← Quay lại trang sách

Chương VIII (tt2)

Và bà cũng yêu anh ta?

- Vâng.

- Và anh ta biết bà đã kết hôn?

- Vâng. Anh ấy đã tìm tôi khá lâu. Anh được biết tin tức.  Anh cho tôi địa chỉ của anh. Tôi đã viết thư trả lời. Tôi đã đau khổ đến thế! Tôi giải thích cho anh tại sao tôi kết hôn với Xavier...

Bà ta nắm lấy cổ tay Lupin.

- Nhưng ông không thể tin được... Ngược lại, tôi đã nói với anh là chúng tôi xa cách nhau mãi mãi và anh không được gì ở tôi khi chờ đợi. Tuy nhiên, anh tiếp tục viết thư cho tôi theo hòm thư kín. Các thư của anh an ủi tôi nhiều! Và thật là dễ chịu khi trả lời thư anh. Anh Lucien khốn khổ của tôi...

Bà lại đưa khăn mùi-xoa lên lau mắt.

- Suỵt! - Lupin thì thầm - Phần tiếp thì dễ dàng đoán được. Chồng bà đã chộp được thư của Lucien. Bà đã không thể giải quyết bằng việc đốt chúng và bà không thể giấu chúng...

- Còn tệ hơn nữa! Ông ta còn thấy một lá thư mà tôi mới bắt đầu viết cho Lucien... Không có gì kinh khủng hơn thế đến với tôi. Ông ta đưa ra cho tôi những lời đe doạ khủng khiếp. Ông nói với tôi là nếu tôi không cắt đứt với Lucien và nếu tôi không phục tùng theo ý muốn của ông, thì ông sẽ ly dị...

- Nhưng đó là điều mà bà không mong gì hơn kia mà?

- Ông hãy chờ! Vì, nhờ vào lá thư, sự ly dị sẽ được tuyên bố có lợi cho ông ta, ông ta sẽ đuổi tôi đi và giữ con trai của tôi lại... Tôi bị xoá sổ. Tôi đang bị đe dọa nghiêm trọng.

- Bà đã báo tin cho Lucien, chắc thế.

- Vâng. Tôi đã thành công trong việc cho anh ta biết là chúng tôi sẽ không được liên lạc với nhau và càng được ít gặp nhau vì tôi sẽ bị canh giữ.

- Bà đã có cảm giác là có người do thám bà?

- Rất nhiều lần. Xavier có khả năng tìm cho mình một thám tử tư.

- Bà có bao giờ chú ý đến một người tóc hung không?

- Không.

- Bà tiếp tục đi.

- Lucien đã từ chối nghe lời tôi. Anh ta đã sáng tạo ra một mẹo. Xavier biết rằng tôi rất yêu âm nhạc và tôi thường hay đến Opera Hài kịch. Thế là, Lưcien thu xếp để choán trước tôi chỗ ngồi mà tôi có thói quen thuê trong một lô và anh luồn xuống dưới đai của ghế tựa một vé mà tôi có thể lấy ra dễ dàng mà không ai biết cả.

Lupin mỉm cười.

- Chơi đẹp. Đến lượt tôi tiết lộ là bà đã trả lời anh ta ra sao. Bà mua bó hoa mà bà mang đến mộ của Thống chế Davout và bà đã giấu một cái thư trong những bông hoa ấy.

- Làm thế nào mà ông biết được?

- Tôi sẽ cho bà biết sau.

- Vâng. Sự việc diễn ra tốt đẹp như vậy. Tôi bỏ thư của tôi vào trong một ống kim loại để tránh mưa. Nếu chồng tôi cho người theo dõi tôi thì làm sao người thám tử của ông có thể đoán được sự thật?

- Tại sao lại Davout?

- Và tại sao không là anh ta? Nơi đó thì hoang vắng và đó là điều chủ yếu.

- Tôi rất muốn gặp anh Lucien ấy - Lupin nói - đó là một người tài xoay xở... Và bà nghĩ gì về cái chết của những người bà con của bà?

- Tôi không biết họ chết. Chồng tôi đã khôn ngoan chấm dứt sự liên lạc.

- Và bà, bà nghĩ gì về chuyện đó?

- Tôi ấy à?

- Vâng. Bà không nghi ngờ chồng bà để ý gì về chuyện này sao?

- Ông ấy? Ôi không! Ông ta mất sự chu đáo, nhưng từ đó đến...

- Tuy nhiên, nếu các người bà con của bà còn sống, bà đã không thể giữ vai trò Isabelle trong văn phòng của công chứng viên Berangeon.

Bà ta ngước mắt hướng về ông đầy lo âu nhưng bộ mặt của bà trở nên bình thản.

- Không thể được - Bà nói - Ông quên rằng Xavier đã bị thương đầu tiên... Hơn nữa ông ta còn ở bệnh viện khi mà người xấu số Félicien... Không, ông ta thô bạo, hay nổi khùng nhưng không thể làm một hành động như thế.

Các nhà nhỏ ở ngoại ô lướt nhanh. Paris không còn xa nữa.

- Chúng ta hãy tóm tắt lại - Lupin nói - Hoặc là bà chỉ nêu lên những điều mà bà đã nói dối và chị của bà đã chết từ lâu; trong trường hợp đó, chồng bà đã thua cuộc nhưng đối với bà, là sự ô nhục vì bà đã là đồng lõa của ông ta và xấu hổ cho người con trai bà biết bao khi cháu mang tên Mendaille? Hoặc là bà nói sự thật, bà tố cáo chồng bà, bà đưa ra công khai sự tống tiền bà mà ông ta thực hiện và lúc đó lỗi trước kia của bà được làm mồi ngon cho những kẻ tò mò, cháu bé Sylvestre trở thành đứa bé của tội lỗi... đứa con hoang...

- Không dùng chữ đó - Bà van nài - Ông thấy rõ là tôi không có phương tiện để chống lại - Ngược lại, nếu tôi nhượng bộ, Xavier trả lại cho tôi các bức thư, chấp nhận chia tay nhau và để Sylvestre lại cho tôi và rất sung sướng để giải phóng cho nhau.

Lupin suy nghĩ trong lúc con tàu bắt đầu giảm tốc độ.

- Trong bao lâu nữa bà phải đến công chứng viên Noblin để làm việc hiến ấy?

- Chính xác là trong một tuần lễ. Xavier sẽ đi theo tôi. Ông ta chọn Mantes bởi vì tôi ở đó được biết dưới tên là Isabelle. Chúng tôi dễ dàng tìm hai người làm chứng cần thiết.

- Một tuần - Lupin nói.

- Một tuần - Béatrice nhắc lại - Ông thấy rõ là ở đó không có gì để làm.

- Ôi có chứ! Ông ta có bao nhiêu thư?

- Bốn.

- Tôi hình dung là ông không mang thư theo mình. Ông có một cái hộp thư ở nhà băng không?

- Không. Ông ta giấu chúng ở trong nhà, tôi chắc thế. Tôi đã tìm chúng nhiều tuần lễ.

- Tôi chỉ cần một giờ - Lupin khẳng định với một sự tin chắc mà một nụ cười nhạt nhẽo rọi sáng một cách lén lút bộ mặt của Béatrice.

- Vậy thì tôi có thể dựa vào ông được không?- Bà nói - Biết cảm ơn ra sao đây?

- Bằng cách thực hiện trung thành các chỉ dẫn của tôi.

Tàu vào ga. Phanh tàu rít lên. Đã có hành khách chen nhau trong hành lang. Bọn họ đứng dậy. Lupin hỏi:

- Con trai bà đang ở ký túc xá nào?

- Ở Valmondois, tại nhà bà Mélie Aulaire.

- Bà có đến thăm cháu không?

- Trên nguyên tắc thì hai lần cho mỗi tuần lễ.

- Tuyệt lắm. Thôi thì bà đến qua buổi chiều và đêm ở Mélie Aulaire và chỉ trở về nhà trong ngày mai.

- Nhưng... chồng tôi thì sao?

- Tôi chịu trách nhiệm về ông ta. Chúng tôi sẽ có một cuộc trao đổi nhỏ rất riêng tư và chúng tôi vô cùng thoải mái nếu bà không ở đó.

- Ông hy vọng lấy lại các bức thư?

- Tôi sẽ lấy lại chúng.

- Và ông sẽ trả chúng lại cho tôi?

- Tôi sẽ trả chúng lại cho bà.

Lúc đó, bà ta có một cử chỉ duyên dáng và tự nhiên. Bà đứng nhón chân và đặt một nụ hôn nhẹ lên má của Lupin...

- Cảm ơn... từ tận đáy tim.

"Tôi không chỉ làm vì bà - Lupin suy nghĩ - A! Anh Lucien này may mắn biết bao!”

- Cẩn thận - Ông nhắc lại - Dù bị tước mất các thư ấy, một vũ khí tuyệt vời, nhưng chồng bà vẫn rất nguy hiểm khi con trai bà còn là con tin của ông. Vậy là còn một vốn bài thứ hai để đánh. Nhưng chúng ta sẽ thắng, bà đừng sợ.

Ông ta giúp người phụ nữ trẻ xuống toa tàu.

- Hãy đi trong yên bình - Ông lẩm bẩm khi nhìn bà đi xa. Lupin để tâm đến bà.

Một giờ sau, Lupin đến gọi nhà Xavier Mendaille. Người ở dẫn ông vào phòng khách.

- Tôi là luật sư Jourdieu của đoàn luật sư Paris. Ông đừng quên.

- Tốt, thưa luật sư. Ông chủ đang bận nhưng tôi nghĩ là ông ta vẫn có thể tiếp ông.

Lupin chấn chỉnh lại việc nguỵ trang của mình trước gương. Không bao giờ Mendaille nhận ra người đã đưa ông đến sở Cảnh sát một số ngày trước đây. Ông giống hơn cả luật sư bản chất. Cũng như bao giờ, trước một sự chạm trán nguy hiểm, ông cảm thấy đầy hăng say, tin chắc vào phương tiện và sức mạnh của mình. Tiếng động của một cuộc tranh luận mạnh mẽ trong phòng làm việc, báo động ông. Ông ta lặng lẽ đến ngưỡng cửa phòng khách và vểnh tai nghe. Ông nhận ra ngay giọng nói của Mendaille đang kêu:

- Tôi nói với các ông là các ông sẽ được trả công.

Một giọng nói khác, cũng nổi nóng, trả lời ông ta:

- Trả bằng gì? Ông chẳng còn gì để mà bán.

- Các ông biết gì về chuyện đó? Tôi yêu cầu các ông một tháng.

- Không được thêm một ngày, nếu không, ông sẽ bị tịch biên.

"Quỷ quái! - Lupin nói - Đã đến lúc ông ta lạm tiêu gia tài mình. Ông ta luôn có thể vay bằng thế chấp... mặc dù tôi tin điều mà viên công chứng đã nói..".

Nhưng ông thu người lại ở cuối phòng khách khi nghe các bước chân đến gần. Cửa của phòng làm việc mở toang. Người khách đi ra nhanh đến nỗi Lupin chỉ kịp thấy ông lờ mờ. Người ở già tiễn ông ta đến tận cửa bên đường. Mendaille không dùng thời gian để tạo bộ mặt nhã nhặn, vào trong phòng khách.

- Thưa luật sư, tôi theo yêu cầu của ông. Nếu ông đồng ý, xin mời ông qua phòng làm việc của tôi... Và bây giờ, xin mời ông ngồi. Tôi được hân hạnh làm việc gì với ông...

Lupin đã có thì giờ vạch một kế hoạch và chuẩn bị cuộc tấn công của ông.

- Tôi đại diện cho quyền lợi của bà Mendaille, vợ của ông. Chính trên cơ sở lời khuyên của tôi, bà nhà đã đi đến Valmondois, chỗ gần con trai bà. Bà ở đấy chờ kết quả của việc vận động của tôi.

- Tôi không hiểu ông.

- Tuy nhiên, rất đơn giản. Bà nhà có ý muốn ly dị.

- Cái gì?

Mendaille xiết chặt nắm tay và một đường gân vằn vèo xuất hiện trên trán của ông ta. Nhưng ông mau chóng lấy lại sự bình tĩnh.

- Tôi tưởng, thưa luật sư, ông ta nói, ông là luật sư đại hình.

- Ông có lý. Nhưng cũng có lúc tôi bào chữa cho bên dân sự và tôi còn chưa từ chối việc giúp đỡ bà Mendaille, một người phụ nữ duyên dáng...

Có một sự im lặng. Mendaille quan sát Lupin trong khi ve vẩy cái thước. Lupin tôn thờ những lúc căng thẳng ấy mà ông có nguy cơ mất sạch. "Ông ta có nhận ra ta không? Ông ta có ném ta ra ngoài không? Ông ta cực kỳ khoẻ như một con vật. Nhưng ta sẽ trụ lại - Ông ta không ngờ đến cái giày cao cổ bí mật của ta!”.

- Tôi hơi bối rối - Ông lại nói - Một phần, như ông biết, tôi đảm trách nhiệm bào chữa cho Raphael Dorchain, người bà con của ông và gánh ấy rất nặng. Nó đòi hỏi tất cả mọi sự quan tâm của tôi. Mặt khác, tôi sẽ rất sung sướng quan tâm đến việc của bà Mendaille. Nhưng hình như tôi không thể đương đầu với hai công việc ấy. Tôi phải hy sinh một và tôi thành thực thú nhận với ông là tôi do dự.

- Đúng hơn là ông không sợ thất bại ở hai công việc ấy sao?

Lupin nhướng lông mày lên với một vẻ kinh ngạc.

- Không! Không bao giờ. Ngược lại thế.

- Chúng ta thử xem - Mendaille nói - Các chứng cứ tập trung chống lại người bà con Mendaille của tôi là nóng bỏng. Anh ta đã chết, đó là điều hiển nhiên.

Tôi không bị khuất phục về điều đó. Và chính tôi có ý nghĩ hỏi là Raphael Dorchain có chạm trán với cô Isabelle Verzy Montcornet, bà chị dâu của ông không... Thực sự, một sự chạm trán như vậy có thể làm sáng tỏ vấn đề trong một ngày gần đây.

Lupin ngồi im. Mendaille giữ một sự im lặng hoàn toàn.

- Rõ ràng là thế - Lupin nói lại - Nếu nhường lại vụ kiện vì lợi ích của một đồng nghiệp, tôi không biết điều mà ông ta quyết định về vấn đề của một sự chạm trán như vậy. Chắc chắn, ông ta sẽ không thấy cần thiết xem lại; trong mọi trường hợp, điều đó không liên quan đến tôi nữa. Lúc đó tôi sẽ chú tâm vào việc bảo vệ các quyền lợi của bà Mendaille. Nhưng cả về mặt này nữa, tôi mong muốn có thể thu được một thành quả thích thú.

- Và thành quả đó hình như mơ hồ đối với ông chăng?

- Để được yên tâm về điều đó mà tôi đang ở đây.

Hai địch thủ lườm nhau. Mendaille, khoẻ mạnh, cổ rụt vào vai, bàn tay hộ pháp như bàn tay của đô vật, hình như có khả năng bóp nát lão luật sư mảnh khảnh ấy mà ông bắt đầu đoán là có ý đồ che giấu.

- Này, tôi bảo cho ông biết là tôi không có một ý muốn nào ly dị - Ông ta nói.

Lupin nghiêng mình:

- Điều đó là việc của ông. Như vậy tôi từ bỏ các quyền lợi của bà Mendaille. Và tôi đến quan dự thẩm để làm việc đó.

- Ông hãy chờ đã - Chúng ta nói chuyện.

- Thôi được - Lupin nói - Chúng ta luôn có thể nói chuyện.

- Nếu ông tin chắc thắng tôi trong vấn đề ly dị, thì ông có từ bỏ việc bảo vệ Raphael Dorchain không?

- Tôi đã nói với ông điều đó.

- Và ai đã có thể mang đến cho ông sự tin chắc đó?

- Việc có được bốn bức thư mà hiện giờ đang ở trong tay ông và nếu không có chúng thì ông không thể dồn ép vợ ông nữa, lúc đó bà ta có thể làm rùm beng chống lại ông bằng những lời trách móc nặng nề.

Lupin thăm dò Mendaille - Ông ta có đi đến suy sụp không? Mandaille trở nên vô cảm. Ông ta lại ve vẩy cái thước và Lupin khâm phục sự bình tĩnh của ông ta.

- Nếu tôi hiểu rõ - Mendaille nói - Ông đưa ra cho tôi một giao ước?

- Thôi được, chúng ta có thể xem sự việc theo cách đó.

- Các bức thư đổi lấy...

- Chúa tôi, thôi được.

- Ông hãy để tôi có thời gian suy nghĩ. Hơn nữa, tôi chưa có thư.

- Ông đã có thư - Thư còn ở đây. Nếu tôi trở về tay không, tôi sẽ đi thẳng đến toà.

- Vào giờ này?

- Toà án làm việc rất chậm vào lúc này.

Mendaille để một thời gian dài để suy nghĩ.

Lupin cảm thấy một làn sóng vui chạy khắp người. Ông đã thắng mà không cần vũ lực, chỉ độc nhất bởi sức mạnh của lý lẽ, ở thời điểm mà ông đã chọn. Và ông bị bất ngờ về sự dễ dàng mà nhờ nó ông đã thu được thắng lợi. Làm sao một người như Mendaille lại có thể bị đánh lừa...?

Chồng bà Béatrice đứng dậy; ông ta mỉm cười, bộ mặt rất khả ái:

- Mong ông liếc qua báo trong khi chờ đợi. Đây là ấn phẩm cuối cùng. Tôi quay lại ngay.

Ông giơ tờ La Presse cho Lupin, châm một điếu xì gà.

- Hãy đọc đi - Ông nhấn mạnh - Vào giờ cuối cùng... Trang chín.

Lupin cảm thấy một cảm giác lo âu đột ngột và tìm trang số chín. Đầu đề lộ ra trước mắt:

- Việc tự tử của Raphael Dorchain, kẻ sát nhân được coi như là kẻ giết hai anh em bọn họ.

Mendaille đi vòng quanh phòng làm việc của ông ta và đứng thẳng trước người khách của mình.

- Nhưng ông hãy đọc... Thật ra về thực tế, người ta chưa biết gì nhiều... Sáng ấy, người ta tìm thấy gã Raphael khốn khổ ấy treo cổ trong phòng riêng. Anh ta đã tháo đệm ra để làm một sợi dây... Thật rất buồn.

Ông trở lại ngồi xuống, gõ đầu ngón tay một hành khúc lên cái đệm kê tay của mình.

- Buồn cho anh ta - Ông lại nói - Nhưng cũng cho ông, ông luật sư thân mến của tôi. Ông mất hai thân chủ... Ôi thế đấy. Raphael, chúng ta đừng nói nữa. Và  bà vợ của tôi... Tôi ngờ rằng khi không có thư ấy, bà ta cho ra tiếp các dự án của mình.

Lupin đã biết nhiều thất bại, nhưng thất bại này xúc phạm ông sâu sắc. Ông ta tìm cách chịu đựng cú đánh mà không biểu hiện sự tức giận điên cuồng đang rung chuyển nội tâm của ông như là một cơn bão. Thật khiếp! Tên vô lại! Hắn ta biết, ngay từ giây đầu tiên, là người vào trong phòng làm việc của mình là một tên bịp, vì luật sư Jourdieu thực đã phải tức thời báo về cái chết của thân chủ mình. Và Mendaille đã có sự táo bạo để đối thủ của mình đến, để nhìn hắn ta hạ con bài của mình xuống...

- Ông hãy tin là tôi bị cô độc - Ông ta nói - Ông hình như vô cùng thất vọng! Thôi được, ông thân mến, không nghiêm trọng đến thế. Ông còn trẻ, ông tranh cãi cho nhiều vụ việc khác. Và kinh nghiệm dạy cho ông sự khôn ngoan. Vì vậy, ở thời điểm này, tôi hình dung ông hơi bốc đồng, xin phép ông cho tôi nói nhận xét đó, nhận xét thực ra không có gì là làm mếch lòng.

Mỗi chữ đánh vào Lupin như một cái tát. Ông ta có thể sẵn lòng tha thứ những lời chửi bới, những lời thách thức, nhưng thái độ ban ơn thì không bao giờ! Ông có ý muốn nhảy chồm lên Mendaille, ấn vào cổ họng ông ta những lời hỗn xược của bản thân ông ta và cùng lúc ấy, ông cũng nổi cáu với chính mình bởi vì ông không tìm được một sự chống đỡ đích đáng, một sự đe doạ thốt ra có thể buộc Mendaille im tiếng. Buộc ông ta là kẻ sát nhân chăng? Không thể được. Việc đó làm nguy hại không cứu chữa cho Béatrice và con trai của bà. Sự thất bại là hoàn toàn, là quyết định. Lupin hiểu điều đó và làm như đi vào trong trò chơi của kẻ thù mình.

- Tôi đang đi du lịch - Ông nói - Và tôi vừa về đến Paris. Điều đó giải thích cho ông...

- A! Chính đúng là vậy... Thế thì hãy nói cho vợ tôi biết về việc tiến hành của ông và việc tôi còn chưa quyết định nhượng bộ các yêu cầu của bà ấy.

Mendaille cúi nhẹ chào Lupin để tỏ cho ông này biết là cuộc nói chuyện đã xong và tiễn ông đi vào đại sảnh.

- Tôi mong rằng ông sẽ đến với tôi  - Ông nói thêm - Tôi sẽ rất sung sướng gặp lại ông. Và sau đó, ông bắt đầu có thói quen của gia đình tôi.

- Thói quen ư?...

- Chúng ta hãy xem! Đừng làm mình bị ngạc nhiên, bạn thân mến của tôi. Bạn hãy nhớ lại đêm mà tôi đã bị thương một cách bất ngờ bằng một viên đạn súng lục... Ôi! đó là chuyện cũ, tôi thừa nhận với ông thế... và sau đó, buổi chiều mà người Cảnh sát dũng cảm... tên ông ta trượt khỏi trí nhớ của tôi... Wedel... Weber đã hội họp chúng ta một cách dễ thương đến thế cho một buổi thể dục trên thảm... A! A! Trí nhớ đã trở lại...

“Tốt. Ông ta đã nhận ra ta - Lupin suy nghĩ - Rõ ràng là không có gì đã miễn trừ cho ta!”.

- Nhưng tôi còn đến một lần khác - Ông nói khi sử dụng một giọng đùa cợt - Đúng là ông không ở đó... Trong phòng làm việc của ông chỉ có một người bạn của ông... Một chàng trai tóc hung... bề ngoài có vẻ tướng cướp, ông nhớ hắn chứ? Hắn đã để vào kẹp giấy của ông một cái thư, thư đó đã làm nổ ra bao tiếng đồn... Ông biết rõ chứ... cái tàu thuỷ nhỏ... Người ngoan đạo, ông Mendaille.

Lupin mở cửa ở lề đường và cảm thấy một sự hài lòng mỏng manh khi thấy bộ mật của Mendaille đờ ra trước khi cửa đóng lại.