← Quay lại trang sách

Chương VI VÀO TÙ

Cái nhìn của hai người đàn ông giao nhau như hai lưỡi kiếm. Weber lùi một bước ra phía sau, ngoảnh đầu về phía hành lang. Hai người Cảnh sát đến gặp ông.

- Tôi giới thiệu với các anh, thanh tra Frapier - Weber nói - Rất vui mừng được gặp ông, ông thanh tra.

Ông ta tiến lên đến mức sờ được Lupin và đột nhiên, dùng mũi giày cao cổ, đá một cú nhanh, khô khốc lên khuỷu chân bong gân của Lupin. Lupin không thể kềm chế một tiếng kêu đau đớn và dựa mình vào mép bàn.

- Mang ông ta đi - Weber ra lệnh - Và không được chống cự, nghe chưa!

Lupin đã nhận thấy mức độ tình thế và hiểu được sự vô ích của mọi bạo lực. Một số Cảnh sát khác đứng ở thềm cửa, sẵn sàng can thiệp nếu có dấu hiệu nhỏ nhất.

- Ông đến từ Mans - Weher nói

- Ông đã hỏi chuyện Mathias Dorchain?

- Chính xác. Anh ta đã nói cho chúng tôi về cuộc đến thăm của ông, đã kể cho tôi toàn bộ cuộc nói chuyện của các ông... Thú vị thật! Ông sẽ giải thích cho quan toà tại sao vụ việc Mendaille lại làm ông say mê đến thế, và cũng tại sao ông ở trong chuyến tàu mà người ta tìm thấy thiếu tá Dorchain bị ám sát. Và tại sao người ta lại phát hiện ông tại đây, trong buồng của Raphael Dorchain...

- Sự trùng hợp đơn giản!

- Thôi được! Weber nổi nóng. Ông làm cho ai tin là một người lương thiện lại giả danh một thanh tra để tham gia vào một cuộc điều tra mà tôi không biết là loại nào trong lúc che giấu Cảnh sát về bản thân mình?... Jussieu! Xích tay lại.

- Ông không có quyền...

- Ông đi khập khiễng phải không? - Weber cắt ngang - Và chính xác là chúng tôi đang tìm người khập khiễng đi xe tắc-xi từ ga Mantes đến ga Rambouillet và đi vội vàng đến thế!

Còng sắt khép lại trên cổ tay của Lupin.

- Lên đường!

- Đây là một sai lầm sẽ làm ông trả giá đắt - Lupin đe doạ.

- Nhưng vâng. Ông nói tất cả cùng một loại. Và cuối cùng ông luôn phải thú tội.

Một xe Li-mu-xin lớn đợi trước cửa. Các nhân viên Cảnh sát đẩy Lupin vào cuối xe. Weber lên đằng trước, ngồi bên cạnh lái xe. Một cùi tay để trên lưng ghế, ông quay người lại để nhận diện người tù của mình.

- Bộ mặt của ông nhắc tôi nhớ lại ai đó - Ông ta thì thầm - Tuy nhiên, nếu tôi đã gặp ông, tôi chắc chắn sẽ nhớ lại.

Lupin nâng vai lên, dựa đầu vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Ông phải công nhận là mình đã chơi với lửa và đơn giản là đánh giá thấp các phương tiện của Weber. Tất nhiên, người phó đã đến gặp Mathias và ông này cho ông ta một ân huệ còn chưa ai được nhận: sử dụng tuỳ ý một ô-tô mới tinh cho nhu cầu của công vụ. Từ Mans, ông đến Chartes và trong lúc người khả nghi mất nhiều giờ chờ tàu thì ông ta giăng bẫy. Và bây giờ... nhà tù Santé... Các cuộc hỏi cung... những ngày, có thể là những tuần từ từ trôi qua... Và không có cách gì nói lên sự thật, thú nhận cuộc đi thám sát ban đêm ở biệt thự của Mendaille.... Và trong thời gian ấy, kẻ sát nhân lại được tự do hành động...

Buổi chiều đó, sau các thể thức thường lệ, Lupin ngủ ở nhà tù. Việc bắt ông có gây nên một ít lời đồn đại. Người ta có bắt được người đã tìm cách giết Xavier Mendaille và đâm, trong một tàu nhanh, giữa thanh thiên bạch nhật, với một sự táo bạo hiếm thấy, người thầy thuốc - thiếu tá bất hạnh?... Nhưng không ai nghĩ đến Arséne Lupin. Đó là một sự kiện vụn vặt trong các sự kiện khác, hơi bí mật, ít nhiều gây bối rối cho vấn đề mà  Cảnh sát tỏ ra rất bí mật.

Và vì lý do gì? Bị cáo từ chối trả lời quan toà khi tìm hiểu sự việc. Tuy nhiên, quan toà Jerôme Berthon nổi tiếng là khéo léo và sáng suốt. Ông thuộc về thế hệ mới của các quan toà không bối rối trước sự quanh co, sự thận trọng lỗi thời, các thủ đoạn nham hiểm một cách khôn ngoan. Ông đi thẳng vào mục đích.

- Thôi được! - Ông nói - Bề ngoài cho thấy ông là một người thông minh.

- Ông tử tế với tôi quá!

- Ông phải hiểu rằng hệ thống chống đỡ của ông không đứng vững. Rốt cuộc chúng tôi cũng biết ông là ai.

- Và tôi, tôi cho rằng rốt cuộc ông phải thả tôi ra - Lupin phản ứng lại - Nhưng tôi muốn thấy sự độc đoán sẽ đi đến đâu.

- Thế nào, độc đoán ư! - Quan toà phản ứng lại - Tôi thừa nhận là ông còn chưa có tên trong sổ đen, chưa có tiền sự. Nhưng đó chính là điều làm cho ông đáng ngờ. Chúng tôi không thích những người làm như từ trời rơi xuống. Ông có tham gia chiến tranh không?

- Cũng như mọi người.

- Trong đơn vị nào?

- Nếu tôi nói cho ông điều đó, có thể ông không tin tôi.

- Thôi được. Ông ở đâu. Phương tiện sống của ông là gì?

- Ông tìm hiểu lấy.

- Tôi nói trước cho ông là...

- Ông không thể làm cho tôi xúc cảm, thưa quan toà. Người ta bắt tôi không có chứng cứ. Và người ta muốn tôi cộng tác với thứ luật pháp ấy! Ôi, không bao giờ. Tôi còn tự do để im lặng.

- Ông không thể chối bỏ là ông quan tâm đến anh em Dorchain?

- Thì sao nào? Nếu điều đó làm tôi hài lòng trong nhiệm vụ người Cảnh sát điều tra tư. Có luật lệ nào cấm tôi làm điều đó không?

- Đồng ý với ông. Thế thì cho tôi biết về các phát hiện của ông.

- Trước hết, trả tự do cho tôi đã.

Quan toà ra hiệu gọi người lính gác và giao Lupin lại. Cuộc chiến nhỏ ấy kéo dài nhiều ngày. Lupin từ chối chỉ định một luật sư. Người ta cho ông một luật sư do trên chỉ định, một người già, toát ra mùi thuốc và rượu trắng và hình như chán ngấy mọi thứ.

- Ông có sai lầm khi xử sự thô bạo với Berthon. Ông ta có thể bỏ tù ông nhiều tháng chỉ để chứng tỏ là ông không phải là người mạnh nhất. Ông được lợi khi thú nhận.

- Nhưng thú nhận cái gì, trời đất!

- Ông đã đi tắc-xi đến Mantes để đuổi kịp tại Rambouillet con tàu đưa ông đến Paris. Đó là một chặng đường hoàn toàn không thể giải thích được. Thật là quá dễ dàng để ông đi thẳng từ Mantes đến Paris! Ông hãy tự đặt mình một lúc vào vị trí của Berthon. Ông hãy nhìn nhận là ông ta đã không nhầm khi thấy cuộc hành trình đó là kỳ quái. Bây giờ, điều mà tôi nói với ông về chuyện đó, thế nào hả?...

Lupin nhanh chóng chán ngấy các lời đối đáp ấy, chúng chỉ làm trầm trọng thêm trường hợp của ông. Người lái xe tắc-xi đưa ông từ Mantes đến Rambouillet nhận ra ông ngay từ khi anh đến trước mặt một nửa tá người mà trong đó quan toà để lẫn người tù vào.

- Chính ông ta.

- Anh có chắc thế không?- Berthon hỏi.

- Tất nhiên! Ông ta không ngừng thúc giục tôi để tôi đi nhanh hơn. Ông ta sợ chậm tàu Paris đến nỗi chạy qua ga.

- Ông ta chạy?

- Đó là cách nói. Ông chạy một chân và một chân lết, nếu người ta có thể nói.

Quan toà cho dẫn Lupin vào buồng làm việc.

- Sự việc là thế. Ông lên tàu ở Rambouillet với một sự vội vàng đến mức người ta có quyền nghĩ là ông nhất thiết muốn gặp một ai đó. Ai vậy? Chắc chắn là Félicien Dorchain, vì rằng, ngay từ hôm trước nữa, ông đến thăm Mendaille Dorchain và được ông này cho địa chỉ của Raphael, nơi mà ông bị bắt, bằng những lý do mà tôi còn chưa biết nhưng ông sẽ trình bày cho tôi là ông ghét anh em Dorchain. Ông đã giết Félicien; ông đang chuẩn bị, có thể là để giết Raphael...

- Nhưng mà..

- Hãy khoan. Chưa phải đã là tất cả. Sự tấn công mà ông Xavier Mendaille là nạn nhân đến lượt nó liên kết với sự sát hại thầy thuốc - thiếu tá - Người đã giết Félicien Dorchain cũng là kẻ đã tấn công Xavier Mendaille. Hơn nữa, tôi cảnh báo ông là khi tình trạng sức khoẻ của ông Mendaille cho phép ông trở về nhà mình, tôi sẽ cho ông đối chất với ông ta và chúng tôi sẽ thấy rõ...

Tất cả điều đó vừa rất lô-gic vừa rất hài hước đến độ Lupin không thể nhịn cười được.

- Xin thứ lỗi cho tôi, thưa quan toà, tôi không có điều gì chống lại lập luận của ông. Nó là không thể chê vào đâu dược. Nhưng nó không thể buộc tội tôi, ông thấy không?

- Tại sao?

- Bởi vì tôi là Arséne Lupin.

- Mặc kệ! Tên gọi vô nghĩa. Lupin, xét về đại thể, thích đấu tranh trực diện hơn.

- Ông là Arséne Lupin - Quan toà nói - Thật kỳ lạ!

- Và Arséne Lupin không bao giờ có bàn tay vấy máu.

- Ông hãy nghe đây - Quan toà lại nói một cách nghiêm túc - Tôi không có thì giờ để phí. Lupin hay không Lupin, tôi buộc tội về âm mưu ám sát và ám sát.

Và quay người về phía luật sư hình như đang ngơ ngác, ông nói thêm:

- Thầy luật sư, thân chủ của ông sẽ có lợi khi không chế nhạo pháp luật... Lính đâu, dẫn ông ta đi.

Lupin lại chui vào xe xà-lim để trở lại Santé. Ông nằm dài trên ghế nằm của mình với lòng tin chắc đã gieo một sự nghi ngờ trong đầu của quan toà. Ông này không chậm trễ tự nói với mình: "Và nếu điều đó là sự thật thì sao? Nếu đúng là Arséne Lupin thì sao?... Sau đó, ông triệu tập Weber đến - Ông thủ trưởng sở Mật thám cũng được tham khảo tiếp sau... Tin tức đó đi từ đầu này đến đầu khác theo hệ thống "Có thể là ông ta! Hãy cẩn thận! Không được hở! Và nhất là để báo chí ra ngoài cuộc càng lâu theo khả năng có thể".

Gieo rắc sự kinh hoàng trong hàng ngũ của kẻ đối địch, đó là một trong các phương pháp thường dùng của Lupin. Nó còn trả giá một lần nữa, nếu... Nhưng chẳng mấy chốc nó sẽ chốt lại. Và, tuy nhiên, chưa đầy một giờ sau khi ông về, lỗ nhìn của xà-lim bị đẩy ra, một con mắt hiện ra ở đó và chắc là không phải của người lính gác vì một cuộc trao đổi bí mật bắt đầu thì thầm ở sau cánh cửa. Lupin lấy lại lòng tin của mình từ phút này đến phút khác, ngồi trên bậc đá thế nào để phơi bày bộ mặt của mình dưới góc độ tốt nhất cho những người quan sát đang luân phiên nhau nhìn qua lỗ. Quan toà đã có lý khi ông nói là không có một "thẻ” đo người nào liên quan đến người tù bí ẩn của ông ở sổ hồ sơ. Khi Lupin chỉ huy Cảnh sát dưới sự dìu dắt của ông Lenormand, ông ta đã cẩn thận làm mất hồ sơ của mình ở nơi lưu trữ. Nhưng, trong những người đã biết ông, chắc chắn hãy còn nhiều người có thể nhận dạng ông. Thí dụ như Ganimard; có thể ông ta đã về hưu rồi; Formerie cũng thế, nếu như ông ta chưa chết. Đó là những con người có trí nhớ không nhầm lẫn. Chắc chắn người ta sẽ đến nhờ họ dán mắt vào lỗ nhìn. Và sau đó còn có Weber mà một sự nghi ngờ đã thoáng qua khi ở trong ô tô - Và còn những người khác nữa, những kẻ đối địch trước đang chờ dịp để chộp lấy... "Đúng, nhìn nghiêng người ta sẽ nói đúng... Và tuy nhiên, nhìn ba phần tư... Cái tai của ông có lớn hơn một ít không?... Đối với miệng thì không có nghi ngờ gì có thể... Cái nếp hài hước ấy... Nhưng bộ mặt hình như trẻ hơn. Con người ma quái này cũng như tất cả chúng ta. Ông ta cũng phải già đi... Không! Khó lòng khẳng định một cách dứt khoát!".

Lupin nghe họ nói và ông rất mừng đã gieo sự rối trí trong hàng ngũ của kẻ thù. Người ta sẽ tăng gấp đôi sự cẩn mật chống lại ông và do hăng hái quá đáng, người ta sẽ phạm một cách tai hại sự vụng về mà ông có thể lợi dụng ngay.

Ngày hôm sau, Lupin lại được dẫn đến chỗ quan toà. Lần này người ta cho ông, dưới danh nghĩa hộ vệ, hai người Cảnh sát mà Weber đặt toàn bộ lòng tin vào: các anh em Doudeville. Lupin cười thầm. Cú đánh mạo hiểm của ông bắt đầu tỏ ra có giá.

- Ông đừng trở lại nữa, ông chủ ạ - Jean nhắc lại - Người ta chuẩn bị một điều gì đó.

Quan toà Berthon tiếp đón Lupin với thái độ nhã nhặn và để ông ngồi gần luật sư.

- Thế nào, ông đã trở nên biết điều một chút? Ông sẽ nói cho tôi biết ông là ai chứ?

- Sẵn sàng. Tôi là Arséne Lupin.

- Arséne Lupin đã chết từ lâu. Chúng ta hãy chấm dứt đùa cợt đi.

- Tôi không đùa.

- Thôi được - Chúng ta trở lại: ông ở đâu?

- Khắp mọi nơi. Tôi như là Bá tước Monte Cristo. Tôi có rất nhiều chỗ ở. Ngay lúc này, tôi chiếm nhà trú chân ở nhà tù Santé - Tuy nhiên, không phải ở lâu.

Bị thất vọng, quan toà ra hiệu cho viên lục sự đừng viết gì thêm. Ông dùng đầu ngón tay giụi mắt như là một người nào đó tìm cách làm nhẹ một cái nhức đầu.

- Đó là lời nói cuối cùng của ông? - Ông ta nói - Thế thì, chúng tôi sẽ thay đổi phương pháp... Đưa người làm chứng vào.

Mathias Dorchain bước qua ngưỡng cửa phòng làm việc.

- Anh có biết người tự cho mình là thanh tra Frapier này không?

- Rất đầy đủ.

- Tôi có lời khai của anh ở kia.

- Anh có điều gì để bổ sung không?

- Không. Tôi đã nói tất cả những gì tôi biết.

- Người bị buộc tội có làm anh e ngại không?

- Hoàn toàn không. Ngược lại. Ông ta rất lễ phép, rất dễ thông cảm.

- Ông ta chắc hỏi anh có nhận được một lá thư đe doạ phải không?

- Vâng - Và tôi đã trả lời ông ta là tôi chẳng nhận được gì cả.

- Ông ta có tỏ ra bất ngờ không?

- Có thể là... có.

- Tôi phản đối - Lupin nói - Ông đang gợi ý cho ông Dorchain rằng tôi là chủ nhân của các bức thư ấy.

- Tôi yêu cầu ông không được cắt ngang tôi. Ông Darchain, ông hãy nghĩ kỹ lại đi... Ông đã gặp người bị buộc tội... thí dụ cải trang thành nhân viên khí đốt hoặc người đưa thư hay là người chào hàng bảo hiểm tại nhà không?

- Không. Tôi không tin - Mathias nói làm bầm, hoàn toàn bối rối.

- Anh không thấy là người nào đó đã lẻn vào nhà mình trong các ngày trước lúc đến thăm của bị cáo?

- Không... Tôi không có gì có thể cám dỗ kẻ ăn trộm.

- Thôi được. Tôi cảm ơn anh.

Lupin chờ Mathias Dorchain ra khỏi và nói:

- Nếu tôi hiểu rõ ông, thưa quan toà, thì việc mất trộm có thể là nguyên cớ của các vụ cho là án mạng gán cho tôi... Các thư đe doạ ấy, gấp theo hình các tàu thuỷ nhỏ, điều đó với ông chắc không phải là một chi tiết không quan trọng.

- Tôi biết nghề của tôi - Quan toà đáp lại một cách nhanh chóng - Và nếu ông mà láu cá như ông tự cho, ông phải nhận thấy các thư ấy là các bẫy ngốc nghếch, chỉ nhằm mục đích làm lạc hướng các điều nghi ngờ, Nhưng đó là điều quá đơn giản. Chúng tôi không hoàn toàn ngu dốt, ông hãy tin ở tôi.

"Bị chạm mạch! - Lupin suy nghĩ - Ông ấy có lý”.

Đó là một điều hơi quá đơn giản, tuy nhiên, nếu người ta tin rằng đó là một người thứ ba phạm tội. Với tôi, là trường hợp thường gặp. Nhưng không phải là tôi...

- Ông nói: đó là gì vậy khi tôi có ý đồ trộm ở nhà Mendaille và trên xác chết của Félicien Dorchain?

- Chúng tôi sẽ biết điều đó. Có thể là các bức thư, các giấy tờ gây liên luỵ chăng?

Lupin nhìn thấy trong ngăn kéo, tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng đặt rất ngay ngắn. "Chẳng ngu, ông nghĩ, chẳng ngu gì cả. Họ không thể đi xa hơn với các yếu tố họ đang có”.

- Ta là vô tội - Ông dằn từng tiếng - Trong khi các ông ra sức làm khổ tôi thì các ông đã để kẻ sát nhân tự do hoành hành. Các ông hãy chờ một nạn nhân mới để mở mắt ra!... Tôi không muốn ở vị trí các ông, ông quan toà ạ.

Ông nói với bao tin tưởng, một sự chắc chắn toát ra từ ông đến độ quan toà hình như cũng bị lay chuyển. Nhưng quan toà nhanh chóng lấy lại phong thái.

- Ông loè bịp - Quan toà nói: - Tôi đọc một cách rõ ràng trong trò chơi của ông, ông được gọi là Lupin ạ. Ông đã nghiên cứu cẩn thận người mẫu của mình. Cũng như ông ấy, khi bị yếu thế, ông tìm đến việc doạ dẫm. Chỉ tí nữa thôi, ông sẽ xác nhận với tôi rằng ông là người duy nhất có thể đi đến cùng của việc này và tôi sẽ có lợi khi ký một giấy miễn tố cho ông. Đúng thế có phải không? Ôi, tôi không tiến hơn được.

Lupin xiết chặt nắm tay. Nhiều điều mù quáng làm ông phát khùng: Ông luật sư muốn can thiệp. Quan toà cắt lời nói của ông ta.

- Tôi xin lỗi, luật sư ạ. Chúng ta sẽ tiếp tục công việc vào ngày mai. Và ông hãy cố gắng thuyết phục thân chủ của ông rằng ông ta đã sai lầm chơi trò chơi nhỏ ấy với tôi.

Người lính gác giao Lupin vào tay của anh em Doudeville. Trong khi bọn họ xuống bậc thềm, Jacques Doudeville thì thầm mà hầu như không rung môi:

- Mendaille đã ra khỏi bệnh viện... Ngày mai sẽ trình diễn lại tại chỗ ông ta. Hành trình sẽ đi bằng ô-tô... Không có vấn đề đưa theo xe chở tù - Ông ngừng lại để cho một can phạm bị trói đi đến một lính gác và ngay sau đó tiếp tục nói:

- Chúng tôi đứng về phía ông... Tất cả đã được dự tính... Sẽ có một cuộc ùn tắc có tổ chức để chặn chiếc xe hộ tống...

Bọn họ đi đến phía dưới cái "bẫy bắt kẻ gian”.

Người cảnh sát thét ra hai chữ ngắn gọn: "Chúng ta chuồn đi!” và thô bạo đẩy Lupin vào xe thùng.

Lupin vui mùng hớn hở. Như vậy là mưu của ông đang thành công. Người ta không dám chính thức công nhận ông chính là người ăn trộm hào hoa nổi tiếng, nhưng... nhưng người ta đã chuẩn bị rất giống với một cuộc tổng động viên. Vì cuối cùng thì biệt thự nhà Mendaille đâu phải ở Quảng trường Elysées. Nếu người ta không dùng xe chở tù, đó đơn giản chỉ là để tránh sự tò mò của khu phố. Đó là để đảm bảo tốt hơn sự canh gác tù nhân. Ô-tô chở Lupin chắc chắn sẽ có hai hoặc ba xe con chật ních Cảnh sát đi theo.

Lupin huýt sáo khi quay lại phòng giam. Và khi mở lỗ nhòm, ông phát ra tiếng cười, ông đứng thẳng trước con mắt của người đang quan sát ông và kêu lên:

- Coucou. Đây đúng là gã Lupin tốt bụng đang có hân hạnh chào ông đây. Ông có trước mặt bộ mặt thật của Arséne! Không có phấn trang điểm. Không có râu mép. Đúng như ông ta đang ở thành phố cùng những người thân. Nhưng ông hãy nhìn nhanh ông ta vì tí nữa thì sẽ chậm mất. Chào! H ẹ n g ặ p ở bu ổ i sáng cu ố i cùng c ủ a tôi... Các trò gi ả i trí cho tôi... M ộ t con m ắ t đen nhìn mày... Xin ông thứ lỗi cho tôi. Dù là kẻ thuê bao ở Opera hài kịch, tôi hơi lẫn lộn tất cả...

Cửa lỗ nhòm đóng lại một cách đột ngột. Lupin quay một vòng. "Người ta không bằng lòng - A! Không thể được! Không một tí nào. Người ta tự nói: Nếu nó hát, đó đúng là Arsène Lupin. Và nếu là Arsène Lupin, các mối lo sẽ bắt đầu. Và nếu các mối lo bắt đầu, người ta sẽ chịu áp lực của báo hàng ngày... và nếu các báo hàng ngày... A! Các ông bạn tốt của tôi, tôi sẽ không đổi vị trí của tôi cho một viên đạn pháo... Raphael, dù anh ở đâu, hãy đợi tôi một lúc trước khi đi giết ai đó. Tôi đang đến. Chúng ta sẽ thỏa thuận cùng nhau. Đừng để Cảnh sát đặt mũi vào công việc của chúng ta. Và anh thấy đấy, với một việc nào đó, tai họa lại là tốt, như là cô Victoire trung thành của tôi đã nói... cái lần nghỉ ngắn này đã chữa lành khuỷu chân tôi. Chỉ một ít từ như thế đã nâng đỡ tôi.

Ông ta ăn trưa ngon miệng dù nước canh rợn người, và ông ngủ một mạch đến sáng. Ông tỉ mỉ tập thể dục. Ông cần có tất cả mọi phương tiện của mình vì rằng cuộc đấu có thể sẽ khó khăn. "Nếu bọn họ không thể đuổi kịp chúng ta, bọn họ có khả năng nấp mà bắn chúng ta!” ông suy nghĩ vậy. Nhưng lời suy nghĩ đó không ảnh hưởng gì đến bộ mặt tươi vui của ông. Người ta đến tìm ông lúc 10 giờ. Bốn xe ô tô đang dừng ở sân.

- Ái chà - Lupin nói với các lính gác - tôi thấy người ta đặt các đĩa ăn nhỏ trong các đĩa lớn - Đó là một đám cưới, lời nói của tôi!

Ông nhìn thấy trong xe con thứ hai hình bóng của Weber và của quan toà dự thẩm, Trong xe thứ ba và thứ tư, các mũ quả dưa chỉ rõ sự có mặt của nửa tá thanh tra. Người ta đẩy ông không thương xót đến xe đầu tiên mà ở đó ông nhận biết luật sư của mình ngồi bên cạnh lái xe. Đã đến lúc, người hùng bị vô hiệu hoá. Nhưng khi Lupin đi vào phía sau ô tô, ông có một cử chỉ lui lại: Hai người Cảnh sát đến để áp giải ông không phải là anh em Doudeville.

Kế hoạch đã bị hỏng, ông ngồi xuống giữa hai người lạ. Tại sao hai anh em nhà Doudeville lại bị thay thế ở thời điểm cuối cùng? Người ta không tin bọn họ sao? Hay là, đơn giản hon, bọn họ được giao một nhiệm vụ khác? Và khi nào thì một cơ hội mới sẽ xuất hiện? Dựa vào ai, nếu anh em Doudeville không thể giúp ông? Ông không còn phương tiện gây sức ép mạnh mẽ ấy mà ông đã dùng ngày xưa để lấy lại sự tự do của mình. Ông đã ngã vào lưỡi lê địch một cách dại dột khi nói mình là Lupin.

Khi đoàn xe con dừng lại ở đường La Rouchefoucauld, ông đã thất vọng, nhưng ông sẵn sàng làm theo yêu cầu của quan toà. Bà Mendaille không xuất hiện. Việc trình diễn không bao gồm bà vì bà vắng mặt ở buổi tối của "sự tấn công” và Mendaille đã phải cho người ở đi xa, ông ta chỉ có một mình trong nhà lúc xảy ra thảm cảnh. Quan toà khám xét tầng hầm, nhẩm trong đầu sơ đồ của các nơi trước lúc tiến hành cuộc tập dượt. Một ông thanh tra đứng trước cửa ra vào, một người khác canh gác đại sảnh, một người khác nữa đóng kín các cửa con và kéo ri-đô để tạo nên bóng tối trong nhà như khi mà Mendaille chộp được tên trộm. Weber và luật sư ngồi trên ngưỡng cửa của phòng khách, thì thầm nói chuyện nhưng viên phó Cảnh sát hiện theo dõi Lupin. Chắc chắn là ông ta chưa đi đến tự thuyết phục là kẻ thù cũ cùa mình cuối cùng đã thất bại.

Khi mọi sự chuẩn bị đã xong, quan toà cho Mendaille vào, ông ta còn rất xanh xao và có những nét thâm quầng sâu hoắm.

- Ông có nhận ra người đàn ông mà các ông đã đánh nhau không?

Mendaille quan sát Lupin rất lâu và lắc đầu.

- Không - Ông nói - Tôi nói điện thoại... Tôi hơi quay lưng về phía cửa... Như thế này... Trời tối... Tôi hơi nhìn thấy một bóng người...

- Tốt. Ông có cảm thấy đủ sức để diễn lại cuộc chiến đấu không? Ô! Từ từ, động tác này xong tiếp động tác khác, như thế là để trí nhớ của ông có thì giờ nhở lại. Đồng ý chứ?

- Người ta có thể thử! Mendaille nói không tin tưởng.

Quan toà dẫn Lupin vào đại sảnh.

- Ông hãy đứng vào chỗ đã đứng khi ông nghe ông Mendaille nói điện thoại.

- Tôi không ở bất kỳ nơi nào trong căn nhà này. Lupin nói - Tôi chưa bao giờ thấy cái nhà này.

- Như vậy, ông luôn phủ nhận?- Quan toà kêu lên.

- Hơn bao giờ hết!

- Ông đã nhầm... Hãy cởi trói cho ông ta... Ông sẽ làm như ông nhảy xổ vào ông Mendaille để ngăn cản ông ta nói điện thoại... Khi từ chối, ông sẽ cung cấp một chứng cứ nóng bỏng chống lại ông.

- Tôi không từ chối - Lupin nói khi nhún vai - Đó là thô bỉ, đơn giản thế thôi.

- Ông hãy làm đi!

Lupin chạy về phía Mendaille và bóp vào cổ.

- Đừng cử động nữa - Quan toà ra lệnh - Ông Mendaille, có phải cuộc xô xát đã bắt đầu như vậy không?

- Không phải! Mendaille nói. Hình như...

Những người tham dự xúm lại và bây giờ tất cả đứng trong buồng làm việc.

- Tôi đã phải buông máy ra để tự vệ - Mendaille lại nói... - Tôi tìm cách ôm chặt người đàn ông... Ông ta đánh tôi ở cổ... Chúng tôi đều ngã xuống...

- Các ông hãy làm đi.

Mendaille và Lupin lăn tròn trên nhau. Bỗng nhiên Lupin cảm thấy đối thủ của mình tuôn vào tay ông một vật: một cái chìa khoá. Tuy nhiên, trong khi hì hà hì hục, Mendaille thì thầm vào tai ông:

- Đóng phòng làm việc lại... Chuồn theo cửa phụ...

Nằm ngửa lên lưng, Lupin đẩy được Mendaille ra.

- Dừng lại! - Quan toà kêu lên - Hãy nằm im... Bây giờ, ông Mendaille, ông hãy nhớ lại xem phát đạn từ đâu đến... Ông cần phải xác định là nó được bắn bởi tên thủ phạm hãy bởi một tên đồng loã...

Lupin không do dự. Đứng lên với một sự mềm mại đáng ngạc nhiên, ông lăn xả vào giữa quan toà và viên Cảnh sát, vật ngửa một trong các viên thanh tra bằng cú móc chân, đánh gục một thanh tra khác bằng nắm đấm, đưa một người thứ ba đi dạo chơi bằng một cái húc đầu. Trong một giây đồng hồ, ông khoá phòng làm việc bằng chìa khoá mà Mendaille chuyền cho và chạy vào nhà bếp. Nhanh chóng theo cửa phụ! Ông rút then cài cửa, ghé mắt nhìn. Không có ai cả. Đường Aumal vẫn giữ bề ngoài yên tĩnh thường ngày: đoàn hộ tống ở trước cửa chính.

"Bọn họ cần ba phút để báo động - Ông nghĩ thế - Ta có đủ thì giờ".

Ông rút lui không vội vã, rẽ vào trong đường Taibout và một lúc sau lẩn vào trong đám đông.