Chương VII NẠN NHÂN MỚI
Lần này, báo chí xúc động và kêu về vụ bê bối. Cái gì! Gã khập khiễng bí ẩn đã có thể trốn thoát, khi mà gã ta đang bị Cảnh sát bao vây quanh! Và mỉa mai tột độ là gã ta đã thành công trong việc đánh cắp chùm chìa khoá của buồng làm việc mà không ai trông thấy và đã nhốt những người lính gác vào buồng đó rồi đi ra một cách lặng lẽ, hai bàn tay đút trong túi áo, bằng cửa phục vụ mà người ta đã lơ là canh giữ! Một sự mạo hiểm như vậy, một sự bình tĩnh như vậy không để lại ấn tượng. Vậy ai là kẻ đi khập khiễng ấy? Tại sao chính quyền lại biểu hiện có nhiều bí ẩn đến thế? Công chúng có quyền được biết sự thật. Và người ta nói đến một người ngang hàng của Arsène Lupin, người ta gợi lên ký ức của một nhân vật phiêu lưu lớn.
" N ế u ông ta còn ở gi ữ a chúng ta , người viết xã luận của một tờ báo tiền phong, vừa mới được sáng lập đã không từ một cơ hội nào để công kích chính quyền, viết là - đã lâu l ắ m ông ta công nh ậ n quy ề n l ợ i c ủ a gi ả thuy ế t bu ồ n c ườ i c ủ a nh ữ ng ng ườ i đi đi ề u tra. Nh ư ng cu ố i cùng, n ế u ng ườ i ta ch ị u khó phân tích, thay cho b ắ t ng ườ i l ươ ng thi ệ n m ộ t cách b ừ a bãi, ng ườ i ta nh ậ n th ấ y gì?
Thi ế u tá Dorchain r ấ t có th ể b ị ám sát tr ướ c Rambouillet ch ứ không ph ả i sau. Ph ẫ u thu ậ t xác ch ế t đã không đặt yêu c ầ u xác đ ị nh chính xác gi ờ c ủ a án m ạ ng.
Và k ể c ả n ế u Félicien Dorchain đã b ị đánh gi ữ a Rambouillet và Paris thì nghi v ấ n còn t ồ n t ạ i ở k ẻ sát nhân, vì tàu ch ở kho ả ng hai trăm hành khách và b ấ t c ứ ai trong h ọ c ũ ng c ó th ể đi qua ph ầ n x ế p m ề m gi ữ a hai toa tàu, vào trong toa bi k ị ch.
Ng ườ i ta nói là k ẻ ph ạ m t ộ i đã tu ầ n t ự đ ế n ở nhà Mathias r ồ i đ ế n nhà Raphael Dorchain b ằ ng vi ệ c c ả i trang thành ông thanh tra C ả nh sát và ở đây có m ộ t s ự vi ệ c nóng b ỏ ng - Chúng ta nói ở đây có t ộ i ph ạ m (và gì n ữ a?) nh ư ng từ đâu mà s ự l ừ a b ị p nh ẹ nhàng ấ y kéo theo m ộ t cách đ ộ c đoán m ộ t d ự án gi ế t ng ườ i?
Và bây gi ờ ng ườ i ta thú nh ậ n là Xavier Mendaille đã không nh ậ n bi ế t k ẻ t ấ n công mình ở ng ườ i đi kh ậ p khi ễ ng, th ế thì h ọ đùa c ợ t ai v ậ y? Lupin không còn ở đó - Than ôi! Đ ể đ ư a ra cho l ã nh đ ạ o chúng ta m ộ t trong các cách th ứ c m ạ nh b ạ o mà ông ta có bí m ậ t nhà ngh ề . Mong r ằ ng chúng ta đ ượ c phép ph ả n đ ố i thay cho ông ta và khen ng ợ i con ng ườ i đó đã t ỏ ra khá khôn khéo đ ể tu ộ t kh ỏ i bàn tay c ủ a C ả nh sát thi ể n c ậ n và vô hi ệ u. Ông ta x ứ ng đáng nối nghi ệ p cho ng ườ i đã h ơ n m ộ t l ầ n đ ứ ng v ề phía lu ậ t pháp ".
Bài báo có một tiếng vang to lớn.
- Ông nghĩ gì về điều đó, thưa ổng chủ? - Bernardin hỏi.
- Tôi xác nhận - Lupin nói - Anh ta không ngu, chàng trai đã viết như vậy. Sau một cuộc vượt ngục bậc thầy, ông ta đã trở về chỗ ở của mình ở đường Hoà Bình mà ông biết rằng ông sẽ được an toàn, cảnh sát không biết sự hiện hữu của chỗ ẩn này. Nhưng ông tránh không đi ra, để giữ cẳng chân đau của mình, thỉnh thoảng còn tái phát. Bernardin, được tha lỗi từ lâu, ở bên ông.
- Điều mà chúng tôi sợ, thưa ông chủ, anh nhắc lại. Và chúng ta có thể làm gì? Chúng tôi đã không thể kể cả việc gửi các bưu phẩm cho ông. Chúng tôi có thể bị họ, ngay lập tức, định vị - A! Tôi thề với ông là chúng tôi đã trải qua những khoảnh khắc tồi tệ. Còn ông?
- Tôi ấy à - Lupin trả lời - Tôi đã quen. Bây giờ hãy để tôi tự do. Tôi cần suy nghĩ.
Ông châm một điếu xì gà và sải bước trong buồng làm việc, giẫm cả lên báo hàng ngày mà ông để rải rác trên thảm. Cách xử sự của Mendaille có ý nghĩa gì? Khi Mendaille cho rằng mình không thể nhận dạng được kẻ tấn công mình, chắc rằng ông ta không nói dối. Nhưng ông đã nhận được một lá thư đe doạ... nhưng suýt nữa ông bị giết... nhưng người bà con họ hàng Félicien, sau khi cũng nhận được một lá thư đe doạ, đã bị ám sát. Sao vậy? Tại sao ông ta lại cung cấp cho kẻ khả nghi mà Cảnh sát đã đưa đến cho ông, phương tiện để trốn thoát? Chỉ có một kết luận và chỉ một mà thôi: Mendaille biết kẻ khả nghi là vô tội. Ông biết kẻ tấn công không phải là tác giả của các bức thư và ông ta không giết Félicien.
Vậy thì ông ta biết thủ phạm thực và không muốn tố cáo ông cho Cảnh sát. Chính cũng bởi lý lẽ ấy mà lúc ban đầu ông ta đã giữ kín việc nhận được các tàu thuỷ nhỏ bằng giấy. Thiếu tá Dorchain cũng giữ im lặng, nhưng hình như ông chấp nhận đến Paris để trao đổi với Mendaille. Và về vấn đề của ai? Ái chà, vấn đề của Raphael. Người ta thường trở lại vấn đề của tên điên khốn khổ, về sự đắm tàu Titanic, về sự báo thù lâu dài được kiên nhẫn nung nấu...
Lupin nằm vật ra giường, đầu kê lên hai bàn tay. Ở đó có một cái gì không khớp với các thứ còn lại. Mong rằng Félicien Dorchain không muốn tố cáo anh mình, điều đó có thể thông cảm được. Nhưng Mendaille. Raphael chỉ là bà con của vợ ông, một người bà con mà bà ta đã tức giận từ năm này qua năm kia! Tại sao lại gượng nhẹ bọn họ? Mendaille không phải là người đàn ông thích vướng víu vào các sự đắn đo ấy. Trò chơi ghép hình là chưa được trọn vẹn. Nó còn thiếu các mảnh - Và đặt vào đâu: giấy bạc năm mươi phờ-răng, mộ của Thống chế Davout, gã tóc hung? Điều đó, tuy vậy, chắc rằng là một bộ phận của toàn khối - Lupin tin chắc là vậy. Nhưng ông ta đã phí công khêu gợi sự tưởng tượng lớn lao của mình, ông chưa thấy một giải pháp nào có thể chấp nhận được.
Jacques Doudeville đến thăm ông và thấy ông cáu kỉnh, khó chịu.
- Ông làm dáng - Lupin nói - Nếu tôi còn chưa vào hầm tối thì đó không phải là lỗi của ông.
- Tôi biết rõ - Người Cảnh sát bào chữa một cách đáng thương hại - Người ta đặt chúng tôi vào lúc cuối cùng ở một cuộc điều tra khó khăn, nhưng nếu ông rút ra khỏi cuộc điều tra, đó là vấn đề khó giải thích. Và như vậy chúng ta không bị phản bội. Chúng tôi có thể giúp ông, một lần khác.
- Không có lần khác nữa - Lupin cắt lời. Môi trường xung quanh Nhà Lớn ra sao?
- Xấu! Lão Weber khổ sở ấy có thể phải chịu sự khiển trách nặng. Người ta cho lão tám ngày để tìm ông.
- À! Bởi vì người ta luôn tưởng rằng tôi là người phạm tội?
- Hơn bao giờ hết. Weber tin vậy, bây giờ vì ông là Arsène Lupin và điều đó làm lão ta hết mọi phương tiện của mình. Ông ta không thể lý giải một cách đúng đắn. Vì rằng sự việc này là một vấn đề đau đầu, ông ta đặt nó lên lưng ông và không còn vấn đề tranh cãi nữa. Ông ta hỏi đi và hỏi lại... Về phần mình... một viên thanh tra của Mantes đã hỏi Isabelle Verzy Monteornet rất lâu. Cô ta không biết gì, cố nhiên: tôi có đọc bản báo cáo. Hơn nữa, không ai biết gì.
- Ông Weber có nghĩ đến đảm bảo việc che chở cho Mendaille, Mathias Dorchain... và ngay cả Raphael không?
- Không. Bởi vì ông ta biết là ông đang bị giam giữ, thì ông ta sợ cái gì mới được chứ?
- Đồ đểu! Nhưng bây giờ thì sao?
- Tôi không biết. Tiếp đến, tất cả mọi người được huy động để bắt ông. Người ta đã bắt một nửa tá người vô tội chỉ có sai lầm là giống ông một cách mơ hồ.
- Anh hãy cho tôi các cập nhật.
Khi nói các chữ ấy, Lupin không hề biết rằng Doudeville sắp tới sẽ mang đến cho ông một tin tức làm sửng sốt.
Vào lúc mười giờ, cũng như mỗi buổi sáng, Léonie Laloupe, người đàn bà nội trợ của Mathias Dorchain để cái bị của mình lên ngưỡng cửa, tìm chìa khoá cửa nhà trong ví và mở cửa. Bà ta đi ngay vào nhà bếp mà ở đó bà thay cái măng-tô của mình bằng cái tạp dề rộng. Làm xong việc ấy, bà nhận thấy là ông chủ của mình chưa dùng bữa ăn sáng. Cốc, bánh, bơ, bình cà phê còn ở trên bàn. Hơi lo lắng, bà đi gõ cửa buồng.
- Ông chủ... Có phải ông đang đau không?
Không có trả lời.
Bà đi vào và nhìn quần áo xếp cẩn thận trên một ghế tựa. Giường thì trống không. Bà bắt đầu lo lắng thực sự. "Ngay lập tức tôi cảm thấy có kẻ gian, sau này bà nói với ông Cảnh sát như vậy. Nhưng tôi tưởng là ông chủ hơi bị mệt”. Cửa của phòng tắm không được đóng. Sau khá nhiều do dự, bà ta đẩy cửa và ghé một mắt nhìn. Bà ta xuýt nữa ngất đi vì bị xúc động đột ngột nhưng sự kinh ngạc đưa bà vượt lên sự sợ hãi. Dorchain nổi lên trong bể tắm, chìm lơ lửng trong nước và ông ta còn mặc áo ngủ. Một cái tàu thuỷ nhỏ bằng giấy, bị nước làm mềm nhũn, trôi nổi giữa đầu gối của ông và sắp chìm.
Léonie trong khi vội vàng, vấp vào các vật dụng, chạy khỏi nhà và trốn vào cửa hàng bánh mì bên cạnh mà ở đó bà kể lại sự khám phá rùng rợn của mình. Có một khoảnh khắc bối rối trước khi bà bán bánh nẩy ra ý kiến điện thoại cho sở Cảnh sát. Nhân viên trực nói là anh ta sẽ làm điều cần thiết và không nên sờ vào cái gì hết. Khi ông cẩm đến, có một thầy thuốc và hai nhân viên đi theo, ông thấy một nhóm người tập trung trước nhà và Léonie đang khóc. Ông đuổi những người tò mò đi, để lại một nhân viên ở lề đường và tiến hành một số khám xét đầu tiên.
Dorchain đã chết. Người thầy thuốc tìm thấy ở đáy của sọ não, dấu vết của một cú đánh mạnh. Theo tất cả khả năng có thể, kẻ xấu số đã bị đập chết, trong lúc ông ta vừa tỉnh dậy, chứng cứ được cung cấp bởi chiếc áo mặc trong buồng ngủ choàng trên áo ngủ. Sau đó, kẻ sát nhân đã hất xác chết vào trong bồn tắm - Bồn này đã đầy nước hay người ta đã mở vòi nước? Cũng giống thế, hắn ta có mang cái tàu thuỷ nhỏ hay hắn đã gửi cái tàu thuỷ đó cho nạn nhân của mình và đã tìm thấy nó trong căn hộ? Thật không thể xác định ở thời điểm hiện tại.
Ông Cảnh sát vớt cái thuyền nhỏ tang tóc lên và gỡ nó ra với muôn nghìn cẩn thận vì giấy dính vào ngón tay, bóc đi từng mảnh - Nó chứa một dòng chữ viết, nhưng mực đã bị nhạt nhoè. Người ta có thể đọc nhưng không tránh khỏi rủi ro sai lầm: Ông... (một vết)... các ông sẽ...
Có thể là "Tất cả các ông sẽ phải qua đấy”. Từ nay, sự việc ngày càng lộ rõ vô cùng thảm thê: Xavier Mendaille thoát chết... Félicien Dorchain chết... và bây giờ đến Mathias Dorchain... Cùng một tên sát nhân ấy vừa gây án lần thứ ba. Ông Cảnh sát tức thời báo động cho Paris...
Trong buổi chiều hôm đó, Weber có Jacques Doudeville và một ông thanh tra khác đi theo, vào trong nhà xảy ra án mạng. Ông ta khảo sát căn hộ, lục lọi quần áo của người chết. Ví còn chứa một số tiền khá quan trọng. Kẻ sát nhân đến không phải để ăn trộm. Hơn nữa, lời chứng của Léonie Laloupe là rõ ràng: không có gì bị lấy đi.
Ông Cảnh sát đã có bản báo cáo về mổ xác tử thi vì ông ta đã thúc đẩy các việc, cảm thấy phải làm nhanh đến mức nào. Người thầy thuốc pháp y tìm thấy nước trong phổi, điều đó chứng tỏ là Dorchain còn sống khi ông nằm trong bồn tắm. Kẻ sát nhân muốn dìm chết ông, đó là điều hiển nhiên. Từ giờ trở di, một giả thuyết định hình trong đầu của viên phó cẩm. Ông xem xét rất lâu các tàn dư của tàu thuỷ bàng giấy mà ông cẩm đã trải ra để làm khô chúng trên đá thạch anh của lò sưởi. Đến lượt mình, ông đọc: "Các ông sẽ đi qua đó tất cả". Không có một sự giải thích nào khác được. Nhưng nếu Dorchain bất hạnh đã nhận được giấy đó thì sao ông ta cũng giữ im lặng như vậy?... Và làm sao mà kẻ sát nhân vào được? Hắn ta có chìa khoá không? Hay đơn giản hơn là hắn không bấm chuông?
- Đây là điều tôi hình dung - Weber nói - Người đó bấm chuông. Dorchain mang vội áo mặc trong buồng và đi mở cửa. Ông ta thấy ở ngưỡng của một người mà ông biết rõ và cho hắn ta vào. Ông ta đi trước hắn, không nghi ngờ và nhận một cú đánh từ phía sau làm ông chết.
- Ai? - Ông Cảnh sát hỏi.
Ai? Weber không dám trả lời cho câu hỏi đó vì lý thuyết mà ông bám vào rất lâu có nguy cơ bị đổ. Không phải Lupin, chắc là thế. Không phải Lupin! Ông ta chỉ cần đánh chết Dorchain nhân lần đến Mans thứ nhất. Tại sao ông ta lại chuốc lấy mạo hiểm quay trở lại? Vì ông biết nguỵ trang chăng?
- Các bạn hãy xem đây - Ông nói - chúng tôi đã có một biện pháp để biết thảm kịch đã xảy ra vào giờ nào. Cái tàu đang sắp chìm khi người đàn bà nội trợ phát hiện ra xác chết. Đúng là thế, phải không?
- Đúng thế.
- Do đó nếu chúng ta thả nổi một tàu thuỷ giống hệt tàu mẫu thì bây giờ, chúng ta có thể biết bao nhiêu thời gian tàu bị rò nước vào và chìm mất.
- Chính xác - Ông Cảnh sát nói - Tôi đã không nghĩ được điều dó.
Ngay lúc đó, Weber dò tìm một tờ giấy giống tờ giấy mà kẻ sát nhân đã dùng. Ông tìm thấy trong ngăn kéo một "lốc" giấy giao dịch đáp ứng chính xác điều mà ông tìm kiếm. Ông làm nhanh chóng một con tàu thuỷ nhỏ và thả nó vào bể nước.
- Chỉ còn phải đợi - Ông nói khi đang lấy đồng hồ ra.
... Weber bị quyến rũ, nhìn cái tàu thuỷ - đồ chơi từ từ nghiêng một bên, đầu chúi xuống, nằm nghiêng trên hông và cuối cùng chìm hắn.
- Tàu Titanic - Ông lẩm bẩm.
Những lời nói của Mathias Dorchain trở lại trong ký ức của ông. Sau khi bắt giữ tên "khập khiễng”, Mathias đã trung thành nhắc lại cho ông tất cả những gì mà anh ta đã nói với tên Cảnh sát dỏm, nhưng lúc đó Weber chỉ lơ đãng nghe câu chuyện ấy, vì ông ta còn tin tưởng đã bắt được thủ phạm. Bây giờ, ông ta nhớ lại tai nạn kinh hoàng đã giết chết vợ và con gái của Raphael Dorchain. Và ông tìm cách nhớ lại các bức ảnh lạ lùng được thấy trong phòng của Raphael nhân việc bắt giữ thủ phạm nghi vấn. Sự thật sáng tỏ trong đầu ông.
Việc đắm tàu đã xảy ra trong mười lăm phút. Vậy thì án mạng đã xảy ra trước chín giờ rưỡi một chút - Ông quay về phía ông Cảnh sát.
- Ông có biết khoảng chín giờ có một đoàn tàu nào từ Paris đến đây không?
- Vâng có - Đó là tàu tốc hành lúc chín giờ kém mười
- Tàu có dừng ở Charles không?
- Cố nhiên là có.
- Ông dẫn Léonie đến cho tôi.
Người đàn bà nội trợ xuất hiện, một khăn mùi-xoa vo viên trước lỗ mũi.
- Bà ngồi xuống, tôi chỉ có hai câu hỏi đặt cho bà. Ông Dorchain thỉnh thoảng có tiếp anh Raphael của mình không?