← Quay lại trang sách

Chương 3

Làm ơn hãy không để có quá nhiều máu, tôi thầm nghĩ. Làm ơn hãy để cái bao hứng được chúng. Thậm chí tốt hơn nữa, làm ơn hãy để thằng bé bỏ cuộc ngay bây giờ, vào phút cuối cùng.

Nhưng con trai tôi không làm thế. Có thể thằng bé nghĩ tôi sẽ ghét nó nếu nó làm điều đó; có thể nó đã phó thác mẹ nó cho Thiên Đường; mà cũng có thể con trai tôi lúc đó đang nhớ tới ngón tay giữa thô bỉ đó cùng vòng tròn nó vẽ ra trên váy của vợ tôi. Tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết thằng bé đã thì thầm, “Tạm biệt mẹ,” rồi chụp cái bao tải xuống đầu mẹ nó.

Cô ta khịt mũi và cố vùng ra. Tôi đã định luồn tay xuống dưới cái bao tải để hoàn tất phần việc của mình, song con trai tôi cần ghì cái bao thật chặt xuống để giữ vợ tôi lại, và tôi không thể làm gì được. Tôi thấy mũi cô ta nhô lên thành một hình trông giống như vây lưng cá mập phía dưới bao tải. Tôi cũng thấy vẻ hốt hoảng bắt đầu xuất hiện trên mặt con trai tôi, và biết thằng bé sẽ không thể giữ được bao lâu nữa.

Tôi tỳ một đầu gối xuống giường và ấn một bàn tay lên vai vợ tôi. Sau đó tôi rạch qua bao tải cắt xuống cái họng nằm bên dưới. Vợ tôi kêu thét lên và bắt đầu vùng vẫy dữ dội. Máu trào ra qua vết rạch trên cái bao tải. Hai bàn tay cô ta giơ lên quờ quạng trong không khí. Henry bật lùi ra xa giường trong tiếng kêu thất thanh. Tôi cố giữ lấy vợ tôi. Cô ta dùng hai bàn tay giằng lấy cái bao tải đang ngập dần trong máu, và tôi vung dao chém vào chúng, chặt đứt ba ngón tay của cô ta tới tận xương. Cô ta lại thét lên - một tiếng kêu lanh lảnh chói tai sắc nhọn như một mảnh băng - và bàn tay vùng đi nắm chặt lấy tấm ga trải giường. Tôi đâm thêm một đường đẫm máu nữa qua cái bao tải, rồi thêm một nhát nữa, rồi một nhát nữa. Năm nhát cả thảy trước khi vợ tôi hất tôi ra bằng bàn tay còn nguyên vẹn của cô ta, sau đó giật cái bao tải ra khỏi mặt mình. Cô ta không thể lột được hẳn nó ra khỏi đầu - cái bao bị mắc kẹt trong mớ tóc của cô ta - vậy là vợ tôi mang nó trên đầu như một mớ bùng nhùng.

Tôi đã cắt đứt họng cô ta bằng hai nhát dao đầu tiên, nhát thứ nhất đủ sâu để làm lòi ra cả sụn khí quản của cô ta ra. Hai nhát đâm cuối cùng của tôi đã chọc lên má và miệng vợ tôi, nhát cuối sâu đến nỗi miệng cô ta bị rạch ra thành bộ dạng giống như một gã hề đang nhệch mồm cười. Nhát dao chạy dài tới tận tai cô ta, làm phô hết những chiếc răng ra. Vợ tôi bật ra một âm thanh giống như một tiếng rống tắc nghẹn, sặc sụa, tựa như âm thanh một con sư tử phát ra trong lúc giằng xé thức ăn. Máu từ cổ họng cô ta trào ra, phun tới tận mé ga trải ở phía cuối chân giường. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó đã nghĩ trông nó giống như màu của rượu vang khi cô ta giơ ly lên trong những tia sáng cuối cùng của buổi chiều tà.

Vợ tôi cố vùng dậy khỏi giường. Thoạt tiên tôi ngớ người ra đờ đẫn, sau đó bực bội nổi giận. Cô ta luôn là một mối phiền toái rắc rối cho tôi trong suốt cuộc hôn nhân của chúng tôi, và thậm chí ngay cả tới lúc này vẫn là nỗi phiền toái, vào khoảnh khắc của cuộc ly hôn đẫm máu này. Nhưng tôi còn có thể trông đợi được gì khác đây?

“Ôi bố, hãy làm cho bà ấy dừng lại đi!” Henry thét lên. “Hãy làm bà ấy dừng lại, ôi bố, vì lòng kính Chúa, hãy làm bà ấy dừng lại!”

Tôi đè ập lên người cô ta như một người tình nồng nhiệt và vật cô ta nằm trở lại xuống cái gối ướt sũng máu của chính cô ta. Lại có thêm những tiếng gầm gừ dữ dội nữa vang lên từ sâu trong cổ họng bị cắt đứt của vợ tôi. Đôi mắt cô ta đảo tròn trong hốc mắt, nước mắt ứa ra. Tôi dùng một tay túm lấy tóc cô ta, ấn đầu cô ta ngửa ra sau, và lại cắt cổ vợ tôi lần nữa. Sau đó, tôi lột tấm ga trải ở phía mình ra khỏi đệm, rồi hất nó lên trùm lên đầu cô ta, hứng lấy toàn bộ máu phun ra từ tĩnh mạch cảnh, trừ tia đầu tiên. Mặt tôi đã hứng trọn tia máu đó, và lúc này những giọt máu nóng hổi đang nhỏ xuống từ cằm, mũi và hai bên lông mày của tôi.

Đằng sau tôi, những tiếng la hét của Henry đã ngừng lại. Tôi ngoảnh ra sau nhìn và nhận ra rốt cuộc Chúa cũng đã rủ lòng thương thằng bé (tôi đoán Người đã không ngoảnh mặt đi khi Người chứng kiến điều chúng tôi đang làm): nó đã ngất xỉu. Những phản xạ vùng vẫy của vợ tôi bắt đầu yếu dần. Cuối cùng, cô ta nằm im... nhưng tôi vẫn đè lên người cô ta, ấn tấm ga trải giường, lúc này ướt sũng máu của vợ tôi, xuống thật chặt. Tôi nhắc mình rằng vợ tôi chưa bao giờ chịu làm cho chuyện gì trở nên dễ dàng. Và tôi đã đúng. Sau ba mươi giây (chiếc đồng hồ nhỏ xíu đặt hàng qua bưu điện đã đếm rõ từng giây một), cô ta lại vùng lên lần nữa, lần này cong lưng lên mạnh đến nỗi thiếu chút nữa hất tôi văng ra. Cưỡi chúng đi, chàng cao bồi, tôi nghĩ. Mà cũng có thể tôi đã nói to lên thành tiếng. Về chuyện này thì tôi không còn nhớ nữa, xin Chúa hãy giúp con. Mọi thứ khác, nhưng trừ chuyện đó ra.

Cô ta lắng xuống. Tôi đếm thêm ba mươi tiếng tích khe khẽ nữa, rồi thêm ba mươi tiếng nữa, để ước lượng chính xác thời gian. Dưới sàn nhà, Henry bắt đầu cựa quậy và rên rỉ. Thằng bé loay hoay định ngồi dậy, nhưng rồi lại đổi ý. Con trai tôi bò ra góc phòng xa nhất, cuộn tròn người lại như một quả bóng.

“Henry?” tôi gọi.

Không có âm thanh nào vang lên từ bóng người co ro trong góc phòng.

“Henry, bà ấy chết rồi. Bà ấy đã chết và bố cần con giúp.”

Vẫn không có gì.

“Henry, giờ đã quá muộn để quay lại rồi. Việc cần làm đã được làm xong. Nếu con không muốn vào tù - và phải thấy bố con lên ghế điện - thì hãy đứng lên và lại đây giúp bố.”

Thằng bé loạng choạng lê bước tới gần chiếc giường. Tóc nó xõa xuống tới tận đôi mắt; hai con mắt lấp lánh phía sau những lọn tóc đẫm mồ hôi bết lại, trông giống như mắt của một con thú hoang nấp sau những bụi cây. Con trai tôi không ngớt liếm môi.

“Đừng giẫm lên máu. Ở đây chúng ta đã có quá nhiều thứ phải lau dọn hơn so với bố muốn, nhưng chúng ta có thể lo được. Nếu chúng ta không làm máu giây ra khắp nhà, ý bố là vậy.”

“Con có phải nhìn bà ấy không? Bố, con có phải nhìn không?”

“Không. Không ai trong chúng ta phải nhìn cả.”

Hai bố con tôi lật vợ tôi lại, biến tấm ga trải giường thành vải liệm cho cô ta. Sau khi đã làm xong việc này, tôi nhận ra hai bố con tôi không thể đưa cô ta ra khỏi nhà theo cách đó được; trong những kế hoạch nửa vời và những giấc mơ ban ngày của mình, tôi chưa từng thấy gì hơn ngoài một vệt máu nhỏ xíu giây bẩn trên ga trải giường ở dưới nơi cổ họng vợ tôi bị cắt (nơi cổ họng vợ tôi bị cắt thật ngọt). Tôi đã không hề lường trước hay thậm chí cân nhắc tới thực tế: cả tấm ga trải giường trắng muốt đã chuyển thành màu đỏ sẫm bầm đen trong căn phòng tranh tối tranh sáng, không ngừng nhỏ ra từng giọt máu như một miếng bọt biển ướt sũng sẽ nhỏ nước ra vậy.

Trong tủ quần áo có một chiếc mền bông. Tôi không thể đừng được một thoáng tự hỏi về những gì mẹ tôi sẽ nghĩ nếu bà chứng kiến tôi sử dụng món quà cưới được khâu rất đẹp đó vào một việc như thế này. Tôi trải nó xuống sàn. Hai bố con tôi ném Arlette lên nó. Sau đó, chúng tôi cuộn tròn cô ta lại.

“Nhanh lên,” tôi nói. “Trước khi cả thứ này cũng rỉ máu ra. Không... đợi đã... đi tìm một cái đèn.”

Con trai tôi chạy đi lâu đến mức tôi bắt đầu sợ không khéo thằng bé đã bỏ trốn. Thế rồi tôi nhìn thấy ánh sáng chập chờn hiện lên trên lối đi ngắn chạy ngang qua phòng ngủ của nó sang căn phòng nơi Arlette và tôi ngủ chung. Từng ngủ chung. Tôi có thể thấy nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt tái nhợt như nặn bằng sáp của thằng bé.

“Đặt nó lên bàn.”

Con trai tôi đặt cái đèn lên trên cuốn sách tôi từng đọc dở dang: Đường phố chính của Sinclair Lewis. Tôi chưa bao giờ đọc xong cuốn sách đó; tôi không bao giờ có đủ sức chịu đựng để đọc xong nó. Dưới ánh sáng của cây đèn, tôi chỉ ra những vệt máu trên sàn nhà, và vũng máu ở ngay bên cạnh giường.

“Vẫn còn nhiều nữa đang chảy ra khỏi mền,” con trai tôi nói. “Giá mà con biết bà ấy có bao nhiêu máu trong người...”

Tôi lột lấy chiếc vỏ gối của mình, và lồng nó ra ngoài phần cuối tấm mền như xỏ tất vào một cẳng đang chân chảy máu vậy. “Hãy cầm lấy chân bà ấy,” tôi nói. “Chúng ta cần làm việc này ngay bây giờ. Và đừng có ngất xỉu lần nữa đấy, Henry, vì bố không thể một mình làm tất cả đâu.”

“Con ước gì đây là một giấc mơ,” con trai tôi nói, nhưng thằng bé cũng cúi người xuống và luồn cánh tay ôm vòng quanh phần cuối tấm mền. “Giờ thì khẩn trương lên. Trước khi cái vỏ gối hoặc phần còn lại của tấm mền bắt đầu rỉ máu ra.”

Hai bố con tôi khiêng vợ tôi xuống nhà dưới, đi qua phòng khách, rồi mang qua cửa trước như hai người đang khiêng một món đồ bọc trong vải bạt. Khi chúng tôi đã bắt đầu bước xuống bậc thềm, tôi hít thở dễ dàng hơn một chút; vết máu ngoài sân có thể dễ dàng che dấu đi được.

Henry vẫn ổn cả cho tới khi hai chúng tôi đi tới góc nhà kho chứa ngô và cái giếng cũ hiện lên trước mắt. Xung quanh giếng có những cọc rào gỗ để không ai vô tình lỡ chân bước lên cái nắp gỗ đậy giếng. Những chiếc cọc trông thật u ám và khủng khiếp dưới ánh sao, và khi nhìn thấy chúng, Henry bật kêu thất thanh.

“Đó không phải là một nấm mộ cho một người mẹ... mà...” Thằng bé cố gắng nói được đến đó, rồi ngất xỉu đổ vật xuống bụi cây dại mọc um tùm sau nhà kho. Đột nhiên, tôi phải một mình đỡ lấy tất cả sức nặng của người vợ vừa bị sát hại của mình. Tôi nghĩ tới chuyện đặt gánh nặng gớm ghiếc này xuống - lớp vải quấn bên ngoài đều đã bị xô lệch, và bàn tay bị chém thò ra ngoài - một lúc, đủ lâu để lay cho thằng bé hồi tỉnh lại. Rồi tôi quyết định sẽ nhân đạo hơn nếu tôi để cho nó được nằm yên đó. Tôi kéo vợ mình tới bên thành giếng, đặt cô ta xuống, và nhấc cái nắp gỗ lên. Trong lúc tôi đặt cái nắp tựa vào hai cọc rào, mùi của cái giếng bốc lên phả thẳng vào mặt tôi: mùi hôi nồng nặc của nước tù đọng và thực vật mục ruỗng. Tôi cố vật lộn với cảm giác buồn nôn và thua cuộc. Nắm lấy hai cọc rào để giữ thăng bằng, tôi cúi gập người xuống để nôn thốc nôn tháo ra toàn bộ bữa tối cũng như chút ít rượu vang tôi đã uống. Có tiếng lõm bõm âm vang vọng lên khi chúng rơi xuống mặt nước đen ngòm phía dưới. Tiếng lõm bõm đó, cũng như câu thầm nghĩ Cưỡi chúng đi, chàng cao bồi, đã luôn hằn sâu trong hồi ức của tôi để sẵn sàng sống lại bất cứ lúc nào trong suốt tám năm vừa qua. Tôi sẽ bật dậy giữa đêm khuya với tiếng vọng đó âm vang trong đầu, và cảm thấy những dằm gỗ trên các cọc rào đâm vào lòng bàn tay tôi khi tôi nắm chặt lấy chúng, như thể bám chặt lấy cuộc sống quý giá.

Tôi lùi ra xa cái giếng, và vấp phải cái bọc đang gói lấy Arlette. Tôi ngã nhào. Bàn tay bị chém của cô ta chỉ nằm cách đôi mắt tôi có vài inch[7]. Tôi nhét nó trở lại vào trong tấm mền, rồi sau đó vỗ lên, như thể muốn an ủi cô ta. Henry vẫn nằm giữa bụi cây, đầu gối lên một cánh tay. Trông thằng bé giống như một đứa trẻ đang ngủ sau một ngày vất vả vào vụ gặt. Trên trời, các vì sao cùng tỏa ánh sáng xuống, hàng nghìn, thậm chí là hàng chục nghìn. Tôi có thể nhìn thấy các chòm sao - Thợ Săn, Thiên Hậu và Bắc Đẩu - mà bố tôi từng dạy cho tôi. Ở phía đằng xa, con chó Rex của gia đình Cotterie bỗng sủa lên một chặp rồi im bặt. Tôi vẫn nhớ lúc đó đã nghĩ, Đêm nay sẽ không bao giờ kết thúc. Và đúng là như thế. Theo mọi cách nhìn nhận quan trọng, nó chưa bao giờ kết thúc.

Tôi vác gánh nặng lên hai cánh tay, và chiếc bọc cựa quậy.

Tôi lạnh toát người, hơi thở nín lại bất chấp tim đang đập như đánh trống. Chắc chắn mình không cảm thấy nó, tôi thầm nghĩ. Tôi đợi nó xuất hiện lần nữa. Hoặc có thể là đợi bàn tay cô ta thò ra khỏi cái mền lần nữa, tìm cách tóm lấy cổ tay tôi bằng những ngón tay bị chém gần gãy lìa.

Chẳng có gì cả. Tôi đã tưởng tượng ra mọi chuyện. Chắc chắn là thế rồi. Và vậy là tôi ném vợ tôi xuống giếng. Tôi thấy tấm mền xổ tung ra ở phía đầu không được cái vỏ gối giữ lại, sau đó là âm thanh của cú rơi. Một tiếng bõm lớn hơn nhiều so với âm thanh tôi gây ra khi nôn mửa, nhưng bên cạnh đó cũng có cả một tiếng thịch nặng nề. Tôi biết lớp nước dưới đó không sâu lắm, nhưng đã hy vọng để che kín vợ tôi. Tiếng thịch đó cho tôi biết nước không đủ sâu.

Một tràng cười lanh lảnh bắt đầu vang lên sau lưng tôi, một âm thanh gần với sự điên rồ tới mức khiến khắp lưng tôi nổi da gà tới tận sát cổ. Henry đã tỉnh lại và đứng lên. Không, còn hơn thế nữa. Thằng bé đang nhảy cẫng lên phía sau nhà kho, giơ hai cánh tay vung vẩy hướng lên bầu trời chi chít đầy sao, và bật cười.

“Mẹ ở dưới giếng và tôi mặc kệ!” thằng bé hát lên thành tiếng. “Mẹ ở dưới giếng và tôi mặc kệ, vì chủ nhân của tôi đã bỏ đi...i..i!”

Bằng ba sải bước, tôi đến bên nó và tát thằng bé mạnh hết sức có thể, để lại những vết ngón tay đỏ bầm trên gò má đầy lông tơ vẫn chưa từng biết mùi dao cạo. “Im miệng lại! Tiếng của con sẽ vang rất xa! Đồ... Thấy chưa, cậu bé ngốc nghếch, con đã đánh thức con chó chết tiệt đó lần nữa rồi.”

Rex sủa một tràng, rồi hai, rồi ba lần. Rồi im bặt. Chúng tôi cùng đứng đó, tôi đang bấu chặt lấy hai vai Henry, đầu ngẩng lên lắng nghe. Mồ hôi ròng ròng chảy xuống sau gáy tôi. Rex sủa thêm lần nữa, rồi im hẳn. Nếu có ai đó trong gia đình Cotterie thức giấc, hẳn họ sẽ nghĩ rằng con chó vừa sủa theo một con gấu trúc Mỹ. Hoặc ít nhất đó là những gì tôi hy vọng.

“Đi vào nhà thôi,” tôi nói. “Điều tồi tệ nhất đã qua rồi.”

“Thật thế sao, bố?” thằng bé nghiêm nghị nhìn tôi. “Thật thế sao?”

“Phải. Con không sao chứ? Con sẽ không bị ngất nữa chứ?”

“Con ư?”

“Phải.”

“Con ổn cả. Con chỉ... con không biết tại sao con lại cười phá lên như thế. Con rất bối rối. Bởi vì con cảm thấy nhẹ nhõm, con đoán là vậy. Tất cả đã kết thúc!” Thằng bé bật cười khùng khục, rồi đưa hai bàn tay lên che miệng giống như một cậu nhóc vừa vô ý nói ra một từ không hay trước mặt bà nó.

“Phải,” tôi nói. “Tất cả đã xong rồi. Chúng ta sẽ ở lại đây. Mẹ con đã bỏ chạy tới St. Louis... mà cũng có thể là Chicago... nhưng chúng ta sẽ ở lại đây.”

“Bà ấy...?” Đôi mắt thằng bé liếc nhìn về phía cái giếng, và cái nắp giếng đang tựa vào ba trong số các cọc rào, hiện lên với vẻ gì đó thật dữ tợn dưới ánh sao.

“Phải, Hank, mẹ con đi rồi.” Mẹ thằng bé rất ghét mỗi khi nghe tôi gọi con trai là Hank, cô ta luôn nói gọi như thế thật quê mùa, nhưng giờ thì cô ta chẳng thể can thiệp gì vào chuyện này được nữa. “Lên cao trên kia và lạnh lùng bỏ chúng ta lại. Và tất nhiên chúng ta rất buồn, nhưng cùng lúc đó, những công việc đồng áng sẽ không thể đợi được. Và trường học cũng không.”

“Và con vẫn có thể...làm bạn với Shannon.”

“Tất nhiên rồi,” tôi nói, và trong tâm trí mình tôi lại thấy ngón tay giữa của Arlette vẽ nên cái vòng dâm dật đó trên váy của cô ta. “Tất nhiên con có thể. Nhưng nếu có lúc nào đó con cảm thấy bị thúc bách phải thú nhận với Shannon...”

Vẻ kinh hoàng hiện lên trên khuôn mặt thằng bé. “Không bao giờ!”

“Đó là những gì con nghĩ lúc này, và bố rất vui về điều đó. Nhưng nếu đến lúc nào đó sự thúc bách tới với con, hãy nhớ kỹ điều này: mẹ con đã bỏ chúng ta đi.”

“Chắc chắn là thế rồi,” con trai tôi lẩm bẩm.

“Giờ hãy vào trong nhà và lấy cả hai cái xô dùng để lau nhà ra. Tốt nhất hãy lấy thêm hai cái xô đựng sữa ở nhà kho nữa. Dùng bơm ở nhà bếp bơm đầy nước vào các xô và đổ vào trong đó thứ mà bà ấy cất dưới chậu rửa.”

“Con có cần đun nóng nước lên không?”

Tôi chợt nghe thấy tiếng mẹ tôi vang lên, Nước lạnh cho máu, Wilf. Hãy nhớ điều đó.

“Không cần,” tôi nói. “Bố sẽ vào nhà ngay sau khi đậy nắp giếng trở lại chỗ cũ.”

Con trai tôi bắt đầu quay đi, nhưng rồi lại nắm lấy tay tôi. Hai bàn tay nó lạnh đến phát sợ. “Không bao giờ có ai được biết!” Thằng bé thì thầm với tôi bằng giọng khản đặc. “Không bao giờ có ai được biết việc chúng ta đã làm!”

“Sẽ không bao giờ có ai biết cả,” tôi nói, với giọng can đảm hơn nhiều so với những gì tôi thực sự cảm thấy. Mọi thứ đã bắt đầu trở nên bất ổn, và tôi cũng đã bắt đầu nhận ra một tội ác chẳng bao giờ giống như giấc mơ về một tội ác.

“Bà ấy sẽ không quay lại nữa chứ, phải không bố?”

“Gì cơ?”

“Bà ấy sẽ không ám ảnh[8] chúng ta, đúng không bố?” Chỉ có điều nó lại nói thành haint, kiểu phát âm nông thôn luôn khiến Arlette lắc đầu đảo mắt thất vọng. Chỉ tới lúc này, tám năm sau, tôi mới nhận ra haint đọc lên nghe giống hate[9] đến thế nào.

“Không,” tôi trả lời.

[7] 1 inch = 2,54 cm.

[8] Nguyên bản tiếng Anh: haunt.

[9] Căm ghét.