← Quay lại trang sách

Chương VIII (tt)

May mắn thay, có những người họ hàng đến nghỉ hè với chúng tôi. Đó là thời gian được ban phúc lành của cả năm...

Giọng nói của bà bắt đầu run rẩy và bà quay đầu về phía các cảnh vật đang lướt qua cửa sổ của con tàu.

- Tôi hiểu - Lupin dịu dàng nói - nhưng Xavier Mendaille... chồng bà...

- Anh ta có vấn đề với ông tôi - Bà tiếp tục - Ông tôi muốn mua các vườn nho của chồng tôi. Anh ấy thường hay đến lâu đài và có ý định kết hôn với tôi. Anh ta đã xin cưới, ông thử nghĩ xem anh ta được tiếp nhận ra sao? Trước hết, anh nhiều tuổi hơn tôi và anh không làm tôi ưa thích chút nào. Sau nữa, anh đã phá sản đến một nửa. Đã có một màn kịch khủng khiếp. Ông tôi gần như ném anh ra cửa và lén lút mua lại sở hữu đất đai "Ba cái giếng” của anh ta. Xavier.,. tôi ái ngại cho anh, rồi thì... Xavier rời bỏ xứ sở và đến định cư ở Paris.

- Thôi được - Lupin nói - Tất cả điều đó tôi gần như đã biết hết... Nhưng còn nhiều việc khác..

Béatriee đỏ mặt.

- Vâng, còn có việc khác. Nếu luật sư là con người giữ lời hứa, thưa luật sư, thì chỉ nửa lời luật sư đã đoán ra...

Bà ta hạ thấp giọng xuống và Lupin ngồi lại bên bà để không bỏ sót điều gì vì sự thú nhận của bà mà tiếng ồn của tàu càng lúc càng át đi.

- Ông tôi đối xử với chúng tôi như với con trai, đánh giá là con gái được nuôi dạy tốt, phải biết cưỡi ngựa. Ông đã tham gia chiến tranh của những năm 70 trong đoàn kỵ binh và có một chuồng ngựa ở lâu đài. Chúng tôi đến Reiras để học trong một chuồng luyện ngựa của một trong các bạn của ông. Thầy giáo dạy cưỡi ngựa là một người đàn ông trẻ hai mươi hai tuổi... Lucien Debruyne... người… cuối cùng anh ấy và tôi... Tôi không dám nói, thưa luật sư...

- Tất cả cái đó là rất minh bạch và chỉ là rất tự nhiên - Lupin nói - Hãy tin ở tôi, chiến tranh đã quét đi nhiều định kiến.. Và rồi sao nữa?

- Một ngày, tôi nhận ra rằng tôi đã...

Bà ta úp mặt vào bàn tay mình.

- Thế rồi, bà đã nói điều đó cho chàng trai?- Lupin hỏi.

- Không. Tôi không muốn ép buộc anh ta. Tôi chỉ đơn giản hỏi anh là có muốn kết hôn với tôi không.

- Và anh đã lảng tránh? Anh cho rằng anh còn quá trẻ để gắn bó cả cuộc đời anh... Cuối cùng lý lẽ của anh đã phát huy tác dụng trong trường hợp như vậy.

- Đúng thế.

- Và bà thì tuyệt vọng, không dám thú nhận lỗi lầm của mình với người ông ghê gớm, bà nhớ lại là ai đó đã xin cầu hôn với bà và quay về với Xavier Mendaille phải không?

- Vâng.

- Đúng như tôi phát hiện ra bà và bà đã kể lại hết cho ông ta. Và ông đã chấp nhận làm cha của đứa bé.

- Vâng.

- Vậy là ông ta đã có khả năng, một lần trong đời mình, xử sự như một người quân tử. Đó là rất lạ lùng. Nhưng... bà hãy đợi! Tôi nói lòng vòng. Ngược lại, ông ta bập bềnh trên cơ hội như kẻ vô lại của chính ông. Tôi không làm bà bực mình chứ?

- Ồ không!

- Anh ta nghĩ là ông của bà sẽ không sống mãi được! Rồi thì, anh ta sẽ là chủ đồng thời của khu đất mà anh buộc phải bán và của Verzy Montcornet. Anh sẽ trở thành chủ lâu đài được trọng vọng, rất có tiếng ở trong nước. Cuộc trả thù đích đáng! Tôi không nói quá chứ?

- Không!

- Tên vô lại! Và ông của bà khi biết tin lễ kết hôn ấy thì sao?

- Ông viết thư cho tôi: "Đừng bao giờ vác mặt về nhà tao!". Rồi chúng tôi đến ở biệt thự tại đường La Rochefoucauld mà chị tôi và tôi được mẹ của chúng tôi chia cho. Khi cháu bé Syivestre của tôi được sinh ra, tôi buộc phải xa cháu và gửi cháu cho vú nuôi, Xavier ghét nó.

- Chắc chắn là thế. Và lão Xavier có trái tim lớn thì làm gì?

- Anh ta sống dựa vào của hồi môn của tôi vì chúng tôi, Isabelle và tôi, được thừa kế của cha mẹ chúng tôi một số của cải nào đó.

- Anh ta sẽ phải trả lại!... Hãy thứ lỗi cho tôi, vì sự nhiệt tình này. Nhưng đó là sự thật. Anh ta cần trả giá cho hành vi hèn hạ của mình một ngày nào đó. Anh ta có biết là ông của bà muốn tước bỏ quyền thừa kế của chị em bà không?

- Ôi! Ông tôi không che giấu ý đồ đó. Ngược lại. Chúng tôi đã nhanh chóng biết được các sự sắp xếp mà ông đã bàn bạc với ông Berangeoru. Xavier rất giận dữ. Đó là một con người cực kỳ hung hãn. Ngày hôm đó, anh ta đã đánh tôi...

Bà ta rút từ túi xách tay của mình ra một mùi xoa và lau mắt.

- Anh đổ hết lỗi cho tôi - Bà bập bẹ nói. Cuộc sống của tôi trở thành địa ngục. Và sau đó chiến tranh đến. Tôi tự nói với mình: "Anh ta sẽ bị động viên.. Anh ta có thể bị giết...". Vâng, tôi rất khổ sở khi mong mỏi cái chết của anh ta. Nhưng anh ta đã thu xếp để ở xa chiến trường. Anh ta được bố trí làm việc khác vào năm 1915. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi không phải chịu đựng sự có mặt của anh. Chị tôi ở cùng tôi từ khi nổ ra chiến tranh. Cuối cùng chúng tôi được yên tĩnh, cả hai người. Cố nhiên, chúng tôi không có một tin tức gì của người ông, người đã không muốn rời bỏ lâu đài của mình và tôi gần như được an ủi về điều đó. Rất nhiều chuyện bất hoà làm tôi kiệt sức. Rủi ro thay, Xavier bị thương, rất nhẹ và tìm được cách phục viên, và tất cả lại trở lại như ban đầu... Có thể còn tồi tệ hơn. Xavier lăn mình vào những vụ đầu cơ các trang bị chiến tranh. Tôi không bao giờ biết chính xác việc mua bán của anh là gì, nhưng điều chắc chắn, là anh lỗ hơn là lãi. Và tôi không thể nói gì.

- Tại sao vậy?

- Bởi vì anh ta cho con trai tôi một cái tên gọi.

Lupin ngồi im và bị xúc động mạnh. Ông hối hận đã có lúc nghi ngờ bà về các điều nhỏ mọn tệ hại. Ông ngắm nhìn hình bóng nên thơ của bà nhờ bông hoa tím, dáng vẻ của đầu, luôn luôn tự hào dù đã trải qua các thử thách.

- Tôi xin lỗi bà - Cuối cùng ông nói - Tôi tưởng rằng... nhưng không, tôi thích giữ lại cho tôi điều mà tôi tưởng.

Đoàn tàu chao đảo trên đường bẻ ghi. Lupin nhận ra các kho hàng, các kho tạm mà tàu đã để lại, phía sau.

- Nhanh thật - Chúng ta sắp đến nơi - Chị của bà ra sao?

- Chị tôi đã chết. Chị đã bị giết trong năm vừa rồi, vào ngày thứ Sáu Thánh, trong Nhà thờ Saint Gervais nơi chị đến thường xuyên, ông có nhớ là người Đức bắn vào Paris với các pháo lớn...

- La Bertha.

- Đúng. Ngày hôm ấy, có rất nhiều nạn nhân mà khá đông không thể nhận dạng được.

- Và bà chị của bà cũng ở trong số ấy?

- Vâng. Chính Xavier đã cấm tôi công bố cái chết của Isabelle. Ông coi như chị tôi còn đi du ngoạn. Hơn nữa, chúng tôi cũng có rất ít mối liên hệ...

- Tôi hiểu. Tài sản thừa kế phải không? Khi ông của bà chết, bà chỉ đóng vai chị bà và phần thừa kế quan trọng thuộc về bà.

- Ôi! Ké hoạch của Xavier chưa dừng lại ở đó. Anh ta muốn một mình làm chủ lâu đài và vườn nho. Thế rồi, bây giờ anh buộc tôi phải làm giấy hiến anh tài sản của tôi.

- Cú đánh đẹp! - Lupin kêu lên - Rõ ràng với tư cách là Isabelle, bà hoàn toàn có quyền từ bỏ tất cả thứ gì bà có để cho anh rể của mình. Nhưng ông Berangeon sẽ ngạc nhiên...

- Chính vì thế mà tôi không phải ký biên bản ở ông ta, mà tại một viên công chứng khác ở Mantes, ông Noblin ở Quảng trường Chợ Lúa Mỳ.

- Và ông ta sẽ nói gì với bà để hợp pháp hoá một quyết định dù sao cũng bất thường?

Ông ta sẽ hình dung là Isabelle Montcornet là bà Mendaille?

- Xavier đã dự kiến hết. Tôi phải giải thích cho viên công chứng là tôi sẽ rút lui khỏi cõi đời. Tôi sẽ trùm mạng vào mặt và đi ẩn dật ở nước ngoài trong một hội cứu đói.

- Con người ấy là một con quỷ - Lupin thì thầm- Và bà vâng lời hắn ta?

- Vâng.

- Ông ta buộc bà thế?

- Vâng. Vì con trai của tôi.

- Bà muốn nói là ông ta cấm bà gặp con mình và ông ta cách ly bà và con bà?

- Tôi không dám hình dung điều mà anh ấy có thể làm. Ông đừng quên rằng anh ấy là cha hợp pháp của Sylvestre. Và anh ấy đang chuẩn bị để trở thành ông chủ của Verzy Montcornet. Hiện nay, anh ấy có những tham vọng chính trị.

- A! Thế đấy! Ông ta chắc nhắm hội đồng chung, một ghế nghị sĩ... Ông ta cần trở thành chúa đất nhỏ địa phương. Tuy nhiên, theo tôi hình như bà có thể chống lại ông ta. Và tôi, tôi có thể giúp bà...

- Ôi không!

Bà ta kêu lên và lùi rất xa Lupin.

- Thế nào? - Ông nói - Tôi làm bà sợ sao?

- Không. Không phải điều đó. Thứ lỗi cho tôi.

- Còn có việc khác nữa?

Bà ta gật đầu.

- Bà hãy nói đi... Nhất là nếu bà phải báo cho tôi một tai hoạ mới. Điều đó sẽ an ủi bà. Nhưng hình như bà đang tuyệt vọng.

- Còn chưa... Cách đây hai tháng, tôi thấy trong túi áo măng tô của tôi một bức thư mà một người nào đó đã khéo léo luồn vào mà tôi không thấy. Nó là từ tay của Lucien.

- Lycien Debruyne! Chàng trai đã...

- Vâng. Đó là một lá thư dài. Không dễ gì tóm tắt nó.

- Bà hãy thử xem. Đại thể thư nói cái gì?

- Ôi thôi, Lucien bị ở tù ngay từ đầu cuộc chiến tranh. Và đằng sau dây thép gai, anh ta có tất cả thời gian để suy nghĩ. Anh hiểu ra là anh đã đối xử với tôi một cách bỉ ổi. Anh ta chín chắn ra khi bị tù. Anh trở nên vững vàng hơn về tình cảm của mình. Anh xin lỗi tôi.

- Rõ ràng là anh ta luôn yêu bà.

- Đúng.