← Quay lại trang sách

Chương IX MỘT ĐƯỜNG MÒN

Lupin xuống tàu hoả ở Reims, lấy xe đạp có giá đèo hàng và đi qua thành phố đổ nát đã được dọn đi nhưng việc xây dựng lại chỉ mới bắt đầu. Hãy còn trên đường phố các bức tường đen ngòm, các gốc cây bi thảm mà hoả hoạn không thể phá trụi. Nơi này nơi kia, các giàn giáo dựng lên; ở chỗ khác, các hàng giậu bao quanh những đám đất không rõ ràng; gần như khắp nơi, binh lính đi lại, lẫn trong dân; không một ai để ý đến người đi xe đạp ấy, mặc một áo mưa cũ vì trận mưa trút xuống trong đêm. Lupin đã nghiên cứu, lúc hoàng hôn, một sơ đồ của Reims lập từ 1913, nhưng ông nhiều lần bị lạc, vì thành phố bị đảo lộn bởi bom, không còn giống cũ nữa. Cuối cùng ông đi đến khu phố đông nam mà lề đường, nằm giữa các hố đầy nước, dẫn đến một con đường, bị hằn sâu bởi các xe quân sự. Theo bản đồ mà ông dò tìm lần cuối cùng, đường Châlons. Đường chạy dài duới một bầu trời xám xịt, đi qua các bãi đất hoang có các con quạ bay lượn.

Các ý nghĩ của Lupin cũng sầu não như quang cảnh hoang tàn này. Ông ta một lần nữa thử làm điều không thể vì ông không có sự lựa chọn. Mendaille là không thể tấn công. Việc tự tử của Raphael Dorchain đủ biến ông ta thành người có tội mà Cảnh sát đã quá vui mừng để tự bằng lòng. Hoạt động của công lý đã bị dập tắt. Để đánh bại Mendaille, thì nhất thiết phải khám phá ra bí mật của ông ta. Nếu ông ta chịu khó bày ra một âm mưu quanh co đến thế và đẫm máu đến thế, đó chắc chắn không phải là để chiếm lấy lâu đài mà ông không thể thế chấp. Có một cái gì khác. Nhưng là cái gì vậy? Lupin chưa có một ý gì về cái đó. Ngược lại, điều mà ông biết là mình chỉ còn lại sáu ngày. Trong sáu ngày đó, Beatrice dưới danh nghĩa Isabelle, sẽ ký việc hiến tài sản của bà và Mendaille sẽ chiếm lấy những gì mà ông ta thèm muốn.

Là tiền của chăng? Người ta có thể cho ràng người già, khi thấy sự xâm lăng tiến triển, đã giấu một phần trong lâu đài, vàng, đồ trang sức, các vật quý hiếm chăng? Giả thiết là sát thực. Nhưng làm sao Mendaille lại biết được? Lupin đã hỏi Beatrice rất lâu trước khi đi. Ông ta đi đến Valmondois để báo tin sự thất bại của mình và để làm an lòng người đàn bà trẻ bên bờ tuyệt vọng.

- Hãy tin vào tôi - Ông nói với bà ta - Tôi sẽ thành công trong việc giải giáp chồng bà. Bà hãy đến chỗ chúng tôi. Tôi biết ông ta sẽ không oán trách bà tí nào. Ông ta đang đến rất gần mục tiêu để có thể đưa mình đến một sự bùng nổ. Và sau đó, bà cũng không được ông ta coi trọng. Chỉ còn lại một người mà ông ta quan tâm: đó là tôi. Vậy thì bà đừng sợ gì hết.

Và Lupin hỏi bà về người ông của bà. Ông có phải là một người sưu tập không?... Không. Ông có hà tiện không? Không. Ông chỉ là người giấu tiền bạc. Ở lâu đài có một phòng bí mật không? Không. Lâu đài không có bí ẩn.

- Ông muốn đi đến đâu? Béatrice hỏi.

- Tôi tìm hiểu. Tôi cảm thấy là chồng bà nuôi một dự án có tham vọng nhiều hơn điều mà bà có thể hình dung. Ông ta muốn, với một sự bền bỉ điên cuồng, trở thành chủ của một tài sản bởi một lý do mà tôi còn chưa rõ nhưng tôi phát hiện ra.

Béatrice nhìn ông một cách lạ lùng. Con người này quan tâm đến quyền lợi của bà đến thế làm bà phải suy nghĩ. Và dù sao, bà cũng không ngại ông ta. Ngược lại thế! Bà muốn giúp ông ta. Khi ở bên cạnh ông, bà cảm thấy một cảm giác an toàn. Rủi thay, bà không biết tí gì có thể có lợi cho ông.

Cháu bé Sylvestre chơi ở ngoài sân. Lupin ôm cháu vào lòng trước khi đi, cháu rất kháu, đứa nhóc này. Cháu giống mẹ cháu và đồng thời, cháu nhắc lại cho Lupin một bộ mặt khác quen quen, chắc là bộ mặt của một trong những người bà con họ hàng đã khuất. Lupin ấn vào tay cháu một đồng bạc và trở về Paris.

... Và bây giờ ông lăn bánh từ đường mòn này đến đường mòn khác qua những nơi trước đây là rừng của Reims và nay chỉ là một cánh đồng lởm chởm thân cây đen thui và tàn dư của cây đốt thành than. Ông đến Cormentreuil, rồi Taissy. Từng quãng đường, ông lại gặp các đoàn xe và tránh mình về phía thấp để cho các xe tải chở đầy dụng cụ đi qua. Quân đội dọn rác rưởi của chiến tranh, những cuộn dây thép gai, các trang bị đủ mọi loại. Ở Sillery, ông gặp một người nông dân đang đẩy một xe có càng.

- Ôi, ông về nhà sao? - Người đàn ông kêu lên.

- Tôi đến xem - Lupin nói.

- Ông đi đâu?

- Đến Verzy.

- Đằng ấy chẳng còn gì nhiều.

- Còn xa nữa không?

- Không. Năm đến sáu cây số. Ông ở từ phía ấy?

- Tôi có gia đình ở Trépail.

- Ôi, chúc ông may mắn.

Lupin lại tiếp tục đạp xe và ngay sau đó phát hiện ra, về phía bên trái của mình, những đường hào và các ụ được bố trí theo chữ chi qua cánh đồng. Ở đây, hình ảnh chiến tranh còn ám ảnh hơn là tiếng đại bác. Trái tim thắt lại, Lupin guồng xe một lúc và thấy ba hoặc bốn ngôi nhà gần như nguyên vẹn. Một con chó sủa. Ông ta tiến đến gần và thấy một người đàn bà đang kéo nước từ giếng lên.

- Thưa bà, bà làm ơn chỉ cho tôi trang trại Verzy Montcornet.

Bà nông dân lấy cánh tay quệt ngang mặt và ngắm nhìn người lạ mặt:

- Ông đây là, ông...

- Chỗ ấy là đâu?

- Nhưng... chỗ kia... quanh người ông.

Lupin đảo mắt nhìn toàn bãi chiến trường trải dài hút tầm con mắt.

- Đúng đó là trang trại - Bà già nói - Nó trải dài tới tận đây.

- Nhưng có một lâu đài mà?

- Đúng vậy. Ông sẽ thấy nó ở xa hơn một tí trong chỗ hẻm.

- Trang trại có bị hỏng nhiều không?

- Trời đất! Chiến tranh cũng không loại trừ nó.

- Xin cảm ơn.

Lupin lại cầm tay lái xe đạp của mình. "Điều đó không vượt quá điều mà ta đã hình dung - Ông nghĩ thế - Không còn lại gì, chỉ còn là những hố đạn đại bác. Chính với trang trại thế đó mà Mendaille tính trả nợ của mình."

Con đường nhỏ dốc dần xuống phía một thung nhỏ, một nơi đẹp đẽ - một số cây đã trụ lại qua bão táp và làm cho sự cô tịch ở xung quanh thêm phần nặng nề. Lupin để cho xe tự do lăn bánh cho đến một chiếc cầu thô sơ vắt qua một con suối, nước dâng lên nhờ các cơn mưa và sau một vòng tay lái cuối cùng, ông phát hiện ra lâu đài. Một bức tường, trước đây bao quanh một công viên. Tường chỉ còn lại các dấu vết. Nhưng bản thân lâu đài thì bề ngoài chưa đến nỗi xấu. Mặt chính hình như còn nguyên vẹn, ngoại trừ cái tháp ở góc đã mất mái. Trước bậc thềm, những người lính đang xếp các thùng lên xe tải. Một lính canh, súng đeo vai, uể oải đi lại hàng trăm bước.

- Tôi có thể vào được không? - Lupin hỏi - Tôi thuộc về sở phục hồi xây dựng.

- Ông đến phòng làm việc.

Lupin leo lên bậc thềm và đụng phải một trung uý trẻ đang bận rộn.

- Xin lỗi, thưa ông trung uý. Tôi thuộc về sở phục hồi xây dựng.

- Ông cũng thế? - Người sĩ quan cắt lời - Bạn đồng nghiệp cùa ông vừa đến đây hôm qua.

Mendaille, trời đất! ông ta đã không để mất một phút. Viên thiếu uý gọi một ông đội:

- Dubois! Anh làm ơn đi theo ông này.

- Tôi xin lỗi - Lupin nói - Không có sự thống nhất hoàn toàn giữa các phòng làm việc của chúng tôi.

- Điều đó không thể tồi tệ hơn ở đây! - Người sĩ quan nói.

Ông ta chào và vượt qua đại sảnh theo hướng đến một buồng mà từ đó có những dây điện thoại gần như bò trên mặt đất theo mọi hướng đi ra.

- Ông muốn thăm gì? - Người đội hỏi.

- Vâng. Xin lỗi ông, có phải ông đã hướng dẫn người đồng nghiệp của tôi?

- Vâng.

- Ông ở luôn bên ông ấy suốt thời gian?

- Đúng thế. Cách đây bốn hoặc năm ngày chỗ này còn là một đám đất nhà binh. Những người dân sự không có quyền đi lại theo ý muốn. Một khi việc chuyển nơi ở xong, bọn họ có thể làm điều họ muốn.

- Ông ta bắt đầu tại đâu?

- Tại các tầng.

- Chúng ta đến đó.

Bọn họ leo một cầu thang tuyệt đẹp, ít bị hư hỏng và đi đến tầng hai. Trong các buồng hãy còn có các khung giường.

- Tất cả thứ này sẽ biến mất - Người đội giải thích - Chỗ này, trước đây là khu hậu cần. Lâu đài được dùng cho ban chỉ huy của bộ tham mưu.

- Tôi tưởng rằng lâu đài đã bị huỷ hoại mất một nửa.

- Ôi! Không. Nó chỉ hơi bị ném bom, điều không tránh khỏi. Nhưng nó luôn ở khá xa vùng chiến đấu, từ ngày mười bốn nó bị người Đức chiếm nhưng không lâu.

Ông ta dẫn Lupin đến trước một cửa sổ và giơ cánh tay ra:

- Mặt trận ở cách xa phía sau đỉnh núi nhiều cây số, ở đó gay go, cả bên trái và phải. Nhưng ở đây thì không và không bị hư hại mấy. Để kết thúc, đây là nơi chỉ huy của thiếu tướng Mesurier.

Lupin cúi xuống và thấy, ở cuối vườn cây, một dãy xe con.

- Và chỗ kia, bọn họ sản xuất gì vậy?

- Bọn chúng nó lau chùi các căn hầm. Các hầm ấy đã làm chỗ trú ẩn cho nhiều đơn vị đến đó an dưỡng trong bốn năm. Ở đó, đầy những sự dơ dáy, ông hãy nghĩ xem!

Ông ta cười và nói thêm:

- Đó từng là một thế giới, các dãy hầm đựng rượu nho đấy. Đó là xe điện ngầm. Các ngóc ngách đi sâu xuống theo tiếng súng của Chúa! Có cả một đường sắt khổ hẹp. Những gã thanh niên đứng đó thì bình thản. Bạn đồng nghiệp của ông muốn đảo con mắt đến đó nhưng hãy còn bị cấm.

- Chắc đó là Maureuil - Lupin nói - Anh ấy là một con người chu đáo. Một gã tóc màu nâu thẫm, khoẻ mạnh, vai rộng...

- Không phải thế. Đó là một gã tóc hung với mái tóc bàn chải...

- A! Tôi biết. Ông ta còn báo trước cả cho tôi.

Bọn họ đi xuống tầng một. Các tin tức mà người đội cung cấp đưa Lupin đắm mình vào trong một vực thẳm suy nghĩ. Tên tóc hung là đồng lõa của Mendaille, đó là điều hiển nhiên. Nhưng để đồng loã biết tất cả các điều bí mật của người "sử dụng” nó và đưa đi thám sát, điều đó hình như không tin được, không phù hợp với điều mà Lupin có thể hình dung về tính cách của Mendaille.

- Anh ta ở lại lâu không?

- Không. Anh ta quan sát mọi cái rất nhanh. Tôi đã muốn chỉ cho anh mặt tiền khác của lâu đài, mặt đã bị hư hỏng nhiều bởi tên lửa máy bay nhưng anh viện cớ sẽ quay lại sau. Anh vội vã chủ yếu để đi ăn trưa.

- Ông tiếp tục đi - Lupin nói - Không còn một quán nào trong vùng lân cận? Cần phải quay về Reims chăng?

- Không, đúng vậy. Đó là điều tôi giải thích cho anh ta. Chỉ cần đi đến Verzenay cách đây ba cây số. Ông chủ quán sẽ cho ăn... Chủ quán đã trở về cách đây mười lăm ngày. Một người tháo vát. Anh ta hiểu có thể thu tiền ở cả các lính trơn còn ở trong góc này.

Lupin lơ đãng thăm tầng một và các căn buồng của tầng trệt mà trước đây không bị quân đội chiếm. Ông không để mình chậm lại vì gã tóc hung chỉ lướt qua. "Có thể - Ông suy nghĩ - phải chăng gã đến đây chỉ để đánh giá những hư hỏng và thiết lập một dự án đầu tiên. Ta bị nhồi nhét vào trong đầu là Mendaille có một bí mật. Thật ra, không có gì là chắc chắn. Nhưng dù gì đi nữa, tại sao Mendaille không tự mình đến?

Ông đội dẫn ông trở lại thềm cửa và kết luận:

- Tôi ấy à, nếu người ta hiến cho tôi miếng thịt ôi này thì tôi cũng xin kiếu!

Lupin đi vòng qua một cái xe tải mà trên đó chất đống các thiết bị văn phòng và đi tìm xe đạp của mình.. Ông rất thất vọng và có cảm giác là Mendaille đã tuột khỏi tay ông. Ông lên đường để đến Verzenay.

Nếu ông thất bại, Beatrice sẽ xem ông như một tên nói khoác, một người không có uy tín. Cảm giác thất bại làm chùn chân ông và khi ông xuống xe trước quán ăn, ông hoàn toàn thất vọng.

Verzenay cũng như bao làng ở gần sát trận tuyến, không bị hư hỏng nhiều. Nhà thờ đã mất gác chuông, nhưng các ngôi nhà xung quanh quảng trường còn nguyên vẹn. Dưới bóng cây là cày bừa và rơm rạ. Người dân trở về, binh lính rút đi và điều đó tạo ra một cảnh nhộn nhịp kỳ lạ, như là sự nhộn nhịp của một hội chợ không trò vui. Lupin vào trong quán, có khoảng nửa tá người ăn trước một cái quầy làm bằng ván được đặt trên những thùng rượu.

- Tôi có thể ăn trưa?

- Nếu ông không quá khó tính - Người chủ quán trả lời, một người to lớn, có râu mép rậm và hình như đã uống một ít - Một món trứng tráng, được không?

- Tuyệt vời.

Lupin ngồi lên một cái hòm trước một cái bàn khập khiễng.

- Bọn chúng đã đốt đồ dụng cụ của tôi - Người chủ quán giải thích - Khi người ta không ở đó... Một tí rượu Bóoc-đô được chứ?

Lupin níu tay áo lão:

- Tôi tìm một trong số những người bạn của tôi. Anh ta đã đến chỗ ông hôm vừa rồi. Một người tóc hung.

- A! Courcel! Victor Courcel!... Tôi thích thú được thấy lại anh ta.

Lupin cảm thấy vận may quay lại có lợi cho mình và giấu cái bàn tay xuống dưới bàn để lão chủ quán không nhìn thấy bàn tay đang run.

- Vậy ông biết anh ta?

- Tất nhiên! Anh ta ở Chamery và tôi ở Ludes. Bọn tôi đến câu cá ở Aisne khi chúng tôi còn là nhóc con. Ông hãy xem tôi biết anh ta đến đâu! Tên khổn khổ! Mọi người tưởng nó đã chết.

- Anh ta có nghĩ quay trở lại xứ này không?

Người chủ quán chống hai nắm tay lên bàn:

- Anh ta còn chưa quyết định. Anh ta do dự. Ở Paris, anh sống đàng hoàng với nghề nghiệp của mình, còn tại đây, làm gì đây?... Chừng nào công nghiệp chưa hoạt động trở lại, xưởng in ở thời điểm này còn hư hỏng. Anh ta trước đây làm nhãn hiệu của chai rượu vang, ông có biết không? Vườn nho chưa hoạt động trở lại trong nhiều năm nữa.

- Điều đó liệu mang lại gì cho anh ta?

- Nhiều lắm. Moet và Chandon, Dom Piregnon, Verzy Montcornet.. tất cả các nhãn lớn đều đặt vấn đề với anh ta.

- Tôi cần được thổ lộ với anh ta vài điều - Lupin nói - Chúng tôi gặp nhau thỉnh thoảng và tình cờ... Anh ta có cho ông địa chỉ của anh ở Pari không?

- Điều đó thì tôi không biết. Chúng tôi rất bất ngờ, người này cũng như người kia, khi được gặp lại nhau, thực sự, tôi quên hỏi anh ta.

- Ô, ông chủ! - Một khách hàng kêu lên.

- Có đây... Có đây...

Lupin kết thúc nhanh bữa ăn. Ông vội vàng đến Reims để đi tàu trở về. Cuối cùng, ông đi theo một đường mòn. Courcel sẽ nói. Và dù phải tra tấn anh ta. Nhưng anh ta sẽ nói. Bằng bất cứ giá nào!...

Vào lúc sáu giờ, Lupin đến ga phía Đông và triệu tập Bernardin bằng thư chuyển bằng ống hơi. Vào tám giờ, ông giải thích cho anh ta điều ông chờ đợi ở anh. Bernardin trở nên rạng rỡ.

- Tôi tưởng rằng ông không cần tôi nữa.

- Chúng ta sẽ xem... Chúng ta sẽ xem... Anh hãy tìm trong "giày cao cổ nhà nghề"... Còn tôi, tôi sẽ lướt qua danh sách các tên Courcel. Nhưng, nếu chúng ta không tìm được gì, điều đó là có thể, chúng ta sẽ bắt đầu, từ ngày mai, cuộc kinh lý các nhà in, vì rằng nhà cửa không thể mang tên ông ta: Courcel có thể chỉ là một người làm công ở đó.

- Có lẽ đơn giản hơn là điện thoại cho anh ta?

- Để làm anh ta cảnh giác? Anh không nghĩ ra điều đó, Bernardin.

Lupin có lý do để sợ. Bọn họ không tìm ra một Victor Courcel nào, một nhà in Courcel nào. Bernardin chép lại danh sách các nhà in và bọn họ định ra kế hoạch. Trong khi Bernardin phụ trách mười quận thì Lupin đi thăm mười quận khác.

Ngày hôm sau, ngay từ chín giờ, bọn họ lên đường đuổi theo con mồi, sau khi đã thoả thuận cuộc gặp nhau trong một nhà máy bia ở phố bờ sông bên trái để ăn sáng cùng nhau và điểm lại tình hình. Khắp nơi, Lupin thu được cùng một câu trả lời.

- Courcel?... Không. Không có Courcel ở đây.

Bernardin, về phần mình, cũng không có gì vui vẻ hơn.

- Chúng ta không thể thắng cuộc từ cú đánh đầu tiên - Lupin nói.

Nhưng khi ngày đã hết, bọn họ đều vẫn ở tại tình hình như cũ. Trong hai ngày nữa, bọn họ khăng khăng giữ ý kiến, đi từ tầng hầm bẩn thỉu tránh các xưởng công nghiệp rung động bởi tiếng rền vang của máy.

- Courcel?... Chưa bao giờ nghe tên ấy.

Khi họ đã soát hết bản danh sách, Lupin hiểu ra rằng ván cờ sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều điều mà ông ta tưởng. Thực tế, bọn họ bây giờ phát hiện các nhà máy in không có tên trong niên biểu và họ không thể nhặt nhạnh các địa chỉ theo may rủi. Và đầu óc nhạy bén của Lupin gợi cho ông ta một ý mới.

- Chúng ta sẽ thử tìm các nhà máy giấy. Mội đôi khi, các nhà máy giấy làm công việc vặt cho các nhà máy in như danh thiếp, nhãn vở v.v... và vì vậy không có tên trong danh mục Nhà máy in.

- Chúng ta cứ thử xem. Bernardin nói.

Bọn họ lại lên đường vào cuộc điều tra kéo dài một ngày, rồi hai ngày và sau đó là buổi sáng ngày thứ ba. Thời hạn mà Lupin xác định sắp kết thúc. Trong một vài giờ tới, Béatrice có chồng hộ tống, đi đến công chứng viên của Mantes và lâu đài Verzy Montcornet sẽ thuộc về Mendaille toàn bộ, Lupin không còn đói nữa. Ông nhìn kỹ món ăn mà người hầu bàn nam đưa cho mình và không thể tập trung sự chú ý. Ván cờ đã thất bại hẳn. Vì không biết được lý do vì sao Mendaille buộc việc hiến ấy, nên không còn một cách nào ngăn cản ông ta.

- Tôi khuyên ông dùng món xương hầm - Người hầu bàn nói.

Thôi đi! Chẳng xương hầm, chẳng bít-tếch, chẳng gà gô xay, còn bắp cải thì ít thôi. Lupin muốn có một món xúp. Tuy nhiên ông đặt chiếu lệ một lát thịt và bắt đầu ăn khi Bernardin xô vào như cơn gió.

- Xong rồi, thưa ông chủ. Tôi đã có nguồn. Anh ta làm việc trong nhà máy in nhỏ ở đường Nil. Nhà máy ở quận hai, nơi đầu đường Petit Carreau... Nhà máy in Lambert... Nhà máy đóng cửa từ giữa trưa đến hai giờ chiều.

Bernardin thở dốc vì chạy và đổ người xuống ghế dài, bên cạnh Lupin.

- Một người làm giấy đã báo tin cho tôi. Đó là một nhà máy in tí tẹo.

- Hầu bàn - Lupin gọi - Đổi món: Chúng tôi lấy cà phê hảo hạng và một miếng thăn bò còn máu tươi.. Về rượu: Một chai Saint - émilion.

Ông cảm thấy khác hẳn. Ông vồ lấy cổ tay Bernardin:

- Thắng rồi, bạn nhỏ của tôi. Sau này, ta sẽ kể cho anh tất cả. Nhưng nếu anh không bắn vào Mendaille, chúng ta đã bỏ qua một công việc dị thường và điều đó là rất đáng tiếc! Anh ăn đi! Và sau đây chúng ta đi lượm gã Courcel ấy.

- Lượm! Điều làm tôi ngạc nhiên là thân chủ của ông cho phép ông làm.

- Chúng ta sẽ bắt anh ta như chúng ta còn là những người Cảnh sát. Với lương tâm, anh ta sẽ không làm ầm lên. Chúng ta sẽ dẫn anh ta đến chỗ tôi.. và ở đó, tốt, anh sẽ thấy rõ.

Lúc hai giờ năm, bọn họ đến đường Nil; đó là một đường hẹp, rất ngắn, giống đường làng. Nhà máy in Lambert không có mặt tiền: Một loại kho nhỏ có kính bị đen bởi cáu bẩn. Cửa thì mở. Một con chó ngủ ở ngưỡng cửa. Bọn họ phải bước qua con chó và tìm thấy, trong một cái buồng làm việc nhỏ nhắn, một ông già đội mũ bê-rê và mặc một áo bờ-lu dài bẩn thỉu đang cuộn một điếu thuốc.

- Ông là Lambert?

- Chính tôi.

- Chúng tôi có thể gặp ông Courcel?

Ông ta nhún vai, thè lưỡi liếm điếu thuốc của mình.

- Ông ta không ở đây - Ông nói - Khi người ta cần ông ta thì ông ta không bao giờ có mặt. Ông ta uống hơi quá theo sở thích. Từ đây tôi đuổi ông ta ra cửa, không xa.

- Chúng tôi có những giấy tờ để ông ta ký - Lupin nói lại.

- Vậy thì các ông đi đến đường Beauregard... Ông ta ở 32 bis. Nếu ông ta không ở nhà mình, thì chắc chắn các ông sẽ tìm thấy ông ta ở quán rượu, bên cạnh... và nhờ các ông nói với ông ta là tôi đã chán ngấy đội ông ta. Loại thợ như ông ta, xin kiếu!

Đường Beauregard không xa, Lupin đảo mắt vào tiệm cà phê, bên cạnh số nhà 32 bis, không thấy gã tóc hung.

- Courcel à? Nhà số ba bên trái - Người gác cửa cho bọn họ biết.

Cầu thang toả ra mùi bắp cải và mùi mốc. Bọn họ dừng lại trước cửa được chỉ cho và Bernardin bấm chuông. Không có ai trả lời.

- Thử thêm - Lupin nói.

Bọn họ nghe từ xa, tiếng động yếu ớt của cái chuông nhỏ và im lặng trở lại, hơi bị náo động bởi các tiếng khóc của một đứa bé ở một nơi nào trong các tầng nhà.

- Làm thế nào bây giờ? - Bernardin hỏi.

- Chúng ta đi vào, thế thôi!

Lupin đã móc từ túi áo ra chiếc chìa khoá vạn năng. Cửa mở ngay từ cái nậy đầu tiên và cả hai đi dọc theo hành lang đến một phòng ăn. Lupin đột nhiên dừng lại ở ngưỡng cửa của phòng.

- Chậm quá rồi!

Và ông ta đã bị lộ.