được đã không có các tàu thuỷ nhỏ khác?... Nhưng tại sao, sau cuộc "mưu sát” chống lại ông, Mendaille lại tiếp tục giữ im lặng; tại sao ông không cho Cảnh sát biết các điều ngờ vực của ông? Và ông còn tiếp tục giữ im lặng sau vụ ám sát Félicien nữa không?...

Và đó chỉ là một bí mật trong rất nhiều bí mật khác. Vẫn luôn luôn có tờ bạc năm mươi phờ-răng... và thái độ khó giải thích của Béatrice... và sự tấn công ở nghĩa trang Perè Lachaise... và gã tóc hung...

- Thôi được - Lupin thì thầm - Việc nào - thời gian đó.

Ông gọi thanh toán và tiến bước về phía nhà ga, xét chung, ông không bất bình về các suy diễn đầu tiên của mình. Được hỏi một cách khôn khéo, Raphael không thể trụ lại được lâu, nhất là ông ta đuợc thuyết phục đã làm một sự việc vì công lý. Ôi, một phần sự thật đã ở cuối cuộc hành trình.

Lupin xuống tàu ở Chartes và thuê xe đi đến chỗ ẩn trong một xe ngựa có dạng trước chiến tranh. Ông hỏi chuyện người gác cổng.

- Raphael Dorchain à? - Người nhân viên nói - Ông ta ở ngay bên cạnh - Cái nhà nơi lưới sắt kết thúc. Ông chiếm một phòng ở tầng ba; có tên ông ở trên cửa. Nhưng giờ này, ông đã đi ra ngoài. Nếu ông không tìm thấy ông ta, hãy tin cho tôi. Tôi sẽ cho người đi tìm.

Ông gác cửa nói thêm khi đang mỉm cười:

- Thế là một ít người chúng tôi làm mọi việc - Và trong một cơ sở như cơ sở này, tôi đảm bảo với ông là có công việc để lo toan.

Lupin vào trong phòng được chỉ định. Không có người gác cửa. Rõ ràng là Raphael có thể đi và đến theo ý muốn. Người ta ít dè chừng y. Chìa khoá còn để ở cửa. Ông gõ cửa và vì không có ai trả lời, ông mở của.

Sụ trang trí căn phòng tức thời làm ông chú ý. Trên tất cả các bức tường, có các tranh ảnh cắt trong các tuần báo kể chuyện chiến tranh như: Tranh ảnh minh hoạ, Nước Pháp, Cái gương, Trên mặt trận, phụ trương minh hoạ của tờ Báo Nhỏ... được đính chặt bằng đinh ấn. Chỉ là cảnh tượng hàng hải: Tàu Lusitania đang chìm, sự hấp hối của một nhóm vận tải bị thuỷ lôi, cái chết của một tàu săn tàu ngầm, các bức ảnh biểu hiện các tàu chiến và các tàu chiến tham gia vào trận đánh Jutland... Không có gì phải nghi ngờ về các sự kiện trên. Chính tại đây mà các tàu thuỷ nhỏ bằng giấy đã được làm. Mỗi hình ảnh để lộ ý tưởng cố định của Raphael hất hạnh.

Lupin đi từ từ quanh phòng, dừng lại trước một bức ảnh trong một khung có chạm trổ: người đàn bà và một cô gái của khổ chủ. Mathias đã không nói dối: người đàn bà trẻ thì rất đẹp và cô con gái cũng rất xinh với các lọn tóc dài và con mắt xanh, rất hoan hỉ. Trái tim thắt lại, Lupin suy nghĩ: "Tôi sẽ nói gì với ông ta đây? Còn lợi ích gì để hỏi ông ta! Để làm vết thương ông rỉ máu...".

Một bước chân nặng vang lên trong hành lang. Lupin ngồi xuống, lấy phong thái của một người khách đến không có ý đồ xấu. Cửa bị đẩy một cách thô bạo.

Nguời đàn ông đi vào là Weber.