← Quay lại trang sách

Chương VIII ISABELLE VÀ BÉATRICE

Lupin đã cố gắng để giữ im lúc giới thiệu.

- Thầy Jourdieu... luật sư của người bà con của... cô Verzy Montcornet...

- Rất hân hạnh, thưa cô.

Sự giả trang này có ý nghĩa gì? Lupin có một giác quan rất sắc nhọn của hài kịch để không dấy lên một cái cười thầm dù tính trang nghiêm của bầu không khí. Một luật sư dỏm! Một Isabelle dỏm! Và tại sao lại không có một công chứng dỏm?

Nhung thầy Berangeon về chỗ ngồi với sự trịnh trọng, các ngón tay đan nhau, bắt đầu tỏ rõ uy quyền.

- Vậy là chúng ta hội họp ở đây để tiến hành mở bản di chúc của người ông quá cố, thưa cô. Tôi rất tiếc về sự vắng mặt của bà Mendaille, bà chị của cô.

- Tôi cũng lấy làm tiếc về điều đó - Béatrice nói - Các sự kiện của các ngày cuối cùng ấy buộc chị tôi có mặt và chị tôi phải ở lại nhà của mình. Tôi nhận được tin chị sáng hôm nay.

"Đồ nói láo- Lupin suy nghĩ - Ngay cả không có một cái rung trong giọng nói - Một bộ mặt thánh, khốn khổ thay chỉ là một cái mặt nạ!".

Thầy Berangeon mở cặp giấy của mình, giở từng trang, lấy ra một phong bì có đóng dấu.

- Tôi đã có thể lùi lại việc mở bản di chúc này - Ông nhận xét - nhưng vì chị cô và cô đã biết các nét lớn, vậy thì chậm lại có ích gì? Đã là thời cơ để các ông bà sở hữu những gì mà các ông bà có toàn quyền.

Ông đeo kính và bắt đầu đọc:

'Tôi tên là Michel, André, Fabien, Verzy Montcornet, đầu óc thanh thản trước mặt thầy Berangeon, công chứng viên...".

Lupin không nghe nữa. Thời gian cười thầm ban đầu qua đi, bây giờ, ông tự đặt cho mình một loạt câu hỏi nghiêm túc. Tại sao Béatrice lại cải trang thành Isabelie? Isabelle có biết và đồng ý không? Hay là người ta cấm cô ta đến? Nhưng nếu có sự thay thế... Cái chữ ấy chợt làm sáng mắt Lupin... Trời đất! Và nếu sự thay thế không phải chỉ là ngày hôm nay?... Các hình ảnh lộn nhào trong đầu ông. Ông thấy lại mình vào trong hàng bánh ngọt ở Mantes. Ông nhớ lời người ở gái: "Nàng ở Biệt thự "Những con chim sẻ" đã từ hai năm... Người đàn bà khốn khổ... Người ta ít thấy nàng... Nàng đã có những nỗi đau...".

Những suy nghĩ của Lupin thay đổi theo nước đại

"Tất nhiên! Đó là Béatrice giữ vai trò Isabelle. Ở Mantes bà đã xử sự khá đúng mực để các người bán hàng tin vào sự hiện hữu của Isabelle. Và ngày thứ hai, bà xuất hiện dưới các nét của Béatrice Mendaille, đến ăn sáng cùng chị mình. Chỉ cần là nàng sửa đổi mũ đội đầu, mang một bó hoa tím, mặc trang phục khác, thay đổi hoàn toàn dáng đi. Nàng khác Isabelle nhưng bọn họ có chung một nét chung của gia đình. Làm sao người ta lại nghi ngờ sự gian lận được? Người phụ nữ trẻ ấy đều đặn mua một bánh Saint-honoré! Rõ ràng đó là Béatrice Mendaille. Và người đáp ứng cho tiếng chuông của nàng ở Biệt thự "Những con chim sẻ”, chính là Isabelle. Duy nhất, chỉ có một người phụ nữ độc nhất. Không có người nào, vì những lẽ đã rõ, thấy Isabelle mở cửa cho Béatrice bởi vì chị Béatrice có chìa khoá. Bà bấm chuông để người bên cạnh biết có sự thay đổi và bà mở cửa, sau khi được bảo đảm là không ai nhìn thấy. Không có gì ngạc nhiên nếu vi-la có vẻ bị bỏ không, có bụi bám trên các đồ vật. Béatrice, khi nàng là Isabelle chị đi qua. Và Béatrice vào ngày thứ hai, khi nàng thực sự là Béatrice thì lại đi ra trong buổi chiều. Thật là biết chơi!

"Và tôi đã tiến bước - Lupin tự nhắc lại - Tôi đã tiến bước như một người mới vào nghề. Nói rằng tôi đã tiếp tục quan sát bà khi bà bấm chuông... Như vậy, các bước đi sau lưới sắt, tiếng than bị nghẹn lại khi đọc bức thư của Mathias... Đó là Béatrice, chỉ có bà, luôn luôn là bà... Vậy thì Isabelle, Isabelle thực, cô ta ra sao?... Cô tồn tại vì một ông thanh tra đã hỏi cô!... Ô, đúng thế! Doudeville đã chỉ rõ cho tôi, đó là một thanh tra của Mantes, đã đi đến Biệt thự "Những con chim sẻ". Vậy là ông ta không biết Béatrice. Và chính bà ta đã giữ vai trò của Isabelle. Ông ta đã định ngày của cuộc đến thăm...".

Lupin đi từ phát hiện này đến phát hiện khác, má nóng bừng, không chú ý gì đến việc đọc bản di chúc. Thầy Bérangeon nói về phần thừa kế bắt buộc, về định suất có khả năng... Đầu cúi xuống phía trước, Béatrice nghe hoặc ít ra cũng làm như đang nghe. Mặt của bà ta xanh xao cực điểm và bà hình như đang chịu đựng. Rất bảnh bao trong bộ quân áo tang, bà hiện ra trong mắt Lupin bí ẩn hơn và xa lạ hơn bao giờ hết. Và ông ta nhìn bà chăm chú trong lúc tìm cách giải quyết một khó khăn mới.

Nếu hai người bà con không chết đi và người thứ ba không bị bắt; bọn họ tất cả ba người đều có mặt thì sự thay thế trở nên không thể được. Điều chắc chắn là anh em Dorchain đã không thấy Béatrice từ rất lâu, nhưng dù thế nào, bọn họ cũng tức thời nhận biết. Vậy thì điều bắt buộc là cả ba anh em phải vắng mặt và điều đó là dứt khoát để cho Béatrice có thể cải trang thành Isabelle trước con mắt của viên công chứng, người chưa từng thấy bọn họ bao giờ, cả người này lẫn người kia. Nhưng trong trường hợp đó, thì nhất thiết cần một kế hoạch, được vạch ra từ lâu dài. Một kế hoạch nhằm vào cái gì?...

"Lần này, tôi biết - Lupin suy nghĩ - Thêm một bước tiến và tôi nắm được sự thật. Và sự thật ấy đã làm tôi kinh ngạc. Tuy nhiên tôi phải tuân theo sự thật: Béatrice muốn chiếm đoạt của thừa kế của em mình.. Và cũng có thể bọn Dorchain khi bị loại trừ thì toàn bộ gia tài Montcornet... Nhưng không, điều đó không thể được: người đàn bà đó không thể là kẻ sát nhân... Hay thế thì, tôi là một người nhân hậu!... Không, bà ta không giết... Điều đó thì tôi hoàn toàn tin chắc... Nếu như bà ở đây, tự nhận là Isabelle, thế là... thế là... Ôi, Lupin người bạn tốt của tôi, anh thường ngày không nhút nhát đến thế... Kết luận... Thế bà là đồng loã của ai đó. Và của ai?... Của Mendaille, chắc thế... của Mendaille, chồng bà... của Mendaille nợ như chúa Chổm và rất cần tiền...".

Lupin cất kính đi và dụi mắt. Sự thật làm ông khó chịu như một nguồn sáng quá mạnh. Vì bây giờ ông có cảm giác là hiểu rõ tất cả. Tất cả trở nên rõ ràng, nếu như Mendaille là thủ phạm. Ông ta đã phải chuẩn bị từ lâu miếng đòn của mình nhưng chừng nào mà anh em Dorchain chưa biểu lộ thì ông ta không thể làm gì. Ông ta đợi giờ của mình, biết chắc là thời điểm sẽ đến khi mà việc thừa kế của lão Montcornet mở ra, cả ba anh em sẽ xuất hiện lại. Làm thế nào để thủ tiêu cả ba? Ông ta có thể còn chưa nghĩ ra hoặc ông ta đã có một kế hoạch quỷ quái nào đó. Nhưng đây rồi, sự may rủi đã trợ giúp ông. Bản thân ông cũng là nạn nhân của một tên trộm khi nó làm ông bị thương bằng một phát súng lục và suýt nữa giết chết ông. Nếu như ông vượt qua được sự tấn công lần đầu của một loạt và nếu, sau đó, những người bà con của ông đều bị giết khi đến lượt họ, thì ai còn nghi ngờ ông, ông Mendaille? Nhưng làm sao sáng tạo ra ý tưởng của một loạt?... Tất nhiên, ý tưởng đến vởi ông ở bệnh viện, nơi mà ông chơi vai trò của người lả đi, người bị thương không còn nhớ gì cả... Và ông phát minh ra con tàu thuỷ, thư đe doạ biến thành con tàu thuỷ nhỏ... Ông nhớ lại là người bà con Raphael của mình đã bị nhốt sau vụ đắm tàu Titanic. Cái mánh khoé của con tàu thuỷ nhỏ, đúng là của kẻ rồ. Mong những người điều tra xem xét các bức thư đe doạ gấp thành hình các con tàu thuỷ nhỏ và bọn họ hoàn toàn kín đáo để không hướng về phía Raphael ngày này hoặc ngày khác. Nhưng để cách diễn xuất ấy có hiệu lực thì Cảnh sát phải phát hiện trong các giấy tờ của ông một cái thư đe doạ, đó là con tàu thuỷ đầu tiên. Ai đã viết cái thư ấy? Nhất là ai đã đến đặt nó vào trong kẹp giấy trên bàn làm việc của ông?... Béatrice chăng?... Béatrice, người đàn bà có bộ mặt đau khổ mà Mendaille đã biến thành nô lệ chăng?... Nhưng như vậy thì ông ta cần tiết lộ cho bà toàn bộ kế hoạch của mình?... Không, không phải là cho bà! Nhưng cho người khác, tất nhiên, gã tóc hung!

- Phải thế không, thưa luật sư.

Viên công chứng nói với ông ta. Ông không nghe câu hỏi. Ông lắp bắp.

- Vâng, chắc thế. Tôi hoàn toàn đồng ý.

Và ông tức thời trở lại dòng lập luận của mình, một dòng hết sức vững chắc. Gã tóc hung cuối cùng tìm được chỗ đứng của mình trong trò chơi ghép hình. Gã chắc chắn đã đến bệnh viện, một trong các khách đã đến thăm vào giờ đầu tiên. Và không một ai chú ý đến gã. Mendaille giao cả hành động và tin tưởng giao chìa khoá nhà mình cho gã.

"Trời đất!- Lupin tự nói - lần này thì không còn bí mật từ phía ấy. Tôi đang ở trong một ngày tốt đẹp, rõ ràng là thế. Có thể tôi còn chưa đọc được trong tương lai, nhưng đã gỡ rối quá khứ một cách khó nhọc. Gã tóc hung đã lẻn vào nhà Mendaille ngay buổi tối mà tôi khám xét. Tôi đã tưởng gã đến để ăn trộm. Ngược lại thế. Gã đến để đặt bức thư vào kẹp giấy. Nếu tôi không nấp quá vội vàng, nếu tôi quan sát cả từ lúc gã vào trong phòng làm việc, tôi đã thấy gã hành động. Rủi thay, khi tôi nhòm qua lỗ nhìn thì sự việc đã xong. Bức thư đã đặt vào chỗ mà Weber đi đến tìm nó. Tôi chỉ tham dự đồng vào sự cất lén tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng...".

Ở tại điểm suy nghĩ này của ông, Lupin dừng lại, trong lòng bất mãn. Tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng giữ vai trò gì ở đây? Nó không có chỗ đứng. Giữ im lặng - Lupin thở dài - vì bị nhốt ở nhà mình, cửa ra vào bị bịt kín. Thay cho sự lý giải hấp dẫn, viên công chứng không ngớt đọc lời cầu kinh nhỏ nhẻ của ông và người đàn bà câm như một cái mồ, tỏ ra kiệt sức. Về vấn đề cái mồ thì có cái mồ của Thống chế Davout... Và có khúc nhạc trung gian của Opera Comique... Xin đừng quên. Nhưng cần sự yên tĩnh, Arsene thân mến của tôi. Mỗi sự việc có thời điểm của nó. Ở lúc này, chúng ta hãy theo dõi còn tàu thuỷ nhỏ. Nó đưa ta đến Félicien Dorchain, đích xác là bị ám sát bởi gã tóc hung, người đã đặt một bức thư vào trong túi áo ca-pốt của ông ta. Không lấy làm lạ nếu các nạn nhân không nói một chữ của những lời đe doạ ấy! Những lời ấy đến chỗ bọn họ... nếu tôi dám nói... khi bọn họ đã chết. Hãy hượm đã! Làm sao gã tóc hung biết được Félicien ở trong con tàu đi Paris?... Trò trẻ con, các bạn thấy không. Vì Félicien đã viết thư cho người bà con Mendaille của ông ta là ông đến thăm họ và báo cho họ biết ngày giờ lúc đến".

- Tất cả điều đó hình như rõ ràng đối với cô, thưa cô? - Viên công chứng hỏi.

Béatrice từ từ nghiêng đầu.

- Với ông cũng vậy, thưa luật sư?

- Hoàn toàn rõ ràng - Lupin nói trong khi chỉ nghĩ đến cuộc điều tra của mình đang ở trong tình trạng càng lúc càng tốt hơn. Ông cũng không cần cả tìm kiếm: các sự việc tự chúng sắp xếp lại, gần như ào đến trước ông. Thí dụ như, miếng đòn chìa khoá, cái chìa khoá mà Mendaille đã luồn vào tay ông lúc diễn lại trò tấn công và đã cho phép ông thoát khỏi... Không có gì đơn giản hơn, trên thực tế, Mendaille không có sự lựa chọn, thế thôi. Ông ta không được phép để một kẻ tình nghi lọt vào tay cảnh sát trong khi ông ta nghĩ ra một loạt các mưu mẹo ấy. Để một loạt vụ án ấy tiếp tục, để cho đồng bọn của ông hành quyết Mathias, thì người tình nghi phải được tự do. Thực ra, nếu Mathias đã chết và lúc đó toà án bắt được "kẻ khập khiễng”, sẽ có hai tên sát nhân và trong trường hợp ấy thì đó là mớ bòng bong, là sự rối mù: lý thuyết của “loạt” được đặt thành vấn đề, cuộc điều tra có thể không rơi vào Raphael, đó là nhu cầu phải thủ tiêu cả người này... Mendaille đã trang bị rất vội vã, có thể là ông ta đã nhận ra kẻ tấn công mình, nhưng đối với ông ta, đó là một chi tiết phụ. Điều chủ yếu là loại trừ khỏi trận địa một người thứ ba vướng víu, điều mà ông đã làm với một sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Gã tóc hung, từ nay có thể giết Mathias. Màn diễn là dễ dàng hình dung. Gã ta tự nhận là được Memiaille gửi đến: Mathias không hề nghi ngại mở cửa rộng ra cho người đến từ phía bà con họ hàng. Tức thời, gã đánh chết Mathias, dìm ông ta vào bồn tắm... và nảy ý kiến hay là để con tàu thủy nhỏ nổi trên nước.

Lần này, dù Weber có là một tên ngốc, ông cũng sẽ thấy mối liên hệ với Titanic. Lupin ngắm nhìn. Đúng là ông ta ngắm nhìn. Hành động được thực thi với một sự chủ động mà bản thân ông cũng bị lừa suốt thời gian rất lâu. Tuy nhiên, ông đã làm thất bại các mưu đồ! Và bây giờ, dưới con mắt ông, sự cướp phá gia tài của Montcornet đang hoàn thành. Viên công chứng đưa bút cho một Isabelle rởm.

- Cô làm ơn ký cho... chỗ này... và chỗ này.

Và cô ta ký. Cô trở thành chủ nhân của lâu đài, vườn nho, hầm trữ rượu, rượu vang Verzy Montcornet. "Isabelle thực” đã bị lột sạch trước pháp luật. Nhưng cô ta ở đâu? Cô có bị ám sát không? Cô ấy?... Cặp vợ chồng Mendaille có phải quái vật không? Tất cả hai người?.. Trong vài ngày nữa, Béatrice, đến lượt mình, xuất hiện dưới một bề ngoài hơi khác với một hoa tím dày hơn và màn hài kịch đã rất thành công ở Mantes sẽ lặp lại ở đây. Thầy Berangeon không thấy gì hết. Và Béatrice đến lượt lại ký tên, lần này là tên của bà. Và chắc chắn hơn, chính Lupin làm chứng cho tội giả dối. Nhưng làm gì đây? Ông ta không thể lột mặt nạ người đàn bà trẻ mà không tự lột mặt nạ bản thân mình. Phải chăng còn quá sớm để can thiệp? Cần phải đợi nữa. Viên công chứng cẩn thận làm khô mực bằng một đệm thấm.

- Tôi chúc mừng cô - Ông nói - Nhưng đồng thời tôi khuyên cô cảnh giác. Cô thừa kế các tài sản đang ở trong trạng thái xấu. Cô đừng mong được thấy, ngày một ngày hai, đứng đầu một tài sản quan trọng...

Lupin vểnh tai lên.

- Tôi tiếp tục lời chỉ dẫn của tôi - Viên công chúng tiếp tục - Cái lâu đài hay đúng hơn cái lâu đài của cô đang ở trong tình trạng thảm thương. Nó đã chịu nhiều trận bom. Chúng ta không nói đến các vườn nho. Đất bị các đạn pháo cày bới. Còn về hầm rượu, chúng chống chọi tốt hơn nhưng chúng đã được dùng vào việc tập trung các đơn vị nối tiếp nhau trong khu này. Và người ta biết được các sự tàn phá mà quân đội có thể gây nên! Phải thế không, thưa luật sư?

- Đó là chính xác - Lupin nói - Nhưng còn lại đất đai có thể được bán với giá rẻ mạt.

- Cố nhiên là thế. Nhưng ai, ở thời điểm hiện nay, muốn mua một sở hữu đất đai mà trong vài năm tới không đưa lại lợi ích gì?

- Nếu tôi hiểu đúng - Lupin nhấn mạnh - thì tài sản thừa kế này có tạo thành một sự việc rắc rối không?

- Tôi có thể không đi đến đó. Berangeon kêu lên trong khi phản đối bằng bàn tay - nhưng nếu cô có mặt ở đây muốn phát huy cái vốn của mình, ngay tức thời, cô không lấy từ đây ra được gì đáng kể. Và điều đúng với cô cũng đúng với bà Mendaille.

- Chị em họ ít nhất cũng thu được tiền bồi thường để sửa chữa chăng?

- Ô! Việc sửa chữa! - Viên công chứng nói khi nhún vai.

"Vậy thì, tại sao các án mạng ấy? - Lupin suy nghĩ - Tại sao sự cuồng nhiệt như vậy để chiếm đoạt một tài sản không giá trị lúc này? Bọn nhà Mendaille, dù phá sản, đấu tranh với nhau để sở hữu các đổ nát? Điều đó không đứng vững, ở trong đó có một cái gì đó sống còn đang tuột khỏi tôi”.

Béatrice đứng dậy. Viên công chúng xiết chặt tay bà và tiễn bà đến cửa. Bà quay mặt lại và gật đầu chào Lupin. Lupin chào. "Một sự đi ra đẹp đẽ - Ông tự nói. Không có sai sót. Không có một chút sơ suất nhỏ nào. Một mẫu mực về danh dự, bất chấp các mạch máu đang sắp nổ tung... Nhưng điều đó không diễn ra như vậy. Cho hai chúng ta, bà Bí Ẩn!”.

- Cô khốn khổ ấy - Berangeon nhận xét - Tôi tự hỏi cô ta sẽ làm gì với cái lâu đài của mình... Về điều liên quan đến thân chủ của ông, thưa luật sư, tất cả còn bỏ ngỏ, cố nhiên là vậy... Ông có vui lòng ký cho tôi bản chứng nhận này không?

- Rất vui lòng.

Lupin vội vàng cáo lui; ông cương quyết phải có cuộc nói chuyện quyết định với Béatrice càng nhanh càng tốt. Ông thấy bà ta đi về phía nhà ga và ông khập khiễng bước theo bà. Rất nhiều lần, ông có cảm giác là bà chao đảo và trong hai lần, bà phải dừng lại và tựa vào một bức tường.

Bà có một vé khứ hồi vì bà đi thẳng ra "ke". Lupin mua một vé hạng nhất và đợi tàu ở cách xa bà, đi hàng trăm bước như một hành khách đang đắm mình trong suy tư. Nhưng ông quan sát bà từ đuôi mắt. Bà vừa ngồi xuống một cái ghế dài. Dễ thấy là bà đã kiệt sức và ông hài lòng về điều đó. Đi thôi! Bà có thể ít phạm tội hơn vẻ bề ngoài cho thấy. Đó là Mendaille, lão Mendaille khủng khiếp đã thúc đẩy bà, ép buộc bà giữ vai trò bỉ ổi. Ông ta lợi thế hơn bà, làm sao vậy?..

Tàu đến và Béatrice bước vào trong một buồng hạng nhất. Lupin trèo lên ở phía cuối cùng toa và theo hành lang đến gặp bà. Ông biểu thị một sự ngạc nhiên lễ phép.

- Tôi thấy không có ai trong buồng này - Ông nói- Nếu bà muốn ở một mình, tôi sẽ đi chỗ khác. Nếu không, tôi ở lại đây. Bà cho phép chứ?

- Xin mời ông.

Ông ta ngồi đối diện bà.

- Thử thách rất căng thẳng, thưa bà. Bà đã đương đầu với rất nhiều can đảm. Đơn độc mình bà! Có thể bà còn bị bao vây bởi nhiều nguy hiểm...

- Bởi nhiều nguy hiểm? Tại sao?- Bà ta hỏi với một sự lo âu trong ánh mắt.

- Thế này? Lupin giải thích một cách dễ thương - Nếu người bà con Raphael là vô tội, điều mà tôi tin chắc, kẻ sát nhân luôn chạy đi... Ai mà biết là hắn ta không dự kiến những án mạng mới?... Và bà thì cô đơn đến thế ở Biệt thự "Những con chim sẻ"!.. Bà không sợ sao?... Ở địa vị bà, tôi sẽ đến ở chỗ chị tôi. Hoặc là chị tôi đến ở cùng tôi... Kẻ sát nhân sẽ không hiểu tí gì về việc đó, tôi đảm bảo với bà. Hắn không biết ai là Isabelie, ai là Béatrice nữa.  Và không phải chỉ có mình hắn. Xem đây, tôi chẳng hạn. Ôi, tôi cũng không biết bà là cô Verzy Monteornet hay bà Mendaille. Lần cuối cùng mà tôi thấy bà Mendaille, lúc đầu là ở Opera Hài kịch, sau đó là ở Nghĩa trang Perè Lachaise và bà hãy hình dung là...

Bà ta thu mình vào trong góc và bộ mặt bà đột nhiên biểu hiện một sự lo âu khó tả.

- Ông là ai? - Bà nói thì thầm.

Ông ta cúi xuống, nắm lấy bàn tay bà và hăng hái nói:

- Tôi là người có thể cứu bà... Bà Béatrice Mendaiile ạ. Không, bà đừng sợ. Tôi hứa với bà tôi là bạn của bà và tôi chỉ tìm cách bảo vệ bà và bảo vệ quyền lợi của bà.

Bà ta còn do dự nhưng ông ta có uy quyền đến thế, sự dịu dàng và sức trẻ đến thế và trong con mắt nhìn bà, bà cảm thấy sự thiếu lòng tin của ông dần dần tan đi. Lupin hiểu rằng ván bài đã thắng.

- Bà hãy tin ở tôi - Ông lại nói- Tôi đã biết nhiều điều về gia đình bà. Nhưng điều tôi còn chưa rõ, điều mà tôi phải biết với mọi giá, đó là lý do vì sao bà nghe lời chồng bà để làm điều trái với lương tâm của mình? Tôi không nhầm phải không? Bà nghe lời ông ta không thoải mái và bị ép buộc phải không?

- Vâng.

- Tại sao?

Bà ta suy nghĩ, đấu tranh với bản thân nhưng rồi quyết định đột ngột.

- Ở điểm mà tôi đang là... Ông nói là ông biết rất nhiều điều vậy, ông có được biết về ông của tôi không?

- Vâng. Đó là một ông già khó tính.

- Từ đó còn nhẹ. Tất cả mọi người đều gập mình trước ông. Đó là một chủ gia đình theo kiểu cũ... của một tính cố chấp tuyệt đối. Sau cái chết của bố mẹ chúng tôi, ông tiếp nhận chúng tôi: chị tôi và tôi, và ông nuôi dạy chúng tôi như đã nuôi dạy cha chúng tôi theo sự nghiệt ngã. Một cô gái già đến dạy chúng tôi những bài học đặc biệt vì ông sợ chúng tôi tiêm nhiễm sự hỗn tạp của trường học. Các cuộc dạo chơi là hiếm hoi. Cuộc sống của chúng tôi không lạ lùng.