Chương X FÉLICIEN... MATHIAS... RAPHAEL...
Anh ta đã chết phải không? - Bernardin hỏi.
- Theo ta thì hình như thế.
Lupin quỳ xuống đất và vạch mép áo mặc ngoài; từ một vết rách mỏng của áo sơ mi máu còn chảy một ít. Courcel bị đâm một nhát dao vào giữa ngực. Anh ta không động đậy nữa và mặt của anh đã có màu xám.
- Hãy nhìn xem - Lupin nói.
Ông chỉ một vết sẹo khác, cũ; vết sẹo này ở đáy cổ.
- A chính nó, nhưng...
Ông mở toang áo sơ mi ra. Hai vết sẹo khác lộ rõ, một ở chiều cao ngang vai trái, một vết khác ở ngang một xương sườn.
- Các vết đạn - Bernardin nói.
Lupin nhớ lại các lời nói của chủ quán: "Mọi người tưởng anh đã chết".
- Ông hiểu một điều gì ấy, thưa ông chủ?
- Ồ! Không đến nỗi khó lắm - Lupin nói - Anh ta có hẹn với một đồng loã của mình.
- Đồng lõa nào?
- Mendaille... Nhưng anh không thể hiểu được...
Bị bực bội, ông ta không giải thích nhiều, nhưng tình hình trở nên sáng sủa với ông. Gã tóc hung đã mang từ Verzy về các tin tức mà Mendaille cần có. Mặt khác, Mendaille gần đạt đến đích, vì trong vài giờ nữa, ông ta sẽ là chủ nhân của lâu đài, ông ta không cần kẻ tay sai của mình nữa. Vì vậy ông ta giết anh ta một cách lạnh lùng và bây giờ ông ta tin chắc mình sẽ không bị trừng phạt. Không có sự doạ dẫm để sợ. Không có sự tố giác, không có sự vụng về đáng sợ.
Một ý nghĩ bất ngờ nẩy ra, ông ta lục soát túi áo của người chết, lấy ra một ví đã sờn có chứa một số tờ bạc. Trong số đó có một giấy năm mươi phờ - răng gấp đôi. Lupin tiến về phía cửa sổ, ngắm nghía nó chăm chú. Ông chưa quên số của giấy bạc cũ. Chính là tờ bạc mà gã tóc hung đã lấy trong phòng làm việc của Mendaille. Nhưng, nếu tờ bạc đó quý giá đến thế thì tại sao Mendaille không thu hồi lại? Lại một bí ẩn nữa. Lupin luồn tờ bạc vào trong túi con của mình để phòng xa.
- Ông chủ!
Giọng của Bernardin nghẹn lại. Lupin quay người lại.
- Cái gì thế?
- Ông chủ... Anh ta chưa chết.
- Thế nào? Cái gì?
Lupin nhanh chóng ngồi nhổm gần xác chết. Courcel vừa mở con mắt, anh ta hé mở con mắt khác và thổi ra một tiếng rên. Một bọt máu vỡ ra trên môi anh ta.
"Cú bừng lên cuối cùng - Lupin thì thầm- Đưa đến cho ta một khăn mặt ướt".
Ông ta sờ nắn các bàn tay của người bị thương. Chúng đều lạnh ngắt, rõ ràng Courcel sẽ chết.
- Courcel - Lupin nói chầm chậm - Anh có nghe tôi nói không? Nếu anh nghe tôi nói thì anh hãy nhắm mắt lại.
Các mi mắt hạ xuống và nâng lên một cách khó khăn. Nhưng cái nhìn của gã tóc hung đã lấy lại một ít tia sáng. Bernadin quay trở lại với một khăn ướt mà Lupin dùng để lau trán cho kẻ hấp hối.
- Mendaille đã đánh anh! Ông ta không cần đến anh nữa.
Nháp nháy mi mắt - và sau đó miệng thở một cách vô vọng hình thành một chữ và cuối cùng nói ra trong hơi thở.
- Kế hoạch.
- Kế hoạch nào? - Lupin nói một cách nôn nóng - Kế hoạch của cái gì?
Ngay tức thời ông hiểu câu hỏi khó quá và vội sửa chữa.
- Mendaille đã đến đây lấy trộm kế hoạch?
Các mi mắt đứng im.
- Không? Không phải thế?... Chúng ở đâu, cái kế hoạch ấy? Ở chỗ Mendaille phải không?
Mi mắt nhấp nháy.
- Cái kế hoạch được giấu ở ông ta... cố lên, Courcel gắng lên tí nữa... Để trả thù! Các kế hoạch ấy được giấu ở đâu? Trong buồng làm việc của ông ta?
Bộ mặt của kẻ hấp hối chỉ còn biểu hiện một kiếu đau đớn khủng khiếp.
- Đó là vô nhân đạo, thưa ông chủ - Bernardin nói.
Nhưng Lupin trừng mắt nhìn Bernardin làm anh phải quay đầu.
- Trong phòng khách? - Lupin lại nỏi - Không? Thế thì ở đâu?
Một tiếng rên thốt ra từ họng của Courcel. Lupin ghé tai của ông lại gần miệng của kẻ hấp hối, trong một sự gắng sức cuối cùng, tìm cách nói lên một điều gì đó.
- Anh định nói gì thế? - F... Phải thế không?... Chữ F, như... như Félicien phải không?... Và gì tiếp theo?... M... như Mathias?... và R... như Raphael?...
Và sau đó?... Trời đất! Courcel, Anh không dừng lại ở đó... Chưa phải đã là tất cả.
Đầu của người bị thương lăn sang bên cạnh, Lupin đứng lên.
- Thế là hết - Ông nói.
Bàn tay chống vào hông, ông ngắm nhìn xác chết.
- F, như là Félicien... M, như Mathias... R.. như Raphael... Chưa phải rõ ràng.
- Anh ta nói bất cứ gì.
- Ôi! Không. Anh ta còn lâu mới mê sảng.
Lupin kéo đồng hồ của mình ra và nhảy cẫng lên.
- Chúng ta chuồn đi, chết chửa! Hai giờ năm mươi nhăm rồi... Cuộc hẹn ở viên công chứng là lúc năm giờ.
- Viên công chứng nào?
- Anh im đi... Điều đó để ta... Bỏ ra chừng ba mươi phút để tìm chỗ cất giấu. Ta sẽ trở lại đây.
Ông ta đẩy Bernardin về phía cửa.
- Nhưng còn cái xác... - Bernardin phản kháng - Cần phải báo tin...
- Anh để đấy. Những người gác cửa có trách nhiệm đó.
Bọn họ chỉ tìm được một tắc-xi sau khi đi bộ một đoạn khá dài. Lupin sùi bọt miếng.
- Trước chiến tranh, mày không thể đi bộ hai trăm mét mà không rơi vào một xe con hay một xe bò. Còn bây giờ!... A! nghèo khổ... Lái xe, đến đường La Rouchefoucauld.
Ông chán nản đi lên đệm và quàng cánh tay mình vào dưới cánh tay của Bernardin.
- Cần yên tĩnh, cậu trai của tôi, cần yên tĩnh!
- Nhưng, chính ông, thưa ông chủ, người...
- Tao ư? Tao chưa bao giờ thanh thản đến vậy. Và mày biết tại sao không? Bởi vì chúng ta sẽ tìm ra các chữ ấy! Tao không biết rõ là Courcel muốn nói đến kế hoạch gì. Tao cóc cần, hơn nữa... Nhưng điều chắc chắn là Mendaille có một cái hòm ở đâu đó, một chỗ cất giấu chắc chắn mà ông ta cất các giấy tờ quan trọng... với ông ta các bức thư cũng quý giá như các kế hoạch, cố nhiên là ông ta đã cất ở cùng một chỗ.
- Thư nào?
- Tao sẽ giải thích cho mày... Mày luôn muốn biết mọi việc... Trước hết, lấy lại các bức thư ở Mendaille. Sau đó, chúng ta sẽ xem đến các kế hoạch... Các kế hoạch của cái gì?... Để cho gã Courcel khốn khổ chỉ có ý kiến ấy trong đầu lúc chết, thì đó là một điều gì khác thường... Và chìa khoá của bí ẩn là ba chữ đầu tiên ấy... Có thể đây là mã của một ổ khoá phức hợp... Ê, ê! Lão Mendaille này, tên vô lại kỳ thật, thôi kệ! Tìm chữ đầu của ba nạn nhân của ông ta... Đừng sợ, Courcel ạ. Anh cũng vậy, anh chỉ là một kẻ bất lương ô nhục, nhưng Mendaille sẽ trả giá cho mọi người! Ông kéo trượt cái kính ngăn ông ta và người tài xế.
- Anh có thể đưa chúng tôi đến Mantes sau chuyến xe này... Anh sẽ có món tiền boa rất lớn. Ông đưa kính ra phía sau và lại cầm lấy cánh tay của Bernardin.
"Mày thấy, mọi việc lại đâu vào đấy. Con người dũng cảm này biết rõ Mantes. Chúng ta đã được cứu thoát. Anh đừng lo âu nữa... Félicien, Mathias, Raphael... Một trò chơi trẻ con... và khi tao có được thư, Mendaille sẽ không lọt tay tao... thôi, chúng ta đến nơi rồi. Đây là nhà thờ Trinité.
Ông nhìn giờ.
- Ba giờ mười. Không cần vội nữa.
Xe tắc xi dừng lại trước nhà của Mendaille và Lupin nhảy xuống đất.
- Anh chờ chúng tôi ở kia. Chúng tôi không ở lâu.
Ông bấm chuông. Cửa được người ở già mở ra.
- Chào - Lupin vui vẻ nói.
Ông ẩy người ở già và khép cửa phía sau Bernardin.
- Cần gì... Thưa các ông - Người ở lẩm bẩm.
- Chúng ta đừng hốt hoảng - Lupin khuyên ông ta - Các chủ của ông đã đi. Ông còn một mình. Ông không muốn người ta làm hại chứ. Thế thì hãy tỏ ra khôn ngoan. Nếu không, chúng tôi sẽ nhét giẻ vào miệng và trói ông lại. Ông hiểu chứ?
- Nhưng không có gì để lấy trộm.
- Ông nói trộm cái gì? Chúng tôi đơn giản chỉ đến thăm. Ông đi trước đi.
Người đàn ông khốn khổ bị khiếp sợ đến nỗi Bernardin phải nắm vai ông ta để giữ ông đứng vững.
- Vào phòng khách trước đã - Lupin quyết định.
Bọn họ đi vào trong phòng. Lupin, tập trung, quan sát lâu các vật dụng, các tranh ảnh.
- Các ông định lục soát, ông chủ?
- Đúng, chính xác. Tôi lục soát!
"Tôi là Mendaille, ông suy nghĩ. Vậy thì tôi biết là Beatrice tìm khắp nơi, ngay từ khi tôi quay lưng đi. Vậy là không có một đồ vật nào ở đây, đã không bị mân mê và nghiên cứu dưới kính lúp. Các ô bàn đều bị vét sạch, các tranh ảnh bị sờ mó; các bức tường bị thăm dò... Thế thì làm gì bây giờ?
Bọn họ vào buồng làm việc. Để khỏi áy náy, Lupin khám xét ô bàn bí mật hiện trống rỗng, sau đó bọn họ vào phòng ăn, vào nhà bếp.
- Chúng ta đi lên các buồng.
- Nhưng buồng còn chưa được dọn dẹp - Người ở phản đối, sợ bị tai tiếng.
- Thế lại càng nên. Lupin nói.
Ông ta dạo quanh buồng của Mendaille mà ở đó tủ gương còn để mở toang - Có một cái áo ngủ vắt ngang giường; Các dụng cụ trang điểm để lỏng chỏng trên ngăn của nhà tắm. Lupin không sờ vào cái gì. Ông vui lòng với việc đi qua, bàn tay bỏ vào túi áo.
"Bốn bức thư, ông ngẫm nghĩ. Nó không choán thể tích. Thật dễ dàng để cất giấu. Nhưng các kế hoạch thì sao? Các kế hoạch không thể gấp nhỏ. Cần có ít nhất một chỗ để cất”.
Ông dừng lại một lúc trước tủ quần áo có treo một áo đàn ông mặc buổi tối, một số áo com-lê, các cà-vạt, mấy đôi giày... "Félicien... Mathias... Raphael... Kiên trì! Tôi sẽ tìm. Tôi không thể không tìm thấy".
Ông ta đi về phía buồng Beatrice.
- Đừng đến đó, thưa ông chủ! - Bernardin nói.
- Cái gì? Vì anh cho là buồng của vợ ông ta chăng?... Anh có sự tế nhị ấy à? Đó có thể là nơi độc nhất cất một vật gì đó mà bà Mendaille không có ý muốn lục soát.
Ở đây giường đã dọn. Không có quần áo nào vương vãi. Trên bàn đầu giường, có bức ảnh của bé Sylvestre. Félicien, Mathias, Raphael... không có gì nhắc nhở đến sự hiện hữu của các người bà con họ hàng.
- Đừng ở đây mà nhìn ta, đồ ngốc! - Lupin vui vẻ kêu lên - Đi xuống đợi ta ở dưới.
Anh ta đi ra khỏi buồng, do dự đi lên tầng trên và cuối cùng ngồi lên bậc cầu thang cao nhất. Anh cho đầu vào hai bàn tay và nhám mắt lại.
'Ta đã vào cuộc không tồi, đó là điều đĩ nhiên. Ta hối hả. Ta chạy từ buồng này sang buồng khác như con ong bầu tù nhân. Ta quên là Courcel sắp chết, hắn ta không còn sức để nói. Nhưng, tất cả là ở đó. Courcel không đi tìm những sự rắc rối, các điều tế nhị. Khi hắn ta chỉ còn một tí tẹo ánh sáng của lương tâm, hắn không chơi trò câu đố. Từ đó ta kết luận rằng... Mẹ kiếp, ta phải kết luận cái gì... Ta có các sự thật trước mắt và ta không đọc được nó... Félicien... Mathias.... Raphael... Đó, ta thế đấy. Không một mối liên hệ với anh em họ hàng. Chính bản thân ta đã tạo ra đường mòn giả tạo. Điều rõ ràng là nó rất hấp dẫn... Trời ơi! Không phải các chữ đầu tiên mà Courcel đã nói mà là các âm tiết, từ khởi đầu của một chữ mà anh ta thử sức đọc toàn bộ...”.
Ông đứng dậy đột ngột và chạy xuống cầu thang.
- Ông đã tìm thấy, thưa ông chủ - Bernardin nói.
- Cố nhiên. Mấy giờ rồi?
- Ba giờ ba mươi lăm.
- Đồ quỷ! Thế là tôi đã mất gần nửa giờ. Tôi già đi, Bernardin ạ. Anh theo tôi.
Ông ta đi vào bếp và mỉm cười. Sau đó ông đi về phía bức tường trên đó có treo quyển lịch. Nhưng thay cho việc bóc một tờ lịch như ông đã làm nhân cuộc khám xét đêm trước, ông lại nâng quyển lịch lên, lấy nó ra khỏi cái đinh treo và sờ bức tường, phía sau chỗ treo lịch. Cái tường của nhà ăn được ốp một loại đá vuông màu trắng. Một viên đá quay vòng và để lộ ra một lỗ. Lupin thọc tay vào trong và kéo ra các tờ giấy được gấp cẩn thận. Ông ta đếm chúng. Bốn! Có bốn tờ giấy! Ông phe phẩy chúng trên đầu mình.
- Các bức thư, Bernardin này! Đừng quay đầu thế. Thời điểm là long trọng, đúng vậy. Phí sức guồng xe cũng đáng giá. Thật rất đơn giản!...F...M...R... Tôi chuyển đổi các chữ đầu bằng âm tiết và tôi được...Nào, một ít cố gắng nữa... Tôi có: Phù du... Khi nào người ta nói một sự việc là phù du... Anh thấy, thật đáng ghét. Chỉ có, phù du, điều đó không có một ý nghĩa gì, nó không chỉ ra cái gì, bởi vì Courcel không có sức để đi đến cùng của từ... Và từ ấy, bây giờ đã có.... Lịch bóc hàng ngày, đúng... Lịch ngày chỉ ra chỗ cất giấu mà Mendaille đã bố trí trong tường, cái viên gạch vuông cơ động được lịch che lại... Không có gì thực tế hơn, đơn giản hơn, đồng thời cũng khó xâm phạm hơn... Lời chúc mừng!
Ông khám soát cái hầm.
- Các kế hoạch không còn đó nữa. Anh nhớ kỹ điều này, Bernardin ạ: Con người ấy không cần các bức thư. Vì vậy ông ta đã bỏ chúng lại. Nhưng các kế hoạch, ông ta rất muốn dùng chúng trong nay mai, tôi hình dung thế.
Ông để viên gạch vuông và quyển lịch vào chỗ cũ, nhét thư vào túi áo mình.
- Bernardin, anh sẽ đi theo ông già cho đến khi tôi quay lại. Tôi giao ông ta cho anh. Chỉ một mình, ông ta có thể báo động. Trời mà biết được. Đừng rời con mắt khỏi ông ta. Đừng dại dột. Tôi không đi lâu đâu.
Ông bất thần đi nhanh ra khỏi nhà và nhảy lên xe tắc-xi,
- Đi đến Mantes! Quảng trường Chợ Lúa Mỳ.
Chưa đến một giờ sau, xe tắc-xi dừng bánh trên một đám đất nhỏ hình tam giác, bao quanh là các nhà cũ, thấp so với các tháp nhô cao, tàn tích của một nhà thờ đã biến mất. Lupin trả công hậu hĩnh cho lái xe.
- Nhưng anh đừng đi. Tôi còn cần đến anh để quay về Paris.
Cái biển hiệu của viên công chứng lấp lánh gần đó. Ông nhìn đồng hồ của mình.
- Tốt. Ta đến đúng lúc. Ta biết ai đó mà mũi sẽ thuỗn ra và đã sao!
Ông đẩy cửa đi vào. Đó là một loại hành lang đuọc treo kín các áp-phích, nhưng ngay tức thời, con mắt ông nhìn thấy Béatrice. Bà ta ở đó, ngồi trên một ghế dài độc nhất, bộ mặt đau khổ hơn bao giờ hết.
- Viên công chứng còn chưa tiếp bà sao? - Ông hỏi bà và đột nhiên bị hồi hộp.
- Đã... Chồng tôi bị thúc ép đến nỗi chúng tôi đã đến trước. Thế là, đã xong... Tôi đã ký tên.
- Cái gì?
- Đã xong... Tôi đã ký tên.
Lupin ngồi xuống bên bà, hoàn toàn bối rối.
- Nhưng... Chồng bà... các người làm chứng của ông bà... đã đi khỏi?
- Vâng... Tôi không biết nữa. Tôi cảm thấy kiệt sức...
- Tôi mang đến cho bà các bức thư của bà. Chúng đây này... Tôi đã hứa với bà...
Bà ta có một biểu hiện vui mừng. Bàn tay đeo găng rung lên khi bà cầm thư.
- Bà hãy bình tâm lại - Lupin nói thêm - Tôi còn chưa đọc chúng.
- Cảm ơn! Ôi! Cảm ơn, bà thì thầm.
- Ông không nên ở lại đó. Người ta có thể ngạc nhiên. Ông lại đây. Tôi có một xe con. Tôi sẽ đưa ông về nhà.
Ông ta giơ tay cho bà và bọn họ lên xe tắc-xi.
- Đến Paris. Đường La Rouchefoucauld.
Bọn họ ngồi im suốt chặng đường. Lupin thấy không lịch sự để nói với bà ta về Courcel, về cái chết của anh ta, về cuộc khám xét đã đưa đến việc tìm ra các bức thư, về Bernardin canh chừng người ở già. Bà biết chắc chắn ông ta không phải là ông Jourdieu, nhưng chẳng ích lợi gì mà bà hỏi thêm nữa về công việc của mình. Và trong lúc bà đắm mình trong suy tư buồn bã, ông ta tự hỏi, ông phải làm thế nào để buộc Mendaille nhả vật cưỡng đoạt ra. Vì Mendaille đã chiến thắng. Bây giờ, những bức thư đã mất giá trị đối với ông ta và chắc rằng ông ta sẽ thu hồi lại từ vợ mình. Ông ta cuối cùng đã đạt được mục đích, đã giành được của thừa kế và Lupin luôn đụng phải cùng loại khó khăn đó: không thể tố cáo ông ta, chứng tỏ ông ta là kẻ xúi giục gây ra ba án mạng và ông ta đã giết chết tên đồng loã của mình mà không làm ô danh Beatrice. Có thể chỉ còn một cách... Lupin lật qua lại cách đó trong đầu và rất ngạc nhiên khi xe tắc xi dừng lại. Beatrice mở cửa xe.
- Không - Bà nói - Ông đừng xuống. Hiện tại, tôi chưa thể biểu thị lòng biết ơn của tôi với ông. Cho tôi một ít thời gian...
Bà vượt qua lề đường. Lupin giơ tờ giấy bạc cho lái xe.
Bà đã mở cửa với chìa khoá của mình.
- Bà chờ tôi một lát! - Lupin kêu lên.
Ông chạy vội sau bà, gặp bà ở ngưỡng cửa của phòng khách.
- Tôi cần giải thích cho bà... có một người nào đó...
Bà ta phát hiện ra người ở cũ của mình và Bernardin ngồi bên nhau trên một tràng kỷ.
- Lucien! - Bà ngập ngừng nói.
Lupin đỡ bà vào cánh tay mình trong tình trạng bất tỉnh.
****
Tôi thấy lại bạn của tôi, đứng gần lò sưởi, một khuỷu tay kê trên đá hoa cương, trong tác phong quen thuộc của ông khi ông kể cho tôi một câu chuyện. Ông thường dẫn dắt tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác gần như một diễn biến bất ngờ của kịch. Nhưng lần này, một sự ngạc nhiên hoài nghi đọc được trên gương mặt của tôi vì ông nổ ra tiếng cười. Tiếng cười tinh nghịch, tự phát đến thế, hóm hỉnh đến thế! Ai mà không nghe tiếng cười đó thì không thể biết về sự tươi trẻ, óc tưởng tượng và khả năng vô tư của Arsène Lupin.
- Đúng thế! - Ông nói - Người tình cũ của Beatrice, bố của bé Sylvestre, người đàn ông đã đặt các vé ở Opera hài kịch và đi tìm chúng ở Nghĩa trang Pere Lachaise, tóm lại, Lucien Debruyne, đó là Bernardin - và tôi, như là một đứa ngu xuẩn, tôi đã không một lúc nào nghi ngờ sự thật... Nhưng bạn hãy để tôi trở lại các sự việc ở lúc ban đầu; vì bạn nghĩ là tôi đã thổ lộ cho anh ta, anh Bernardin của chúng ta. Anh ta bị bỏ tù ngày 17 và bị đưa đến một trại giam mà ở đó anh có tất cả thời giờ để nhận thức lại là mình đã đối xử với Beatrice như tên đểu cáng. Hối hận - Thất vọng. Các bạn hình dung không mấy khó khăn thời gian bị giam dài đằng dặc ấy được trôi qua trong sự gặm nhấm hổ thẹn, nuối tiếc, bực mình và cả cơn điên nữa. Trong cùng trại giam ấy còn có một chàng trai rất đáng yêu mà tôi đã nói với các bạn: Sébastien, người bạn chiến đấu của tôi trong một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Và Sébastien đã trở thành bạn tôi. Lucien cau có, bị rỗi hơi, cho rằng anh có một mối thù cần trả; anh oán giận mọi người. Anh ta, như người ta nói, là ở điểm "khó xoay sở". Sébastien có sở thích mạo hiểm, thuyết phục được Lucien cuối cùng tin tưởng giao cho anh biện pháp để gặp tôi... Và điều đó giải thích tại sao tôi lại làm quen với Lucien Debruyne, người đã thích đổi tên mình vào lúc quyết định và làm việc với tôi. Và tôi, các bạn biết là tôi kín đáo. Vì thế, tôi cố giữ để không hỏi anh ta về quá khứ của anh. Lời gửi gắm của Sébastien là đủ cho tôi. Nếu tên súc sinh Lucien hay đúng hơn là Bernardin có lòng thành thật mà nói cho tôi sự thật, thì tôi đã tránh được bao nhiêu trầm tư vô ích. Nhưng không. Trong khi giúp tôi những việc vặt, anh ta bí mật tìm lại dấu vết của Beatrice. Tôi chuyển qua phần tiếp: các bức thư bọn họ trao đổi cho nhau, tình yêu của họ hồi sinh từ tro tàn ấy... tất cả các sự cẩn trọng trẻ con và cảm động ấy... Tôi đi đến một điều chủ yếu: Bernardin có ý định cướp lại các bức thư ở Mendaille mà ông này đã phát hiện ra và giấu đi.
- Tất cả đều từ đấy mà ra - Tôi nói.
- Chính xác - Lupin nói lại - Bernardin đã khẳng định với tôi là anh ta đã được cho biết là Biệt thự Mendaille chứa những điều có khả năng làm tôi thích thú... Cuối cùng, tôi tự mình làm. Anh ta không dám hành động một mình. Anh hy vọng là khi giả bộ tìm kiếm các vật có giá, anh sẽ lấy được các bức thư hoặc tôi sẽ phát hiện ra chúng nhưng không một chút quan tâm đến chúng. Tôi thú nhận là mình vui mừng đã trở lại các bước khởi đầu của mình, cùng với một người còn trẻ mà tôi cần phải dạy tất cả cho anh ta. Rủi thay, tôi không dự đoán được là người trẻ đó có khả năng phản ứng với nguy hiểm. Tôi thấy điều đó ở một buổi chiều, sau đó một ít lâu, ngoài ý muốn của tôi, khi mà tôi bị đánh trước mộ của Thống chế Davout.
- Chính anh ta?
- Trời ơi! - Lupin nói khi xoa gáy với một bộ dạng tiu nghỉu - Anh ta tưởng là tôi đến chiếm đoạt bó hoa. Ngoài ra, đó là lỗi của tôi. Nếu tôi đã không cải trang tốt như vậy, thì có lẽ anh ta đã nhận ra tôi. Hơn nữa, dù thế nào thì anh cũng có thể đánh tôi. Anh không tha thứ khi tôi bỏ túi cái thư được dành cho anh. Khi người ta yêu, người ta không cần biết cái gì là tốt hay xấu!
Bạn tôi giữ im lặng một lúc lâu, đắm sâu vào trong ký ức của mình. Tôi lợi dụng sự xả hơi để cố định lại trong ký ức của mình các tình tiết mà anh vừa kể cho tôi, vì tôi không bao giờ ghi lại để khỏi làm ngắt lời anh. Vậy là không phải Courcel đã đánh ông như ông đã tưởng lúc đầu, mà là Bernardin. Và một ý nghĩ đến với tôi mà tôi không bao giờ muốn cho ông ta biết, khi tôi biết sự vô liêm tối tăm của ông. Nhưng, Lupin vẫn là Lupin, ông ta có cảm thấy với Béatrice một tí gì hơn là quyền lợi không? Từ đó những lời thì thầm bí mật của Bernardin, người không bao giờ dám tin ông ta vì một kiểu ghen tuông phòng trước. Tôi tự hứa là không xao lãng cái mặt ấy của sự việc khi tôi đã đưa nó rõ ra. Lupin với năng khiếu ngoại suy đặc thù của mình mỉm cười khi nhìn tôi.
- Anh nghĩ về Beatrice? - Ông nói.
- Thực thế, đúng vậy. Tôi giả thử là Bernardin của ông bị thúc ép và cuối cùng nói cho ông sự thật.
- Cố nhiên. Anh ta đã thú nhận tất cả... Vì sao chúng tôi đã vào nhà bà ta và vì sao anh đã bắn vào chồng bà. Đương nhiên, bà đã tha thứ tất cả.
- Nhưng còn ông?... Bà có tha thứ cho ông Arséne Lupin?
- Tôi tin chắc điều đó. Ông thấy, ngay cả khi tôi là một tên sát nhân, bà cũng muốn quên việc đó đi, bởi vì tôi chiến đấu để bảo vệ danh dự và con trai bà.
- Và Mendaille thì sao?
- Tôi giữ ông ta lại cho đoạn kết - Lupin nói - Một đoạn kết khác thường đến mức mà không một ai muốn tin vào. Tuy nhiên không có gì xác thực hơn. Nhưng hãy để cho tôi trở lại phía sau một ít. Trong khi Bernardin và Béatrice say sưa với tình cảm dạt dào, tôi tách riêng người ở già và hỏi ông ta cặn kẽ. Tôi được ông cho biết là Mendaille đã chuẩn bị, trước khi đi đến Mantes cùng vợ mình, một va-li chứa các vật dụng ít được chờ đợi...
- Cái gì vậy?
- Các ngọn nến, các dao khắc, một cái búa, những hộp diêm...
- Một người nhận chuyên chở hàng đến lấy bọc hành lý đó để ký gửi ở nhà ga phía đông... ga phía đông, bây giờ thì ông hiểu chứ?
- Ông muốn nói là ông ta có ý đồ đến Reims và sau đó đến lâu đài?
- Rõ ràng là thế. Vậy là ông ta gấp gáp trở lại đó. Sau khi đã trả thù lao hậu hĩnh cho người ở già nghèo khổ xứng với công lao, tôi đi tách đôi tình nhân và đưa theo Bernardin, người phụ việc rất có ích cho tôi.
- Đừng vứt bỏ anh ta, Béatrice căn dặn tôi.
Bà hơi ngập ngừng trước khi giơ bàn tay cho tôi.
- Chúc may mắn... luật sư Jourdieu - Bà nói và tôi hiểu là với bà, tôi vẫn là người bảo vệ của goá phụ và của trẻ mồ côi.
Có một ít chua cay trong vẻ hồn nhiên mà Lupin giả vờ. Tôi làm ra vẻ không chú ý ông ta.
- Chúng ta đến Mendaille đi. Tôi mong mỏi được biết.
- Tôi cũng vậy, tôi cũng vội - Ông nói trong tiếng cười - Nhưng tôi có một số việc phải làm trước khi đi đến Verzy Montcornet. Tuy nhiên, ông hãy tin là sự tò mò của tôi cũng tương đồng với của ông.